- Nếu như là bị giết chết, dựa theo cách nói của Phương Giải thì vũ khí bọn họ sử dụng cũng cùng loại với súng kíp, hẳn là có viên đạn.
Cho dù đã trôi qua rất nhiều năm nhưng xác của viên đạn hẳn phải vẫn còn chứ?
- Không phải bị giết bằng súng kíp mà là bị giết bởi các loại binh khí như dao găm.Ngô Nhất Đạo tiếp tục nói ra phỏng đoán của mình:
- Nếu như là xảy ra chuyện gì, một bộ phận người này muốn giết chết một nhóm người khác chắc chắn sẽ không dùng súng đâu.
Nơi này tương đối phong bế, tiếng vang sẽ rất lớn, một khi nổ súng thì sẽ bại lộ, Có thể là đã xảy ra nội chiến, một nhóm người đột nhiên làm khó dễ, dùng dao găm đánh lén giết chết những người này.Phương Giải gật gật đầu, suy nghĩ của hắn trên cơ bản không khác phỏng đoán của Ngô Nhất Đạo là mấy.Dấu vết thi thể tại nơi này rất tán loạn, nếu lúc ấy là hết mất thức ăn, dựa theo nhân tính mà phân tích thì đa số người hẳn là sẽ tụ lại cùng một chỗ, an ủi lẫn nhau.
Cho nên dấu vết của thi thể cũng có thể đều cùng một chỗ.
Phân tán như thế, hiển nhiên là dấu vết của cái chết không hề bình thường.Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:
- Ta vẫn nghĩ không thông, vất vả lắm mới sống sót qua nạn hạo kiếp, tại sao phải tự giết lẫn nhau?Phương Giải thở dài:
- Người… Vốn chính là loài sinh vật khó lí giải nhất mà.......Bời vì trong quân lệnh trước đó của Phương Giải cũng đã nói rõ, cho nên người của Tống Tự Hối cũng không dám phá hư bất cứ thứ gì tại nơi này.
Do đó mấy người Phương Giải thấy được một cỗ thi thể coi như là tương đối mới mẻ nhất tại nơi đây….
Nói một cách khác, là một đống thịt nát.
Đây chính là học trò của người thợ khóa mà Cửu tiên sinh nhắc đến kia, cũng là vị thiếu niên bị Cửu tiên sinh kí thác kì vọng.Nhưng nơi này không có tìm được thi thể của những người khác, hiển nhiên thợ khóa và những đồ đệ khác của gã đã rời đi sau đó.
Còn sống hay chết, đến tận bây giờ vẫn không thể biết được.Phương Giải nhìn nhìn, cái phòng này trên cơ bản đã không còn bất cứ vật gì, lực nổ tung kia cũng đủ lớn nhưng dấu vết xi măng bị phá hư lại rất nhẹ.
Trong phòng không ít cái giá và ngăn tủ bằng sắt đều bị lực nổ phá hư, nhưng vách tường cơ hồ hoàn hảo, có thể thấy được loại xi măng này có độ cứng vượt quá sức tưởng tượng đến mức nào.
- Chúng ta tìm thấy được thứ mà ngài bảo chúng ta tìm kiếm tại nơi này.Khi nói chuyện, thanh âm của Tô Định Bang có chút run rẩy, gã là bị Ngô Nhất Đạo mang theo nhảy xuống dưới, miệng giếng vốn là không rộng lớn, hai người cùng nhảy xuống, kích thích trong đó có thể nghĩ.
Lần trước, lúc gã xuống đây là phải chuẩn bị thật lâu, nối một sợi dây thừng rất dài, chậm rãi thòng xuống tận đáy.Tô Định Bang chỉ chỉ một phòng ở, cửa còn mở ra.Đám người Phương Giải đi vào, phát hiện bố trí trong căn phòng này không khác bố trí trong căn phòng bị tạc hủy kia bao nhiêu.
Có một loạt cái giá bằng sắt, mặt trên xếp rất nhiều thứ như sách vở vân vân.
Nhưng Phương Giải biết rằng, mấy thứ này chỉ sợ vừa đụng một cái liền sẽ hoàn toàn biến thành bụi phấn.
Hắn mới nghĩ thế, Hạng Thanh Ngưu đã nhanh tay cầm lấy một quyển, mới vừa cầm lên, quyển sách liền biến thành phấn chảy xuống.Hạng Thanh Ngưu cười cười xấu hổ, ra hiệu mình chỉ vô ý mà thôi.Phương Giải nhìn nhìn chữ viết tại trên bìa của những quyển sách ấy, rất tối nghĩa, là những bộ sách phi thường chuyên nghiệp.
- Mấy thứ kia được tìm thấy ở tại trong này.Tô Định Bang chỉ vào một ngăn tủ bằng sắt, nói:
- Có khóa, lúc mở nó rất khó khăn.
Tất cả những thợ khóa có thể tìm thấy tại bên ngoài đều không có cách nào.
Cuối cùng vẫn là dùng thanh bảo đao thu được từ một Kim trướng tướng quân của Mông Nguyên mới có thể đâm mở nơi này, đưa tay vào lấy nó ra được.Phương Giải nhìn nhìn cái vị trí thủng một lỗ kia, đúng là một điểm yếu.
Đó hẳn là một màn hình điện tử, đã bị phá hỏng, vách lá sắt mặt sau nếu so sánh thì phải mỏng hơn rất nhiều.Phương Giải vươn tay đè lại cửa tủ, chỉ chốc lát sau, kim hỏa đã đem sắt lá đốt đỏ lên, vài phút sau nữa, cửa sắt rất nặng kia đã bị đốt ra một lỗ thủng.
Phương Giải cũng không đợi nó nguội, trực tiếp vói tay vào phá hư cái khóa tại bên trong.
Sau đó đem cửa tủ kéo ra, đồ vật bên trong liền xuất hiện tại trước mặt mọi người.Ngăn tủ phân ba hàng, do bị phong bế vô cùng tốt cho nên đồ vật bên trong thoạt nhìn còn rất mới.Súng ống, Lựu đạn.Có lẽ trình độ khoa học kĩ thuật ngay lúc đó thật sự rất hùng mạnh, thế cho nên đã nhiều năm trôi qua như vậy, vũ khí được khóa kín trong chiếc tủ này vẫn có thể sử dụng như cũ.
Ngoại trừ những vũ khí này ra thì còn có một cái thùng, bên ngoài dùng một thứ như là plastic bao quanh.
Phương Giải đem thùng mang ra, xé bỏ lớp plastic, mở ra quan sát.Đồ vật bên trong chiếc thùng, rất bình thường.Một khuông ảnh, ảnh chụp bên trong vẫn rõ ràng như cũ.
Trên tấm ảnh là một nhà ba người, chụp ảnh chung trước một tòa nhà ở trông rất đẹp.
Nam nhân coi như lớn lên đẹp trai, xem tướng mạo đại khái ba mươi mấy tuổi.
Vợ của y cũng rất được, mặc một bộ váy dài vừa người, cười rất hạnh phúc thỏa mãn.
Giữa hai người đứng một đứa bé trai, xem cỡ sáu bảy tuổi.
Đều là tóc đen da vàng, thoạt nhìn không khác gì mấy với đám người Phương Giải.Ngoại trừ ảnh chụp ra còn có mấy bộ y phục, xem ra hẳn là quân phục.
Phương Giải lật xem một chút phù hiệu trên quần áo, lại phát hiện nó hoàn toàn không giống với những biểu tượng quân hàm trong trí nhớ của mình.Còn có một khẩu súng lục, Phương Giải phỏng đoán nó hẳn không phải là một khẩu súng lục bình thường.
Tại hình của nó rất quái dị, phản ứng đầu tiên khi thấy chính là thứ này là một thứ tương tự như súng lazer.
Trên súng lục không có cò súng, cũng không có chỗ nạp đạn, cho nên hắn cũng không quá xác định phương pháp sử dụng.
Phương Giải hoài nghi vật này khả năng là vũ khí chuyên dụng của người này, cần vân tay phù hợp mới có thể sử dụng.Sau đó là một quyển sách.Xác thực mà nói, là một quyển bút ký.Văn tự đối với mấy người Ngô Nhất Đạo mà nói có thể có chút không thích ứng, nhưng với Phương Giải lại cảm thấy có chút thân thiết.
Chữ giản thể, rất thân thiết chữ giản thể.Đa số nội dung phía trước của bản bút kí này đều không có nơi nào cần đặc biệt chú ý cả.
Hai phần ba phía trước của bút kí đều là kể về cuộc sống hằng ngày.
Nó ghi chép lại từng li từng tí cuộc sống của chủ nhân bản bút kí tại cái nơi như cung điện ngầm này, đại bộ phận đều là những chuyện vụn vặt như đầu tư vào nghiên cứu cái đầu đề nào, mỗi ngày có tiến triển ra sao.Chủ nhân của bản bút kí này tên là Lý Khâm, chức vị hẳn là một trung tá của đội hậu cần quân đội.
Với tuổi của y mà nói, tới được cái cấp bậc này đã rất không dễ dàng.
Tuy nhiên chức vụ của những người nghiên cứu khoa học cho quân đội này bình thường đều tương đối cao, không thể dùng tiêu chuẩn của đội chiến đấu mà cân nhắc được
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT