Sóng xô núi lở

Tiếng hoan nghênh vang trời

Sắc mặt của Lưu Yến Tước lập tức thay đổi.

Trong lòng cũng thay đổi.

Một kiểu suy nghĩ muốn xé nát tất cả càng ngày càng phát ra đậm đặc, đậm đặc đến mức chỉ một giây sau là bùng phát. Nhưng gã lại lẳng lặng nhìn người đàn ông trẻ tuổi kia cự ly cách mình rất gần nhưng lại phảng phất như để thân ở hai thế giới khác nhau, mắt nhìn không chớp, dường như đem mọi thứ trên người đàn ông này đặt vào trong mắt.

- Ta biết rằng ngươi sẽ nói với ta cái gì.

Lưu Yến tước hướng sang Phương Giải cười cười, nhưng lại không tương xứng với tâm trạng như vậy của gã. Gã bây giờ có thể cười được ra, ngay bản thân gã cũng cảm thấy có chút kinh hãi.

- Chắc ngươi sẽ dùng thân phận chính nghĩa của ngươi chất vấn ta tại sao lại giết nhiều người như thế. Sau đó ở trước mặt của nhiều người như vậy cao giọng hô: Ta muốn vì dân trừ hại, có đúng không? Thân phận của ngươi rất cao, nhìn khắp Trung Nguyên đã không có người nào có thể sánh vai với ngươi. Cho nên ngươi bất luận làm cái gì đều là “nhất hô bách ứng”, ngươi mãi mãi đều là đứng ở trên cao khống chế đạo đức.

Hơi thở của Lưu Yến Tước bắt đầu trở nên hơi có chút gấp gáp, dường như con dã thú ở trong lòng gã đang dần dần sống lại.

- Đến đây, đến đây, mau đến giết ta đi.

Tiếng hít thở nặng nề của gã rõ ràng như thế, ngay đến cả tiếng vỗ tay hoan hô của mấy vạn người xung quanh cũng không làm cách nào để che đậy được. Dường như con mãnh thú này đã hoàn toàn tiếp xúc và thay vào bộ mặt của gã. Gã bắt đầu biến thành một người khác hẳn. Phương Giải đứng trước mặt gã, khiến cho gã trở nên hưng phấn lên.

Rất hưng phấn.

Ánh mắt của gã bắt đầu dần dần đăm đăm, âm thanh phát ra trong cổ họng có vẻ tham lam như vậy. Hắn liếm liếm môi, dường như là vì quá mức hưng phấn nên môi cũng trở nên khô khốc.

- Đến đây, mau đến giết ta! Một đại nhân vật đứng tít trên cao như ngươi, một đại nhân vật tiếp nhận vạn dân bái lạy thi lễ, một đại nhân vât đứng ở trên đỉnh đầu tất cả mọi người. Ta đã rất sốt ruột rồi, mau tới giết ta. Để cho ta có thể ngửi được hương vị của chính máu ta trên binh khí của ngươi, chắc chắn đó là rất thơm.

Sắc mặt của hắn trở nên càng ngày càng nhợt nhạt, tay cũng đang run run.

- Hóa ra ngươi đúng là một kẻ điên.

Phương Giải không nói gì thêm, chỉ có điều lắc lắc đầu.

Cái kiểu thái độ lạnh lùng này khiến cho Lưu Yên Tước trở nên càng thêm kích động, gã cúi người hét to:

- Loại người như ngươi, không cần phải bày ra bộ dạng cao quý như vậy! Ngươi chớ có khinh thường ta, ta không chết thì ngươi sẽ chết! Ngươi có ra tay không? Ngươi không ra tay thì ta sẽ ra tay trước!

Gã từ bên hông rút ra một thanh đoản đao, mắt đã trở nên đỏ ngầu:

- Phương Giải, chớ có làm cho ta thất vọng đấy. Đại nhân vật như ngươi giết đi mới sướng nhất. Chỉ cần ngươi chết rồi, tên tuổi của ta sẽ lan truyền khắp thiên hạ. Cho dù là người già yếu, phụ nữ hay trẻ em cũng sẽ nghe đến tên ta mà run như cầy sấy.

Phương Giải cứ lạnh lùng như vậy nhìn gã, sát khí trong ánh mắt trái lại trở nên nồng đậm lên.

- Ta đến đây ta đến đây.

Vẻ mặt của Lưu Yến Tước vô cùng dữ tợn, nửa trên người cúi rạp xuống nhắm Phương Giải chạy tới. Đúng vậy, không phải nhảy lên cũng chẳng phải dựa vào tu luyện tăng tốc xông mạnh, mà là giống như dã thú cúi rạp nửa thân trên nhằm Phươn Giải phóng tới.

Đoản đao của gã, dưới ánh mặt trời phản xạ ra một loại sáng chói dị thường.

Phương Giải dùng Kim Duệ lực và Thổ Chi lực hòa trộn vào nhau, chỉ trong nháy mắt ở trước mặt bố trí một tầng phòng ngự. Nhưng không ai có thể nghĩ được là, chuyện mà Lưu Yến Tước làm ra tiếp theo đó sẽ là dị thường như thế. Loại biến hóa này nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Ngay cả Phương Giải cũng chưa từng gặp qua phương thức tấn công như vậy, cho nên trong nháy mắt lại là có chút giật mình.

Lưu Yến Tước mắt đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn, mồm há ra rất to, vừa phóng nhanh vừa gào rít, vừa gào rít vừa rớt rãi từ trong mồm không ngăn được chảy ra ngoài, tí ta tí tách, xuôi xuống cằm rớt xuống. Bởi vì phóng nhanh, nước nhãi rớt cả vào bộ áo da của y.

- Ta rất hưng phấn! Ta rất hưng phấn a.

Gã vừa chạy vừa nói, rồi giơ đoản đao lên.

Lúc gã giơ đao lên, Phương Giải kịp thời tạo ra phòng ngự. Nhưng, đoản đao của Lưu Yến Tước trái lại đâm tới một hướng mà Phương Giải không nghĩ tới.

Lưu Yến Tước đâm vào Lưu Yến Tước.

Đoản đao của gã, hung tợn đâm vào cánh tay trái của chính mình.

Đoản đao mạnh mẽ đâm vào, rồi rút ra rất nhanh. Máu theo mũi đao chảy ra khỏi người, ở giữa chừng nhẹ nhàng bay qua. Một chuỗi huyết châu kia, dường như trong nháy mắt ngưng đọng lại ở giữa chừng.

Một giây sau, huyết châu chợt phóng đại!

Đồng tử của Phương Giải co rút mạnh, không hể do dự mở ra kết giới.

Trong nháy mắt, dòng máu từ cánh tay của Lưu Yến Tước bị đao của gã đem theo. Sau đó vẩy ở giữa không trung. Những huyết châu kia ở giữa không trung sau khi dừng lại một giây như vậy, bỗng nhiên phân hóa ra, một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám. Chỉ có điều trong một loáng, bên người Lưu Yến Tước một lớp huyết châu dày đặc bao bọc lại.

Sau đó hai cánh tay của Lưu Yến Tước rung động mạnh, huyết châu dày đặc kia liền sụp xuống tản ra, giống như là một làn mưa trải rộng ra giữa đất trời, phạm vi mấy chục mét, dường như đều bị huyết châu cực kỳ nhỏ bé nhưng tràn ngập mùi tanh chiếm cứ, lơ lửng như vậy ở giữa không trung.

Phóng tầm mắt nhìn sang, đều là những điểm nhỏ màu đỏ.

Dày đặc như thế.

- Ngươi sợ hãi sao? Ngươi sợ sao?

Lưu Yến Tước cười dữ tợn, mồm há ra hết cỡ. Gã thở hổn hển giống như là chó sói hay là chó. Từng chuỗi, từng chuỗi nước nhãi từ ở miệng không ngừng chảy xuống. Hai cánh tay của gã buông thõng giống như là bị gãy vậy. Nửa thân trên hướng về phía trước cúi rạp, cổ lại giơ ra phía trước. Cái tư thế này xem ra hết sức quái dị

- Ta biết ngươi sẽ sợ hãi, chưa có ai nhìn thấy nhiều máu như vậy mà không sợ. Ta bảo ngươi tới giết ta ngươi không đến, ta sẽ tự đến. Thế nào, thế nào, nhìn thấy nhiều máu như vậy ngươi có hưng phấn không? Máu là thứ có mùi vị thơm ngon nhất trên thế giới này, máu của chính mình kia càng là dòng máu thơm ngon nhất.

Lưu Yến Tước cười ha hả, như là điên.

- Có sợ không? Nói mau, ngươi có sợ không!

Hắn bỗng nhiên thu lại tiếng cười, như là nổi xung nhằm vào Phương Giải gào thét. Vẻ mặt chuyển hóa cực nhanh, làm người ta phải trợn mắt há hốc mồm.

Lông mày Phương Giải nhíu lại, sau khi trầm mặc một lát đôi mắt của hắn bắt đầu đang từ trắng đen phân minh trở nên che phủ bằng một lớp màu đỏ. Tầm mắt xuyên thấu qua tầng màu đỏ này, có thể nhìn thấy nội kinh lưu động trong cơ thể của Lưu Yến Tước một cách rõ rệt. Bởi vì nhìn thấy, cho nên Phương Giải bất giác giật mình kinh hãi.

Cuồng bạo

Nội kình trong cơ thể Lưu Yến Tước giống như là hoàn toàn không bị khống chế, cuồng bạo chạy loăng quăng. Có lẽ chính vì nội kinh cuồng bạo này, khiến cho gã trong nháy mắt trở nên bất bình thường như vậy. Nội kình như vậy, đổi lại làm một người bình thường chỉ sợ kinh mạch sớm đã đứt từng khuc mà chết rồi.

Nhưng, Lưu Yến Tước lại giống như là trở nên ngày càng mạnh mẽ lên.

- Ngươi có giết ta hay không? Có giết hay không? Ta đang hỏi ngươi có giết ta hay không. Ngươi có nghe thấy không vậy? Ta đang hỏi ngươi có giết ta hay không. Ngươi không dám giết ta? Ngươi sợ rồi sao? Ha ha ha...Ngươi sợ rồi. Vậy ta tới giết ngươi có được không? Ngươi yên tâm, ta giết người rất nhanh, rất nhanh. Nhanh tới mức ngay cả chính ngươi cũng không biết ngươi đã chết rồi.

Hơi thở của Lưu Yến Tước ngày càng dồn dập, liền giống như một con bò, lỗ mũi hướng ra ngoài phun ra khí nóng.

Ngươi không giết ta. Ta thật sự muốn giết ngươi rồi!

Lưu Yến tước điên cuồng hét lên một tiếng, khản cả giọng.

Giết..a!

Gã xông nhanh tới, cùng với động tác của gã, những huyết châu nhỏ li ti đang lơ lửng giữa không trung kia cũng theo gã chuyển động. Gã đang chạy về phía trước. Những huyết châu kia liền theo cơ thể gã tứ phía đồng thời di động về phía trước.

Sau khi giao thủ với Cái Xá, Phương Giải lại ngộ tới giới một loại biến hóa khác. Điều này làm cho sự tu luyện của hắn trong cảnh giới có được sự nâng cao nhất định. Mà đối với việc vận dụng kết giới cũng đến một độ cao mới. Dưới bá đao của Cái Xá bức bách xuống, Phương Giải cuối cùng đem một loại uy lực khác của kết giới phát huy ra.

Đó chính là công.

Trước kia Phương Giải sử dụng thanh giới, tuyệt đại bộ phận là thủ, có thể phát huy ra được uy lực lớn nhất, cũng chẳng qua là vây khốn. Nhưng sau khí đánh một trận với Cái Xá, Phương Giải ngộ đến như thế nào khiến kết giới trở nên tràn đầy tính xâm lược. Lúc nhìn thấy Lưu Yến Tước xông tới, Phương Giải hơi điều chỉnh một chút hơi thở, sau đó tay giơ lên chỉ chỉ về phía trước.

Một luồng thanh khí từ trong giới tách ra ngoài, rồi hóa thành một dải Du Long nhằm Lưu Yến Tước vọt tới. Lúc này cảnh tượng xem ra rất là bao la hùng vĩ lại dị thường. Thanh long xuyên qua màn mưa màu đỏ, tấn công Lưu Yến Tước. Thanh long kia giống như là đang nhảy múa trong mưa, khiến người ta cực kỳ rung động.

Nhưng, huyết châu kia không để mặc thanh long múa may.

- Đến đây, đến đây. Ngươi rốt cuộc ra tay rồi. Ngươi biết ta hưng phấn đến nhường nào không. Ta bây giờ muốn giết ngươi. Sau đó ngồi xổm lên trên thi thể ngươi để tất cả mọi người thấy ta mạnh hơn ngươi.

Lưu Yến Tước ngoác miệng ra, giống như chỉ một giây sau là rách tới tận mang tai. Trên hàm răng trắng nhởn là nước nhãi sền sệt. Mỗi lần mở miệng nói, lúc hai hàm răng chuyển động, nước nhãi sền sệt kia cũng bị kéo ra từng sợi, từng sợi tơ. Điều này tuyệt không phải là biểu hiện của một con người. Phàm là có người thấy rõ ràng đều sẽ cho là như vậy.

- Giết!

Lưu Yến Tước lúc cười to, lúc lại gào rít, biểu hiện trên nét mặt chuyển hóa với tốc độ cao khiến người ta không có cách nào thích ứng được. Mắt gã trợn lên rất to, khiến người ta không kìm nổi lo lắng chỉ một giây sau nước mắt của gã sẽ từ trong hốc mắt rơi ra. Vì là kích động và hưng phấn, gã lúc thở, cánh mũi phập phồng liên tục.

Tần suất hô hấp, ngắn mà dồn dập.

Theo tiếng gào rít của gã, huyết châu bên người bỗng nhiên thay đổi quỹ đạo vận hành, giống như có một sinh mạng xông tới con rồng tạo từ thanh giới của Phương Giải. So sánh với thanh long, huyết châu tỏ ra rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng về số lượng lại cho người ta một loại cảm giác tróc da, tê liệt. Những huyết châu kia giống như từng giọt một đều là những con côn trùng khát máu. Sau khi bổ nhào vào thân thanh long liền dính lên trên, sau đó nhanh chóng chui luồn vào bên trong thanh long.

Rất nhanh, dải thanh long kia trở nên nửa bước khó đi, giãy dụa lồng lộn, muốn giãy thoát khỏi huyết châu đang bao vây.

Sắc mặt của Phương Giải hơi thay đổi, tay nắm lại. Thanh long kia lâp tức phốc một cái hóa thành một đoàn thanh khí, sau đó nhanh chóng quay trở lại trong thanh giới. Mà những huyết châu kia giống như là kiến ngửi thầy mùi thơm, như là điên cuồng đuổi tới.

Phương Giải hai tay giơ ra, nắm lấy, sau đó bất chợt xòe ra.

Trong thanh giới, lập tức xuất hiện một tầng mũi nhọn nhỏ như sợi tóc.

Đây là Phương Giải lĩnh ngộ sau trận chiến với Thất tiên sinh ở bên bờ sông Lạc Thủy. Mỗi lần Phương Giải giao thủ với một người có thể khai mở kết giới, đều rất cẩn thận quan sát kết giới của đối thủ sử dụng như thế nào. Sau đó nghiền ngẫm thêm, xem xem có thể đem thủ đoạn kết giới của kẻ địch sử dụng vào giới của mình. Mà khiến Phương Giải vui mừng là, kết giới của hắn không bài xích những thay đổi đó.

Điều này khiến cho Phương Giải nghĩ tới lúc giao chiến với Cửu tiên sinh, y từng nói.

Thanh giới, là nguồn gốc của vạn giới.

Trong nháy mắt, thanh giới giống như là biến thành một con nhím cực lớn. Mỗi một cái gai đều chuẩn xác ngăn lại một viên huyết châu, đem huyết châu đâm thủng!

Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này đặc biệt làm rung động lòng người!

Xung quanh quả cầu màu xanh đầy gai, là một tầng sương mù màu đỏ. Đó là cảnh tượng sau khi những huyết châu tràn tới, đều bị mũi nhọn của thanh giới ngăn lại.

- Chính là như vậy, chính là như vậy, chính là như vậy a!

Lưu Yến Tước vừa nói, vừa lau nước nhãi trên miệng:

- Dù sao cũng không cần quá dễ dàng để bị ta giết. Hiện tại ta rất hưng phấn. Ngươi đừng để ta thất vọng, đừng để ta thất vọng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play