Việc kinh doanh của Hồng Tụ Chiêu vẫn phát đạt khiến người ta phải đố kỵ. Lão già què vẫn lười nhác khiến người ta phải hâm mộ. Thế giới của ông ta dường như vĩnh viễn chỉ đơn giản như vậy. Một cái ghế, một hồ lô rượu, là xong. Sự tráng lệ trong Hồng Tụ Chiêu kia cơ hồ không ăn nhập gì với cái ghế của ông ta. Nhưng ông ta ngồi ở đó, sừng sững bất động.
Lúc Phương Giải cầm theo một bao thịt chín tới Hồng Tụ Chiêu, thì tiểu đương gia đang xử lý một người khách gây rối. Vị khách này hiển nhiên là mới tới Trường An. Về phần từ cái gì núi cao Hoàng Đế xa, chẳng ai quan tâm. Nhưng vênh váo tự đắc, coi Hồng Tụ Chiêu như là chốn kỹ viện, thì thật khiến cho người ta chán ghét. Kỳ thực, những hạng người này mới khiến người ta không biết nói gì nhất.
Từ một địa phương rất nhỏ tới, lại cứ cho rằng Hoàng Đế thứ nhất, lão tử thứ hai.
Thấy có người cố ý gây sự Phương Giải đưa bao thịt chín cho lão già què rồi hỏi:
- Sao lão không ra tay giáo huấn một trận?
Lão già què híp mắt nhận lấy bao thịt chín, tùy tiện bỏ một miếng vào mồm:
- Dù sao Hồng Tụ Chiêu cũng là nơi giảng đạo lý. Chưa tới lúc thì tốt nhất nên nhịn một chút. Tức lúc tiểu đương gia bắt đầu quản lý tới nay, còn chưa thấy hạng người tự cho là đúng như vậy. Cho nên để con bé lịch lãm một chút cũng tốt. Hơn nữa, không cần ta phải ra tay…
Ông ta còn chưa nói hết lời, bỗng nghe thấy một tiếng kêu thảm. Phương Giải quay đầu lại để nhìn, sau đó trợn mắt. Tiểu đương gia mới mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng rõ ràng đang xách cổ một người đàn ông chừng mét bảy lăm lên cao. Sau đó hung hăng ném xuống đất. Bịch một tiếng, người nọ không nói được lên lời. Nhưng tiểu đương gia vẫn chưa dừng. Lại cúi người xách người đó lên, lại ném xuống.
Cứ như thế ba lượt, người kia chỉ còn thở yếu ớt.
- Ngươi dám đánh ta…ta muốn đi báo quan…
Vị khách bất lịch sự này đứt quãng nói, cũng không biết gãy mấy cái xương sườn. Tiểu đương gia kiễng mũi chân dưới lưng người nọ, rồi tung một cước, người nọ bay ra ngoài như một bao cát. Hai tiểu nhị của Hồng Tụ Chiêu nhanh chóng chạy tới, tiếp được người nọ trước khi y rơi xuống đất. Vị khách bất lịch sự kia bị dọa suýt đái ra quần, theo bản năng nói một câu cảm ơn.
Hai tiểu nhị nói đừng khách khí, sau đó đung đưa, ném vị khách kia ra ngoài cửa lớn của Hồng Tụ Chiêu. Lần này thảm hại hơn. Người nọ đứng không nổi. Vừa lúc có mấy bộ khoái của phủ Trường An tuần tra đi qua. Người nọ ôm đùi một bộ khoái, khóc lóc kể lể, nói rằng mình bị đánh. Bộ khoái liếc nhìn tên này như nhìn một kẻ ngu si vậy, sau đó dìu y đứng lên mang về nha môn báo án. Đương nhiên, vụ án này chắc chắn chẳng đi về đâu.
Lão già què mới nói tới ta không cần ra tay, thì bên kia đã đánh xong. Ông ta nhún vai nói:
- Ngươi xem, có đúng không…
Phương Giải cười ngượng nói:
- Lần trước tới đây vãn bối suýt nữa không nhịn được mà véo mông của Tiểu Đinh Điểm. May mà nhịn được. Mới bao lâu không gặp, nha đầu kia sao không giống nữ nhân nữa rồi…Xem ra sau này bớt chọc giận nàng.
Lão già què liếc mắt nhìn hắn:
- Ngươi thật ngu ngốc. Kỳ thực mông nữ nhân giống như mông hổ, nếu nàng nhìn thuận mắt, thì sờ soạng một chút cũng không sao. Nếu như mà nàng ghét, không đánh chết mới là lạ.
- Vậy sư phụ thấy nàng ấy nhìn con có thuận mắt không?
- Ngươi thử sờ là biết.
- Vậy con nói là sư phụ bảo con động vào.
- Biến!
Phương Giải cười hì hì, lấy một cái ghế ngồi xuống bên cạnh lão già què:
- Sư phụ, cầu người một việc.
- Có rắm thì thả, lão tử biết ngay ngươi có việc nên mới tìm ta mà. Có việc nhờ vả thì mới xuất hiện. Con mẹ nó chứ, ngươi còn vô tình hơi cả gái làng chơi.
Phương Giải nói:
- Sư phụ nói vậy là không đúng. Cho dù con là gái làng chơi, thì cũng chỉ tìm những nam nhân trẻ khỏe. Còn như sư phụ ấy à, con chỉ sợ người không chịu được.
Lão già què đá một cái vào mông Phương Giải, cười mắng:
- Ranh con, có việc gì thì nói đi!
Phương Giải hắng giọng một cái, nghiêm túc nói:
- Sư phụ, người đã ở trên giang hồ mấy chục năm, có biết quanh thành Trường An này có tổ chức hoặc tông môn nào, thu tiền làm việc không? Chính là những người chỉ nhận tiền rồi giải quyết phiền phức.
- Ngươi muốn tìm sát thủ?
Lão già què nhíu mày nói.
- Không, không phải…
Phương Giải vội khoát tay nói:
- Không phải sát thủ, mà là bảo tiêu. Con cần tìm những người có tu vị cao để bảo vệ một người. Nhưng con không biết đi nơi nào tìm bọn họ. Tiền nong không phải là vấn đề, nhưng tu vị phải cao.
- Bảo tiêu…
Lão già què trầm tư một chút mới nói:
- Thành Trường An ở dưới chân thiên tử, tìm sát thủ rất khó, nhưng tìm bảo tiêu có tu vị cao thì vẫn tìm được. Phía tây thành có một tiêu cục lâu đời. Không làm mấy việc vi phạm pháp luật, mà chỉ làm hộ vệ. Có không ít quan lại quyền quý trong thành Trường An thuê tiêu sư ở đó làm cận vệ. Nhưng giá cả rất cao.
Phương Giải lắc đầu nói:
- Tiêu sư tầm thường không làm được việc này. Bởi vì có khả năng bọn họ phải đối mặt với cao thủ Bát Phẩm trở lên.
Lão già què ngẩn ra:
- Ngươi muốn bảo vệ ai?
- Không thể nói.
Phương Giải lắc đầu:
- Nhận sự ủy thác của người khác.
Lão già què do dự trong chốc lát, đứng lên nói:
- Đi, ta dẫn ngươi tới một chỗ.
…
…
Lão già què chậm rãi đi trước dẫn đường, Phương Giải đi theo đuôi. Hai người theo đường cái số hai mươi ba đi về phía tây. Xem ra địa phương muốn tới không xa lắm.
- Với lịch duyệt của ngươi bây giờ, chắc đã biết hộ vệ lợi hại nhất bên cạnh Hoàng Đế là ai rồi chứ?
Lão già què vừa đi vừa nói.
Phương Giải do dự một lúc, mới đáp:
- Chắc không phải là phi ngư bào của Đại Nội Thị Vệ Xử?
- Phi ngư bào?
Lão già què hừ lạnh một tiếng nói:
- Đám Đại Nội Thị Vệ Xử kia chỉ là hồ giả hổ uy mà thôi. So với một nhóm người khác, quả thực chính là một đống rác rưởi. Hiện tại Đại Nội Thị Vệ Xử càng ngày càng đông, cơ hồ đã luân lạc tới mức chỉ làm dáng bên ngoài. Bảo vệ xung quanh Hoàng thành là cấm quân. Mà trong cấm quân có một đội ngũ đặc biệt. Ngay cả tướng quân của cấm quân cũng không thể điều động. Những người này được tuyển từ khắp nơi Đại Tùy, chỉ có tám trăm người, gọi là Cấp Sự Doanh.
Phương Giải từng nghe qua tên này, nhưng chưa từng được thấy.
- Bọn họ rất lợi hại à?
Hắn hỏi.
Lão già què gật đầu:
- Ngươi chưa biết thì ta nói cho ngươi hay. Cho dù phi ngư bào và cấm quân trong cung Thái Cực đều bị khống chế, chỉ cần bên cạnh Hoàng Đế có tám trăm tinh nhuệ Cấp Sự Doanh, thì dù hơn vạn đại quân cũng đừng mong ngăn cản được bọn họ bảo vệ Hoàng Đế lao ra ngoài. Nếu bọn họ muốn tử thủ cung Thái Cực, trừ khi bọn họ chết hết, nếu không đừng nghĩ tới việc lại gần Hoàng Đế. Nếu tám trăm người này chủ động xuất kích, nửa ngày là có thể san bằng Đại Nội Thị Vệ Xử.
Phương Giải hơi há hốc miệng, dường như không tin lời lão già què nói.
Lão già què lườm hắn một cái, nói:
- Ngươi còn rất nhiều việc không biết, nên đừng lộ cái mặt đó ra làm gì. Cấp Sự Doanh được thành lập trong năm Thái Tông. Thân phận của tám trăm người đó không hề nhỏ. Hoàng Đế coi bọn họ như con nuôi. Thậm chí vợ của mỗi người đều do Hoàng Đế tự mình chọn cho. Hoàng Đế nhớ hết khuôn mặt của từng người, nhớ kỹ tên của từng người. Tuyệt sẽ không nhầm lẫn.
- Cấp Sự Doanh mặc áo giáp vàng, dùng đại mạch đao. Nơi trú quân của tám trăm người này rất bí mật. Nhưng không thể nghi ngờ rằng, chỉ cần có người dám mưu đồ gây rối, bọn họ sẽ những người xuất hiện bên cạnh Hoàng Đế đầu tiên. Ở thời Nhân Tông, Ngũ Hoàng tử cấu kết với quan viên Binh Bộ và Đại tướng quân hai vệ lúc đó ý đồ giết Thái tử bức Nhân Tông thoái vị. Mấy nghìn phản quân xông thẳng vào Đông cung muốn giết Thái tử điện hạ. Kết quả là bao nhiêu người vào, thì chết bấy nhiêu người. Động thủ chính là người của Cấp Sự Doanh. Chỉ có ba trăm người.
Phương Giải biết Hoàng Đế Nhân Tông, là một vị Hoàng Đế được coi là yếu đuối nhất trong các Hoàng Đế của Đại Tùy. Cũng chỉ có lúc ông ta tại vị, mới xuất hiện án mưu nghịch của Hoàng tử. Nhưng vị Nhân Tông Hoàng Đế này yếu hơn so với hai vị Hoàng Đế kia mà thôi, chứ lúc ông ta tại vị hai mươi mốt năm, chưa từng thua trận chiến nào với bên ngoài.
Nhưng lần phản nghịch đó chỉ được thuật lại sơ lược trong sách sử. Chứ không nói cụ thể. Phương Giải biết những chuyện như vậy, không thể tuyên truyền bốn phía. Chính vì thế, trước kia hắn chưa từng nghe người khác nói tới lần bình định năm đó có liên quan tới Cấp Sự Doanh.
Nhưng hắn không nghi ngờ lời lão già què nói. Với trí tuệ và sự quyết đoán của Thái Tông Hoàng Đế, muốn tạo cho một đội quân tuyệt đối trung thành, không phải là việc khó. Mà Đại Tùy rộng lớn như vậy, chỉ tuyển tám trăm người…Ngẫm lại đủ biết Cấp Sự Doanh khủng bố như thế nào.
- Việc đó thì liên quan gì tới việc chúng ta đi tìm người?
Phương Giải hỏi:
- Sư phụ không định dẫn con tới gặp Cấp Sự Doanh đấy chứ?
- Đúng, mà cũng không đúng.
Lão già què cười thần bí nói:
- Ta dẫn ngươi tới một nơi mà cả thành Trường An không có mấy người biết. Ta thậm chí dám đánh cuộc, cho dù là vị Di Thân Vương được xưng là giao du rộng lớn, bạn bè khắp thiên hạ kia, cũng không biết. Mà cao thủ ngươi cần, chính ở chỗ đó.
- Vì sao?
Phương Giải hỏi:
- Nếu có một đám người có thể sánh được với cao thủ tinh nhuệ của Cấp Sự Doanh trong Trường An, vì sao triều đình không cần? Vì sao Hoàng Đế không cần?
- Bởi vì những người đó không thuộc về triều đình, thậm chí không thuộc về Hoàng Đế, chỉ thuộc về một người.
- Ai?
- Đại Tùy Trung Thân Vương… Dương Kỳ.
…
…
Lão già què vừa đi vừa nói:
- Mỗi một vị tân hoàng đăng cơ, sẽ nhận lấy Cấp Sự Doanh từ trong tay lão Hoàng Đế. Nhưng tân Hoàng Đế nhất định phải thay một nhóm người. Có người già rồi, có người bởi vì trung thành với lão Hoàng Đế, sau khi lão Hoàng Đế băng hà, bọn họ sẽ tự sát đi theo. Lúc bệ hạ đăng cơ, tám trăm người trong Cấp Sự Doanh đổi hơn một nửa. Phần lớn trong hơn một nửa đó đã tự sát. Lúc trước người lựa chọn tinh nhuệ bổ sung vào Cấp Sự Doanh thay cho bệ hạ, chính là Trung Thân Vương.
- Sự tồn tại của Cấp Sự Doanh không phải là bí mật gì. Quan lại trong triều hoặc dân chúng linh thông cũng biết một ít tin tức. Nhưng Cấp Sự Doanh đáng sợ ở chỗ, không ai biết bọn họ ở nơi nào. Lúc trước bệ hạ giao chuyện này cho Trung Thân Vương. Những người khác cơ hồ không biết gì cả.
- Ngươi muốn hỏi vì sao ta biết chứ gì?
Lão già què cười cười, có chút kiêu ngạo nói:
- Bởi vì lúc Trung Thân Vương làm chuyện này, ta có đi theo Vương gia.
Phương Giải cả kinh, lúc này mởi tỉnh ngộ lão già què hóa ra là thân tín của Trung Thân Vương. Nghĩ tới mối quan hệ giữa Dương Kỳ và Tức đại nương của Hồng Tụ Chiêu, trách không được lão già què trông coi Hồng Tụ Chiêu mười mấy năm mà không rời đi. Hắn cũng có chút phỏng đoán, nhưng không ngờ quan hệ giữa lão già què và Dương Kỳ sâu sắc như vậy. Hiện tại Phương Giải đã hiểu, năm đó Dương Kỳ đi về phía tây, nhất định là lưu lại lão già què để bảo vệ cho Hồng Tụ Chiêu.
- Ý của sư phụ là, năm đó Trung Thân Vương để lại một nhóm người cho mình dùng?
Hắn hỏi.
Lão già què lắc đầu:
- Không thể nói như vậy. Lúc trước chọn những người tài khắp Đại Tùy, tất nhiên không chỉ chọn ba bốn trăm người. Trong đó có không ít người có tu vị cao, bở vì một số nguyên nhân không thể trúng cử. Chẳng hạn như người có án mạng, chẳng hạn như xuất thân trộm cướp. Bản lĩnh của những người này không thấp hơn những người trúng cử. Nhưng nếu thả bọn họ đi, chẳng phải là lãng phí sao? Cho nên lúc trước Vương gia liền để lại một nhóm người cho mình dùng. Lưu lại ở Trường An.
- Đến bệ hạ cũng không biết chuyện này.
Lão già què cười cười nói:
- Kỳ thực mục đích của Vương gia khi lưu lại bọn họ, cũng là vì nghĩ cho bệ hạ. Vương gia muốn có một Cấp Sự Doanh trong cung và một tiểu Cấp Sự Doanh ở ngoài cung. Coi như là hai lần bảo hiểm cho bệ hạ. Nhưng ai ngờ Vương gia vừa đi liền bặt vô âm tín. Những người còn lại chẳng biết đi đâu về đâu. Nhưng bọn họ vẫn tin tưởng Vương gia sẽ trở về, cho nên không giải tán. Hơn nữa, trước khi Vương gia chuẩn bị rời đi, có căn dặn bọn họ, bảo vệ tốt cho bệ hạ. Người biết bí mật này, ngoài ta ra, không quá hai người biết.
Phương Giải có thể đoán được một người là Tức đại nương, nhưng người thứ ba thì hắn không đoán được.
- Sư phụ có thể thuyết phục bọn họ giúp con được không?
Phương Giải có chút không yên hỏi.
- Không thể.
Lão già què lắc đầu nói:
- Ngoại trừ Vương gia ra, bọn họ không nghe sự sai khiến của bất kỳ ai. Hơn nữa đã nhiều năm như vậy rồi, chỉ sợ tính tình của bọn họ càng khó đoán.
- Vậy phải làm sao bao giờ? Liệu dùng bạc có thuê được không?
Phương Giải hỏi.
Lão già què lườm hắn một cái, nói:
- Nếu bạc không thuê được, thì dùng cái gì để thuê? Bọn họ cũng là người, cũng phải ăn cơm! Hơn nữa…người khác không được, nhưng ngươi thì có lẽ là được.
- Bởi vì ngươi là truyền nhân duy nhất của Vương gia. Mặc kệ thật hay giả, đều là duy nhất, không phải sao?
Phương Giải trầm mặc một lúc, mới hỏi:
- Vì sao trước kia sư phụ chưa từng nói chuyện này cho con biết?
Lão già què bĩu môi hỏi lại:
- Ngươi hỏi ta bao giờ chưa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT