Đại hội võ lâm đúng như lời Phương Giải nói, mở ra cho có mà thôi. Phương Giải cần một đại hội như vậy để lôi kéo các tông môn giang hồ muốn dựa dẫm vào hắn, cũng tính là cho các khách giang hồ một cơ hội. Những khách giang hồ tới đó, đều sẽ không ngốc tới mức coi đây là một đại hội võ lâm công bằng, minh chủ võ lâm là công bằng đề cử ra. Trong lòng mọi người đều biết rõ, tuy Hắc Kỳ Quân không nói ra gì, nhưng Trác Bố Y chính là người Phương Giải phải đẩy lên làm minh chủ.
Cho nên không ai ngốc tới mức khiêu chiến Trác Bố Y. Đây chỉ là đại hội làm màu, nếu tất cả mọi người muốn dựa vào một con quái vật lớn như Hắc Kỳ Quân, thì có một số việc nhất định phải thừa nhận, nhất định phải phục tùng. Phương Giải cần những tông môn giang hồ này trợ giúp, mà những tông môn giang hồ này cũng cần được triều đình thừa nhận.
Cho nên, đại hội nên diễn ra thuận lợi mới đúng.
Nhưng vì cái tay Lưu Yến Tước kia, đại hội lần này trở nên hơi hỗn loạn. Nam tử mặc áo da thú kia đột nhiên xuất hiện ở đại hội, sau đó chỉ tên muốn khiêu chiến người đứng đầu Hắc Kỳ Quân Phương Giải. Bởi vì Phương Giải không ở đây, cho nên y khiêu chiến tất cả môn chủ tông môn.
Vì thái độ quá kiêu ngạo ngông cuồng của y, nên không ít môn chủ tức giận mà ra tay. Nhưng không ai ngờ rằng, tu vị của người này mạnh tới mức liên tục chiến thắng. Ngay cả Trác tiên sinh thi triển ra họa địa vi lao cũng không phải là đối thủ.
- Đám người ngu ngốc các ngươi, đều phải nhớ kỹ tên ta. Từ hôm nay trở đi, ba chữ Lưu Yến Tước sẽ trở thành truyền kỳ của Trung Nguyên, sẽ trở thành truyền kỳ của toàn bộ thế giới này. Ta muốn các ngươi mỗi khi nghe thấy cái tên này, trong lòng đều run sợ.
Trước khi đi, y cao giọng tuyên bố:
- Ta muốn đi khiêu chiến Phương Giải, sau đó giết chết hắn. Ta không sợ hắn biết, cho nên ta sẽ lớn tiếng nói cho toàn bộ thế giới biết, ta muốn giết hắn. Sau khi hắn chết, cái tên Lưu Yến Tước sẽ là cái tên nổi danh nhất chốn võ lâm.
Hắc Trạch lắc đầu, rũ bỏ những chuyện ngày đó ra khỏi đầu.
- Y có đặc điểm gì?
Phương Giải hỏi.
- Tuổi không lớn lắm, chừng 30. Tuy nhiên người tu hành có thể làm chậm lão hóa, cho nên nhìn tướng mạo phỏng đoán tuổi tác chưa chắc đáng tin.
Hắc Trạch cẩn thận nhớ lại rồi nói:
- Chiều cao gần bằng thuộc hạ, tóc tai bù xù, cho nên không giống như người sinh sống ở Trung Nguyên. Bộ áo da mà y mặc rất dày, chắc là từ nơi giá lạnh tới, cho nên thật không hiểu vì sao y không thay đổi quần áo.
- Người này rất cuồng ngạo.
Hắc Trạch nói:
- Xem ra mục tiêu của y là Chủ Công.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Có một thân binh ở bên ngoài nói:
- Chủ Công, Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo Liêu Sinh và Bách hộ Trần Chấn Vũ cầu kiến.
- Liêu Sinh?
Ánh mắt của Phương Giải hơi thay đổi:
- Không phải hắn đang ở Thập Vạn Đại Sơn truy đuổi dư nghiệt của Nguyệt Ảnh Đường sao? Sao lại đột nhiên trở về?
Hắn nhìn về phía Hắc Trạch, sắc mặt của Hắc Trạch cũng đầy kinh ngạc:
- Thuộc hạ không biết. Lúc thuộc hạ rời khỏi kinh thành, Liêu Thiên hộ đã không ở trong Kiêu Kỵ Giáo rồi. Xem ra hắn vừa từ Thập Vạn Đại Sơn trở về.
- Cho hắn tiến vào.
Phương Giải phân phó, trong đầu không tự chủ được nghĩ tới một việc. Một người mặc áo da thần bí, mà Liêu Sinh vừa mới từ Thập Vạn Đại Sơn trở về.
Trong chuyện này, tất nhiên có liên hệ gì đó. Có lẽ ở vùng đất lạnh giá kia, thực sự cất giấu bí mật. Thế giới này quá lớn, luôn xảy ra những chuyện vượt quá dự đoán của mọi người. Nếu người này có liên quan tới Nguyệt Ảnh Đường, chẳng lẽ là vì báo thù cho Cửu tiên sinh mà tới?
Sau lưng Cửu tiên sinh, rốt cuộc còn bí mật gì nữa?
Tuy quá trình không dài, nhưng Liêu Sinh kể lại rất tỉ mỉ. Y cố gắng kể lại mọi điều mình thấy cho Phương Giải. Bởi vì y luôn có một cảm giác, những người bên trong Thập Vạn Đại Sơn kia có tác dụng rất quan trọng. Phương Giải tập hợp lại những lời Liêu Sinh và Hắc Trạch nói, rốt cuộc hiểu ra mọi chuyện.
Cái người tên là Lưu Yến Tước kia có mối quan hệ không rõ ràng với Nguyệt Ảnh Đường, điểm này có thể đoán được từ việc dư nghiệt của Nguyệt Ảnh Đường tới Thập Vạn Đại Sơn cầu giúp đỡ. Liêu Sinh biết mấy người đó là thân tín của Cửu tiên sinh. Đây là tin tức do Bát tiên sinh cung cấp, hẳn là không giả. Cho nên Liêu Sinh mới dẫn theo Kiêu Kỵ Giáo theo dõi xa như vậy. Về chuyện về sau quả thực nằm ngoài dự liệu của Liêu Sinh.
Tay Lưu Yến Tước này, làm việc rất quỷ dị và âm tàn.
- Một người sinh hoạt âm thầm nhiều năm, có lẽ chỉ muốn cho cả thiên hạ biết sự tồn tại của mình.
Phương Giải nghĩ tới Cửu tiên sinh, cái người trẻ tuổi tạo ra hắc ám chi giới kia. Có lẽ Lưu Yến Tước và Cửu tiên sinh có kinh nghiệm giống nhau, cho nên mới khát vọng muốn được toàn bộ thế giới chú ý. Người như vậy, làm việc cực đoan là có thể giải thích được.
Phương Giải hỏi:
- Chỉ còn hai ngươi rút về được?
Liêu Sinh gật đầu, ánh mắt bi thương. Y rất không muốn nhớ lại thuộc hạ của mình đã chết thảm, nhưng y nhất định phải kể lại rõ ràng. Chỉ khi kể lại rõ ràng tỉ mỉ, thì Chủ Công mới hiểu rõ hơn về kẻ địch, sau đó giết y, báo thù cho các huynh đệ.
- Thủ đoạn của y rất đơn giản, cũng rất tàn nhẫn.
Liêu Sinh nói:
- Những người mà thuộc hạ dẫn theo, ngoại trừ Trần Chấn Vũ ra, tất cả đều đã chết. Cái tay Lưu Yến Tước kia rõ ràng có thể giết được bọn họ một cách dễ dàng, nhưng y vẫn dùng phương thức tàn nhẫn để giết. Giống như y rất thích quá trình giết người, rất thích mùi vị máu tanh. Thuộc hạ rất khó khăn chạy trốn khỏi sự truy lùng của người kia.
Phương Giải nhíu mày. Một người đi ra từ một nơi cằn cỗi lanh giá như Thập Vạn Đại Sơn, trường kỳ sinh hoạt ở hoàn cảnj khắc nghiệt, một khi đi ra, sự lãnh khốc thô bạo trong lòng thường sẽ bày ra đầu tiên. Nếu không thể ngăn cản, thì tính cách cuồng bạo sẽ càng thêm phát triển.
Giống như bùng nổ sau một thời gian dài đè nén.
Người này có nhiều chỗ tương tự như Cửu tiên sinh. Nhưng khác nhau lớn nhất ở chỗ, Cửu tiên sinh là người rất tự phụ, tự phụ tới mức giết người không cần y ra tay. Y thích dùng kế hơn, chứ không phải giết chóc thể hiện uy phong của mình.
Từ ý nghĩa nào đó, chí hướng của Cửu tiên sinh và người kia không cùng một tầng thứ. Cửu tiên sinh muốn là cả thiên hạ, mà người này chỉ cần nổi tiếng không hề quan tâm tới thiện ác. Cho nên, người sau gây nguy hại hơn người trước. Bởi vì Cửu tiên sinh muốn cả thiên hạ, cho nên y biết có một số việc không thể làm, Chẳng hạn như ác danh, y không dám đeo trên lưng. Bởi vì sớm muộn gì cũng có một ngày y đứng ra ánh sáng, y không muốn bị người khác bêu giễu đằng sau.
Mà Lưu Yến Tước, chỉ muốn nổi danh cho nên không e dè gì. Cửu tiên sinh có thể lợi dụng được thì sẽ lợi dụng, mà không phải là giết. Nhưng Lưu Yến Tước không cần lợi dụng ai. Y có thể giết chết tất cả mọi người để đạt được mục đích.
Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của Phương Giải khi nghe qua tình báo của Hắc Trạch và Liêu Sinh, chưa chắc chính xác toàn bộ. Nhưng có thể rời đi mà không khiến Tán Kim Hầu phát hiện, có thể chống được Hạng Thanh Ngưu mà không bị thương tích gì, có lẽ tu vị của y còn hơn xa những gì mà Liêu Sinh và Hắc Trạch trông thấy.
Người tu hành hùng mạnh, luôn biết cách dấu thực lực của mình.
Tới lúc cần thiết mới sử dụng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT