Chiến sự đã sáng tỏ, sau khi Tống Tự Hối biết Phương Giải đến đây liền vội vàng đi tới, vén lên chiến bào quỳ rạp xuống đất.

Phương Giải giơ tay, kéo cánh tay của y, nâng y đứng lên rồi nói:

- Trận đánh vừa rồi ta đã thấy, đánh thật là xinh đẹp.

Nếu như chậm trễ một chú thôi, người Nguyên Mông ra khỏi sơn cốc sẽ biến mất nhanh như gió.Phương Giải nói như vậy liền đem những lời thỉnh tội của Tống Tự Hối đều cản về hết.

- Thế cục hiện tại của nơi tây bắc này như thế nào?Phương Giải đi xuống dưới sườn núi, Tống Tự Hối nhắm mắt theo đuôi ở phía sau:

- Khởi bẩm chủ công, tây bắc này cũng đã coi như thái bình, chẳng qua quân thát tử Mông Nguyên nhập quan khi ấy nhiều lắm, vài trận đánh lớn của ta tuy rằng đem quân đội bọn chúng đánh đến mức không còn chiến lực nhưng kẻ thù lại chạy tứ tán rất nhanh.

Cho nên hiện tại vẫn không có quét sạch sẽ toàn bộ được, nếu muốn bao vây tiêu diệt chúng cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

- Không nên gấp, không thể để ảnh hưởng đến sức khỏe.Phương Giải chậm rãi nói:

- Đám quân Mông Nguyên ấy biết mình không quay về được cho nên chắc chắn hung hãn cực kì.

Tác chiến với bọn chúng không có đường lui nào, bọn chúng biết rõ chính mình mặc dù đầu hàng cũng không có đường sống, cho nên một khi đánh nhau, chính là không chết không ngừng.Tố Tự Hối nghe Phương Giải nói vậy trong lòng rất ấm áp, chủ thượng có thể thương cảm tình hình của cấp dưới thật là một chuyện làm cho người ta cảm thấy thật vững tâm.

- Gần đây sự hoạt động của tàn binh quân Mông Nguyên càng ngày càng yếu, bọn họ biết rằng lực lượng của mình rất hữu hạn không thể chống cự đại quân, cho nên đều là đánh một chỗ xong liền chạy.

Tuy nhiên may mắn là lượng dân chúng sống tại tây bắc bây giờ thật sự cũng không nhiều lắm, lũ thát tử Mông Nguyên sống dựa vào cướp bóc đó cũng kiên trì không được bao lâu.

Cho nên thần suy nghĩ ra một biện pháp có thể thực hiện.Phương Giải nhìn về phía Tống Tự Hối, chờ y nói tiếp

- Lũ thát tử Mông Nguyên cũng biết nếu cứ tiếp tục phân tán như vậy sẽ luôn thế đơn lực mỏng, nhưng giữa bọn chúng lại không hề tín nhiệm lẫn nhau nên khó có thể đoàn kết lại với nhau được.

Chỉ khi xuất hiện một cái mồi làm cho tất cả bọn chúng đều động tâm, bọn chúng mới có thể hiểu ra, thần mới có thể kết thúc toàn bộ sau một trận chiến được.

Đó chính là lương thảo.

Thát tử Mông Nguyên hiện tại đã thiếu thốn lương thực đến mức sắp kiên trì không nổi nữa rồi.Tống Tự Hối nói:

- Thần tính toán thả một cái mồi nhử thật lớn ra ngoài.

- Chuyện trong quân của ngươi, ta chỉ biết mà không tham dự đâu.Phương Giải cười nói:

- Chuyện tại nơi tây bắc này ta không quen thuộc bằng ngươi, hạ mệnh lệnh lộn xộn đối với chiến sự chỉ có trăm hại mà không có một lợi, cho nên ngươi xem rồi đánh là được.

- Thần tạ ơn Chủ Công tín nhiệm!Tống Tự Hối cúi đầu nói.

- Thành Phàn Cố gần đây có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?Phương Giải hỏi.

- Không có.Tống Tự Hối trả lời:

- Sau khi quân lệnh của chủ công tới đây, thần liền triệu tập những binh lính tinh nhuệ nhất trấn thủ thành Phàn Cố.

Có chuyện gió thổi cỏ lay gì, thần sẽ biết ngay lập tức.Phương Giải gật gật đầu:

- Ngươi hãy đi bận việc quân vụ đi, ta đi xem thành Phàn Cố trước vậy.......Quen thuộcXa lạHai loại cảm tình nếu tách ra nói thì đều không phức tạp, quen thuộc chính là quen thuộc, xa lạ chính là xa lạ.

Nhưng tình cảm đối với thành Phàn Cố bây giờ của Phương Giải lại chính là phức tạp như thế.

Hắn quen thuộc tất cả mọi thứ nơi này, thậm chí mỗi một dấu vết trên mỗi con đường nơi đây đối với hắn đều là còn rất mới mẻ như mới xảy ra vào ngày hôm qua.

Nhưng hắn lại cảm thấy xa lạ, nơi này đã có quá nhiều ý nghĩa không giống như trước nữa rồi.Đi vào thành Phàn Cố, Phương Giải cảm giác chính mình trở lại bên trong một cảnh trong mơ nào đó.Mơ hồ như trước.Đường cái, ngõ nhỏ.

- Nơi này là nhà của Tôn quả phụ, nàng gả vào cái nhà này không bao lâu, nam nhân của nàng liền bị bệnh chết.

Một người sống, nhân sinh xinh đẹp thị phi cũng nhiều, nhưng ta lại biết, nàng luôn luôn đều là sạch sẽ.Phương Giải nghỉ chân ở bên ngoài cửa một hộ gia đình, vươn tay lấy tiền giấy trong tay một Kiêu kị giáo, hắn đốt chúng ngay trước cửa.

- Kỳ thật ta cũng biết lí do vì sao khi trước ngươi cấu kết làm bậy với ta như vậy, bởi vì ngươi biết nếu ngươi cùng ta thêu dệt nên chuyện gì đó thì những nam nhân nhàm chán trong cái thành này cũng sẽ không lại tới quấy rầy ngươi nữa.

Ta biết tâm tư của ngươi, cho nên cũng liền theo tâm tư của ngươi, không có việc gì hay đấu võ mồm với ngươi, cũng động tay động chân cố ý làm cho người ta nhìn...

Trong lòng ngươi chua xót cỡ nào, ta đều biết.Phương Giải đứng dậy, không nói thêm gì nữa.

- Nơi này là nhà của Hà thẩm, thẩm ấy vẫn muốn làm mối cho ta.Phương Giải hoá tiền vàng mã, cười cười nói:

- Khuyết điểm lớn nhất của bà chính là hơi bát quái một chút, chuyện gì cũng thích nghe ngóng.

- Đây là lâu các nguyên bản của Hồng Tụ Chiêu, ta xây đấy

- Đây là Mỹ kim phường, ta là đại chưởng quỹ.

- Đây là...Phương Giải bước chân dừng một chút, đứng ở trước cửa.

- Nhà của ta.......Phương Giải đẩy ra phiến cửa gỗ đã bị nứt toác không ít kia ra, két..

Một tiếng, thật giống như đẩy ra một cánh cửa lớn đi về phía một chính mình khác.

Nơi này có những dấu vết từng chút một trong cuộc sống suốt ba năm của hắn, cũng là thời gian ba năm mà hắn an ổn nhất trong đời.

Hắn đi vào cửa, sau bước đi đầu tiên liền dừng lại, cúi đầu nhìn nhìn, có mấy chữ khắc tại vòng đá trên mặt đất, là do hắn khắc.Thiên cư vĩnh anBốn chữ này không có hàm nghĩa đặc biệt gì, bất quá là một loại mong ước của hắn ngay lúc đó mà thôi.

Lúc kia, hắn quả thật nghĩ nếu như có thể sống an an ổn ổn qua ngày như thế thì ai thèm quan tâm cái thân thế bí mật gì của chính hắn cơ chứ? Mười mấy năm chạy trốn chết, hắn sớm đã chán ghét.

Ba năm tại thành Phàn Cố này là những ngày mà hắn thấy thoải mái nhất.Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn xà nhà:

- Trước kia, Tiểu Yêu đi nằm ngủ tại kiaHắn lướt lên đi, lấy ra một cái khăn tay, lau sạch sẽ cái xà nhà ấy.Sau đó hắn nhảy xuống, đi đến bên cạnh giá sách.

Giá sách tuy rằng còn tại, nhưng đã nghiêng lệch cũ nát, thoạt nhìn chỉ cần đẩy một cái nó sẽ vỡ nát ra vậy.Hắn quay lại,lấy một cái bao giấy dầu do một Kiêu kỵ giáo cầm trong tay, mở ra, bên trong là món thịt kho vẫn còn bốc hơi nóng.

- Đại khuyển ngủ ở nơi này.Hắn nói.Dường như là cảm nhận được tâm tình của Phương Giải, tất cả những người khác đều giữ im lặng.

Hạng Thanh Ngưu há miệng thở dốc, muốn khuyên Phương Giải gì đó nhưng lời nói tới bên miệng lại không thể thốt nên lời.Phương Giải bỗng nhiên quỳ xuống, rất trịnh trọng nghiêm túc dập đầu ba cái tại chỗ đại khuyển từng ngủ, sau đó đem lư hương qua, thắp hương.

- Họ chắc chắn không thích ta như vậy.Phương Giải cười cười nói:

- Không thích liền không thích đi, cũng không biết lời đồn mà ta nghe được là thật hay là giả nữa, nó nói đốt tiền giấy sẽ tới được trong tay người thân, bọn họ tại dưới ấy cũng sẽ sống trong giàu có.Hạng Thanh Ngưu quay đầu lại nhìn nhìn:

- Cho nên ngươi dẫn theo một xe tiền giấy thật đầy sao?Phương Giải gật đầu:

- Ta không biết...

Chính mình còn có thể làm cái gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play