Nhưng Yến Tăng vẫn không ngờ rằng, tài hoa của mình không được dùng lúc Đại Tùy mở mang bờ cõi, cũng không được dùng trong công cuộc bình định, mà là….phản loạn. Lúc Cao Khai Thái phất cờ tạo phản, y cảm thấy đây là thời điểm hắc ám nhất trong cuộc đời mình, còn hắc ám hơn quãng thời gian chạy trốn ở Tây Bắc.

Mất nhiều năm, y mới khiến mình bình tĩnh lại.

Cao Khai Thái quả thực rất coi trọng y, bằng không đã không giao thành Lê Âm cho y. Kho lúa, ở bất kỳ thời đại chiến tranh nào, đều có tầm quan trọng lớn. Tương đương với việc Cao Khai Thái giao sau lưng cho Yến Tăng. Đây chính là sự tin tưởng, mới khiến cho Yến Tăng dần dẹp đi suy nghĩ rời khỏi đội quân này.

Kỳ thực điều này không khó lý giải. Một người chiến đầu vì muốn góp sức cho triều đình, ở thời khắc quan trọng nhất lại thành phản quân, thậm chí từng một lần vung đao đánh sau lưng Hoàng Đế…Tâm lý tương phản thật lớn như vậy, không dễ gì quên được.

- Không thích hợp…

Yến Tăng thu lại tâm tình, nhìn chỗ được đánh dấu trên bản đồ, lắc đầu nói:

- Quân tiên phong của Hắc Kỳ Quân đã cách thành Lê Âm bốn mươi dặm rồi dừng lại. Suốt mười ngày không có động tĩnh gì, điều này không thích hợp.

Tướng lĩnh dưới trướng của y nói:

- Đại tướng quân kiến tạo thành Lê Âm chắc chắn như vậy, cho dù là tay Phương Giải kia có đích thân tới cũng phải bó tay chịu chết. Chắc bọn chúng đang tính toán, xem có biện pháp nào có thể công phá được tường đồng vách sắt mà Đại tướng quân tạo ra không.

- Chưa hẳn!

Yến Tăng lắc đầu:

- Ít nhất phải có vài lần tấn công thử, chứ không phải im lặng như thế này. Thám báo tìm hiểu được tin tức, lần này Hắc Kỳ Quân bắc thượng có ít nhất 50 tới 60 vạn binh mã. Một đội ngũ khổng lồ như vậy, mỗi ngày phải tiêu hao bao nhiêu lương thực? Mười ngày, đã mười ngày rồi, Phương Giải chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian như vậy. Việc khác thường tất có âm mưu, chắc hẳn Hắc Kỳ Quân mưu đồ cái gì đó…

Đám thuộc hạ của Yến Tăng đều biết Yến Tăng là người có tâm tư tinh tế, hơn nữa rất có kiến giải. Mấy năm qua bọn họ đã quen với việc nghe theo Yến Tăng ra lệnh, thậm chí lười tự hỏi. Hiện tại vẻ mặt của Yến Tăng ngưng trọng như vậy, khiến cho bọn họ cũng lo lắng theo.

- Chắc là không có chuyện gì đâu.

Một tướng lĩnh lo sợ bất an nói:

- Đại đội binh mã của Hắc Kỳ Quân muốn vượt Trường Giang cũng phải mất hơn mười ngày. Quân tiên phong chiếm được hai thị trấn rồi không tiến binh, có lẽ đang đợi đại đội binh mã tới?

- Không hẳn!

Yến Tăng nói:

- Quân tiên phong của Hắc Kỳ Quân dùng bốn ngày chiếm hai thị trấn, sĩ khí đang thịnh. Nếu là ta, ta sẽ thừa dịp ý chí chiến đấu của binh lính đang sục sôi sẽ tiến thêm bước nữa. Với lại nghe nói tay Hạ Hầu Bách Xuyên của Hắc Kỳ Quân kia tuy lãnh binh giỏi nhưng khá nôn nóng. Sĩ khí như cầu vồng, binh lực sung túc, không cần phải chờ đại đội binh mã tới đông đủ. Huống chi, nơi này cách Trường Giang chỉ có 260 dặm, kỵ binh của Hắc Kỳ Quân chỉ cần mất ba ngày là có thể tới.

Y cau mày trầm tư, cảm thấy mình bỏ lỡ cái gì đó.

Nhìn bản đồ trầm mặc thật lâu, Yến Tăng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đo, sắc mặt thay đổi.

- Gần đây ngoài thành có người nào đặc biệt tới không?

Yến Tăng quay đầu hỏi.

Kẻ địch tới gần, thành Lê Âm đã đóng cửa thành từ lâu.

- Không có…cho dù có cũng chưa chắc biết được. Cầu qua sông bảo vệ thành đã bị gỡ…

Tướng lĩnh dưới trướng đáp.

- Không tốt rồi!

Yến Tăng hô một tiếng, vừa muốn ra ngoài thì nhìn thấy có người vội vã tiến vào:

- Đại tướng quân, ngoài thành có người gọi cửa, nói là từ thành Minh An tới. Do cầu qua sông đã gỡ, nên y phải bởi qua, nói là thành Minh An đã bị Hắc Kỳ Quân vây khốn, cầu Đại tướng quân mang binh cứu viện.

Yến Tăng biến sắc, bước nhanh ra ngoài.





- Đại tướng quân…

Binh lính đưa tin khó khăn nuốt nước bọt, sắc mặt tái nhợt, chắc là ngựa không dừng vó tới đây, hơn nữa phải bơi qua sông đào bảo vệ đã khiến thể lực của y cạn kiệt.

- Không chỉ là thành Minh An bị bao vây, nghe nói Bình thành, Tương thành, Phương thành cũng đã bị Hắc Kỳ Quân công phá. Hiện giờ chỉ còn thành Minh An là vất vả chống đỡ. Nếu Minh An cũng mất, thì thành Lê Âm liền trở nên đơn độc.

Nghe được tin này, tim Yến Tăng như bị tảng đá đè lên.

- Đã chậm…cho dù ta phái binh tới cứu viện thì cũng đã chậm.

Y vịn vách tường, thở dài một tiếng:

- Hiện tại chỉ sợ Minh An đã mất rồi, Hắc Kỳ Quân chính là muốn biến Lê Âm thành cô thành…Sao ta lại không nghĩ tới nhỉ, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ!

Ngơ ngác một lúc, bỗng nhiên y lại nghĩ tới một việc:

- Chư thành bốn phía đã mất, tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, không được cho dân chúng và thủ quân trong thành biết.

- Ta…

Binh lính báo tin há hốc miệng, sắc mặt hoảng sợ:

- Ta ở ngoài thành hô một lúc lâu…mới…mới mở cửa thành cho ta…

Yến Tăng ngẩn ra, sắc mặt xám như tro tàn.





Những người cảm thấy có tài nhưng không gặp thời, phần lớn đều tâm cao khí ngạo.

Lúc trước sở dĩ Yến Tăng rời khỏi Đông Cương đầu nhập vào đại quân chinh tây của triều đình, chính là muốn những kẻ coi thường mình ở Yến gia nhìn thấy mình mặc áo gấm về nhà. Tuy cha y và y đều là con vợ cả, nhưng địa vị trong gia tộc không thể bằng được Yến Lịch. Yến Lịch có cha là con trai trưởng, Yến Lịch cũng là con trai trưởng, có địa vị không thể lay động trong gia tộc.

Yến Lịch nhập ngũ tiến vào Mộc phủ, rất nhanh được đề bạt làm tướng quân. Mà y, mặc dù cũng tiến vào Mộc phủ, tối đa chỉ được chức Giáo úy, muốn thăng lên làm Biệt tương Ngũ Phẩm không biết phải qua bao nhiêu năm tháng. Trơ mắt nhìn Yến Lịch chiếm được nhiều như vậy, trong lòng Yến Tăng không có một phút nào là bình an.

Vào cái ngày rời khỏi Đông Cương, Yến Tăng tự nói với mình rằng nếu như không có thành tựu lớn liền sẽ không trở về. Trong suy nghĩ của y, thành tựu lớn chính là leo tới vị trí cao nhất mà gia tộc từng có. Lúc Đại Tùy mới lập quốc, Yến gia từng có người làm tới Công gia, nhưng đáng tiếc không phải là truyền đời.

Chính vì mục tiêu này, cho nên dù gặp phải thời khắc gian nan, Yến Tăng cũng chưa từng nghĩ qua trở lại Đông Cương, cho dù y biết mình có thể sẽ chết. Lúc Tây Bắc binh bại, y chưa từng ngủ yên giấc, vì không ai biết nếu ngủ quá say thì kỵ binh Mông Nguyên sẽ xuất hiện lúc nào.

Đó là đoạn kinh nghiệm mà y vinh viễn sẽ không quên. Từ thảo nguyên mờ mịt trốn trở về, không dám đi vào ban ngày, không dám xuất hiện ở địa phương nào có người. Nhưng lúc nhìn thấy núi Lang Nhũ, y hưng phấn muốn nhảy nhót. Tâm tình đó không phải ai cũng hiểu được.

Người Trung Nguyên truyền lưu một câu, đại nạn không chết, tất có hậu phúc.

Yến Tăng không chết trong trận ác chiến kia, y nghĩ đây là khảo nghiệm của ông trời với mình.

Sau đó y đợi Hoàng Đế Đại Tùy ngự giá thân chinh, hào khí kiến công lập nghiệp lại trở lại trong lòng. Thời khắc này y mới hiểu thế nào gọi là dục hỏa trùng sinh. Y tin tưởng chắc chắn rằng, trải qua nhiều chuyện như vậy mình sẽ càng thêm thành thục, tuyệt sẽ không trải qua một lần thảm bại như ở Tây Bắc.

Đáng tiếc, y đợi tới là Cao Khai Thái phản loạn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play