- Hơn hai trăm năm trước, Đại đường chủ của Nguyệt Ảnh Đường bị Vạn Tinh Thần đánh bại, sau đó bị các tông môn giang hồ liên thủ tiêu diệt, cơ hồ diệt môn. Tuy Nguyệt Ảnh Đường đắc tội không ít tông môn giang hồ, nhưng bên trong Nguyệt Ảnh Đường vẫn còn rất nhiều người tu hành một lòng tĩnh tu không tranh dành quyền thế. Những người này cũng bị đuổi giết, về sau Vạn Tinh Thần cứu một số người trong đó, lưu lại ở Diễn Võ Viện. Đầu bếp kia chính là một trong những trưởng lão của Nguyệt Ảnh Đường. Y biết cứ điểm bí mật của Nguyệt Ảnh Đường trong Trường An…

- Vị đầu bếp kia cũng đã sống hơn hai trăm năm rồi?

Phương Giải hỏi.

Bát tiên sinh lắc đầu:

- Không phải, đầu bếp đó là đồ đệ của một trong số những người Vạn Tinh Thần cứu. Năm đó người kia làm đầu bếp trong Diễn Võ Viện, về sau mới thu y làm đồ đệ. Đầu bếp đó biết không ít bí mật, nhưng chưa bao giờ tham dự vào chuyện của Nguyệt Ảnh Đường. Ngày cũng biết rồi đấy, những người được Vạn Tinh Thần thu nhận và giúp đỡ lúc trước đều là người đại tu hành, truyền nhân của bọn họ cũng đều rất mạnh. Những người này cần phải lôi kéo, cho nên các thế hệ Cửu tiên sinh đều rất tôn kính những người này, gọi bọn họ là trưởng lão. Trong số bọn họ có người đồng ý trở lại Nguyệt Ảnh Đường, có người chỉ tham gia đại hội nhưng không nhúng tay vào. Đầu bếp kia là một trong số những người không nhúng tay vào.

Phương Giải gật đầu, cuối cùng hiểu ra vì sao Đàm Thanh Ca lại có ngọc bội của Nguyệt Ảnh Đường.

Năm đó sư phụ của đầu bếp là một trong những người được Vạn Tinh Thần cứu, lưu lại Diễn Võ Viện làm đầu bếp, thu một người đệ tử cũng là đầu bếp. Vị đầu bếp này lại thu Đàm Thanh Ca làm đệ tử, nhưng y yêu cầu Đàm Thanh Ca không hỏi han tới chuyện giang hồ. Phương Giải nghĩ, năm đó Vạn Tinh Thần đóng cửa hoàng lăng, chỉ có người ngoài mới mở được. Vạn Tinh Thần có lẽ biết mình không còn sống được lâu, cho nên nói chuyện hoàng lăng cho đầu bếp. Mà đầu bếp không muốn liên lụy vào chuyện này, cho nên liền giao lại cho Đàm Thanh Ca.

Đàm Thanh Ca mở cửa hoàng lăng, nhưng y cũng không biết nhiều.

- Nguyệt Ảnh Đường có thực lực như thế nào?

Ngô Nhất Đạo hỏi.

Bát tiên sinh lắc đầu:

- Ta cũng không rõ lắm. Tất cả bí mật đều nằm trong tay Cửu tiên sinh. Y từng nói rằng, nếu Nguyệt Ảnh Đường dốc toàn lực, thì các tiểu tông môn trong hắc đạo có bảy tám phần sẽ nghe theo sự khống chế của Nguyệt Ảnh Đường.

- Kế hoạch tiếp theo của Cửu tiên sinh là gì?

Phương Giải hỏi.

Bát tiên sinh lắc đầu:

- Thực không biết. Bọn ta chỉ nhận lệnh của Cửu tiên sinh, chứ không có quyền quyết định. Cụ thể như thế nào đều không biết, cho dù ta là Bát tiên sinh. Mỗi lần làm xong một việc, Cửu tiên sinh lại giao thêm việc khác.

- Vậy ngươi có biết y sẽ đi đâu không?

Phương Giải lại hỏi.

- Hẳn là tới chỗ quân đội Mông Nguyên.

Bát tiên sinh nghĩ một lúc rồi nói:

- Dù sao y rất coi trọng chuyện này. Hơn nữa lần này là do đích thân Đại Hãn Mông Nguyên lãnh binh, cho nên y nhất định phải đi gặp một lần. Có lẽ, hiện tại y đang ở bên cạnh Đại Hãn Mông Nguyên.

Phương Giải nhìn Ngô Nhất Đạo. Ngô Nhất Đạo gật đầu.

Từ lời khai của Bát tiên sinh có thể phỏng đoán được một ít. Quận Bình An bên kia một mực phòng thủ, nhưng Mông Ca không phái người ám sát Tống Tự Hối. Phương Giải đoán là Tiêu Nhất Cửu đang ở quận Bình An. Nhưng Hạng Thanh Ngưu không hiểu vì sao với tu vị của Tiêu Nhất Cửu lại không tới ám sát Mông Ca. Hóa ra Cửu tiên sinh của Nguyệt Ảnh Đường đã ở bên cạnh Mông Ca rồi.





- Ngươi là tiên sinh thứ mấy?

Ngô Nhất Đạo hỏi.

Đối phương trầm mặc, dường như không muốn trả lời bất kỳ câu hỏi nào.

Ngô Nhất Đạo cũng không sốt ruột, ngồi tựa vào ghế thưởng thức trà nóng. Trên bàn đặt một tờ giấy trắng, bên cạnh là bút lông. Ngồi bên cạnh Ngô Nhất Đạo là Đô Thống Kiêu Kỵ Giáo Trần Hiếu Nho. Y không di chuyển cây bút kia, bởi vì người bị hỏi chưa nói một chữ nào.

Ngô Nhất Đạo uống một ngụm trà, thở phào một tiếng.

- Năm đó ta đưa ngươi ra khỏi phòng giam, ta từng nghĩ liệu ngươi còn có thân phận nào khác hay không. Ngươi là gian tế mà Nhị Hoàng tử phái vào trong phủ Thiên Hữu Hoàng Đế. Nhưng ai biết, liệu ngươi có phải là gian tế mà người khác phái tới chỗ Nhị hoàng tử hay không?

Ngô Nhất Đạo nhìn đối phương, tiếp tục nói:

- Về sau ta nghĩ, quan tâm nhiều như vậy làm gì. Mặc kệ ngươi là người của Nhị hoàng tử hay là của người khác phái tới giám sát Nhị hoàng tử thì cũng đã là quá khứ rồi. Chỉ cần ngươi đi theo ta làm việc cho tốt, thì ta chẳng cần phải để ý nhiều. Hiện tại xem ra, ngươi không đơn giản như vậy.

- Gia tưởng ta muốn vậy sao?

Đối phương rốt cuộc mở miệng nói chuyện.

Y tên là Tửu Sắc Tài, cái tên này là do Ngô Nhất Đạo đặt. Y đi theo Ngô Nhất Đạo đã rất nhiềm năm, được người của Hàng Thông Thiên Hạ gọi là bóng dáng của Ngô Nhất Đạo. Thậm chí các chưởng quỹ của Hàng Thông Thiên Hạ đều phải khách khí với Tửu Sắc Tài, cho dù Tửu Sắc Tài không có một thân phận cố định nào.

Tửu Sắc Tài ngồi thẳng người dậy, bụng mỡ nẩy lên nẩy xuống.

- Ta không phải kẻ ngốc.

Tửu Sắc Tài nói:

- Chẳng lẽ ta không biết một lòng làm việc cho gia sẽ được tiền đồ tốt sao? Nhưng con mẹ nó những kẻ kia căn bản là một đám âm hồn không tiêu tán, muốn rũ bỏ liền rũ bỏ được sao? Đây là điều không có khả năng. Đúng vậy, Nguyệt Ảnh Đường muốn trở lại xưng bá giang hồ, muốn hoàn thành được mục tiêu này thì không thể thiếu cường lực hỗ trợ phía sau. Nếu có được một đại nhân vật ủng hộ, thì làm việc gì cũng dễ dàng hơn.

- Lúc đó ta bị Nguyệt Ảnh Đường lựa chọn phái tới bên cạnh Nhị hoàng tử. Đáng tiếc rằng Nhị hoàng tử không coi trọng ta. Ta dám đánh cuộc, lúc trước có không ít người như ta được Nguyệt Ảnh Đường phái ra ngoài, bây giờ còn bao nhiêu người sống ta không biết, nhưng chắc chắn không chỉ có một mình ta.

Y nhìn Ngô Nhất Đạo, nói:

- Gia, có phải ngày đó sự hiếu kỳ của ta với thứ Môn kia khiến cho Gia bắt đầu hoài nghi ta không? Đúng vậy, ta muốn cái Môn kia, bởi vì có nó ta có thể rời khỏi tất cả. Ta có thể rời khỏi Nguyệt Ảnh Đường, rời khỏi Gia, rời khỏi tranh đấu, ta có thể tới bất kỳ đâu mà ta muốn.

Ngô Nhất Đạo lắc đầu:

- Không chỉ vậy…ta hoài nghi ngươi còn vì ngươi bị thương.

Tửu Sắc Tài hơi sửng sốt, sau đó ảo não lắc đầu:

- Đúng vậy a, lúc ấy sao ta lại nghĩ đơn giản như vậy. Chuyện này làm sao giấu được ngài?

Ngô Nhất Đạo nhìn Trần Hiếu Nho, ra hiệu cho y không cần ghi lại.

- Lúc ấy thương thế của ngươi thoạt nhìn rất nặng, nhưng tất cả vết đao đều tránh đi chỗ trí mạng một cách chính xác. Hơn nữa những vết thương đó không phải là do người chém cố ý tạo thành, mà là ngươi tránh né khiến mũi đao lệch một ít khỏi quỹ đạo. Nói kẻ kia gây tổn thương cho ngươi, còn không bằng nói chính ngươi tự gây ra.

Ngô Nhất Đạo chậm rãi nói:

- Về sau ta biết được tu vị của Đại tiên sinh kia không bằng người, từ đó liền dễ đoán rồi. Tay Đại tiên sinh kia không bằng ngươi, đám đao khách dưới trướng của y càng không có khả năng làm ngươi bị thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play