Ngô Nhất Đạo hơi sửng sốt, sau đó gật đầu:

- Rất bổ!

Ông ta nhìn Phương Giải:

- Câu hỏi của ngươi thật vô vị.

Phương Giải cười rộ lên:

- Rất bổ là tốt rồi, bằng không hút lãng phí…Tuy nhiên Tang Loạn xứng đáng là duy nhất thiên hạ. Lúc ông ta mới xuất hiện, ta từng hoài nghi ông ta là người hút tu vị của La Diệu.

Ngô Nhất Đạo nhúm một miếng cá nướng, ngửi ngửi nói:

- Tay nghề không tồi.

- Trước kia dùng tay nghề này dụ được Mộc Tiểu Yêu vui vẻ.

Phương Giải cười nói:

- Lúc nhỏ đã phải chạy trốn cái chết, điều đầu tiên học được là phải khiến mình no bụng. Lúc không có tu vị, ta cần người khác giúp ta chạy trốn, nhưng ta không thể lại cần người khác tìm đồ ăn giúp ta.

- Vất vả ngươi rồi.

Ngô Nhất Đạo thở dài.

- Không vất vả. Nếu không trải qua những chuyện trước kia, thì ta đã không có tính cách như bây giờ.

Ngô Nhất Đạo gật đầu:

- Kỳ thực nếu không có Tang Loạn ủng hộ, không có thư viện Thông Cổ ủng hộ, Hàng Thông Thiên Hạ không có khả năng làm lớn như vậy. Thiên Hữu Hoàng Đế vẫn tưởng rằng đó là năng lực của ta, kỳ thực đó là do ta may mắn mà thôi. Có Tang Loạn đứng đằng sau ủng hộ, đổi thành người khác cũng có thể biến Hàng Thông Thiên Hạ thành lớn như vậy.

- Sẽ không.

Phương Giải lắc đầu:

- Bằng không vì sao Tang Loạn không tìm tới người khác?

Ngô Nhất Đạo cười nói:

- Vuốt mông ngựa không để lại dấu vết, thật không tồi.

Phương Giải bóc một củ lạc, nói:

- Quá khen…

Ngô Nhất Đạo thở dài, tiếp tục nói:

- Ngày hôm qua Tửu Sắc Tài hỏi ta, ta mất nửa đời để kinh doanh Hàng Thông Thiên Hạ thành lớn như vậy, vì sao lại chắp tay đưa cho ngươi. Kỳ thực Hàng Thông Thiên Hạ này vốn là chuẩn bị cho ngươi, không phải là ta tặng ngươi, mà là trả lại cho ngươi mà thôi. Ta suy nghĩ, cho dù lúc trước Dương Dịch không muốn mở cửa hàng, thì Tang Loạn cũng sẽ tìm người khác chuẩn bị giúp ngươi.

- Chỉ là ta không hiểu, vì sao ông ta phải giúp ta.

Phương Giải nói.

- Trước kia cũng không hiểu, nhưng hiện tại nghĩ ra được một ít.

Ngô Nhất Đạo trầm tư một lúc rồi nói:

- Có lẽ, sở dĩ hắn giúp ngươi, là vì hắn cảm thấy ngươi và hắn cùng là một loại người. Không những giống nhau về thể chất, còn giống nhau ở chỗ khác. Hắn một mực tìm kiếm phương pháp thay đổi thế giới này, nhưng hắn không tìm được, liền đi tìm thứ thay đổi thế giới này. Có lẽ ngay từ lúc đầu hắn liền không tin mình có thể giải quyết được tất cả mọi chuyện, hắn dự đoán được mình có thể sẽ chết. Cho nên khi xuất hiện một người giống hệt hắn, hắn bắt đầu chuẩn bị cho người đó một số thứ.

- Nói một cách khác, không phải là hắn đang giúp ngươi, mà là đang giúp chính bản thân hắn. Hắn cảm thấy ngươi có thể hoàn thành việc mà hắn không thể hoàn thành, giao mọi hy vọng lên người ngươi. Đại Luân Minh Vương vẫn luôn nói y là thần, nhưng ta cho rằng Tang Loạn mới là thần. Bởi vì từ lâu hắn đã thấy được ngươi không giống bình thường.

Trong lòng Phương Giải hơi chấn động, hắn vốn không muốn thừa nhận Tang Loạn nhìn thấu lai lịch của mình. Nhưng tới thời khắc này, muốn không thừa nhận cũng không được rồi. Nhưng hắn biết Ngô Nhất Đạo nói sai một chút, hắn và Tang Loạn không giống nhau. Tang Loạn chắc chắn không phải từ thế giới khác xuyên việt tới. Nếu là, thì Tang Loạn không cần hao phí thời gian nghìn năm để tìm đáp án kia. Nếu Tang Loạn giống như Phương Giải, thì đáp án đã sớm ở trong lòng rồi.

- Tửu Sắc Tài hỏi ta, vì sao không tự làm mà lại giúp ngươi.

Ngô Nhất Đạo duỗi lưng một cái, sau đó nhìn về phía Phương Giải:

- Kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản, vừa rồi ta nói Hàng Thông Thiên Hạ vốn là của ngươi, ta chỉ là người quản lý mà thôi. Nguyên nhân chính là, ta không muốn làm Hoàng Đế. Ta giao con gái cho ngươi, ngươi để con bé làm mẫu nghi thiên hạ là đủ rồi. Tang Loạn đã chết, Đại Luân Minh Vương đã chết, những người từng khiến ta ngưỡng mộ đều đã chết. Hiện tại ta có cơ hội tự mình tiếp xúc tầng cao hơn.

Ông ta vỗ vai Phương Giải:

- Đợi thiên hạ này họ Phương, ta sẽ đi trên con đường Tang Loạn từng đi. Nếm thử làm đệ nhất thiên hạ, có phải rất thích không?

- Có!

Phương Giải gật đầu:

- Nhưng ngươi không không cần nếm thử chuyện mà Tang Loạn chưa hoàn thành được. Rất khiêu chiến, nhưng đó là của ta. Ngươi là cha của Ẩn Ngọc, ngươi nên bảo vệ cho nàng.

Ngô Nhất Đạo cười ha hả:

- Nói ra được hết, trong lòng thật thoải mái.





Hàng ngày Mộc Tam đều dậy rất sớm. Nơi hắn thuê là một chỗ khá hẻo lánh, muốn mau đồ ăn để ăn cần phải đi mất nửa canh giờ mới tới. Tuy nhiên, bắt đầu từ nửa năm trước, đã không mua được thịt ở Trường An nữa rồi. Về phần rau quả, có thể mua được, nhưng giá đắt khiến người ta líu lưỡi.

Nếu đổi thành thành trị khác bị vây kín nhiều năm như vậy, chỉ sợ trong thành đã bắt đầu xuất hiện người ăn thịt người rồi. Thành Trường An khá lớn, phạm vị trăm dặm, luôn có thể tìm được một số chỗ trồng rau quả. Trước kia việc tự trồng rau quả tuyệt đối không thấy có ở Trường An, nhưng bây giờ lại thành một lẽ đương nhiên.

Chẳng hạn như một chỗ trồng rau quả trong Trường An, sẽ thuê mười mấy bảo tiêu võ nghệ cao cường bảo vệ. Mà chi phí thuê mấy bảo tiêu này cũng không tính là cao, chỉ cần đảm bảo ăn no mỗi ngày là được. Nếu không phải trong thành Trường An còn quân đội duy trì trị an, thì có lẽ sẽ xảy ra chuyện bảo tiêu giết ông chủ để chiếm vườn rau quả.

Do thành Trường An có không chỉ là một kho lúa, cho nên lương thực cung ứng chưa tới mức trứng chọi đá. Mặc kệ triều đình do ai cầm quyền, chỉ cần không quá ngu ngốc thì sẽ không làm chuyện ngu xuẩn là không phát lương cho dân chúng. Kẻ địch bên ngoài thì có tường cao chắc chắn của Trường An chống đỡ, còn nếu chọc giận dân chúng trong thành, đoán chừng kẻ địch bên ngoài sẽ vui như hoa nở.

Kho lúa trong thành Trường An dự trữ khá đầy đủ. Cho dù nhân khẩu trong thành có số lượng khổng lồ thì hai kho lúa lớn cộng thêm nhà kho của Hộ Bộ cũng đủ cho dân chúng ăn no tới hai, ba mươi năm.

Nhưng lương thực sung túc chỉ làm giảm bớt sự khủng hoảng của một số dân chúng, chứ chưa thể khiến dân chúng sống kiên định như lúc trước. Dù sao ngoài thành ngày nào cũng có tiếng hô hào công thành. Bề ngoài thì không quan tâm, nhưng thỉnh thoảng nghĩ tới cũng khiến người ta lo sợ.

Đã lâu rồi Mộc Tam không ăn cơm bên ngoài. Nói thật, hiện tại hắn không biết bên cạnh mình có đồng đội hay không. Mỗi ngày hắn đều ngóng trông có người xuất hiện nói là tới đón hắn. Ngày qua ngày đều ngóng trông, cho nên hiện tại tinh thần của hắn có chút không bình thường.

Lúc đi trên đường cái, hắn sẽ luôn nhìn ở các ngóc ngách, nhìn xem có người để lại ký hiệu hay không. Trước kia hắn sợ nhất chính là đi đêm, nhưng hiện tại hắn đã quen với việc mỗi tối lại vất vưởng như u linh trên đường cái. Hắn có thể né tránh quan binh tuần phố một cách chính xác, thậm chí nhàm chán tới mức đếm xem số lượng quan binh tuần tra đi qua có gì khác nhau không.

Hắn nghĩ, trong đêm tối sẽ có người kéo hắn lại rồi nói câu ám hiệu.

Đáng tiếc

Hai năm rồi

Chẳng có cái gì

Hắn cứ trôi qua cuộc sống bình thản nhưng đầy áp lực như vậy. Thậm chí hắn không dám soi gương, bởi vì hắn biết hai năm qua mình già đi rất nhanh. Hắn không ăn cơm ở ngoài, bởi vì hắn biết giọng nói và tư thế đi đường của mình sớm muộn gì cũng sẽ khiến người khác chú ý. Hắn cũng không dám làm quen với bất kỳ ai.

Hiện tại hắn đã biết nấu một bát mỳ ngon. Có đôi khi hắn thậm chí nghĩ, nếu có một ngày mình tiêu hết bạc, liệu có nên ra ngoài đường cái mở một rạp bán đồ ăn vặt không. Buôn bán chắc sẽ không tồi.

Một người ở một chỗ thời gian dài, suy nghĩ chính là người bạn duy nhất.

Lúc nằm trên giường, hắn sẽ tạo ra một chuyện xưa trong đầu. Có đôi khi nghĩ tới tình tiết phấn khích, hắn sẽ bật cười hoặc là bật khóc. Trải qua ban ngày và ban đêm nhàm chán, điều hắn không dám làm nhất chính là nhìn chằm chằm xuống đất. Hắn sợ mặt đất bỗng nhiên nứt ra một lỗ hổng lớn rồi nuốt hắn vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play