- Nhưng tới nơi này, cảm giác đó vẫn chưa xuất hiện. Hiện tại ta lo lắng cho chiến sự Đông Cương và Tây Bắc nhiều hơn, chuyện ở Trường An lại không để ý lắm. Bởi vì tiến vào Trường An không lâu ta còn phải rời đi. Nơi này không phải là điểm kết thúc của ta.
- Là điểm bắt đầu?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Phương Giải không biết trả lời thế nào, tuy nhiên nhân sinh quả thực như vậy, cả đời không chỉ có một điểm bắt đầu. Nếu lần này điểm bắt đầu là Trường An, vậy thì điểm cuối cùng kế tiếp là ở nơi nào?
..
…
Buổi chiều, cửa Thừa Đức phía nam Trường An từ từ mở ra. Đây là lần đầu tiên sau mấy năm bị nhốt, cửa Thừa Đức của Trường An mới được mở. Lúc trước Cao Khai Thái rút quân, có người từng ra khỏi thành, nhưng lúc đó là mở cửa Vĩnh Yên ở phía tây nam. Dựa theo quy mô mà nói, cửa này nhỏ hơn cửa Thừa Đức rất nhiều. Hơn nữa cửa vừa mở lập tức lại đóng. Người đi ra ngoài tìm rau quả lúc trở về chỉ hé ra một tí cho vào.
Lần này, cửa Thừa Đức mở rộng.
Tin tức truyền tới vô cùng nhanh, toàn bộ dân chúng phía nam thành đều sôi trào. Từ lâu đã có lời đồn rằng Trấn Quốc Công Phương Giải mang binh về thành, mà dân chúng Trường An không xa lạ gì với cái tên này. Đối với tướng quân áo giáp Vi Mộc không rõ lai lịch kia mà nói, tên của tiểu Phương đại nhân hiển nhiên thân thiết hơn nhiều. Huống chi, nghe nói Trưởng Công chúa Đại Tùy Dương Thấm Nhan, huyết mạch duy nhất của Dương gia cũng ở trong Hắc Kỳ Quân.
Dân chúng thành Trường An, từ trước tới này đều ỷ lại vào Hoàng tộc. Nói một câu không dễ nghe, chính là người của đế đô có chút nô tính, cùng một sự tự hào kỳ quái. Người sống ở nơi này, đều có cảm giác như mình là hoàng thân quốc thích.
Cửa Thừa Đức vừa mở ra, dân chúng sống gần đó đều vọt ra hai bên đường. Mọi người chen chúc nhau, nghển cổ chờ đợi.
Tuy nhiên, điều bọn họ thất vọng là, dẫn đầu vào thành không phải là Trấn Quốc Công.
Đàu tiên tiến vào thành là 600 Kiêu Kỵ Giáo, mặc áo gấm màu xanh, khoác ào choàng đỏ chót. Người như giao long, ngựa như tuấn mã. Lúc tiến vào theo hàng, khí thế tỏa ra khiến người ta kính trọng. Dẫn dội vào thành chính là Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo Liêu Sinh. Y ưỡn ngực rất thẳng, cảm giác tự hào này khiến y không thể bình tĩnh.
Phía sau Kiêu Kỵ Giáo, là một vạn tinh kỵ.
Tướng quân kỵ binh Lang Thành Đống dẫn theo một đám võ tướng bảo vệ Độc Cô Văn Tú tiến vào thành. Trước khi vào, tất cả binh lính đều thay đổi quần áo mới, tinh thần phấn chấn. Chiến mã cao lớn, binh lính hùng tráng, đội ngũ chỉnh tề đồ sộ trang nghiêm. Một lá cờ màu đen tung bay trong đội ngũ, chữ Phương trên lá cờ cực kỳ bắt mắt.
Mộc Tam dẫn theo Dịch Xung đứng ở cửa, kích động khó nói lên lời. Mấy năm, y ở trong thành Trường An cần thận sống sót, chính vì nghênh đón thời khắc này. Nhìn thấy lá cờ quen thuộc, Mộc Tam rơi lệ đầy mặt. Nếu không phải Dịch Xung ở đằng sau kéo áo y, có lẽ y đã gào khóc rồi.
- Mộc Tam?
Liêu Sinh xuống ngựa đi tới hỏi.
- Là ta.
Mộc Tam vội vàng đáp.
- Quốc công gia lệnh cho ngươi và Dịch Xung lập tức trở về đại doanh. Các ngươi chỉ cần lưu lại vài người quen thuộc tình hình trong thành là đủ. Mấy năm nay vất vả cho ngươi rồi, ngươi chỉ cần đợi Quốc công gia ban thưởng hậu hĩnh.
Liêu Sinh cười nói.
Những lời này, thật thân thiết.
Mộc Tam day day cái mũi ê ẩm, quay đầu lại bàn bạc với Dịch Xung một lúc, lưu lại mấy thủ hạ đắc lực giúp đỡ Liêu Sinh, những người khác đều đi theo tới đại doanh gặp Trấn Quốc Công. Bọn họ đi ra ngoài thành, Liêu Sinh lại gọi một tiếng, đuổi theo sau, đưa áo gấm Kiêu Kỵ Giáo mới tinh cho bọn họ.
- Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Thiên Hộ thứ 13 của Kiêu Kỵ Giáo.
Liêu Sinh nhìn Dịch Xung, mỉm cười nói:
- Về sau chúng ta là huynh đệ. Tất cả những người tiến vào Kiêu Kỵ Giáo đều là huynh đệ.
Cho dù là một người như Dịch Xung, hốc mắt cũng đỏ lên.
- La gia đâu?
Liêu Sinh hỏi.
- Hắn trở lại ngọn núi phía sau Diễn Võ Viện rồi. Biết hôm nay Chủ Công không vào thành, cho nên không tới.
Mộc Tam hỏi:
- Khi nào Chủ Công vào thành?
- Sao ngươi không tự hỏi ấy.
Liêu Sinh cười cười, xoay người dẫn theo Kiêu Kỵ Giáo vào thành. Mộc Tam và Dịch Xung tới phía sau chào hỏi đám người Độc Cô Văn Tú. Tuy y không quen thuộc với các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân cho lắm, nhưng cảm giác thân thiết này khó có thể thay thế. Lúc y đi theo Phương Giải từng gặp qua Lang Thành Đống, hai người tán gẫu một lúc mới cáo từ rời đi.
- Đáng tiếc…
Lang Thành Đống nhìn bóng lưng của Mộc Tam, thở dài:
- Đáng tiếc đi ra từ nội cung. Nếu là một người trọn vẹn, với công lao lớn như vậy, ban thưởng sao có thể thấp được.
Độc Cô Văn Tú lắc đầu:
- Ngươi vẫn chưa hiểu Chủ Công rồi. Từ trước tới nay Chủ Công dùng người không theo một khuôn mẫu nào. Mặc dù Mộc Tam là một thái giám, nhưng có công liền thưởng. Nếu không tin ngươi nhìn xem, nếu Chủ Công không ban cho y một chức quan thật to, thì ta liền tặng cho ngươi một bầu rượu lâu năm.
…
…
Thành Trường An
Diễn Võ Viện
Một lão già râu tóc trắng phau đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời, nước mắt tuôn rơi. Ông ta đã chờ ở đây thật lâu, đợi một ngày Diễn Võ Viện quật khởi. Từ sau khi Thiên Hữu Hoàng Đế Dương Dịch chết, Diễn Võ Viện chỉ còn là danh nghĩa.
Tuy thân phận viện trưởng của ông ta có chút hữu danh vô thực, nhưng ông ta quả thực đã đầu nhập tâm huyết cả đời vào Diễn Võ Viện. Lúc chủ nhân chân chính của Diễn Võ Viện đi ra, mọi người dường như quên mất tên tuổi của ông ta. Nhưng bất kể như thế nào, ở lịch sử của Diễn Võ Viện, ông ta đều chiếm vị trí quan trọng.
Ông ta tên là Chu Bán Xuyên.
Chỉ có mấy năm, nhưng ông ta đã già tới mức này rồi.
- Viện trưởng?
Nghe có người gọi mình, ông ta run rẩy quay người lại nhìn.
Khâu Dư bước nhanh tới, dìu lão già giống như đã gần đất xa trời này. Nàng và lão già này từng cãi vã không ít lần. Lão già quật cường cố chấp này luôn khiến nàng tức giận, hận không thể phá hủy phòng của ông ta. Hiện tại gặp lại, có cảm giác như trải qua mấy đời.
- Cô cũng đã trở lại.
Chu Bán Xuyên nắm lấy tay Khâu Dư, cả người run rẩy:
- Ta vẫn luôn chờ mọi người, chờ mọi người trở về. Khi nào mọi người trở về, các học sinh cũng trở lại theo. Diễn Võ Viện vẫn là Diễn Võ Viện.
- Vâng!
Khâu Dư gật đầu:
- Diễn Võ Viện vĩnh viễn là Diễn Võ Viện, sẽ không suy sụp.
Góc đường
Một nam tử cao lớn thô kệch dùng tạp dề bẩn thỉu lau lau khóe mắt, cái mũi đỏ giống như bôi sơn. Y giấu ở một góc đường, âm thầm lau nước mắt.
- Nên trở về cuối cùng cũng phải trở về…ta…có nên trở về không?
Y tự hỏi chính mình.
Những nghĩ tới lời đối thoại đêm đó, tim y như thắt lại. Nếu đã trở lại, liệu có khó khăn trở lại cuộc sống cũ không? Y đứng ở đó trầm mặc thật lâu, cuối cùng yên lặng rời đi. Khâu Dư dường như cảm giác cái gì đó, quay đầu nhìn bên này, nhưng không nhìn thấy gì cả. Nàng tập trung tinh thần cảm giác, cũng không thấy có gì khác thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT