Trong bóng đêm, thanh âm của Cửu tiên sinh lại truyền tới:
- Ngọn lửa này khá thú vị. Nếu là ngọn lửa bình thường, thì đã tắt trong bóng đêm của ta rồi. Không thể không nói, thành công của ngươi không phải tự nhiên mà có. Tuy nhiên, đây mới chỉ là bắt đầu. Một khi tiến vào hắc ám, ngươi vĩnh viễn sẽ không thấy được ánh sáng.
Phương Giải không xác định được thanh âm từ nơi nào tới, nhưng hắn không hề khủng hoảng. Hắc ám khiến hắn mất đi thị lực không nhìn thấy kẻ địch, nhưng không làm hắn mất đi ý chí chiến đấu. Hắn nhắm hai mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần để cảm giác. Kim hỏa chậm rãi di chuyển bên ngoài cơ thể hắn, giống như cảm giác của hắn đang lan ra ngòai. Chỉ cần có thứ gì tiếp xúc với ngọn lửa, Phương Giải có thể nhận thấy được.
- Mắt!
Thanh âm của Cửu tiên sinh như xa như gần.
- Đây chỉ là tầng thứ nhất mà thôi. Kế tiếp ngươi sẽ dần dần mất hết cảm giác, thậm chí ngay cả đau đớn cũng không cảm thấy được. Đây là cái chết khá kỳ diệu cũng khá thoải mái. Bởi vì ngươi căn bản không biết mình chết như thế nào. Cũng không biết mình đã chết.
- Tai!
Chữ thứ hai xuất hiện, sau đó Phương Giải liền không nghe thấy được tiếng lửa cháy.
- Mũi!
Chữ thứ ba xuất hiện, Phương Giải liền không ngửi thấy được mùi lửa đốt.
- Thân!
Từ thứ tư xuất hiện, Phương Giải không cảm nhận được thân thể của mình.
Bốn chữ này linh nghiệm giống như chú ngữ. Bốn chữ nói ra, Phương Giải liền mất đi rất nhiều. Hắn có mắt, lại không nhìn thấy gì. Hắn có mũi, lại không ngửi thấy gì. Hắn có tai, lại không nghe thấy gì. Thậm chí hắn không cảm giác được sự tồn tại của thân thể. Cảm giác đó giống như là ngươi muốn cử động tay trái, nhưng phát hiện tay trái đã không còn. Ngươi muốn nhấc chân phải lên, lại phát hiện chân phải cũng không còn cảm giác.
Phương Giải hít sâu một hơi. Hắn không còn cảm giác gì, nhưng hắn vẫn làm vậy.
Bởi vì hắn nhất định phải khiến mình kiên định.
Rất lâu trước, Đại Nội Thị Vệ Xử từng có hình phạt như vậy. Một phạm nhân dù bức cung kiểu gì cũng không khai, nghị lực kiên cường, mặc kệ hình phạt tàn khốc đáng sợ cỡ nào, y vẫn cắn răng không nói một chữ. Về sau, Thiên Hộ lúc đó nghĩ ra một biện pháp. Y nhốt phạm nhân này vào một chỗ không có ánh sáng, chỉ có bóng tối bao trùm.
Sau đó liền không để ý tới y nữa.
Ngày đầu tiên, phạm nhân này chỉ cười lạnh. Ngày hôm sau, y bắt đầu trầm mặc. Ngày thứ ba, y bắt đầu tức giận mắng mỏ. Ngày thứ ba, y trở nên điên loạn. Ngày thứ năm, y trở nên mơ hồ. Ngày thứ sáu, y bắt đầu hoài nghi mình có tồn tại hay không. Ngày thứ bảy y bắt đầu điên cuồng rống to để chứng minh mình tồn tại. Ngày thứ tám y tự làm tổn thương mình để nhắc nhở mình còn sống.
Mười ngày sau, trong bóng đêm dù có nước và đồ ăn, y vẫn hấp hối.
Miệng không ngừng thì thào ta còn sống, ta còn sống.
Hoàn cảnh bây giờ của Phương Giải còn ác liệt hơn phạm nhân kia nhiều. Ít nhất phạm nhân đó còn biết mình đang ở đây, y có thể dùng được cơ thể mình, có thể ngửi được mùi trong nhà tù. Nhưng lúc này Phương Giải không cảm giác được gì. Lúc một người không nghe, không ngửi, không nhìn thấy gì, sẽ đáng sợ cỡ nào?
Phương Giải hít sâu, lại không cảm giác được hô hấp của mình.
Lúc này, đổi thành người bình thường nhất định sẽ hoài nghi. Hoài nghi có phải mình bị người khác làm gì đó, hoài nghi ngọn lửa kia còn tồn tại hay không, hoài nghi kẻ muốn giết mình có phải đang đứng cách mình không xa nhe răng cười không. Người có ý chí bạc nhược, có lẽ sẽ múa may điên cuồng.
Nhưng Phương Giải thì không.
Hắn chỉ lẳng lặng đứng đó, hai mắt nhắm lại.
Một dòng khí màu xanh nhạt lặng lẽ chảy ra từ lòng bàn tay của hắn, sau đó bao quanh người hắn tạo thành vòng tròn. Bên ngoài là tầng kim hỏa, bên trong là tầng khí màu xanh nhạt. Đương nhiên, Phương Giải vẫn chưa cảm giác được gì. Tới lúc này, tinh thần của Phương Giải càng ngày càng yên tĩnh, sắc mặt cũng càng ngày càng ngưng trọng.
Ngay cả kết giới của hắn, hắn cũng không cảm giác được.
- Tồn tại, nhưng không cảm thấy được.
- Chà, tâm chí của ngươi không tồi. Ta từng giết một kẻ có tu vị cao hơn ngươi không ít. Chỉ một lát kẻ đó đã trở nên điên cuồng. Xem ra có những thời điểm, tu vị chưa hẳn là tiêu chuẩn để xem người đó có mạnh hay không. Ngươi quả thực rất mạnh. Nhưng đây cũng chỉ là bắt đầu. Kế tiếp ngươi sẽ nhận thức sợ hãi mà trước kia ngươi chưa từng nhận thức. Nếu như nói hiện tại ta khiến ngươi trở nên vô tri vô giác, chỉ khiến ngươi mất đi phản kháng. Đợi khi ngươi không thể phản kháng, thì mới là bắt đầu thực sự.
Thanh âm khong ngừng truyền tới:
- Ngươi có biết, ta giết kẻ kia như thế nào không?
Cửu tiên sinh cười đắc ý:
- Giống hệt như hôm nay. Trong lúc y không đề phòng, ta nhốt y vào trong bóng tối. Sau đó phong bế tai, mắt, mũi của y lại. Do ý chỉ của y không kiên định bằng ngươi, cho nên ta thành công quấy nhiễu ý chí của y. Vừa rồi ta cũng muốn làm vậy, nhưng ta không thể xâm nhập vào tinh thần của ngươi được, cho nên ta chỉ có thể xâm nhập vào thân thể của ngươi.
- Có lẽ ngươi không hiểu xâm nhập là cái gì, ta liền giải thích qua năng lực của ta. Ta có thể khiến một người rơi vào hắc ám không thoát ra được, sau đó ta còn nắm giữ một năng lực ăn mòn đặc biệt. Ngày đó ta cũng trò chuyện với y như vậy, nói với y rằng, chân của ngươi đã mục nát, tay của ngươi đã mục nát, mặt của ngươi, mũi của ngươi, tai của ngươi, thậm chí mắt và da của ngươi cũng đã mục nát.
Tiếng cười của Cửu tiên sinh rất chói tai, bởi vì nơi này chỉ có thanh âm của một mình y:
- Đương nhiên, hiện tại ta không làm vậy với ngươi. Nếu làm, ta sẽ nói cho ngươi biết. Sở dĩ nói với ngươi mấy thứ này, là vì ngươi hoàn toàn không phát hiện được. Ngươi có tưởng tượng ra được thân thể của ngươi dần dần hư thối mà ngươi lại không cảm giác được gì không?
Phương Giải vẫn không lên tiếng.
Cửu tiên sinh dường như có chút kinh ngạc.
- Vì sao ngươi không nói gì?
Y có vẻ thất vọng:
- Nếu nói chuyện, ngươi sẽ phát hiện ngươi không nghe được tiếng của mình, rồi hoài nghi có phải mình đã nói rất nhiều, bởi vì ngay cả đầu lưỡi hoạt động ngươi cũng không cảm giác được. Nếu nói chuyện, ngươi sẽ trở nên sợ hãi. Chỉ cần ngươi sợ hãi, tử vong sẽ tới.
Phương Giải vẫn không lên tiếng.
- Ta muốn bắt đầu rồi.
Cửu tiên sinh không thấy Phương Giải nói gì, thở dài một tiếng:
- Ta biết ngươi tự tin, ngươi cảm thấy kết giới của ngươi có thể ngăn cản được ta. Nhưng ngươi thực sự sai rồi. Giống như kim hỏa của ngươi có thể thiêu đốt được hết thảy, lực ăn mòn của ta cũng có thể. Hơn nữa kim hỏa của ngươi hiển nhiên chưa tu luyện tới trình độ cao nhất, không thể thiêu đốt được kết giới của người khác. Nhưng ăn mòn của ta có thể. Hiện tại ta nói cho ngươi biết, kết giới của ngươi đã bị ta phá.
Phương Giải không thể xác định được lời của Cửu tiên sinh là thật hay giả, bởi vì hắn quả thực không cảm nhận được gì. Hắn biết mình đã thi triển ra kim hỏa, đã bố trí ra kết giới, nhưng kim hỏa và kết giới hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của hắn. Bình thường bất kể là kết giới hay là kim hỏa, đều có sự liên hệ chặt chẽ với hắn. Nhưng bây giờ không còn sự liên hệ đó, cho nên những lời của Cửu tiên sinh có khả năng là thật.
- Kim hỏa của ngươi đã tắt.
Thanh âm của Cửu tiên sinh dường như rất gần.
- Kết giới của ngươi đã bị ta ăn mòn một lỗ nhỏ. Đừng nóng vội, chỉ cần phá một chút kết giới, là lực ăn mòn của ta có thể tiến vào. Tuy nhiên, vì chứng minh ta mạnh hơn ngươi, ta mới là nhân vật chính, ta sẽ phá vỡ toàn bộ kết giới của ngươi.
Phương Giải âm thầm tính toán thời gian. Nếu Cửu tiên sinh nói là thật, y có thể phong bế ý niệm của người khác, đó mới là điều đáng sợ nhất. May mà đầu óc của Phương Giải vẫn thanh tỉnh. Chừng ba phút sau, thanh âm của Cửu tiên sinh lại vang lên.
Thanh âm càng gần, hình như cách Phương Giải chưa tới một mét.
- Bộ dáng của ngươi khá là được, khó trách bên cạnh có nhiều mỹ nhân tuyệt sắc như vậy. Với khuôn mặt của ngươi, chỉ cần là nữ nhân chắc sẽ không kháng cự đi?
Đầu Phương Giải bắt đầu có chút hỗn loạn, kẻ địch đã tới gần như vậy rồi.
- Vậy thì ta sẽ bắt đầu ăn mòn từ khuôn mặt của ngươi. Ngươi sẽ không cảm giác được đau đớn. Tuy nhiên vì chứng minh những lời ta nói là thật, sau khi hủy khuôn mặt của ngươi, ta sẽ lưu lại cặp mắt rồi cho ngươi một cái gương, khiến ngươi nhìn thấy khuôn mặt của ngươi xấu xí ghê tởm cỡ nào.
Thanh âm đã gần, gần trong gang tấc.
Thậm chí Phương Giải có ảo giác, hô hấp của đối phương phả vào mặt mình.
Trong lòng hắn bắt đầu sốt ruột, suy nghĩ cũng trở nên hỗn loạn. Hắn gần như không khống chế được bản thân, muốn giơ Trực Lộ đao lên.
Kẻ địch chỉ còn cách một xích (khoảng 0,4m)
Một xích!
Chỉ cần vung đao, chỉ cần vung đao lên là có thể giết được y.
Tim Phương Giải đập càng lúc càng nhanh. Hắn cảm thấy một giây sau mình liền không khống chế được bản thân rồi. Mà nụ cười phía trước càng ngày càng đắc ý, dường như đang nói với Phương Giải rằng, ngươi sắp chết rồi, nhưng ngươi bất lực, ngay cả vung tay lên cũng không làm được, hiện tại ngươi là đồ rác rưởi. Có bản lĩnh thì chém ta đi, ta đang ở ngay trước mặt ngươi đây.
Chém chết y!
Chém chết y!
Thanh âm này không ngừng vang lên trong óc Phương Giải, khó mà ngăn cản nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT