Phương Giải không có khả năng không cần dùng tới một chi quân đội hùng mạnh như thế được.Lai Mạn chỉ là không biết, Phương Giải sẽ đem kỵ binh dùng tại nơi nào.Chiến tranh từ lúc vừa mới bắt đầu liền tiến vào giai đoạn gay cấn nhưng kì thật vẫn còn trong giai đoạn thử dò xét lẫn nhau.
Phương Giải và Lai Mạn không ngừng ra chiêu tiếp chiêu, đều muốn đem thực lực của đối phương bức ra từng chút một.
Lai Mạn biết rằng, Phương Giải nhất định cũng đang chờ đợi, chờ đợi bản thân y lộ ra sơ hở, sau đó cánh quân Khinh kị binh kia sẽ giết ra, cho y một kích trí mạng.Kỳ thật, y hạ lệnh kiến tạo công thành thú thật lớn cũng không phải chỉ là vì muốn phóng hỏa thuận theo chiều gió, mà cũng là vì muốn ngăn cản Khinh kị binh của Phương Giải.
Ở trên công thành thú, binh lính có thể bắn chết Khinh kị binh từ trên cao, mà sẽ không bị Khinh kị binh động tới.Nhưng hiện tại kỵ binh của Phương Giải không xuất hiện, hiển nhiên là Phương Giải cũng đoán được mục đích của những khí giới lớn như cự thú này rồi, cho nên hắn mới nghĩ muốn phá hủy những công thành thú này đi.Hai người thật giống như đang ngồi đánh cờ đối diện với nhau, không ngừng phỏng đoán, tính toán sát chiêu của đối phương tại nơi nào.
Bố cục từng chút một cũng phá cục từng chút một.Ba mươi dặm bên ngoài chiến trường.Yến Cuồng lau đi mồ hôi trên trán, tên tiểu tử ngốc ngày xưa này đã sớm trưởng thành một vị tướng quân đủ tư cách.
Chinh chiến qua nhiều năm như vậy, cậu ta cũng đã lịch lãm ra tâm cảnh của riêng bản thân mình.
- Tăng thêm tốc độ!Câu ta lớn tiếng hạ lệnh.Cậu ta dường như đã ngửi thấy được hương vị của chiến trường.Đúng lúc này, xa xa phía trước xuất hiện một đội kị binh đang chạy như bay tới nơi đây, rất nhanh, đội kị binh này đã đến phụ cận, người cầm đầu cũng là người Yến Cuồng nhận thức.Đúng là Trần Định Nam
- Trần Tướng quân, có phải Chủ công phái huynh tới đây thúc giục hay không?Yến Cuồng có chút vội vàng hỏi.Trần Định Nam lắc lắc đầu, nói:
- Chủ Công hạ lệnh, vật này không cần đưa đi chiến trường, trực tiếp đưa vào trong thành của Phượng Hoàng đài.
Chủ Công đã phái người đem cửa bắc của Phượng Hoàng đài mở rộng ra, trước hừng đông của buổi sáng ngày mai, thiên thạch nhất định phải tiến vào trong thành.
- Vào thành?Yến Cuồng sửng sốt hỏi:
- Không phải là muốn kéo nó lên chiến trường sao?Trần Định Nam lắc lắc đầu, nói:
- Huynh cũng không biết chủ công tính toán như thế nào cả, người chỉ phái huynh tới tiếp ứng đệ.
Hiện tại chiến sự phía trước rất kịch liệt, Chủ Công lo lắng thám báo của bọn quân nước ngoài kia phát hiện ra đệ cho nên mới phái huynh lại đây, báo cho đệ biết không cần đi về hướng nam của Phượng Hoàng đài nữa.Yến Cuồng gật gật đầu, vội vàng hạ lệnh thay đổi phương hướng.
- Trần Tướng quân, huynh có biết Chủ công chuẩn bị dùng vật này làm cái gì không?Yến Cuồng và Trần Định Nam chạy song song với nhau, một bên giục ngựa về phía trước một bên hỏi.Trần Định Nam lắc lắc đầu cười nói:
- Lúc chủ công phát hiện vật này tại Bắc sơn của thành Trường An thì huynh đã đi được nửa đường rồi.
Nói thật, Chủ Công chỉ nói cho huynh biết vật này tên là Thiên thạch, bộ dáng ra sao huynh cũng không rõ lại càng không biết cái thứ này có thể phát huy tác dụng gì.
Tuy nhiên thấy Chủ công coi trọng nó như thế, hiển nhiên vật ấy không phải là tầm thườngLời này tương đương chưa nói, Yến Cuồng đành phải đè nặng tò mò trong lòng lạiDọc theo con đường này, cậu thật cẩn thận mang thứ đó đưa tới, một đường không dám lơi lỏng chút nào.
Nhưng thật là cậu cũng không tưởng tượng được vật này có thể mang đến xoay chuyển gì cho cuộc chiến tranh.
Xem trình độ coi trong vật này của Chủ công thì mấu chốt nhất đấy.
Cho dù uy lực của nó rất mạnh những chẳng lẽ còn có thể giết chết mấy chục vạn người nước ngoài hay sao?......Hạng Thanh Ngưu nhanh chóng đi qua đi lại tại trên tường thành, hiển nhiên sớm đã nhịn không được.
Gã đi tới bên cạnh Phương Giải, há miệng thở dốc, lại nhịn xuống, lại qua lại vòng vèo.
Sau khi quần qua quần lại bảy tám vòng, gã thật sự nhịn không được mới hỏi một câu:
- Khi nào mới có thể để cho ta mang theo người xung phong, thống thống khoái khoái giết một hồi đây hả?
- Còn không được.Phương Giải lắc lắc đầu:
- Khiến những hiệp khách giang hồ thủ hạ của ngươi đều đi về nghỉ ngơi đi.
Trận chiến ngày hôm nay không cần dùng đến các ngươi đâu.
- Vì sao?Hạng Thanh Ngưu nói:
- Hiện tại chỉ cần chúng ta giết đi lên, ta cam đoan trong vòng nửa canh giờ liền có thể xoay chuyển chiến cuộc.
Ta mang người trấn áp tại phía trước, ngươi khiến quân đội theo ở phía sau, trước khi trời tối, ta có thể mang người giết tới đại quanh của quân nước ngoài đó!
- Bởi vì ta còn không biết đối thủ của mìnhPhương Giải lại lắc đầu, nói:
- Nhưng mà đối thủ lại hiểu biết chúng ta… Lai Mạn biết trong tay của ta có Khinh kị binh, biết ta có những người tu hành như các ngươi, hắn không có khả năng không làm chuẩn bị.
Ta phải trước treo khẩu vị của Lai Mạn cái đã, khiến cho hắn trở nên nóng vội.
Hắn cân nhắc không được suy nghĩ của ta sẽ làm hắn thay đổi cả suy nghĩ của chính bản thân hắn.
Ta không ra sát chiêu, sát chiêu của hắn cũng liền ra không được.
- Nhưng nếu cứ đánh tiếp như thế này thì rất khó phân được thắng bại đó.Hạng Thanh Ngưu nóiPhương Giải ừ một tiếng:
- Ta biết rằng ngươi muốn đánh bại quân nước ngoài ngay tại trong trận chiến đầu tiên, một ngày liền chấm dứt trận chiến tranh này...
Ta so với ngươi còn muốn thế hơn nhiều, nhưng nếu tùy tiện đem tất cả các thủ đoạn đều dùng ra hết thì một khi gặp áp chế, còn muốn xoay chuyển liền khó khăn.
Ngươi xem…Phương Giải chỉ vào đội ngũ của quân Agoda tại phía xa xa, nói:
- Quân nước ngoài đang tấn công kia vẫn là quân đội tại Phương Hoàng đài khi trước mà không phải là quân đội do Lai Mạn mang đến.
Quân đội trong tay của hắn đến hiện tại còn chưa hề nhúc nhích kẻ nào.Hạng Thanh Ngưu không hiểu quân vụ, gã chỉ có điều cảm thấy sốt ruột.
- Yên tâm đi, ngươi sẽ có cơ hội thống thống khoái khoái đi giết một hồi đấy.Phương Giải đem tầm mắt từ đằng xa thu hồi lại, chỉ chỉ trong thành, nói:
- Đi nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ bây giờ, nếu như không có mệnh lệnh của ta, tất cả các giang hồ hiệp khách vẫn nghỉ ngơi thôi.Hạng Thanh Ngưu gấp đến độ dậm chân một cái, sau đó thở dài một hơi rồi xoay người đi mất.Phương Giải lại giơ thiên lý nhãn lên, nhìn về phía tòa đài cao tại phía xa xa.
Hắn có thể nhìn đến người đang đứng tại trên đài cao kia, tuy rằng rất mơ hồ, nhưng hắn biết rằng đó chính là Lai Mạn.
- Rốt ngươi ngươi đang cất giấu thủ đoạn gì?Phương Giải thì thào tự nói.Trên đài cao, Reimann giơ Thiên Lý Nhãn chậm chậm đảo qua trên tường thành của Phượng Hoàng đài.
Y nhìn không tới Phương Giải, mặc dù có nhìn đến thì y cũng không có thể xác nhận được.
Nhưng y biết nhất định Phương Giải đang nhìn mình…
- Ngươi nhất định đang suy nghĩ, ta rốt cục cất giấu điều gì, đúng không?Lai Mạn lẩm bẩm nói:
- Ta cũng đang suy nghĩ ngươi rốt cục đang cất giấu điều gì… Ngươi không thể tưởng được, ta cũng không nghĩ ra.----------oOo----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT