Lúc đi ra cung Từ Thọ, Hoàng Đế ngẩng đầu nhìn mặt trời đã lặn về phía tây, giơ hai tay, hít một hơi thật sâu, giãn giãn cơ thể. Tô Bất Úy rõ ràng cảm thấy bước đi của Hoàng Đế đã không còn nặng nề như vừa nãy.
Có lẽ Hoàng Đế đã nói hết những gì muốn nói trong nhiều năm qua, coi như xả hết những điều khó chịu trong lòng. Đối với Thái hậu, để cho bà ta còn sống còn đau khổ hơn để cho bà ta chết. Người đàn bà này hao hết tâm cơ, vẫn hy vọng con của mình có thể ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế.
Hoàng Đế từng không hiểu, bất kỳ ai kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, bà ta đều là Thái hậu, cứ phải để cho con ruột ngồi lên làm gì.
Nhưng hiện tại, Hoàng Đế đã hiểu.
Bởi vì y không nghĩ tới thứ tình cảm máu mủ ruột thịt. Vị mẫu thân nào mà chẳng hy vọng con của mình trở nên nổi bật? Cho dù bà ta là Thái hậu, nhưng người đang ngồi ở ngôi vị Hoàng Đế, là đứa con của một vị thê tử khác của tiên đế, của kẻ mà bà ta đã từng tranh dành tình cảm. Điều này sao có thể khiến cho bà ta cao hứng?
Nếu Thái hậu không giở nhiều thủ đoạn như vậy ở sau lưng, thì Hoàng Đế sẽ không trách gì bà ta.
Nhưng người đàn bà này giống như là bị tẩu hỏa nhập ma cùng với Di Thân Vương vậy.
Lúc rời khỏi cung Từ Thọ, Hoàng Đế không đi lên ngự giá. Y khoát tay ý bảo giải tán nghi thức, rồi nói với Tô Bất Úy:
- Trẫm còn muốn đi bộ, ngươi đi theo trẫm.
Tô Bất Úy cúi đầu thưa vâng, ra lệnh cho mọi người không cần đi theo.
- Giết tất những kẻ trong cung Từ Thọ, cũng không cần phải thẩm vấn…Ngươi tự mình chọn một đám người mới bổ sung vào. Về phần chọn như thế nào, ngươi tự bố trí.
Hoàng Đế vừa đi vừa thản nhiên phân phó.
Tô Bất Úy gật đầu nói:
- Nô tài đã hiểu…tí nữa nô tài sẽ ra lệnh xử tử đám tôi tớ trong cung Từ Thọ.
Hoàng Đế ừ một tiếng, nói:
- Không thể để chuyện trong cung Từ Thọ lan ra ngoài. Những kẻ tham dự vào vụ án mưu nghịch của Lão Lục đều phải thẩm vấn thật nghiêm. Duy chỉ có người trong cung Từ Thọ không cần phải thẩm vấn. Nhất là mấy cung nữ thân tín của Thái hậu, lập tức xử tử. Còn có, từ hôm nay trở đi, ngươi phải nhìn chằm chằm vào Hình Bộ. Tất cả trọng phạm thẩm vấn ngươi đều phải dự thính. Tất cả vụ án, phải có bản ghi chép để trong cung.
- Vâng.
Hoàng Đế trầm mặc một lúc, nói thêm:
- Không để cung Từ Thọ liên lụy vào, cả Đạo tông cũng thế…Tiêu Nhất Cửu phụ trẫm, y đáng chết. Bốn người đệ tử của y, còn có đệ tử đời thứ hai của núi Thanh Nhạc phần lớn đều đáng chết. Có thể không lưu thì đừng có lưu. Nhưng Đạo tông không thể vì thế mà suy sụp. Ngươi lựa chọn một nhóm người thân tín đưa vào Nhất Khí Quan. Núi Thanh Nhạc phải được khống chế trong tay trẫm. Với tính cách của Hạng Thanh Ngưu, tuy sẽ không tới mức đi theo con đường của Tiêu Nhất Cửu, nhưng không thể không đề phòng.
- Trẫm cho Lão Thất mặt mũi. Dù sao Hạng Thanh Ngưu cũng là sư đệ của Lão Thất.
Tô Bất Úy nói:
- Nếu Trung Thân Vương đang ở Trường An, nhất định sẽ cảm ơn ân đức của bệ hạ.
- Nếu Lão Thất đang ở Trường An, thì Tiêu Nhất Cửu và Lão Lục không có lá gan mưu nghịch
Hoàng Đế hừ một tiếng nói:
- Bọn chúng cứ tưởng rằng, không có Lão Thất phụ tá, ngôi vị của trẫm sẽ không vững chắc. Ý tưởng ngu ngốc nhất thế gian này cũng chỉ tới vậy mà thôi. Sau khi Lão Thất rời khỏi thành Trường An, Lão Lục bắt đầu không an phận. Lúc đầu trẫm chỉ cho rằng, y cũng muốn giống như Lão Thất, trở thành phụ tá đắc lực cho trẫm. Về sau trẫm mới dần phát hiện, lòng tham của y còn lớn hơn nữa.
Hoàng Đế vừa đi vừa nói:
- Tí nữa ngươi sai người dẫn Lão Lục tới, trẫm muốn hỏi y vài câu. Sau khi Phương Giải từ Thanh Phong Quan trở về, cũng bảo hắn vào cung gặp trẫm. Gặp bọn họ xong rồi, trẫm muốn đích thân tới Diễn Vũ Viện tiếp lão viện trưởng. Nếu không phải Lão Lục mưu nghịch, người khác làm sao có thể biết lão viện trưởng còn sống. Năm đó Thái Tổ có thể bình đĩnh Trung Nguyên, công lao của lão viện trưởng không thể không bỏ qua. Sau khi sáng lập nên Diễn Vũ Viện, ông ấy vẫn là cây định hải thần châm của Đại Tùy…Thế gian này chỉ biết Chu Bán Xuyên là viện trưởng của Diễn Vũ Viện. Chỉ biết trẫm rất kính trọng ông ta. Ai mà biết rằng, ông ta chỉ là người truyền lời giữa trẫm và lão viện trưởng mà thôi.
Bây giờ Tô Bất Úy mới biết được việc này.
- Bệ hạ…nô tài có chuyện…muốn hỏi, lại không dám hỏi.
Tô Bất Úy do dự một lát rồi nói.
- Ngươi muốn hỏi lão viện trưởng là ai đúng không?
Hoàng Đế dừng bước, cười nói:
- Không trách được ngươi tò mò. Nhưng phàm là người tu hành, chỉ sợ đều tò mò. Trẫm hỏi ngươi…Hai trăm năm qua, trong giang hồ Trung Nguyên, ai là xứng đáng với ngôi vị đệ nhất nhất?
Tô Bất Úy nghe thấy câu này, biến sắc nói:
- Đại đường chủ của Vạn Kiếm Đường…Vạn Tinh Thần!
- Không sai!
Hoàng Đế mỉm cười, tiếp tục bước đi:
- Ai mà ngờ rằng, Vạn Tinh Thần chính là vị viện trưởng đầu tiên của Diễn Vũ Viện. Ai có thể ngờ rằng, ông ta lại sống lâu như vậy. Trẫm biết võ học thiên học chia ra làm Cửu Phẩm là chính do ông ta nói ra. Nhưng lúc ấy ông ta rất giảo hoạt, cao nhất chỉ để Cửu Phẩm. Thế nên khiến cho giang hồ rối loạn nhiều năm. Cho dù người đại tu hành Cửu Phẩm, cũng chênh lệch rất lớn…Trẫm nghĩ, nếu lão viện trưởng đã xuất thế, như vậy liền tuyên dương ra ngoài. Khiến cho mọi người biết rằng, Đại Tùy chưa bao giờ thiếu tuyệt thế cao thủ.
Tô Bất Úy hơi sửng sốt rồi nói:
- Nô tài bỗng có một ý tưởng.
- Nói đi.
- Lấy danh nghĩa của lão viện trưởng, mở một đại hội võ lâm, kêu gọi người trong giang hồ ra sức vì nước? Người nổi tiếng, có thể được chính lão viện trưởng bình phẩm. Cao nhất trên thế gian là Cửu Phẩm nên được sửa lại từ sớm…Người trong giang hồ không cầu đại phú đại quý, không cầu ăn ngon mặc đẹp, nhưng lại cầu thanh danh. Với uy vọng của lão viện trưởng, tất nhiên có thể khiến cho cả giang hồ phải sôi trào. Cho dù là những vị đại tu hành ẩn cư không ra kia, cũng sẽ mộ danh mà tới. Có thể được một câu lời bình của lão viện trưởng, người trong giang hồ tất nhiên sẽ mừng rỡ như điên.
- Từ đó chúng ta có thể lựa chọn người ra sức vì nước…đối với chiến sự Tây Bắc, cũng có sự trợ giúp. Mông Nguyên nhập quan, tất nhiên mang theo rất nhiều người tu hành. Phật tông rất có lực triệu hồi. Phật tông hạ lệnh, người tu hành Mông Nguyên không dám cự tuyệt. Nhưng Đại Tùy của chúng ta không có tông môn như vậy, cũng không có lực triệu hồi như vậy. Cho dù…cho dù là bệ hạ hạ chỉ mộ binh, thì cũng rất khó mời được những khách giang hồ ẩn cư. Hơn nữa trải qua chuyện này, nguyên khí của núi Thanh Nhạc đã bị thương tổn lớn…
Tô Bất Úy cẩn thận nói:
- Nhưng hiện tại nếu lão viện trưởng đứng ra, với lực ảnh hưởng của ngài ấy, vẫn có thể giúp bệ hạ làm được rất nhiều việc.
Hoàng Đế trầm mặc một lúc, có chút khó xử lắc đầu:
- Chỉ có điều không biết, lão viện trưởng có đồng ý hay không. Ông ấy ẩn cư ở trong Diễn Vũ Viện nhiều năm như vậy, chính là không muốn liên quan tới chuyện trong giang hồ nữa. Nếu không phải lần này Lão Lục mưu nghịch, ông ấy cũng sẽ không đứng ra…bảo ông ấy quay lại giang hồ, rất khó.
Lúc đi tới cửa cung Thái Cực, Hoàng Đế trầm ngâm một lúc rồi phân phó:
- Để trẫm tự mình hỏi thử lão viện trưởng xem. Nhưng chuyện này triều đình phải phái người đắc lực đi làm, giải quyết xong chuyện ở thành Trường An, rồi làm cũng không muộn.
Tô Bất Úy im lặng không nói gì. Bởi vì y biết, Hoàng Đế tuyệt sẽ không để y chủ trì việc này.
- Không vội. Triệu tập đại quân chinh phạt Tây Bắc không phải là chuyện sớm chiều. Binh lực Tây Bắc vốn hư không. Lại điều quân đội từ khắp nơi cũng phải mất một thời gian. Hiện tại việc quan trọng nhất là phòng ngự nghiêm ngặt Tây Bắc. Sau khi trẫm điều động xong binh tướng, lại bố trí và lập kế hoạch chi tiết thì mới thảo luận tới việc tây chinh. Trẫm tính toán mấy ngày nữa sẽ phái người tới tây nam gặp La Diệu…
Nói tới quân vụ, Hoàng Đế nhíu mày lại.
- Trẫm nghĩ tới việc chiêu mộ dân dũng, nhưng giờ chưa phải lúc…một khi chiêu mộ dân dũng, dân chúng chắc chắn sẽ đoán già đoán non chiến sự ở Tây Bắc. Từ khi Đại Tùy lập quốc tới nay, chưa từng sử dụng dân dũng. Chiến tranh với bên ngoài đều sử dụng đại quân mười sáu vệ. Không phải vạn bất đắc dĩ, thì không thể mở cái tiền lệ đó.
Tô Bất Úy thở dài, trong lòng tự nhủ, làm Hoàng Đế thật quá mệt mỏi.
…
…
Trên đường trở về từ Thanh Phong Quan, Trầm Khuynh Phiến hỏi Phương Giải tiếp theo đi nơi nào, còn chuyện gì cần làm không, Phương Giải trầm mặc một lúc rồi trả lời:
- Đi ăn cơm thôi.
Đám người Trầm Khuynh Phiến ngẩn ra, cười cười nói:
- Vậy thì đi ăn cơm.
- Muốn ăn cái gì?
Mộc Tiểu Yêu hỏi.
Phương Giải nhớ lại những quán rượu nổi tiếng trong thành Trường An. Hơn một năm qua, hắn đi xã giao không ít, những quán rượu bên trong thành Trường An, cơ bản đều từng nếm qua. Các món sơn hào hải vị lướt qua trong đầu, hắn lại không tìm thấy món ăn mà hiện tại mình thèm ăn.
- Ăn mỳ đi.
Hắn cười cười, phát hiện lúc đói meo này, ăn bát mỳ nóng hôi hổi vẫn là thích nhất.
- Ừ.
Mộc Tiểu Yêu gật đầu:
- Đã lâu chưa được ăn rồi.
- Khi nào thì Kỳ Lân trở về?
Phương Giải hỏi Đại Khuyển.
Đại Khuyển cười cười nói:
- Y đi theo mấy đám người Trần Hiếu Nho bảo vệ nhà cửa của mấy vị triều đình quý tộc. Xem chừng cũng sắp rút lui rồi. Yến Cuồng khó gặp được một người có thể đấu khí lực với y, cho nên khẩn cầu Kỳ Lân nửa ngày, Kỳ Lân mới đi theo.
- Các học sinh của Diễn Vũ Viện không tham dự vào chuyện này. Tuy rằng bị điều cung Thái Cực, nhưng căn bản không làm gì…
Phương Giải trầm mặc một lúc, lắc đầu:
- Nhóm học sinh lần này, chỉ sợ không có nhiều người có thể tốt nghiệp thuận lợi rồi.
Mấy người đều hiểu ý của Phương Giải. Dù sao trong đám học sinh Diễn Vũ Viện kia, có không ít người là con cái của quan viên tham dự mưu nghịch. Hoàng Đế bảo bọn họ tới cung Thái Cực, trên danh nghĩa là hiệp trợ, kỳ thực chính là giam cầm. Những triều thần gần gũi Di Thân Vương, chỉ sợ tiền đồ của con trai họ cũng bị hủy theo.
Bọn họ vừa đi vừa nói, tới đường số hai mươi ba phía đông thành, thì tất cả đều ngạc nhiên.
Sạp hàng gần nhà đã không còn.
Mà hai vợ chồng lão Vương bán mỳ đứng ở trước nhà bọn họ. Nhìn như là đang đợi Phương Giải. Đám người Phương Giải xuống ngựa, lúc đi tới, mới phát hiện ánh mắt của hai vợ chồng này rất khác với lúc trước. Lúc trước hai vợ chồng này trông rất thành thật, có chút khúm núm quê mùa, nhưng hôm nay đều đứng rất thẳng. Không còn vẻ quê mùa chân chất nữa.
- Bái kiến Tiểu Phương đại nhân.
Lão Vương và vợ của ông ta đồng thời chắp tay nói.
Phương Giải hơi sửng sốt, bỗng nhiên hiểu ra.
Hắn cười cười nói
- Không thể tưởng được, thực sự là không thể tưởng được.
Lão Vương cười áy náy nói:
- Tiểu Phương đại nhân chớ trách. Hai người chúng tôi được Đại Nội Thị Vệ Xử an bài ở đây làm nhiệm vụ. Chúng tôi tất nhiên không thể cự tuyệt. Hơn nữa, lúc trước chúng tôi cũng không biết cách làm người của Tiểu Phương đại nhân.
Phương Giải lắc đầu mỉm cười hỏi:
- Giờ hai vị phải đi à?
Lão Vương gật đầu:
- Phải đi rồi…đối với Tiểu Phương đại nhân mà nói, chúng tôi rời đi là chuyện tốt.
Phương Giải hiểu ý của ông ta. Đại Nội Thị Vệ Xử không còn bố trí người giám thị hắn nữa, chứng tỏ Hoàng Đế đã tin tưởng hắn. Từ ý nghĩa nào đó, đây quả thực là một chuyện tốt.
Nhưng Phương Giải vẫn lắc đầu:
- Không tốt…không còn được ăn mỳ và bánh bao hấp của hai vị rồi.
- Làm lần cuối?
Hắn thăm dò hỏi.
Lão Vương do dự một chút, vợ ông ta kéo áo ông ta:
- Không có vấn đề. Tiểu Phương đại nhân muốn ăn, chúng tôi sẽ làm lần cuối. Tuy nhiên đã thu sạp hàng rồi, phải mượn phòng bếp của ngài dùng.
- Ta đi mua rượu!
Đại Khuyển cười hì hì, xoay người rời đi.
Bọn họ đều mỉm cười, nụ cười vui sướng.
- Tiểu Phương đại nhân, ngài sẽ có một tiền đồ rất tươi sáng.
Lão Vương từ đáy lòng nói.
…
…
Trong cửa hàng.
Phương Giải nhìn bát mỳ nóng hôi hổi, nhìn rượu ngon trong chén, vừa định nói cái gì đó, bỗng nhiên có cỗ xe ngựa dừng lại trước cửa. Tiểu thái giám Mộc Tam đi xuống xe, cười ha hả, cúi người thi lễ nói:
- Tiểu Phương đại nhân, bệ hạ đang chờ ngài vào cung, bây giờ ngài có thể đi được không?
Phương Giải thở dài, bưng bát mỳ nóng đi ra ngoài:
- Đi thôi, vừa đi vừa ăn.
Mộc Tam và hắn lên xe. Sau khi kéo mành vải lại, y hạ giọng nói:
- Trước khi tới đây, nô tài có nghe mấy vị đại nhân nhắc tới, hình như là tiến cử ngài tới Tây Bắc.
Phương Giải sửng sốt, trong lòng lập tức căng thẳng.
Mộc Tam tiếp tục nói:
- Bệ hạ vẫn chưa đáp ứng. Nhưng ngay cả Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung cũng nói rằng ngài có thể làm được. Xem chừng bệ hạ sắp để ngài rời khỏi Diễn Vũ Viện rồi, ngài nên chuẩn bị sẵn dàng. Mặt khác…còn có một chuyện, khiến cho bệ hạ phải nổi giận.
- Chuyện gì?
- Không biết cụ thể là chuyện gì, chỉ nghe trộm được bệ hạ nhắc tới Đại tướng quân La Diệu đang đóng ở Tây Nam. Hình như là La Diệu phái thuộc hạ vào kinh, tới đưa tin tức gì đó, nô tài không biết được. Bệ hạ vốn tính toán phái người đi Tây Nam truyền chỉ, nhưng còn chưa chọn được người, thì La Diệu đã phái người tới trước rồi.
Phương Giải biến sắc, trong lòng tự nhủ, ở thời điểm mấu chốt này, La Diệu còn muốn gây thêm loạn gì nữa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT