Phương Giải nhìn thoáng qua kho lúa ở triền núi chưa bị phá hư, lại nhìn Yến Tăng vẻ mặt tái nhợt đứng ở đối diện.

- Ngươi mang binh chống cự không phải là sai lầm, không đốt kho lúa là công tích, cho nên ta sẽ không giết ngươi. Nếu ngươi nguyện ý ở lại Hắc Kỳ Quân làm việc cho ta, ta sẽ an bài cho ngươi một vị trí thích hợp. Nếu ngươi không muốn lưu lại, tùy ngươi rời đi.

- Yến Lịch thực sự đã chết?

Yến Tăng hỏi lại.

- Ừ!

Phương Giải gật đầu:

- Y và Mộc Nhàn Quân, con trai duy nhất của Mộc Quảng Lăng mang theo năm nghìn binh mã phòng thủ đảo Bồng Lai, bị thủy sư của người nước ngoài vây khốn không phá được. Đường biển bị thủy sư người nước ngoài ngăn cản, khiến viện binh của Mộc phủ không tới được đảo. Hai người bọn họ cùng binh lính tử chiến hơn tháng, nghe nói toàn bộ chết trận, không người nào sống sót.

Yến Tăng cười khổ nói:

- Ta tưởng rằng mình có đảm đương hơn huynh ấy, cũng có thành tựu hơn huynh ấy, nên mới rời khỏi Đông Cương. Huynh ấy đã chết, dù về sau ta có thành tựu cao hơn nữa thì có ý nghĩa gì? Cái chết của huynh ấy ở một chỗ thật cao, ta chỉ có thể ngước nhìn.

Y nhìn Phương Giải:

- Đông Cương bên kia đang khổ chiến, vì sao ngươi còn mang binh hướng bắc?

- Ta đã phái mười vạn quân tới Đông Cương tiếp viện cho Mộc Quảng Lăng. Nếu dẫn theo toàn bộ Hắc Kỳ Quân thì ảnh hưởng như thế nào, không nói ngươi cũng hiểu. Nếu ta mang toàn bộ binh lực Hắc Kỳ Quân tới phía đông, chỉ sợ Tây Nam mà ta vất vả lắm mới củng cố được sẽ bị kẻ khác chiếm mất. Hơn nữa những nơi ta đi qua, đám người đó có dám để mấy chục vạn đại quân của ta đi qua không?

Yến Tăng trầm mặc một lúc bỗng nhiên biến sắc:

- Ngươi cảm thấy Đông Cương không thủ được?

Phương Giải không đáp, chỉ nhìn Yến Tăng.

- Ta hiểu rồi, Trấn Quốc Công đoán được Đông Cương không thủ được, nên mới mang binh tấn công Trường An.

- Hiện tại thành Trường An đã không còn ý nghĩa gì với Đại Tùy. Cho dù chưa có người nào tấn công vào, nhưng từ lâu thành Trường An đã không thuộc về Dương gia. Nếu có thể ngăn cản người nước ngoài ở Đông Cương thì là tốt nhất. Nếu không ngăn được, thì Trường An chính là phòng tuyến cuối cùng. Một khi người nước ngoài công phá Trường An, thì theo ý nghĩa nào đó, giang sơn người Hán liền mất. Ta không tin được người khác, cho nên ta muốn tự mình phòng thủ Trường An.

Phương Giải chậm rãi nói.

Yến Tăng nghĩ một lúc rồi nói:

- Có thể trả lại binh mã trong thành Lê Âm cho ta hay không? Ta muốn trở lại Đông Cương.

- Với hơn vạn binh mã này của ngươi, căn bản không tới được Đông Cương.

Phương Giải lắc đầu:

- Cho dù ngươi trở lại được Đông Cương chống lại giặc ngoại xâm, nhưng đội ngũ hơn vạn người này của ngươi trên đường về sẽ bị người khác coi là miếng thịt béo. Không phải ai cũng nguyện ý đem lực lượng của mình chống cự giặc bên ngoài. Số lượng kẻ đứng xem có lẽ nhiều hơn những người nhiệt huyết.

- Người Trung Nguyên…

Yến Tăng lắc đầu:

- Vì sao tới lúc này rồi mà bọn họ vẫn còn nghĩ tới bản thân?

- Không chỉ là chúng ta.

Phương Giải nói:

- Thế giới này không chỉ là người Hán như vậy, bất kỳ một dân tộc nào đều như vậy. Có người nguyện chết để bảo vệ gia viên, không oán không hối. Có người cảm thấy bất kể là ai nắm chính quyền thì mình chỉ cần làm thuận dân là đủ rồi. Không phải dân chúng bình thường nào cũng thích ứng được hoàn cảnh mới. Không phải người có thế lực nào cũng hiểu được đại nghĩa dân tộc. Đổi lại vị trí, nếu giờ chúng ta đánh tới quốc gia của người nước ngoài, vậy thì cũng sẽ có người phản kháng, có người đầu hàng.

Yến Tăng hỏi:

- Trấn Quốc Công không thả ta đi, là muốn ta mang binh giúp ngươi tấn công Trường An?

- Ta không thiếu chút binh lực ấy của ngươi, cũng không thiếu người như ngươi.

Phương Giải nhìn Yến Tăng, nói:

- Người như ngươi cũng coi như là một tướng tài, thả ngươi đi quả thực đáng tiếc. Tuy nhiên cưỡng ép ngươi lưu lại cũng không có ý nghĩa gì. Nhiều thêm một người, trong lòng ta tất nhiên vui vẻ. Bớt đi một người, cũng không khiến ta suốt ngày tiếc hận.

- Tốt!

Trầm mặc một lúc lâu, Yến Tăng gật đầu nói:

- Ta có thể trợ giúp Quốc công gia bắc thượng. Các tướng phòng thủ tam quan mười sáu thành ở hướng bắc ta đều biết. Nếu ta viết thư chiêu hàng, sẽ có mấy người đáp ứng.

Phương Giải gật đầu:

- Nếu là như vậy, thì không chỉ là một công lao lớn, mà còn là công đức lớn.





Tây Vực

Đai thảo nguyên

Đại Luân Tự

Khoát Khắc Đài Mông Ca từng rất nhiều lần đi tới miếu thờ rộng lớn này. Lúc trước tới, hai bên đường miếu thờ sẽ đứng đầy tăng nhân hoan nghênh y, sẽ có người tấu nhạc dễ nghe, sẽ có người vẩy hoa tươi. Nhưng lần này lúc đi lên Đại Luân Tự, có vẻ cô tịch.

Hai bên đường không một bóng người, giống như một tòa miếu thờ đã bỏ hoang từ lâu.

Một lỗ hổng thật lớn xuyên qua Đại Luân Tự. Nếu coi Đại Luân Tự là một kiến trúc bằng cát thật lớn, vậy thì lỗ hổng này giống bị người nghịch ngợm dùng gậy đâm xuyên qua, khiến kiến trúc hoàn mỹ này bị ảnh hưởng. Nơi này từng là thánh địa không thể thay thế trong lòng trăm triệu mục dân thảo nguyên. Nếu như có thể tiến vào Đại Luân Tự, cả đời bọn họ sẽ không quên.

Chiến tranh, không phá hủy được tòa chùa miếu này. Nhưng ít hoặc nhiều phá hủy tín ngưỡng có một số người.

- Ta biết rằng sớm muộn gì ngươi cũng sẽ tới.

Một thanh âm không biết từ chỗ nào truyền tới, giống như ở chân trời xa xôi, lại giống như ở ngay bên tai. Lúc Khoát Khắc Đài Mông Ca nghe thấy thanh âm này, không nhịn được run lên. Lúc trước y hùng tâm vạn trượng muốn tiêu diệt Phật tông, để gia tộc Hoàng Kim đạt tới sự thống trị lớn nhất. Nhưng lúc chiến tranh kết thúc y mới biết được một ít bí mật. Bí mật này khiến cho hùng tâm của y biến mất, chỉ còn lại thể xác đã mất đi tinh thần.

- Ta không biết ngươi là ai, nhưng ta không tin ngươi là thần.

Mông Ca dừng chân, ngẩng đầu nhìn phía trên Đại Luân Tự:

- Thần là vô tình, nhưng hiện tại ngươi lại châm chọc ta. Ngươi giống như đang đợi một kẻ chiến bại như ta xuất hiện với vẻ uể oải rồi ngươi mặc sức châm chọc.

- Nếu ta không phải là thần, thì ai dám nói bản thân là thần?

Thanh âm phiêu miểu giống như tới từ thế giới bên kia, không mang theo một chút sinh khí nào. Đây là lần thứ hai Mông Ca nghe thấy thanh âm này. Lần đầu tiên là cái ngày mà y tưởng rằng sẽ phá được Đại Luân Tự.

- Ngươi hiểu gì về thần?

Thanh âm hỏi.

- Vạn năng.

Mông Ca đáp.

Thanh âm dừng một lát, sau đó giống như cảm thán:

- Ta không phải là vạn năng, trên đời này còn có một số việc ta không thể làm được. Ngươi nói thần là vạn năng, thực ra là hiểu sai. Thần không phải là vạn năng, nếu là vạn năng, thì ta đã can thiệp vào sự thay đổi của thế giới này rồi.

- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Mông Ca hỏi.

- Muốn thế giới này phát triển theo một phương hướng chính xác, chứ không phải là sai lầm lần nữa.

- Lần nữa?

Mông Ca khó hiểu hỏi.

- Đúng vậy, chính là lần nữa…Những chuyện ta đã trải qua, ngươi vĩnh viễn sẽ không tưởng tượng được. Ngươi dùng hết trí tưởng tượng của mình nghĩ ra hình dáng của địa ngục, nhưng nó vẫn không bằng một phần vạn của địa ngục chân chính. Nếu ngươi từng gặp qua địa ngục như vậy, ngươi sẽ không hoài nghi quyết định của ta.

- Ta vốn không biết quyết định của ngươi là gì.

- Ngươi không cần biết, chỉ cần phục tùng.

- Nếu không phục tùng thì sao?

Mông Ca rất nghiêm túc hỏi.

Thanh âm biến mất, một hồi lâu vẫn không xuất hiện. Lúc này cửa lớn của chùa bỗng nhiên mở ra, một lão tăng già nua thoạt nhìn có thể chết bất cứ lúc nào chống quải trượng chậm rãi đi ra. Bậc thang không quá cao kia, giống như một ngọn núi lớn khó vượt qua với ông ta.

- Vào đi!

Lão tăng dùng thời gian thật lâu mới đi được nửa bậc thang, chỉ nói một câu rồi lại đi về, sau đó khó khăn nhấc từng chân một.

- Ngươi vất vả đi ra chỉ để nói một câu rồi quay lại, vậy thì ngươi cần gì đi ra?

Mông Ca hỏi.

- Có một số việc, không thể trốn tránh.

Lão tăng quay đầu nhìn y:

- Trước mặt mỗi người đều có một bậc thang. Ngươi cảm thấy không cần phải vượt qua, là vì ngươi ở bên trong không nhìn thấy được phong cảnh bên ngoài, cảm thấy ra ngoài hay không đều giống nhau. Kỳ thực ngươi chẳng thấy gì cả, bởi vì thế giới bên ngoài rất lớn.

Lời của ông ta có vẻ không đầu không đuôi. Nói xong, ông cười cười:

- Lời này do một người đằng trên nói cho ta biết, ta vẫn cảm thấy đó là một câu nói nhảm.

- Một người đằng trên?

Mông Ca càng ngày càng cảm thấy Phật tông thần bí.

- Một người đằng trên là ai?

- Một người đằng trên là ai?

Lão tăng dường như cẩn thận nghĩ lại, sau đó rất tự nhiên đáp:

- Người đằng trên chính là người đằng trên a, người đằng dưới thì là ta…sao ngươi ngốc vậy nhỉ?





- Biết vì sao ta phải vượt qua nửa cái bậc thang kia không?

Lão tăng hỏi Mông Ca.

- Không biết, ngươi giải thích nửa ngày, ta nghe vẫn không hiểu.

Mông Ca đáp.

- Tất cả những lời ta vừa nói là câu trả lời của người đằng trên kia. Ta hỏi, vì sao phải bước qua bậc thang này. Lúc ấy hắn nói như vậy, ta cũng không hiểu. Ta không giống với hắn, sở dĩ ta muốn vượt qua bậc thang này là vì ta muốn biết mình còn có thể sống bao lâu…Lúc ngay cả bậc thang ta cũng không vượt qua được, đoán chừng ta cách cái chết đã không xa. Tuy nhiên ta không hề sợ hãi…Thế giới này có nhiều người như vậy, có mấy người chân chính chết già, vô dục vô cầu?

Mông Ca định nói ngươi thực nhàm chán, nhưng tâm tình đang không tốt, cho nên y lười nói ra.

- Lại hỏi ngươi một vấn đề.

Lão tăng híp mắt nhìn Mông Ca, dường như không thèm để ý tới tâm sự của Mông Ca:

- Ngươi có biết, vì sao Phật tông tồn tại không?

- Vì sao?

Mông Ca hỏi, sau đó cẩn thận suy nghĩ:

- Vì khống chế dân chúng?

- Ừ, coi như là đáp án đủ tiêu chuẩn.

Lão tăng gật đầu:

- Kỳ thực nếu như không có Đại Luân Minh Vương, Phật tông vẫn sẽ xuất hiện. Ta nghe nói ở Trung Nguyên có một quốc gia tên là Nam Yến, thủ đô tên là thành Đại Lý, trong thành Đại Lý có một Đại Hòa Thượng tên là gì đó, ta quên mất. Có lẽ Phật của Đại Hòa Thượng kia mới là Phật. Còn Phật của Phật tông, không phải là Phật thực sự…Còn cụ thể như thế nào, ta không thể nói rõ ra được.

- Hắn cho ngươi đi ra tiếp ta à?

Mông Ca không còn hứng thú với chủ đề của lão tăng.

- Hắn?

Lão tăng nghĩ một lát:

- Ừ…ngươi có biết hắn là ai không?

- Liệu ngươi có thể dừng đặt câu hỏi, mà trả lời vấn đề của ta được không?

Mông Ca có chút thiếu kiên nhẫn nói.

- Không thể.

Lão tăng lắc đầu, rồi nghiêm túc nói:

- Ta đã sống nhiều năm, vấn đề mà ta nghĩ mãi không tìm được đáp án nhiều hơn ngươi nhiều. Có lẽ ta sẽ chết già, cho nên ta bức thiết muốn tìm đáp án hơn ngươi. Nói một cách đơn giản…dựa vào cái gì mà ta phải trả lời ngươi?

Sau đó ông ta hỏi:

- Ngươi có biết, Phật tông là gì không? Ngươi có biết, hắn là ai không?

- Ngươi đúng là già nên hồ đồ rồi.

Mông Ca lắc đầu, không nói gì nữa.

- Hắn a…

Lão tăng thì thào nói:

- Là Ác Ma…là Ác Ma muốn làm chúa tể của thế giới này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play