- Lão Bát là một người ngay thẳng, nói chuyện cũng không cố kỵ, nếu nói sai gì thì mong đại sự chớ phiền lòng. Y nói lúc tới phía dưới Đại Luân Tự, thì thấy đại sự đang đợi, nhưng lại không dẫn y lên núi. Vì thế y nghĩ, liệu có phải trên núi đã hoang tàn? Đại sư dẫn y trở về, cũng là những tùy tùng và các thiếu nữ xinh đẹp kia. Lão Bát nói, từ trước tới nay Phật tông không động vào nữ giới, nhưng lúc này lại cho nữ tử đi cùng, chớ không phải trong núi đã không còn tăng nhân?
Y cười cười:
- Lời này hơi thẳng thắn, ta nói y chớ nói xằng nói bậy, nhưng y một mực không nghe, bảo ta tự mình tới xem…
Sắc mặt của Đại Tự Tại hiển nhiên không được tốt, vốn định đưa cho Cửu tiên sinh chén trà, thì bàn tay lại dừng lại.
- Đúng là thất lễ.
Đại Tự Tại rất nhanh khôi phục lại ý cười, bình tĩnh nói:
- Không mời Bát tiên sinh lên núi, là lỗi đãi khách của ta. Chỉ có điều lúc Bát tiên sinh tới, ta không biết là bạn hay địch, cho nên mới gặp khách ở ngoài sơn môn. Nếu sớm biết Bát tiên sinh tới mang theo thiện ý, tất nhiên là gặp gỡ trong điện Đại Luân Minh Vương rồi.
- À…
Cửu tiên sinh giống như hiểu ra, gật đầu nói:
- Khó trách, hóa ra là Lão Bát đường đột. Chỉ có điều, Lão Bát trở về còn nói…Đại sư oai ở chỗ Đại Luân Tự, chỉ cần đại sư không rời khỏi Đại Luân Tự thì chính là vô địch thiên hạ. Cho nên y còn tưởng rằng, đại sư không rời khỏi sơn môn.
Lần này không phải là tay Đại Tự Tại cứng đờ, mà là khuôn mặt cứng đờ.
…
…
- Ta vốn ngưỡng mộ điển tịch kinh thư của Phật tông, cho nên có vinh dự đọc qua không ít. Hiện tại trong thư phòng vẫn còn vài cuốn, mỗi khi xem lại, đều có cảm ngộ mới.
Cửu tiên sinh uống một ngụm trà, dường như là muốn giảm bớt không khí xấu hổ:
- Rất nhiều năm trước, sách của Phật tông là cấm vật trong Nguyệt Ảnh Đường. Chắc đại sư cũng biết, không chỉ Đại Tùy có điều mâu thuẫn với Phật tông, cho du là thời Trịnh Quốc cũng không cho phép Phật tông tiến vào Trung Nguyên. Nhưng hiện tại điển tịch của Phật tông ở ngay trong thư phòng của ta, đây chính là sự thay đổi.
Y ngẩng đầu nhìn về phía Đại Tự Tại:
- Thế giới này luôn luôn thay đổi, thay đổi ở những chỗ nhỏ nhặt nên khó mà phát hiện….Nếu như nói trên đời này có cái gì bất biến, thì chính là dục vọng của con người. Sở dĩ đại sư không ngại ngàn dặm tới gặp ta, cũng là vì trong lòng có tham dục. Ngươi cũng tham, ta cũng tham, thực hy vọng hợp tác ăn ý với nhau.
Đại Tự Tại rất ghét người Hán này, giống như ghét tay Phương Giải kia.
Tuy y không kế thừa trí nhớ của Đại Tự Tại đã chết, nhưng y biết Phương Giải từng làm gì. Kể cả những người quan hệ với Phương Giải, đã làm những gì. Một Dương Kỳ xách kiếm đi về phía tây, khiến cho Đại Luân Tự lộn xộn, ngay cả Đại Luân Minh Vương cũng chết trong tay người đó. Một Tiêu Nhất Cửu điên khùng tiến vào Tây Vực, trợ giúp Mông Nguyên đánh cho Phật tông chỉ còn hơi tàn. Những người Hán này, kẻ nào cũng đáng giận.
Nhưng hiện tại, y không thể không ngồi xuống đàm phán với người Hán này.
Bởi vì bây giờ không phải là người Hán đi về phía tây, mà là Phật tông đi về phía đông.
Hơn mười vạn lang kỵ Mông Nguyên đã xuất phát, Khoát Khắc Đài Mông Ca ngự giá thân chinh Trung Nguyên, cho nên cần một cường lực trợ giúp. Lúc trước ‘Hắn’ lệnh cho Đại Tự Tại tới Trung Nguyên gặp Dương Kiên, vốn định khiến Dương Kiên làm cường lực này. Người Phật tông trợ giúp Dương Kiên tiêu diệt Phương Giải, tiêu diệt tất cả những kẻ sử dụng hỏa khí.
Đáng tiếc, Dương Kiên và Phật tông vĩnh viễn không thể cùng một lòng.
Hiện tại, Nguyệt Ảnh Đường vốn chưa bao giờ chú ý tới đột nhiên xông ra, hơn nữa tu vị của tay Bát tiên sinh kia thật khiến cho người ta khiếp sợ. Cho nên ‘Hắn’ lại lệnh cho Đại Tự Tại tới đây, gặp tay Cửu tiên sinh này. Nếu Nguyệt Ảnh Đường và Phật tông có thể liên thủ, lang kỵ nhập quan sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng, người này thật đáng ghét.
- Điều Cửu tiên sinh nói tới chính là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi. Mọi thứ đều đang thay đổi, duy nhất chỉ có lòng tham của con người là không thay đổi. Cho dù là vô dục vô cầu, nhưng theo đuổi cái vô cầu, vốn là dục.
Đại Tự Tại cười nói:
- Không biết Cửu tiên sinh gặp ta là muốn cái tham như thế nào?
- Lang kỵ muốn nhập quan phải không?
Cửu tiên sinh bỗng nhiên hỏi một câu.
Đại Tự Tại nao nao, sau đó gật đầu:
- Phải!
- Có thể không nhập quan được không?
Cửu tiên sinh lại hỏi.
- Không thể.
Đại Tự Tại lắc đầu.
Cửu tiên sinh ừ một tiếng:
- Đây chính là điều mà ta muốn nói. Ta muốn liên thủ với Phật tông, mượn là lực lượng của Phật tông, chứ không phải là đại quân Mông Nguyên. Ta muốn diệt Đạo tông, Đạo tôn Tiêu Nhất Cửu đang ở ngay thảo nguyên, nếu đại sư nguyện ý giúp ta ngăn cản Tiêu Nhất Cửu, ta liền giúp đại sư giết Phương Giải.
- Ha hả…ngươi không giúp ta, hóa ra là muốn giết Phương Giải.
- Lang kỵ nhất định phải nhập quan?
- Nhất định!
- Khi nào?
- Nên tới sẽ tới.
Đại Tự Tại chậm rãi nói:
- Người người đều có lòng tham, muốn hợp tác với đối phương lại sợ đối phương lấy mấy thứ của mình. Nhưng không biết rằng, muốn được nhiều hơn thì phải từ bỏ. Còn nếu tiếc, thì hợp tác khó mà thành công được. Ta không thể nói cho ngươi biết khi nào lang kỵ sẽ tới, nhưng có thể nói cho ngươi biết lang kỵ nhất định sẽ tới. Đại Hãn Mông Nguyên thân chinh, không phải vì muốn vùng trời Trung Nguyên, mà là muốn vật khác. Hiện tại Nguyệt Ảnh Đường dựa vào Cao Khai Thái, hình như hơi yếu thì phải? Cửu tiên sinh tới mà chẳng mang theo thành ý gì, vì sao ta phải giúp ngươi chống lại Tiêu Nhất Cửu?
Cửu tiên sinh bỗng nhiên biến sắc:
- Tiêu Nhất Cửu đã trở về?
Đại Tự Tại cười ha hả:
- Trước khi ngươi tới, y đã trở về.
Y nhìn thoáng qua Cửu tiên sinh:
- Nếu y không quay về, thì đàm phán giữa ta và Cửu tiên sinh mới là không hoàn thành được. Y trở về, Phương Giải càng trở nên mạnh hơn. Cho nên…ta và ngươi mới có thể hợp tác được.
Cửu tiên sinh trầm mặc một lúc, sau đó đứng dậy:
- Lấy Lạc Thủy và Nghi Thủy làm biên giới, lang kỵ không được tiến về phía đông.
Đại Tự Tại nói:
- Tốt. Lang kỵ đánh tới núi Chu Tước, coi như là giúp đỡ các ngươi được không?
Cửu tiên sinh nói:
- Mấy chục vạn Hắc Kỳ Quân ở Kinh Kỳ Đạo, để ta.
- Ta muốn biết, vì sao lang kỵ lại phải đánh núi Chu Tước?
Y hỏi.
Đại Tự Tại đứng dậy, xoay người trở về:
- Ta cũng không biết. Phật bày mưu đặt kế như vậy, thì chính là thiên ý. Phật nói trên núi Chu Tước có yêu ma, thì phải trảm yêu trừ ma. Mà Cửu tiên sinh phải ghi nhớ một điều rằng, cho dù Phật tông không bằng lúc trước, nhưng yêu ma trong mắt Phật tông, chưa có một kẻ nào sống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT