Phương Giải lại không biết, ở Sơn Giang Đạo xa xôi có một nơi tên là huyện thành Bình An. Một đám người không đếm xỉa gì đến sống chết, dùng máu và thịt trên cơ thể bọn họ ra để chặn đứng quân Mông Nguyên. Đám binh sĩ không phải chính quy kia, nhưng bọn họ là những chiến sĩ chân chính. Không chỉ là tám ngàn dân dũng quận Bình An kia, còn có cả già trẻ nam nữ. Vì sự sợ hãi đối với cái chết khiến cho con người phản ứng theo bản năng. Nhưng về một số mặt tình cảm nào đó, chết như vậy không đáng để nhắc đến
Linh Môn Quan chưa bị đánh hạ, coi như là Kiêu Kỵ giáo cũng bị gây khó dễ không có cách nào để thăm dò tin tức Sơn Giang Đạo bên kia. Nếu muốn đi vòng qua, phải đi thêm ít nhất thời gian hai tháng. Hai tháng đối với một cuộc chiến tranh mà nói, dường như rất là kéo dài.
Thành Xuân Ba Đình.
Lúc Phương Giải dẫn theo Thân Binh Doanh ra đến bên ngoài, Cao Khai Thái đã đứng ở cửa thành nghênh tiếp hắn. Đây là lần thứ hai, hai người gặp nhau. So với lần thứ nhất, lần này rõ ràng ý nghĩa rất khác thường. Lần trước, lúc hai người gặp nhau là dùng thân phận của kẻ thù hội đàm. Nhưng lần này, có lẽ có thể trở thành đồng minh.
Nhìn thấy Phương Giải tới, Ngô Nhất Đạo tới trước đó lặng lẽ gật gật đầu với Phương Giải.
Có thể nhìn ra, lần này Cao Khai Thái về mặt thái độ hơi thay đổi. Ánh mắt của con người luôn luôn có thể thể hiện ra tình cảm của con người. Lúc con người dùng những lời thêu hoa dệt gấm để lừa gạt người, ánh mắt của họ thường thường không có cùng thái độ với giọng điệu. Từ cái ra hiệu trước đó của Ngô Nhất Đạo, Phương Giải cũng có thể đoán ra. Y chắc chắn đã có trao đổi qua với Cao Khai Thái.
- Đa tạ ơn cứu giúp của Trân Quốc Công.
Đợi Phương Giải tới gần trước mặt, Cao Khai Thái bước nhanh tới phủ phục bái tạ.
Phương Giải vội vàng giơ tay dìu hắn đứng dậy:
- Cao tướng quân đây là vì cớ gì?
Cao Khai Thái sau khi đứng dậy, lắc lắc đầu;
- Lần này nếu không phải là Tán Kim Hậu ra tay tương trợ, e rằng ta cũng không còn cơ hội để gặp lại Quốc Công rồi. Nói ra đều là ta nhất thời hồ đồ, không ngờ lại đi tin vào những lời gièm pha của những kẻ bên cạnh, suýt nữa gây ra đại họa. May mà hiện tại vẫn có thể cứu vãn một, hai phần, bằng không ta sẽ thật sự trở thành tội nhân thiên cổ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đi vào thành Xuân Ba Đình.
Quân canh giữ trong thành đều là bộ hạ của Cao Khai Thái, nhìn thấy Phương Giải và Cao Khai Thái dắt tay nhau mà đi trên nét mặt đều có chút cảm động. Nói ra, binh mã của Cao Khai Thái đã mấy năm rồi không được thực sự nghỉ ngơi, luôn luôn phải hành quân, chiến đấu. Cho dù là binh sĩ tinh nhuệ nhất, chuyên nghiệp nhất, cũng sẽ có cảm xúc chán ghét chiến tranh.
Nếu như chiến tranh có thể mang đến thắng lợi, vậy thì đám binh sĩ bị một sức cuốn hút kích thích., cảm xúc chán ghét chiến tranh sẽ bị đè nén xuống. Nhưng chiến tranh năm này qua năm khác, không những không nhìn thấy kết cục cũng chẳng có chiến thắng. Điều này sẽ biến thành một kiểu bị hành hạ đau đớn khổ sở. Phương Giải và Cao Khai Thái đi ở một bên, thỉnh thoảng liếc nhìn biểu hiện trên nét mặt của binh sĩ đứng hai bên.
- Nguyệt Ảnh Đường này, không thể xem thường đâu.
Cao Khai Thái sau khi ngồi xuống lắc lắc đầu:
- Thật sự không thể hiểu nổi đám khách giang hồ này làm sao lại có bản lĩnh lớn đến như vậy, không ngờ có thể dẫn người Mông Nguyên vào cửa ải. Nói ra thật là hổ thẹn. Nếu như giang sơn Trung Nguyên vì ta mà mất, ta chỉ sợ sẽ bị chửi rủa đến vạn năm. Ta tuy rằng không còn chịu sự kiểm soát của triều đình Đại Tùy, nhưng cũng không biết cái gì không thể đụng chạm vào.
Phương Giải gật đầu nói:
- Tướng quân có thể dừng lại vào lúc này, không chỉ là điều tốt đối với mấy chục vạn binh sĩ của ta và ngươi, cũng là đối với lê dân bách tính. Dân chúng ở Kinh Kỳ Đạo và Giang Bắc Đạo gặp phải mấy năm chiến loạn liên tục. Cuộc sông của bọn họ quá khổ cực so với bất cức ai.
Cao Khai Thái ừ một tiếng:
- Gặp phải thời loạn..ôi..
- Vẫn là nói đến chuyện Nguyệt Ảnh Đường kia đi.
Phương giải chuyển đề tài câu chuyện.
Cao Khai Thái vội vàng nói:
- Người của Nguyệt Ảnh Đường này vô cùng thần bí, trước kia cái người mà ta tiếp xúc kia được trở thành Tứ kiên sinh, cũng Tứ thiên quân của Nguyệt Ảnh Đường. Song nghe nói người này vài ngày trước đây, lúc dự định hành thích đại tướng dưới trướng Quốc Công đã bị giết rồi. Sau đó lại là Ngũ tiên sinh tới chỗ của ta, cũng chính là người này báo cho ta biết sự kiện đại quân Mông Nguyên trăm vạn người vào cửa ải. Hắn bảo ta liên kết với người Mông Nguyên, vây giết Hắc Kỳ Quân của Quốc Công.
- Ta và Quốc Công tranh thắng thua, đó là đối thủ ngang tài ngang sức trên chiến trường. Nhưng liên kết với người Mông Nguyên, ta không bao giờ có thể làm được. Năm đó lúc ở Đông Bắc thật ra ta và người Mông Nguyên có tiếp xúc một lần. Nhưng đó là vì đánh bại La Diệu, cũng chẳng dính dáng đến lợi ích gì. Người Mông Nguyên đánh xong trận đó là đi luôn. Bây giờ người Mông Nguyên lại đến, muốn cái gì chẳng phải là chuyện rõ rành rành ra đấy.
- Người của Nguyệt Ảnh Đường câu kết với người Mông Nguyên, cũng chỉ là mượn thế của người Mông Nguyên. Người Mông Nguyên vào cửa ải, cần có tông môn giang hồ có thực lực để dẫn đường làm trợ lực. Mà người của Nguyệt Ảnh Đường lại muốn trở thành bá chủ giang hồ một lần nữa, cần có sức mạnh quân sự hùng mạnh của người Mông Nguyên, cá mè một lứa, ăn khớp với nhau.
Sau khi ghe hắn nói xong Phương Giải lắc lắc đầu:
- Cao tướng quân vẫn nghĩ sự tình đơn giản quá. Cái mà Nguyệt Ảnh Đường muốn không chỉ là bá chủ giang hồ gì cả. Bọn chúng dẫn người Mông Nguyên vào cửa ải, đúng là muốn mượn thế lực. Nhưng thế lực muốn mượn hơi khác với điều mà Cao tướng quân nghĩ. Vào cửa ải nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn chúng là muốn biến Trung Nguyên trở nên loạn hơn.
Phương Giải nói:
- Hiện nay các thế lực ở khắp nơi của Trung Nguyên đã cơ bản định đoạt rồi. Nhất thời ai cũng chẳng biết ai thế nào. Điều này hình thành một cục diện xem ra rất loạn nhưng thực ra đã có chút cân bằng. Tiếp đó là cuộc chơi của những kẻ có thực lực mạnh nhất, kẻ có thực lực nhỏ hơn một chút sẽ lựa gió mà xoay chiều. Nếu như người Mông Nguyên vào cửa ải, sự cân bằng này sẽ bị phá vỡ. Đến lúc đó Trung Nguyên sẽ càng loạn, Nguyệt Ảnh Đường mới có thể ở giữa đạt được càng nhiều lợi ích.
Càng nhiều lợi ích?
Cao Khai Thái nhắc lại lần nữa, mặt hơi biến sắc:
- Lẽ nào một đám giang hồ, còn muốn làm Hoàng đế.
Ai không ở trong giang hồ?
Phương Giải nói
- Người Mông Nguyên vào cửa ải, lúc đó các thế lực ở Trung Nguyên sẽ dừng lại các cuộc công kích lẫn nhau, cùng nhau chống lại người Nguyên Mông. Đại quân trăm vạn của Mông Nguyên giao tranh ác liệt với các thế lực của Trung Nguyên. Đến lúc đó chỉ e là kết cục cả hai đều bị thiệt hại. Người Mông Nguyên muốn vào làm chủ Trung Nguyên nói dễ hơn làm. Còn chúng ta…cũng sẽ ở trong cuộc chiến này mà tổn thất nặng nề.
Ôi…
- Cao Khai Thái thở dài thườn thượt:
- Con người lòng tham không cùng.
- Bây giờ, còn có ai có thể đứng ra bảo vệ lê dân bách tính.
Phương Giải nhìn Cao Khai Thái một cái, rồi chỉ chỉ vào mình:
- Ta.
Rồi lại chỉ sang Cao Khai Thái:
- Ngươi.
Phương Giải đi đến bên cạnh bàn, sau khi sai thân binh lấy bản đồ trải ra nói:
- Hiện nay ở Tây Bắc không có lực lượng nào có quy mô ngăn chặn người Mông Nguyên. Còn biên giới phía đông người tây xâm nhập. Hàng loạt tướng sĩ đã xông ra biên giới phía đông chiến đấu với người tây. Tất cả các thế lực ở phía đông của Đại Tùy, hầu như đều bị người tây lôi kéo vào cuộc chiến kia. Ta lãnh binh củng cố Tây Nam. Quân của Cao gia thì đã có mấy năm ở Kinh Kỳ Đạo. Bây giờ chặn ở trước mặt người Mông Nguyên chỉ còn hai người ta và ngươi.
Cao Khai Thái trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:
- Trận chiến này nhất định phải đánh. Nhưng ta hiện nay lòng quân không yên, ương thảo thiếu thốn...chỉ sợ không có nhiều sức chiến đấu.
Phương Giải đương nhiên là biết hắn có tâm tư gì. Chính mình trận trước đoạt lấy kho Lê Âm. Cao Khai Thái mất đi lương thảo tiếp viện. Nếu như hắn không liên kết với người Mông Nguyên, thật sự đã đến mức ở trong tình trạng khó khăn. Hơn nữa Cao Khai Thái cũng biết Hắc Kỳ Quân của Phương Giải binh hùng tướng mạnh. Lúc này hắn càng không muốn chặn ở ngay trước mặt người Mông Nguyên đề cho binh lực của mình bị tiêu hao.
- Không việc gì.
Phương Giải cười cười nói:
- Lương thảo, đồ quân nhu mà Cao tướng quân cần, ta sẽ sắp xếp người chuyển từ kho Lê Âm đến. Hiện giờ đội thuyền “Đưa hàng hóa đi khắp thiên hạ” của ta đã từ bên kia kho Lê Âm, không đến nửa tháng là có thể chở lương thảo tới. Đến lúc đó ít nhất có thể đủ cho Cao tướng quân và binh mã dưới trướng sử dụng hai tháng.
Ngô Nhất Đạo ngồi ở một bên, muốn nhắc nhở Phương Giải về chuyện Linh Môn Quan. Hiện tại Cao Khai Thái thật sự không nắm rõ tình hình về sự kiện người Mông Nguyên vào cửa ải, cũng không bằng lòng câu kết với người Mông Nguyên. Nếu như Cao Khai Thái hạ lệnh, mấy ngàn binh sĩ của Cao gia quân ở Linh Môn Quan rút đi, thì đỡ cho Yến Tăng lại phải đem binh mã đến đánh.
Y mấy lần muốn nhắc nhở. Nhưng y nghĩ lại tâm tư của Phương Giải bí mật như thế, không thể không nghĩ đến chuyện này. Cho nên y lại nhẫn nhịn.
- Vậy…Quốc Công có sách lược gì chưa?
Cao Khai Thái cũng chẳng biết nói gì nữa, chỉ có thể hỏi câu này.
Phương Giải cười cười, ở trong phòng chậm rãi thả bước:
- Thực ra Cao tướng quân cũng rõ. Lấy quân lực hiện tại của ngươi so với Hắc Kỳ Quân của ta mà nói, cũng coi như chẳng có uy hiếp gì lớn cả. Sở dĩ ta bằng lòng ngồi lại bàn bạc với ngươi, là vì hiện nay muốn có thái độ như vậy. Đến lúc dân chúng biết người Mông Nguyên ào ạt xâm lấn, mà chúng ta vẫn còn đang tiến đánh lẫn nhau. Đến lúc đó những lời chửi rủa ta và ngươi có thể khiến ta và ngươi buốt đến tận xương tủy. Cái mà ta cần chỉ là Cao tướng quân có cũng một thái độ chống lại kẻ địch bên ngoài. Còn về phần Cao tướng quân có thật sự muốn đánh trận này với quân Mông Nguyên hay không, ta cũng không bắt buộc.
Phương Giải lại dừng lại ở bên cạnh bàn, chỉ chỉ lên bản đồ:
- Đợi sau khi Cao tướng quân nhận được lương thảo, có thể dẫn bình đi Hà Đông Đạo. Ba người bộ hạ của ta là Trần Định Nam, Thôi Trung Chấn và Trần Bàn Sơn dẫn ba trăm ngàn đại quân, còn có thủy binh dưới trướng của ta hơn vạn tướng sĩ đều bố phòng ở tuyến Nghi Thủy. Cao tướng quân ở phía sau phất cờ hò reo là được. Nói cho rõ ra...chỉ cần Cao tướng quân không ở sau lưng của Hắc Kỳ Quân đâm một nhát dao. Trận chiến này cũng không dùng được ngươi. Phương Giải ta một mình phải gánh chịu rồi.
Sau khi nói xong câu này, Phương Giải quay người lại nhìn ánh mắt lúc đó của Cao Khai Thái. Khiến cho Cao Khai Thái trong lòng kinh động. Hắn há miệng ra định nói gì đó để lấy lại khí thế. Nhưng đến lúc này hắn mới phát hiện có nói điều gì thì cũng đã muộn.
- Đây...đây cũng không phải là việc của một mình Quốc Công, làm sao có thể để Quốc Công một mình gánh được?
Mưu sĩ Phạm Tăn Ly là thủ hạ của Cao Khai Thái đứng lên nói:
- Quốc Công gia mang thiên hạ ở trong lòng, Vương gia nhà ta không phải không như vậy sao? Hiện nay kẻ địch bên ngoài đã gõ cửa. Chính là lúc cần phải hai nhà liên kết lại cùng nhau ra sức, Quốc Công gia thật ra quá coi thường mấy chục vạn binh sĩ dưới trướng của Vương gia nhà ta
Động chạm đến danh dự của Cao Khai Thái như vậy, Phương Giải đương nhiên là không để ý.
Độc Cô Văn Tú cười cười nói:
- Đã vậy thì Cao tướng quân bằng lòng xuất quân đương nhiên là tốt nhất. Lương thảo, đồ dùng cần thiết đều do Hắc Kỳ Quân xuất ra. Sau khi đến đường Hà Đông, Cao tướng quân chỉ cần dẫn quân phối hợp tác chiến là được. Tướng quân Thôi Trung Chấn, tướng quân Trần Bàn Sơn, tướng quân Trần Định Nam đều là những đại tướng lãnh binh nhiều năm, ại có Cao tướng quân phối hợp tác chiến, có thể bảo đảm người Mông Nguyên không thể qua được Nghi Thủy.
Phạm Tăng Ly mặt hơi biến sắc, vừa định nói liền bị Cao Khai Thái chặn lại:
- Đã như vậy, thì ta đây cũng tuân theo sự sắp đặt của Quốc Công là được rồi. Chẳng qua...Quốc Công thật ra hơi coi thường ta. Người của Cao mỗ đã bằng lòng đứng ra bảo vệ lê dân bách tính, thì sẽ không chỉ đứng ở phía sau mà phất cờ hò reo.
Hắn ôm quyền nói:
- Lời đã nói ra đến đây, người của Cao mỗ sẽ nhường đường đi thành Trường An. Sau khi trở về đợi lương thảo đến đủ, lập tức khởi binh đi đến Hà Đông Đạo.
Phương Giải gật gật đầu:
- Vậy thì rất tốt. Ngoài ra, ta sẽ điều động mấy cao thủ theo đại quân của Cao tướng quân xuất phát, bảo vệ an toàn cho Cao tướng quân. Người của Nguyệt Ảnh Đường xuất quỷ nhập thần. Bên cạnh Cao tướng quân không có cao thủ bảo vệ chung quy lại có chút vất vả.
Phạm Tăng Ly muốn cự tuyệt, nhưng mãi chẳng nói nên lời.
Đây đâu phải là bảo vệ? Cao thủ mà Phương Giải sai tới tức là những người bên cạnh của chính Chủ công. Hôm nay là hộ vệ, ngày mai có thể là thích khách. Nhưng hiện nay có những người của Nguyệt Ảnh đường vẫn đang uy hiếp, y chẳng có cách nào để thay Cao Khai Thái cự tuyệt Phương Giải. Cái kiểu cảm xúc bị đè nén kia ở trong lòng, gần như khiến y có tiếng rung động gào thét ở trong lòng. Y nhìn nhìn Cao Khai Thái. Nét mặt của Cao Khai Thái cũng khó coi như vậy.
Từ thành Xuân Ba Đình về đến nửa đường, Ngô Nhất Đạo chung quy là không nhịn được, hỏi Phương Giải sự việc ở Linh Môn Quan. Phương Giải cười cười nói:
- Nơi này quan trọng như vậy. Ta đương nhiên vẫn là nắm chặt trong tay là tốt nhất. Cao Khai Thái không câu kết với người Mông Nguyên. Bộ hạ của hắn ở Linh Môn Quan chưa chắc không có. Đợi hắn rút binh, không bằng ta tự đánh. Cũng để cho Cao Khai Thái biết, không có hắn, cái gì ta nên làm thì cứ phải làm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT