Nghe Phương Giải hỏi vậy, Khâu Dư ngẩn ra, lập tức ảo não đặt tay xuống cái ghế, Phương Giải lắc đầu nói:
- Đừng phá hỏng tài sản quốc gia. Nếu chẳng may vì tiên sinh nhất thời nổi giận, khiến cho học sinh chịu thêm tội, thì học sinh tìm ai để khóc đây?
Khâu Dư kinh ngạc nhìn tay mình, im lặng trong chốc lát, hỏi:
- Ngươi định cứ nhận mệnh như vậy?
Phương Giải nằm xuống giường đá, nhìn nóc nhà, thanh âm bình thản nói:
- Có lẽ tiên sinh không biết rằng, từ trước tới nay học sinh không phải là người chịu khuất phục trước số mệnh…Nhưng tới lúc này, học sinh còn có thể làm được gì? Khóc rống? La hét ầm ĩ? Chửi bậy? Đập đồ đạc?
- Ha hả.
Phương Giải cười nói:
- Tiên sinh, lúc học sinh mới tỉnh dậy, quả thực rất tức giận. Tức giận như lúc ở trên núi Bán Nguyệt phát hiện ra mình bị lừa. Nhìn thấy một tên mặc phi ngư bào ngồi bên cạnh, phản ứng đầu tiên là muốn bóp chết y. Nhưng sau một lúc học sinh bình tĩnh lại, buông tha suy nghĩ bóp chết y.
Khâu Dư hỏi:
- Bởi vì tim của ngươi đã chết?
Phương Giải lắc đầu:
- Bởi vì học sinh biết không đánh lại được. Tuy đó chỉ là một kẻ cụt tay, nhưng học sinh khẳng định không phải là đối thủ của y. Không khéo còn bị y bóp chết lại.
Hắn quay đầu nhìn Khâu Dư, nói:
- Lúc ở núi Bán Nguyệt, học sinh dấu mình trên một cây đại thụ, nhìn thấy tăng nhân trẻ tuổi kia ra tay giết mấy người Lưu Sảng. Tiên sinh đoán xem, lúc ấy học sinh muốn làm gì nhất?
- Là chạy trốn.
Không đợi Khâu Dư trả lời, Phương Giải liền tự trả lời:
- Khi đó, kỳ thực học sinh đã đoán được bảy tám phần rồi. Học sinh muốn chạy, bởi vì học sinh biết mình vô lực chống cự. Trước kia gặp những kẻ thù như vậy, hoặc là bọn họ không để học sinh vào mặt, hoặc là học sinh cũng không để họ vào mắt. Nhưng lần này khác, đứng trước mặt học sinh không chỉ một người, mà là triều đình Đại Tùy…học sinh lấy cái gì ra để đấu tranh? Lấy cái gì để không cam lòng?
- Vì thế học sinh muốn chạy trốn. Nhưng suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, học sinh liền loại bỏ. Bởi vì học sinh biết mình chạy không thoát…Bằng hữu của học sinh còn đang ở phủ Tán Kim Hầu. Cũng chính ở giờ khắc đó, học sinh mới hiểu ra, vì sao Tán Kim Hầu Ngô Nhất Đạo lại nhìn một tiểu nhân vật như học sinh với ánh mắt khác xưa. Vì sao y lại hảo tâm để cho bằng hữu của học sinh ở lại. Hóa ra y đã sớm biết sẽ có ngày này. Bằng hữu của học sinh ở trong phủ Tán Kim Hầu…Chính là bị giam lỏng.
- Buồn cười ở chỗ, tự học sinh chạy tới cầu y…
Phương Giải cười cười nói:
- Hiện tại học sinh mới biết được mình ngây thơ như thế nào. Học sinh vẫn cho rằng mình là một người thông minh. Cho dù là các tiên sinh đều luôn nói như vậy. Nằm trên cái giường đá này suy nghĩ thật lâu, học sinh mới phát hiện từ lúc mình mới tới thành Trường An, mỗi một bước chân đều do người khác đặt sẵn. Sinh hoạt cũng đều do người khác an bài.
- Tưởng như mọi việc phát triển đều theo ý nguyện và kế hoạch của mình. Kỳ thực giống như một con rối bằng gỗ. Người khác điều khiển như thế nào, thì học sinh liền cử động như thế. Vậy mà còn đắc ý với bản lĩnh của mình. Đúng là tự sướng mà.
Phương Giải vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh khiến cho Khâu Dư phải chua xót.
- Tiên sinh, vừa rồi tiên sinh hỏi học sinh có phải đã nhận mệnh hay không…học sinh suy nghĩ vấn đề này lâu nhất. Sau đó quyết định thành thật chờ cho vận mệnh giáng xuống, không làm gì cả. Bởi vì dù có làm cũng vô dụng. Học sinh không có tu vị cao tuyệt, phá không được phòng đá kiên cố này. Học sinh cũng không biết phân thân, không có biện pháp nào cứu tất cả bằng hữu trong thành Trường An. Tiên sinh biết đấy, có một nữ tử rất quan trọng vơi học sinh đang nhậm chức ở Đại Nội Thị Vệ Xử. Nàng quan trọng như một phần cơ thể của học sinh vậy. Bất kỳ lúc nào, cũng có thể bị người khác đâm xuyên qua.
- Học sinh từng cho rằng, Trác tiên sinh bức thiết muốn Tiểu Yêu tỷ tiến vào Đại Nội Thị Vệ Xử, là thực sự muốn tốt cho nàng, là nhìn trúng tiềm chất của nàng. Hóa ra ngay từ lúc ấy, triều đình đã bắt đầu bố trí để khống chế học sinh. Vì một tiểu nhân vật không quan trọng như học sinh, mà khiến nhiều đại nhân vật hao tâm tổn sức như vậy, thật là làm khó bọn họ.
Phương Giải mỉm cười nói:
- Đành phải đợi thôi. Nơi này một ngày ba bữa đều có thịt. Nếu học sinh muốn uống rượu có thể nói một tiếng. Không bao lâu rượu ngon từ Thần Tuyền Sơn Trang được mang tới. Học sinh từng thử qua, lúc sáng sớm học sinh muốn nói bánh bao và mỳ ở gần cửa hàng học sinh, không ngờ bọn họ thực sự chạy tới đầu phố mua cho học sinh…Nơi này rất tốt. Tuy đơn sơ, âm u, nhưng…ít nhất học sinh không phải lo lắng điều gì. Không cần lo lắng bị hạ độc khi ăn cơm. Không cần phải lo lắng có nguời âm thầm ám sát. Bởi vì tới hiện tại, nếu bọn họ muốn giết học sinh, thì đã nghiêm túc nói cho học sinh một tiếng, tới lúc ngươi phải chết rồi.
- Cảm ơn tiên sinh.
Phương Giải ôn hòa nói:
- Cảm ơn tiên sinh tới thăm học sinh. Như vậy là đủ rồi. Trong này cái gì cũng tốt, duy chỉ có lúc học sinh muốn nói chuyện phiếm với mấy người trông coi, bọn họ chỉ nhìn học sinh như nhìn một kẻ ngu ngốc. Có lẽ trong lòng bọn họ đang mắng học sinh là kẻ ngốc bức. Chết đến nơi rồi, còn muốn nói chuyện phiếm.
- Nhưng học sinh thực sự rất muốn nói chuyện. Chỉ không ngừng nói chuyện, mới khiến trong lòng học sinh cảm thấy bình an.
Phương Giải nói:
- Hiện tại học sinh cần bình an.
Cái mũi của Khâu Dư rất cay. Nàng xoay người rời đi, không nói thêm câu gì nữa. Phương Giải nhìn bóng lưng biến mất sau cửa sắt của nàng, thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn lên nóc nhà.
Nóc nhà rất đen, không có ánh trăng hay ánh sao.
Hắn không nhắm mắt lại, mà cứ nhìn chằm chằm vào bóng tối. Nhìn chằm chằm như vậy thật lâu, Phương Giải bỗng nhiên cười cười. Không ai nhìn thấy nụ cười này của hắn với nụ cười lúc nói chuyện với Khâu Dư hoàn toàn khác nhau. Âm u lạnh lẽo, thậm chí mang theo chút tàn nhẫn.
…
…
Sướng Xuân Viên
Khung Lư
Binh Bộ Thượng Thư Mưu Lương Bật khom người đặt bản phương án kế hoạch tác chiến lên bàn trước mặt Hoàng Đế. Sau đó lui về một bước, cúi đầu nói:
- Binh Bộ đã phái người gửi công văn tới các đạo. Dựa theo lộ trình, mà tính toán thời gian phái người đi. Cam đoan không quá hai ngày nữa quan viên các đạo sẽ nhận được công văn. Mà ngày quy định cũng dựa theo thời gian được tính toán. Cho nên quan viên các đạo sẽ lập tức bắt tay vào làm việc, không có thời gian để làm việc khác.
Hoàng Đế không vội nhìn phương án tác chiến, gật đầu nói:
- Một khi trẫm tuyên bố chuyện này, thanh âm phản đối trong triều đình sẽ mãnh liệt như sóng to biển cả. Trẫm ứng phó những người đó không kịp, làm sao có thời gian để giảng đạo lý với những quan viên địa phương? Bọn họ viết tấu chương gửi tới Trường An, trẫm còn phải nhẫn nhịn giải thích cho từng người một. Có khả năng sẽ chậm trễ tới mấy tháng. Cho nên trẫm liền không cho bọn họ có cơ hội để dâng tấu. Chỉ cần bọn họ dựa theo ngày quy định, mà vận chuyển đủ lương thực và quân lính tới Tây Bắc, thì cũng đã muộn. Trẫm đập tan kế hoạch của bọn họ từ trong trứng nước.
Y nâng chén trà lên uống một ngụm, cầm phương án tác chiến, vừa lật xem vừa nói:
- Đống giấy này là kế hoạch. Nhưng không phải cuộc chiến nào cũng phải dựa theo kế hoạch. Một khi khai chiến, chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt. Nếu quan viên triều đình chỉ biết dựa theo kế hoạch để khua tay múa chân, thì cuối cùng thua thiệt vẫn là các binh sĩ Đại Tùy ở tiền tuyến.
- Thần đã hiểu.
Mưu Lương Bật cung kính nói:
- Một khi khai chiến, Binh Bộ tuyệt sẽ không khua tay múa chân với chiến cuộc ở tiền phương. Các Đại tướng quân đánh như thế nào thì đánh như thế. Thần sẽ không tham dự. Thành Trường An cách biên giới Tây Bắc hàng vạn dặm. Lúc tin tức tới Trường An thì chỉ sợ đã quá chậm. Nếu lại dựa vào tin tức này chỉ huy, tất nhiên không phải là chuyện tốt gì.
- Ngươi có thể hiểu được như vậy là rất tốt.
Hoàng Đế nói::
- Tuy nhiên, trẫm không có ý định để ngươi nhàn rỗi ở thành Trường An.
Y nhìn Mưu Lương Bật, nói:
- Việc của Binh Bộ giao cho Tông Lương Hổ. Hai ngày sau ngươi liền khởi hành tới Sơn Đông Đạo. Tính toán thời gian, thì nhân mã và lương thảo trẫm an bài đã tới Sơn Đông Đạo rồi. Tuy trẫm đã phái Húc Quận Vương Dương Khai trấn thủ, nhưng đệ ấy còn chưa quen thuộc với quân vụ. Cũng không am hiểu mấy chuyện vụn vặt hậu cần. Tổng Đốc Sơn Đông Đạo Dương Thiện Thần là một tướng tài. Tuy nhiên y chỉ là một văn nhân….không thể trông cậy một văn nhân có thể làm được cái gì. Bên cạnh Sơn Đông Đạo, Hà Tây Đạo là hậu phương quan trọng. Viên Sùng Vũ là kẻ có tính tình cao ngạo. Nếu không có người chức cao hơn điều hòa, chỉ sợ y và Dương Thiện Thần sẽ có tranh chấp.
Nói xong câu này, Hoàng Đế cười tự giễu:
- Nếu để Hoài Thu Công nghe thấy mấy lời này của trẫm, chỉ sợ ông ta lại tức giận.
Mưu Lương Bật nói:
- Thần tuân chỉ. Hai ngày sau thần sẽ khởi hành.
- Ừ.
Hoàng Đế ừ một tiếng, nói:
- Hôm qua…Hoàng Môn Thị Lang Bùi Diễn đề nghị, để trẫm điều động Sương Binh của Vương phủ, ngươi cảm thấy thế nào?
- Dạ?
Mưu Lương Bật hơi sửng sốt, trong lòng chấn động.
Ông ta nghe nói qua Hoàng Môn Thị Lang Bùi Diễn là một kẻ âm tàn, tâm cơ thâm trầm. Chỉ có điều ông ta chưa từng nói chuyện với y, cho nên không rõ ràng lắm. Nhưng khi nghe thấy đề nghị này, ông ta lập tức có ấn tượng đại khái với Bùi Diễn. Người này, có thể làm được Hoàng Môn Thị Lang, quả nhiên là có chút bản lĩnh. Đề nghị này, thật quá âm độc.
Hoàng Đế tây chinh, quốc gia ít nhiều sẽ có sự bất ổn. Mà hiện giờ, có thể uy hiếp được triều đình, cũng chỉ có các Vương gia rồi. Ở đất phong của mình, thuế má dân chúng đều giao hết cho bọn họ, chứ không phải triều đình. Trong tay bọn họ cũng có quân đội. Tuy không nhiều, nhưng trang bị hoàn mỹ, tố chất cực tốt. Nếu chẳng may chiến cuộc bất lợi với Đại Tùy, mà các vị Vương gia kia liên hợp lại. Chính là môt lực lượng không thể khinh thường.
Lúc này Hoàng Môn Thị Lang Bùi Diễn đề nghị để tư binh của các Vương gia tham chiến, thật ra là phòng ngừa hậu họa. Hơn nữa Mưu Lương Bật chắc chắn rằng, một khi những Sương Binh này đi lên chiến trường, chết đầu tiên chính là bọn họ. Như vậy, các Vương gia sẽ không còn gì để uy hiếp Hoàng Đế.
- Đề nghị của Bùi đại nhân đúng là lo cho nước cho dân, nhưng…thần không dám phụ họa.
- Ngươi nói cái nhìn của ngươi.
Hoàng Đế hỏi.
- Thần nghĩ, đại chiến sắp tới, điều bệ hạ muốn là củng cố và đoàn kết bên trong. Nếu chưa khai chiến mà đã điều động Sương Binh của Vương phủ thì…phá hỏng sự yên ổn này. Thần cả gan nói một câu mạo phạm thiên uy…lúc này, bệ hạ tin người nào, phải tin tưởng hơn nữa. Người mà bệ hạ không tin, cũng phải tin. Cho dù…đó chỉ là trấn an.
Nghe thấy câu này, Hoàng Đế nhịn không được cười nói:
- Trẫm đã từ chối đề nghị của Bùi Diễn.
Y ngẩng đầu nhìn Mưu Lương Bật, rất nghiêm túc nói:
- Hiện tại trẫm có thể yên tâm giao chiến sự cho ngươi rồi. So với Bùi Diễn, ngươi lão thành hơn, cũng biết nên làm cái gì hơn.
- Thần tạ ơn sự tín nhiệm của bệ hạ!
Mưu Lương Bật cúi người thật sâu thi lễ, trong lòng lại không tự chủ được hít một hơi. May mắn…may mắn mình nói đúng ý của Hoàng Đế. Vị Chí Tôn này có tâm tư thật thâm trầm.
…
…
Bên bờ ao trong Sướng Xuân Viên, lão bản nương mặc áo bông màu xanh lam đang nhìn hoa sen suy nghĩ xuất thần. Sau khi từ núi Bán Nguyệt trở về, nàng tìm một nhà trọ để dưỡng thương. Vốn không có ý định tiếp xúc với triều đinh. Liên kết với Hạc Lệ đạo nhân đối phó với lão tăng là trùng hợp. Nàng hận nhất là những tăng nhân đầu trọc ở Tây Bắc Đại Tùy. Không phải vì thiện ác, chỉ vì nàng thù hận cho nên thù hận.
Nhưng nàng cũng biết, nếu đã vào thành Trường An rồi, thì trốn không thoát.
Cho nên khi thái giám truyền chỉ tìm được nàng, bảo nàng tới Sướng Xuân Viên gặp mặt Thánh, nàng không chút kinh ngạc nào cả. Cũng không kháng cự, mà thản nhiên đi tới.
Tiểu thái giám Mộc Tam đứng bên cạnh, hơi cúi người, thoạt nhìn y rất tôn kính thôn cô này. Y không nói gì, không dám quấy rất nữ tử xinh đẹp, nhưng lại ăn mặc quê mùa này. Kỳ thật y đâu biết rằng, nàng căn bản không nghĩ gì cả, chỉ ngẩn người mà thôi.
Lúc Mộc Tam nhìn thấy Binh Bộ Thượng Thư Mưu Lương Bật đi ra từ Khung Lư, y khẩn trương nói với thôn cô kia:
- Hiện tại có thể đi vào được rồi. Bệ hạ vẫn đang chờ ngài.
Lão bản nương ừ một tiếng, xoay người đi tới Khung Lư. Mộc Tam đi trước dẫn đường, tất cung tất kính nói:
- Nghe nói ngài tới từ Phan Cố?
- Đúng vậy.
- Tiểu Phương đại nhân cũng từ Phan Cố tới, có quan hệ không tồi với nô tài.
Y cười nói.
- Ừ?
Lão bản nương liếc nhìn tiểu thái giám này một cái, trầm mặc rồi hỏi:
- Ngươi muốn nói cái gì?
- Nô tài nghe nói…Gần đây Tiểu Phương đại nhân trôi qua không được tốt lắm…
Mộc Tam nói thử một câu, làm ra vẻ bình tĩnh. Nhưng trong lòng y đang thấp thỏm. Y biết Phương Giải đang gặp khó khăn. Cũng biết có khả năng không bao giờ ngẩng đầu lên nổi. Nhưng y không cam lòng. Không cam lòng mối quan hệ với vị ngoại thần đầu tiên bị sụp đổ như vậy. Cho nên y tính toán thử xem. Nếu như có thể đưa than ấm trong ngày tuyết rơi…Nói không chừng ngày sau Tiểu Phương đại nhân thực sự nổi bật, mình cũng sẽ theo đó mà bò cao. Mà nếu quả thực không cứu được hắn…ai mà để ý tới một nhân vật nhỏ nhoi như mình?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT