Cạch…!

Một tiếng rất nhỏ nhưng khá giòn vang lên trong màn đêm yên tĩnh, dọa một con thỏ hoang chạy mất. Sau đó là tiếng giày giẫm vào cỏ. Sau một lát, một bóng người mập mạp chậm rãi xuất hiện dưới ánh trăng, tay xách theo theo một thứ gì đó tròn tròn.

Lạch cạch.

Y tùy tiện vứt thứ kia sang một bên.

Đó là một đầu người.

Mập mạp nhìn xung quanh, hít một hời thật dài rồi giãn người một cái:

- Nhiệm vụ lần này thật nhàm chán, chẳng thú vị gì cả.

Những người đi theo sau y ngơ ngắc nhìn nhau, sắc mặt đều thay đổi. Từ buổi tối tới hiện tại không quá ba canh giờ, trời còn chưa sáng, thám báo quân địch dấu ở xung quanh đại doanh đều bị thanh lý sạch sẽ. Tên mập trước mặt bọn họ này dường như lực cảm giác rất mạnh, mặc kệ thám báo quân địch giấu ở đâu, đều không qua mắt được y.

- Bao nhiêu người?

Y hỏi.

Một Bách hộ Kiêu Kỵ Giáo khom người nói:

- 166 người.

Mập mạp gật đầu, hài lòng nói:

- Những người này không quay về đươc, thủ lĩnh thám báo của quân địch nhất định sẽ phái người tìm hiểu. Chúng ta đi, trước đó ta đã tìm được một chỗ thích hợp để qua sông. Tới sáng mọi người không cần trở lại đại doanh nữa, chờ trong bụi cỏ một lát, tới tối ngày mai, sẽ có người tới đây tra xét, tới một người giết một người là được.

Chỉ một đêm, mập mạp tên là Tửu Sắc Tài này liền chinh phục đám thuộc hạ bướng bỉnh.

Những người trong Kiêu Kỵ Giáo đều là tinh anh được chọn lựa kỹ càng. Một thủ lĩnh mới tới muốn bọn họ phục tùng không phải là điều dễ dàng. Tuy nhiên đối với Tửu Sắc Tài mà nói, việc này có vẻ như không quá khó khăn.

- Phó đô thống, có cần phái người trở về thông báo một tiếng không?

Bách hộ kia nhắc nhở.

Tửu Sắc Tài nao nao, lúc này mới nhớ tới địa vị của mình không giống như lúc trước. Lúc trước Ngô Nhất Đạo phái y ra ngoài, mọi việc trên cơ bản đều do y toàn quyền xử lý. Hiện tại tiến vào Kiêu Kỵ Giáo, không còn được tự do như trước. Nhưng điều này cũng tốt, làm một việc liền báo một việc, truyền tin liền nhanh.

- Ừ!

Tửu Sắc Tài gật đầu:

- Ngươi phái người trở về bẩm báo với Đô thống đại nhân.

Bách hộ gật đầu, quay lại phái người rời đi.

- Đại nhân, lúc trước ngài vốn làm gì?

Bách hộ Kiêu Kỵ Giáo không nhịn được hỏi một câu, hỏi xong mới thấy hối hận. Hỏi trực tiếp như vậy có vẻ không lễ phép. Tuy nhiên Tửu Sắc Tài không tức giận, ánh mắt lóe lên một cái, dường như đang nhớ lại cái gì đó.

- Dù sao không vội, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.

Tửu Sắc Tài đá văng cái đầu ra xa, tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống:

- Bản thân ta cũng đã quên trước đây ta làm gì. Có một số việc rất dễ quên, có một số việc rõ ràng cảm thấy đã quên nhưng khi có người hỏi lại nhớ lại trong nháy mắt…Ta kể chuyện của ta cho các ngươi nghe, nhưng sau khi trở về các ngươi nhất định phải mời ta uống rượu.

- Không thành vấn đề.

Đám Kiêu Kỵ Giáo chỉnh tề nói, sau đó ngồi quây lại, vẻ mặt đầy tò mò. Vị Phó đô thống mới tới này quả thực có chút thần bí. Thân hình béo ú nhưng khinh công lại cao cường, hơn nữa thủ pháp giết người gọn gàng nhanh chóng, còn thuần thục hơn cả những người trong Đại Nội Thị Vệ Xử.

- Ha hả!

Tửu Sắc Tài cười cười, ngắt một cọng cỏ bỏ vào miệng:

- Bắt đầu từ chỗ nào nhỉ…có đôi khi ngay cả ta cũng thấy kỳ quái, sao ta có thể sống được.





Các đời Hoàng Đế Đại Tùy kế vị, đều là do lão Hoàng Đế chọn người xuất sắc nhất trong đám con của mình rồi truyền ngồi. Chọn lựa như vậy, không phải là chuyện thoải mái gì. Mỗi một vị Hoàng tử đều biết rằng đó là truyền thống của Hoàng tộc Đại Tùy, cho nên lúc vừa mới ra đời, bọn họ đều cho rằng mình có cơ hội ngồi lên long ỷ.

Cạnh tranh công bằng.

Có lẽ sẽ có người nói, tuổi thơ là quãng thời gian hạnh phúc nhất của các hoàng tử. Bởi vì một khi bọn họ tới tuổi thành niên sẽ được phong Vương, sau đó là cạnh tranh điên cuồng. Nếu nghĩ như vậy, thì là sai lầm, sai mười phần.

Cạnh tranh, bắt đầu ngay từ lúc mới sinh ra.

Lúc Hoàng tử thành niên là cạnh tranh các thế lực phía sau bọn họ, còn lúc bọn họ mới ra đời, mẹ ruột của bọn họ đã chuẩn bị sẵn cho con của mình.

Truyền thống như vậy, khiến cho hậu cung thoạt nhìn bình tĩnh, kỳ thực lại không hề bình tĩnh. Các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều làm theo tổ huấn, hậu cung từ Hoàng hậu tới Tần phi thái giám cung nữ, đều không được tham dự triều chính. Nhưng điều này không có nghĩa rằng các phi tử sinh ra Hoàng tử không có cạnh tranh. Chẳng qua cạnh trành này không xuất hiện ở bên ngoài hậu cung.

Ai cũng muốn chuẩn bị cho con của mình hậu trường thật lớn, đợi cho tương lai tranh giành sẽ chiếm ưu thế.

Ở Đại Tùy không có thói quen lập Thái tử, cho nên Đại hoàng tử cũng không có đặc quyền gì. Hơn nữa, làm đứa con trai đầu tiên của Hoàng Đế thì càng khó khăn. Bởi vì y không biết tương lai sẽ có bao nhiêu người cạnh tranh với y, mà mình có năng lực đánh bại bao nhiêu người trong đó.

Chân Tông Hoàng Đế trời sinh tính cách phong lưu, trước sau có bảy con trai, còn có hai mươi mấy Công chúa. Đương nhiên, nó không bao gồm khoản nợ phong lưu lúc tuần tra thiên hạ. Rốt cuộc Chân Tông Hoàng Đế có bao nhiêu đứa con, kỳ thực ngay cả ông ta cũng không biết.

Có lẽ một quả phụ bán đậu ở chỗ nào đó Giang Nam, đứa trẻ trong bụng cũng có thể là huyết mạch Dương gia.

Thấm phi vốn là một nữ tử hiền hậu, thục đức, nhưng từ khi sinh ra Nhị hoàng tử, liền không thể không học tập một ít thủ đoạn. Đương nhiên, các đời Hoàng Đế Đại Tùy đều quản lý hậu cung nghiêm khắc, cho nên không ai dám làm hại các hoàng tử khác. Nhưng các Phi tử sinh ra Hoàng tử giống như một đám Đại tướng quân chuẩn bị chiến tranh.

Nhị hoàng tử vừa sinh ra liền có khuôn mặt khả ái, đôi mắt to tròn sáng rực.

Thấm phi ôm con của mình, khuôn mặt hiền lành.

- Chủ tử, việc mà ngài giao cho nô tài, nô tài đã làm xong rồi. Theo lệnh của Chủ tử, lúc Nhị Hoàng tử vừa mới ra đời, những người đó đã chờ sẵn trong ngôi nhà kia, sẽ nghe theo lệnh của Chủ tử bất kỳ lúc nào.

- Ừ!

Thấm phi gật đầu:

- Bệ hạ chắc chắn sẽ không hỏi tới mấy chuyện như vậy, cho nên không cần kiêng dè. Tí nữa đưa mấy người tài cán qua đây cho ta xem, nếu được thì lưu lại.

- Tuân lệnh!

Thái giám cúi đầu đáp, xoay người rời đi.

- Con à!

Thấm phi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn ục ịch của Nhị hoàng tử:

- Mẫu thân đã chuẩn bị đầy đủ cho con rồi, để tương lai con thuận lợi kế thừa ngôi vị Hoàng Đế. Mẫu bằng tử quý, tương lai mẫu thân còn phải trông cậy vào con. Con đừng để mẫu thân thất vọng…Mẫu thân và mọi người trong nhà mẫu thân, về sau sẽ dốc toàn lực bảo vệ cho con, dạy bảo cho con…Mẫu thân biết con sẽ rất vất vả, nhưng vì đế vị, vất vả một chút có là gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play