Lúc La Úy Nhiên nhìn thấy Mộc Tam tới, y liền biết mình có thể đẩy chuyện này cho Mộc Tam rồi. Y không muốn trộn lẫn vào bất kỳ tranh đấu nào nữa, bất kể là vì ai. Cho dù con gái của y đang ở trong quân Phương Giải, y cũng không muốn mình lại tiến vào cuộc sống như vậy nữa. Hiện tại y đang sống rất tốt, rất thoải mái.
Lúc Mộc Tam nhìn thấy Vi Mộc, hắn liền sững sờ. Hắn thật không ngờ lại trùng hợp như vậy.
Dịch Xung và vợ của y ngăn ở trước mặt Mộc Tam, quay đầu nói với Mộc Tam một câu.
- Ngươi đi trước đi!
- Không cần đi.
La Úy Nhiên hô một tiếng, vẫy tay nói:
- Các ngươi cùng tới đây.
Y chỉ vào đám người Mộc Tam, rồi cười với Vi Mộc:
- Nếu bọn họ biết cuộc trò chuyện vừa nãy của chúng ta, nhất định bọn họ sẽ rất cao hứng. Nếu ngươi biết bọn họ có thân phận gì, nhất định ngươi cũng rất cao hứng. Cho nên hiện tại chuyện này đã không liên quan gì tới ta. Ngươi cần một người liên lạc, ta không phải là người thích hợp, mà là bọn họ.
Mộc Tam đi tới với tâm tình không yên, bởi vì hắn không quá tin tưởng La Úy Nhiên.
- Ngươi là người của Phương Giải?
Vi Mộc hỏi.
Mộc Tam liếc nhìn La Úy Nhiên một cái, sau đó hít sâu một hơi, ưỡn ngực nói:
- Đúng vậy.
- Vậy thì thẳng thắn luôn.
Vi Mộc đứng dậy, vỗ vào vai Mộc Tam.
- Ta không cần Trường An nữa, người cần Trường An bây giờ là Phương Giải. Ta có thể dâng Trường An lên, thậm chí có thể làm một số chuyện cho hắn. Nhưng điều kiện đầu tiên là Phương Giải an trí ta như thế nào. Ta cho ngươi thời gian liên lạc, ta ở trong phủ tướng quân chờ tin tức của ngươi.
Vi Mộc nói chuyện với Mộc Tam đơn giản hơn cuộc trò chuyện với La Úy Nhiên.
- Tốt!
Mộc Tam đột nhiên cảm thấy mình thật quá may mắn.
- Tuy nhiên, có chuyện ta cảm thấy không cần Chủ Công nói cho ngươi biết, ngươi cũng có thể đi làm. Ta cam đoan rằng, nếu ngươi làm chuyện này, vậy thì Chủ Công sẽ an trí ngươi ở vị trí tốt.
- Chuyện gì?
Vi Mộc hỏi.
- Trong thành này có rất nhiều người không thích Chủ Công, cũng có rất nhiều người Chủ Công không thích.
Mộc Tam nhún vai:
- Ngươi hiểu chưa?
Vi Mộc cười ha hả:
- Ta tưởng chuyện khó gì, hóa ra chỉ là giết người.
Lúc Mộc Tam tiến vào phủ tướng quân của Vi Mộc, trong lòng vẫn luôn bất an. Hắn và vợ chồng Dịch Xung đi gặp La Úy Nhiên, lại không ngờ gặp được Vi Mộc ở trong nhà La Úy Nhiên. Lúc xuống xe ngựa đánh giá tòa phủ tướng quân này, Mộc Tam đột nhiên nhớ tới, nơi này vốn là phủ của Di Thân Vương.
Mộc Tam không tự chủ được nghĩ tới Di Thân Vương Dương Dận, người nổi tiếng phong lưu khắp thiên hạ kia, nghĩ tới trận phản loạn kinh tâm động phách ở trong kinh thành.
Vương phủ không xây dựng lại, vẫn giữ bộ dáng như ban đầu. Trước kia hầu hạ trong Đông Noãn Các, Mộc Tam có vài lần tới Di Vương phủ truyền chỉ, cho nên kha quen thuộc với căn nhà này. Nhiều năm sau đi vào, lại có ảo giác như trải qua mấy đời.
Y vô thức nhìn hậu viện bên kia Vương phủ, nơi đó từng có một chiếc lâu thuyền. Năm đó vị Vương gia kia hăng hái đứng trên lâu thuyền chỉ huy phản loạn, lại bị Vạn Tinh Thần giẫm lên một cành liễu ngăn cản. Lâu thuyền đã mất từ lâu, con sông nhỏ thì vẫn còn.
Bức tường trong Vương phủ cũng được sửa lại từ lâu, phỏng cảnh trong phủ vẫn y nguyên.
- Di Thân Vương Dương Dận chết ở đằng kia.
Vi Mộc chỉ về một hướng.
Mộc Tam vô thức nhìn sang, sau đó âm thầm thở dài. Nhân vật như vậy, cuối cùng chết lặng yên trong viện của mình, lúc chết không ai chú ý tới. Thật giống như người này chưa bao giờ xuất hiện. Nếu không cố ý nhắc tới, thì trong thành Trường An này ai còn nhớ tới hắn?
Có lẽ vì cảm thấy hơi nóng, vừa tiến vào phủ Vi Mộc liền cởi áo khoác ra để lộ cánh tay trần với chằng chịt vết bỏng. Lúc trước kim hỏa của Phương Giải không đốt cháy y là vì Phương Giải thấy người này còn có tác dụng nên lưu lại. Nhưng dù kim hỏa chỉ đốt trên da thịt y một lúc, thì y vẫn bị thương tích đầy mình. Có thể sống sót, quan trọng nhất tất nhiên là Phương Giải không có ý giết y, tiếp theo là y rất may mắn. Bỏng như vậy nếu không điều trị tốt, sau khi lây nhiễm cách cái chết còn không xa.
Tuy đã chữa trị khỏi, nhưng màu da vẫn khiến người ta lạnh lẽo.
Bản thân Vi Mộc thì không để ý cho lắm. Thân thể y vốn cao lớn cường tráng, diện mạo dữ tợn, cộng thêm lớp da như bây giờ, thoạt nhìn giống như một ác ma chui ra từ địa ngục. Không chỉ làn da, trên đầu y cũng không còn một cọng tóc, mà ngay cả lông mi lông mày đều không còn. Cái đầu trụi lủi to lớn như vậy, nhìn kiểu gì cũng thấy dọa người.
- Lúc đầu, ta tưởng mình sẽ chết.
Vi Mộc ngồi xuống lương đình trong sân, khoát tay ra hiệu cho tôi tớ dâng trà.
Tuy bộ dáng của y khủng bố, nhưng ngữ khí rất thân thiện. Có lẽ mỗi người đều có hai mặt, ở người khác nhau bày ra một mặt khác nhau.
- Còn may, Trấn Quốc Công gần như phế ta, nhưng lại mở cho ta một cánh cổng mới. Thành Trường An quá lớn, ai trông coi tòa thành này liền giống như trông coi một bảo tàng khổng lồ. Đương nhiên, đây là lời của người có thực lực. Ta không có thực lực đó, trông coi Trường An mà giống như trông coi một ngọn núi lửa có thể dâng trào bất kỳ lúc nào.
Vi Mộc ra hiệu cho Mộc Tam uống trà, sau đó cười nói:
- Ta vốn không có tâm tư suy nghĩ cho bản thân, mọi việc đều vì Chủ tử. Không hẳn vì ta trung thành với Chủ tử, mà là do phương pháp khống chế cổ độc nằm trong tay Chủ tử, nên ta không có con đường khác. Hiện tại…ta nên suy nghĩ cho mình nhiều hơn.
Mộc Tam cười cười, có chút mất tự nhiên:
- Ta chưa từng nghĩ tới ta và ngươi lại có cơ hội trò chuyện đối diện như thế này. Ta vốn tính toán tới thăm mấy nhà, còn phải dấu không cho ngươi biết. Hiện tại thì dễ dàng hơn rồi.
- Thế gian này vốn chưa bao giờ có chuyện gì là bất biến.
Vi Mộc nhún vai:
- Quên mất lời này của ai.
Mộc Tam nghĩ nghĩ, hình như Chủ Công Phương Giải từng nói như vậy.
- Đúng thế!
Y gật đầu:
- Bây giờ chúng ta nói chuyện thẳng thắn với nhau. Nói thật, ngồi đối diện với ngươi như thế này, ta rất không thoải mái.
- Ha hả!
Vi Mộc cười rộ lên, trông giống như một ác quỷ:
- Ta thích tiểu tử ngươi, nói chuyện rất thú vị.
Trong lòng Mộc Tam tự nhủ, ngươi mới là tiểu tử, lão tử có tên tuổi đàng hoàng.
- Ngươi nói ngươi định tới thăm hỏi không ít người?
Vi Mộc cười xong rồi hỏi.
Mộc Tam gật đầu:
- Đại quân của Chủ Công đã gần tới Kinh Kỳ Đạo, phá Cao Khai Thái chỉ là chuyện một sớm một chiều. Kế tiếp chính là tòa Trường An này. Nếu ta đã ở đây, thì nên làm chút việc cho Chủ Công. Trong thành này vẫn còn có một số người đáng giá để thăm hỏi. Càng liên lạc được nhiều, càng giúp đỡ được đại quân tổn thất ít lính hơn.
- Ngươi không cần tới gặp bọn họ nữa.
Vi Mộc chỉ vào mình:
- Ngươi gặp được ta, có lẽ không mất một binh lính nào là có thể bước vào thành. Tuy nhiên…nếu Trấn Quốc Công không cho ta một câu trả lời hài lòng, mặc kệ ngươi thăm hỏi ai, ta cam đoan lúc Hắc Kỳ Quân công thành sẽ gặp tổn thất không nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT