Đây là một tiểu viện rất quy củ, không ở trong thành mà ở Ngưu Gia đồn, cách ngoại thành bốn dặm. Bên cạnh Ngưu Gia đồn chính là chỗ giao nhau của sông Lạc Thủy, Trường Giang và Hoàng Ngưu, hình thành nên vùng sông nước hùng vĩ nhất Trung Nguyên. Nơi ba con sông chảy qua hợp lại rộng lớn như một hồ lớn, kể cả trong thời loạn lạc thì mỗi năm đều có không ít người ngưỡng mộ mà ghé thăm.

Thành Tín Dương cách nơi ba con sông giao nhau không xa, ngồi thuyền lớn ngược dòng nước thì không mất mấy ngày là tới rồi.

Lạc Thủy chảy qua bên cạnh thôn. Đối với Đại Tùy mà nói, Lạc Thủy có tầm quan trọng vô cùng lớn, lương thực thuế má các đạo Tây Nam đều phải đi qua con sông này. Các đạo phía Tây Nam đều là vùng đất giàu có, là một trong những nguồn thu nhập chính của quốc khố Đại Tùy, vì vậy con sông này trở nên vô cùng quan trọng.

Sau khi diệt Thương, Hoàng đế Đại Tùy hạ chỉ, bỏ công sức và tiền bạc để tu sửa sông Lạc Thủy này này. Đê lớn đều được xây dựng tu sửa trong thời Chân Tông, vô cùng kiên cố. Đây cũng là lý do tại sao Ngưu Gia đồn lại ở bên cạnh sông Lạc Thủy. Trước khi chưa có con đê lớn đó thì không thể nào hình thành nên thôn xóm mà cách con sông này gần đến vậy.

Tây Nam mưa nhiều, nước sông Lạc Thủy dâng cao. Trước khi chưa có con đê này, vừa đến mùa mưa thì Lạc Thủy bị ngập úng luôn. Đã từng chưa dưới một lần thành Tín Dương bị nước lớn vây thành, dân chúng trong thành căn bản là không ra ngoài được.

Ngưu Gia đồn tụ hợp ở đây hình thành nên thôn xóm chưa được nhiều năm. Mấy năm trước, sau khi La Diệu mang binh tạo phản, thôn làng gần thành Tín Dương gần như trống rỗng. Các thanh niên trai tráng đều bị đại quân của La Diệu bắt đi vận chuyển quân lương khí giới, phần lớn đều chết ở phía bắc Trường Giang. Tiếp sau đó Hắc Kỳ quân tấn công đánh thành Tín Dương và kho Hân Khẩu, quân của Điền Tín giao chiến với Hắc Kỳ quân mấy ngày liền, bách tính của Ngưu Gia đồn trốn chạy khắp nơi.

Sau khi thành Tín Dương bị Hắc Kỳ quân công phá, quan phủ bắt đầu phân phát lương thực, dân chúng trở về rất nhiều, cũng có không ít dân chúng ở địa phương khác đến cư trú. Ngưu Gia đồn hiện giờ, 90% người trong thôn đều không phải là những hộ gia đình ban đầu sinh sống ở đây.

Tiểu viện thu dọn rất sạch sẽ, là người trong thôn tỉ mỉ quét dọn, đến những ngõ ngách cũng không nhìn thấy bụi bẩn gì.

Người trong thôn rất giản dị phúc hậu. Phải biết rằng sống trong tiểu viện đó đều là đàn bà con gái, hơn nữa đều là gia quyến của nhân vật lớn nào đó trong Hắc Kỳ quân, vì vậy thu dọn rất sạch sẽ. Bọn họ đều nhận được ân huệ của Hắc Kỳ quân nên mới có thể an cư lạc nghiệp, trong lòng rất thân thiết gần gũi đối với Hắc Kỳ Quân.

Lúc sắp đến buổi trưa, gió thổi dần dần nhẹ đi. Tang Táp Táp ôm đứa trẻ từ trong phòng ra. Tiểu Phương Ninh từ trong phòng có chút buồn bực được đi ra rõ ràng rất hưng phấn, tay chân nhỏ bé không ngừng vung vẩy, cười khanh khách. Cô bé có đôi mắt to nhanh nhẹn và đẹp giống như những vì sao lung linh.

Cha phong độ, mẹ xinh đẹp thì con tất nhiên cũng xinh đẹp đáng yêu rồi.

- Biết con thông minh lanh lợi nên khi cho con ra ngoài, thể nào con cũng rất vui mà.

Tang Táp Táp cúi đầu, dùng đôi môi mềm mại cọ xuống mặt đứa bé. Tiểu Phương Ninh bị chọc nên thích thú cười không ngớt, tay nhỏ cứ đong đưa qua lại.

Hai cánh tay nhỏ đó trắng trẻo giống như ngó sen vậy.

- Ninh Nhi rất thích đi ra ngoài chơi!

Ngô Ẩn Ngọc từ trong phòng đi ra, khoác chiếc áo lên vai Tang Táp Táp:

- Gió sông khá lạnh, muội phải chú ý một chút!

- Cảm ơn…Không sao đâu! Ngày còn ở cữ chú ý là tốt nhưng giờ đây cũng không yếu như lúc đó nữa rồi. Muội vốn thích nhất tự nhiên nên mọi người cũng không cần lo lắng quá đâu.

Tang Táp Táp cười với Ngô Ẩn Ngọc. Ngô Ẩn Ngọc giơ tay ôm Phương Ninh vào và khẽ nói:

- Hình như Ninh Nhi thích ta ôm nó hơn, nếu ta không ôm nó thì nó sẽ giơ đôi tay nhỏ ra mà vung vẩy. Chỉ có Vân Thù, mỗi lần muốn ôm nó thì nó lại không chịu.

Hoàn Nhan Vân Thù ở trong sân đang phơi tã lót cho Ninh Nhi có chút ấm ức, nói:

- Có lẽ vì con bé sợ ta mệt, muốn muội ôm chưa hẳn là vì thích muội nhất, không muốn ta ôm chưa nhất định là không thích ta.

Ngô Ẩn Ngọc đắc ý nói:

- Không quý muội thì sao lại luôn tìm muội như vậy…Nhưng đứa bé này cũng hay bắt bẻ thật đó!

- Chẳng phải là bị mấy tỷ nuông chiều sao?

Tang Táp Táp duỗi lưng một cái, bộ ngực căng phồng càng hiện ra rõ hơn. Bộ ngực của nàng vốn không được coi là đầy đặn, sau khi sinh con thì lớn lên rất nhiều, thân thể nàng cũng hồi phục được nhiều hơn. Hiện giờ eo thon như lúc ban đầu, chân cũng gầy đi nhưng sau khi sinh con xong, mông có vẻ tròn và đầy hơn. Đôi chân đó gầy thon như ban đầu nhưng thoạt nhìn thì mượt mà hơn trước.

Eo nhỏ nhắn cùng bộ ngực căng tròn nên trông ‘đậm vị’ hơn thời con gái rất nhiều. Vẻ đẹp trước đây của nàng là vẻ đẹp giống thần linh mà hoàn toàn khiến người ta như kính nể, vẻ đẹp hiện giờ thì đều tràn đầy sự hấp dẫn.

- Ninh Nhi! Thuyền lớn của thủy sư đến rồi, chúng ta có thể theo đường sông tới phía bắc. Không mất bao lâu là có thể gặp được cha con rồi! Con có nhớ ông ấy không?

Ngô Ẩn Ngọc chọc tay nhỏ của Ninh Nhi, hỏi.

- Ta thấy không phải là Ninh Nhi nhớ cha nó mà là Ngọc Nhi nhớ thì đúng hơn.

Hoàn Nhan Vân Thù ngồi xuống, day day cằm, nói.

Ngô Ẩn Ngọc mặt đỏ lên, nói:

- Tỷ đừng có chê cười muội! Những người phụ nữ trong tiểu viện này…Có ai là không nhớ hắn đâu?

- Ta không nhớ!

Hoàn Nhan Vân Thù ưỡn ngực nói ra ba chữ đó, sau đó có chút tức giận nói:

- Mới là lạ!





Bên ngoài Ngưu Gia đồn đều là trạm canh gác ngầm của Kiêu Kỵ Giáo, ít nhất ngoài năm dặm bắt đầu bố trí phòng ngự rồi. Người mà cần bảo vệ là vợ con của Phương Giải, vì vậy người của Kiêu Kỵ Giáo ai ai cũng đều tập trung tinh thần. Mặc dù bọn họ đều biết người vợ của Chủ Công, ngoại trừ Hoàn Nhan Vân Thù ra, đều có tu vi cao cường, nhưng đây là chức trách của bọn họ, sao dám sơ suất được.

Là một trong Thập Nhị Thiên Hộ của Kiêu Kỵ Giáo, Hắc Trạch được coi như người có vai trò thấp nhất. Trong Thập Nhị Thiên Hộ, có tên của mấy người đã bắt đầu nổi lên, ít nhất trong quân không có ai không biết. Nhưng tên của Hắc Trạch, kể cả là trong nội bộ Kiêu Kỵ Giáo cũng rất ít người biết.

So với tên của y thì càng ít người biết đến việc phân chia chức trách trong nội bộ Kiêu Kỵ Giáo. Thiên Hộ giống như Liêu Sinh, chức trách của y là tìm hiểu tình báo. Thiên Hộ giống như Từ Kế, chức trách của y là hỗ trợ đại quân tác chiến. Thật ra trong Kiêu Kỵ Giáo vẫn còn một bộ phận có số lượng người ít nhưng chức trách rất quan trọng. Bọn họ chuyên môn phụ trách sự an toàn của gia quyến nhà Phương Giải và các tướng lĩnh chính trong quân.

Hắc Trách chính là Thiên Hộ quản việc này.

Ở trong loạn thế, đối mặt với các loại kẻ thù, khó tránh được việc có kẻ muốn nhằm vào gia quyến nhà Phương Giải.

Thật ra kể cả là người trong Kiêu Kỵ Giáo quen với Hắc Trạch cũng không biết xuất thân lai lịch của y, chỉ có hai người là Đô thống Kiêu Kỵ Giáo Trần Hiếu Nho và Phương Giải biết, bởi vì thân phận của y quả thật có chút nhạy cảm.

- Thiên Hộ! Thuyền đội của thủy sư khi nào có thể đến?

Bách Hộ của Kiêu Kỵ Giáo Đỗ Minh Phàm, hỏi.

Hắc Trạch thu hồi ánh mắt lại từ ám tiêu (*):

- Đi gọi người ở trạm gác ngầm về, đánh hai mươi roi rồi đuổi về trụ sở Kiêu Kỵ Giáo ở thành Tín Dương. Mới trực chưa tới một canh giờ đã lăn ra ngủ.

(ám tiêu: Những người ẩn nấp để canh gác ngầm)

Đỗ Minh Phàm kinh ngạc, có chút không dám tin, nói:

- Thiên Hộ! Người dưới quyền ta đều là tinh nhuệ trăm dặm mới chọn ra được, chắc không sao chứ?

Nơi này cách ám tiêu kia ít nhất cũng mấy trăm mét. Khoảng cách này cứ coi như thị lực có tốt đến mấy cũng không thể nhìn rõ được. Từng ám tiêu được ngụy trang vô cùng tốt, cứ coi như người thường đi đến bên cạnh cũng không cảm nhận được. Nghĩ tới đây, Đỗ Minh Phàm bỗng nhiên như hiểu được gì đó. Hắn nghĩ tới vị Thiên Hộ đại nhân lần đầu tiên hợp tác này có thể là một người tu hành thuộc loại hình cảm giác không? Trước đây hắn đã từng nghe nói có người tu hành kiểu này nhưng hắn chưa từng được gặp. Lần này vì gia quyến của chủ công lên phía bắc nên hắn bị điều từ nơi khác đến.

Hắc Trạch hừ lạnh một cái, nắm cánh tay Đỗ Minh Phàm, thoáng một cái mà biến mất không nhìn thấy gì nữa.

Hai người nhẹ tênh rơi xuống đất, ám tiêu kia không phát hiện được gì.

Quả nhiên, đang ngủ

- Người đều có lúc phạm sai lầm, tinh lực cũng có hạn! Chuyện này vốn không đáng trách, nhưng lúc này nên biết mình phải làm gì, quan trọng đến mức nào. Ta sẽ không trách cứ gì nhiều nhưng có một số chuyện không thể cho phép thì không thể cho phép. Nếu hắn đã không thích hợp ở lại đây làm việc tiếp thì ngươi sắp xếp cho hắn quay về là được.

Hắc Trạch giơ tay nắm lấy thanh đao mà ám tiêu kia chém xuống. Ám tiêu kia đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện nên bừng tỉnh, rút đao bổ tới. Lúc bị bắt mới nhìn rõ là Thiên hộ đại nhân.

Y bị dọa cho sửng sốt nhưng lại quên thu đao lại.

- Quy tắc chính là quy tắc, không thể phá! Phải trừng trị! Quay về thành Tín Dương đi!

- Thiên Hộ! Ngài không quay về sao?

Đỗ Minh Phàm lườm ám tiêu kia một cái rồi hỏi Hắc Trạch.

- Nơi này nên có ám tiêu, nhưng sau khi y bị đưa đi thì ở đây không có người. Ta ở lại, sau khi ngươi quay về thì sắp xếp người khác đến thay ta!

Hắc Trạch thản nhiên nói một câu, sau đó tháo đồ ngụy trang của Kiêu Kỵ Giáo trên người xuống mà mặc quần áo lên người mình. Đây là hố đất không lớn, người nằm úp sấp thì vừa khít, trên người khoác lên cỏ dại, kể cả là đứng gần mà không nhìn kỹ thì cũng không nhìn ra.

Trong lòng Đỗ Minh Phàm thật sự có chút kính nể Thiên hộ đại nhân. Quy tắc đúng là quy tắc, không thể phá.

Hắn dẫn theo Bách hộ phạm sai lầm kia quay về, ngay cả mắng cũng lười mắng.





Sau khi Đỗ Minh Phàm quay về thì sắp xếp Kiêu Kỵ Giáo trở về thay Thiên hộ đại nhân. Ngẫm nghĩ một chút có chút không ổn, cuối cùng hắn tự mình dẫn người qua đó. Trên đường đến đây, hắn dặn dò thuộc hạ của mình, đây là lần đầu tiên làm công việc đảm bảo an toàn cho gia quyến của Chủ Công, cho nên tuyệt đối không được để xảy ra sơ suất gì.

Sau khi ra khỏi Ngưu Gia đồn thì đi thẳng về phía tây. Lúc sắp đến ám tiêu kia, Hắc Trạch nấp ở trong mấy hố đất đột nhiên vội vàng nói một câu:

- Lập tức quay về triệu tập người, thông báo cho chủ mẫu cẩn thận, phát tín hiệu liên lạc với người trong thành Tín Dương đến tiếp viện! Nhanh!

- Sao vậy ạ?

Đỗ Minh Phàm theo bản năng hỏi một câu.

- Ngoài ba dặm có địch đang đến, rất mạnh!

Hắc Trạch nói một câu:

- Người này tu vi ghê gớm, người của chúng ta không đủ, hơn nữa mang theo sát khí, hiển nhiên là hướng tới chúng ta rồi. Nhanh đi đi! Không được chậm trễ!

Nghe thấy Hắc Trạch vội vàng như vậy, Đỗ Minh Phàm vừa lĩnh giáo bản lĩnh của y nên đâu dám sơ suất, vội vàng từ trong ngực lấy ra một quả pháo tín hiệu bắn lên không trung, sau đó nhanh chóng xoay người đi về hướng Ngưu Gia đồn.

Ngoài ba dặm.

Thất tiên sinh cưỡi trên con ngựa vô cùng to lớn nhìn thấy trên bầu trời phía xa nở pháo hoa, y không kìm nổi khẽ nhíu mày.

- Có cao thủ?

Hai mắt y lóe lên, vận nội kình cảm nhận xung quanh, nhưng y không cảm giác được gì cả.

Thần sắc của y dần dần ngưng trọng, y hít một hơi thật dài:

- Chuyện này thật là phiền phức, đi đi lại lại cũng mệt! Mỗi lần đều như vậy, vẫn chưa ra tay đã bị người ta phát hiện ra rồi. Thôi, lần này cứ gặp người là giết. Chỉ cần vợ con của Phương Giải không tự sát là được, bắt giữ bọn họ mới hữu dụng. Chuyện này nếu không làm tốt, Cửu gia tức giận mới là chuyện đáng sợ nhất…Ta…Lúc nào mới có thể đánh được hắn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play