Đại Tự Tại dường như rất đắc ý, lúc nói chuyện khuôn mặt khá phấn khích. Tuy nhiên, chuyện này quả thực đáng để cho y kiêu ngạo. Việc mà ngay cả La Diệu không làm được, nhưng y lại làm được. Mà La Diệu chính là Đại Luân Minh Vương, cho nên y sao có thể không kiêu ngạo đắc ý được?
Đại Tự Tại vẫy tay, biển lửa trên bầu trời lập tức rơi xuống, đám mây và bức tượng Đại Phật lớn kia biến mất không thấy. Phật không còn, nhưng lửa vẫn còn.
Ngọn lửa trong tay Đại Tự Tại có vẻ không thông thuận cho lắm, nhưng Đại Tự Tại căn bản không để ý tới. Lúc này dù tu vị mà y biểu hiện ra không hùng mạnh hơn Dương Kiên, nhưng về khí thế giống như y đang thắng. Y gắn kết ngọn lửa thành một bức tường trước người, sau đó vươn tay, lùi lại cách tường lửa chừng một mét.
Theo nội kình tỏa ra từ lòng bàn tay của y, tường lửa như giật mình, rồi nổi bong bóng như nước sôi. Sau đó có vô số mũi tên lửa nổi lên từ bức tường rồi phóng ra theo nội kình từ bàn tay của Đại Tự Tại.
Tuy đây không phải là Nghiệp Hỏa của y, nhưng chỉ cần là Nghiệp Hỏa là đủ rồi. Lúc trước tuy Nghiệp Hỏa của La Diệu không giết được Dương Kiên, nhưng dù sao vẫn khiến cho Dương Kiên bị thương nặng. Bằng không Dương Kiên đã không nóng lòng trở lại Trường An hút máu như vậy. Nghiệp Hỏa do Đại Tự Tại thi triển ra có uy lực không bằng La Diệu, nhưng uy lực của Nghiệp Hỏa là ở chỗ không gì không đốt được. Tu vị cao thấp của người thi triển có ảnh hường tới uy lực, nhưng về bản chất thì không thay đổi.
Thấy mũi tên lửa bắn tới, vẻ mặt của Dương Kiên trở nên nghiêm túc.
Ông ta vẫy tay, kiếm giới trên đỉnh đầu lập tức hạ xuống, rồi giống như cái lưới chắn trước người ông ta. Hỏa tiễn vừa tới gần kiếm giới, liền có vô số kiếm khí tách ra từ kiếm giới ngăn cản hỏa tiễn.
Mỗi một cái hỏa tiễn đều có một kiếm khí ngăn cản, cảnh tượng sao mà đồ sộ?
Hỏa tiễn và kiếm khí đụng vào nhau dày đặc, cảnh tượng này không những đồ sộ còn khiến da đầu người ta run lên. Hỏa tiễn chạm vào kiếm khí rồi lẫn nhau tiêu vong, nhưng hỏa tiễn từ phía sau lại rất nhanh lao tới chạm vào kiếm khí. Đây là trận chiến giữa Đại Tự Tại và Dương Kiên, nhưng hai người lại dùng đồ của người khác để chém giết.
Nghiệp Hỏa của Đại Tự Tại, là mượn từ Đại Luân Minh Vương.
Kiếm giới của Dương Kiên, là mượn từ Vạn Tinh Thần.
Cho nên, theo ý nào mà nói, như thế càng giống quyết đấu giữa Đại Luân Minh Vương và Vạn Tinh Thần. Nhiều người tới cấp độ này thường không nhịn được suy nghĩ, nếu Đại Luân Minh Vương và Vạn Tinh Thần thực sự giao chiến, cuối cùng người được xưng là nhất pháp thông, vạn pháp thông Đại Luân Minh Vương cường đại hơn, hay là Vạn Tinh Thần, người được xưng là một kiếm phá vạn pháp cường đại hơn?
Đây là một sự tiếc nuối cũng như chờ mong của mọi người.
Giữa hai người không có trận chiến nào, quả thực khiến cho người ta cảm thấy thiếu cái gì đó.
Một là lão yêu đã thống trị đại thảo nguyên hàng nghìn năm, một là lão quái đã uy chấn giang hồ Trung Nguyên hai trăm năm.
Tuy bọn họ đều đã chết, nhưng hôm nay, chiêu thức mạnh nhất của bọn họ đang được thi triển trong tay người khác, coi như một lần giao chiến.
Hỏa tiễn dày đặc, kiếm khí cũng dày đặc.
Thoạt nhìn kiếm khí khá bị động. Mỗi một hỏa tiễn đánh tới, kiếm giới mới chia ra một kiếm khí để ngăn cản. Nhưng trên thực tế, nếu có người đại tu hành nào ở đây nhìn thấy, chắc chắn sẽ nghĩ khác. Kiếm khí, dường như còn cao hơn một chút.
Cảnh tượng này giống như hai đội quân hùng mạnh, vô số binh lính dùng súng bắn về phía nhau. Hai bên không ai nhượng bộ ai, cũng không ai né tránh. Đại Tự Tại thật vất vả mới chiếm được một chút khí thế, y quyết không cho phép mình rơi vào hoàn cảnh xấu. Người đại tu hành giao chiến với nhau, chẳng phải giống hai quân chém giết đó sao? Phương nào yếu khí thế hơn, kỳ thực phần thắng cũng ít hơn.
Dương Kiên tu là vũ khí chi đạo, cho nên ông ta hiểu tác dụng của khí thế hơn Đại Tự Tại. Chính vì vậy, Dương Kiên mới không tiếc tiêu hao kiếm giới cũng không nhường một bước.
Theo thời gian trôi qua, chỗ hai người đang đứng giống như biến thành một cái động màu đen. Thế công tiêu hao nguyên khí thiên địa kịch liệt như vậy, nguyên khí thiên địa ở gần bị tiêu hao tới tận cùng, nguyên khí thiên địa ở nơi xa giống như nước chảy vào chỗ trũng để bổ sung, tạo thành một cái lỗ đen.
Lỗ đen có lực hút khủng bộ.
Tốc độ tiêu hao như vậy, chỉ sợ rất lâu nữa nguyên khí thiên địa mới hồi phục lại.
Bị tiêu hao không chỉ là nguyên khí thiên địa, còn có Nghiệp Hỏa và kiếm giới.
Chiến đấu cứ không ngừng nghỉ như vậy, bức tường lửa trước người Đại Tự Tại và kiếm giới trước người Dương Kiên đang nhỏ đi trông thấy.
Dù sao, những thứ này là bọn họ mượn, chứ không phải thuộc về bọn họ.
Nhưng chính vì thế, mà hai người đều đau lòng.
Nhất là Dương Kiên.
Kiếm giới đi mượn này, một khi dùng hết, liền không còn nữa. Bởi vì chủ nhân của kiếm giới đã chết, mà chủ nhân của Nghiệp Hỏa cũng đã chết.
Tốc độ tiêu hao kinh người như vậy, khiến cho người ta thở dài.
Cuối cùng
Tường lửa biến mất không thấy đâu, mà kiếm giới thoạt nhìn chỉ còn mỏng như cánh ve.
Nếu không phải kiếm giới giống như có trí tuệ, chuẩn xác ngăn cản được hỏa tiễn, thì chỉ sợ lúc này kiếm giới cũng biến mất rồi. Mỗi một hỏa tiễn đánh tới, kiếm giới lại phân ra một đạo kiếm khí ngăn cản. Chuẩn xác như vậy, dù Dương Kiên có khống chế thì cũng không làm tốt hơn.
Không lãng phí một tia kiếm khí nào.
…
…
- Hiện tại, thứ mà ta và ngươi mượn đều đã bị mất.
Đại Tự Tại nhìn tầng kiếm giới chỉ còn mỏng manh ở trước người Dương Kiên:
- Kiếm giới còn dư kia, chỉ cần mấy trăm mũi hỏa tiễn là có thể tiêu hao sạch. À…nói là mượn, không bằng nói là trộm tới. Ngươi không vinh quang gì, ta cũng vậy.
Dương Kiên nắm chặt tay, đột nhiên lao về phía trước.
Chỗ đất phía dưới chân ông ta sụp thành hố sâu, bụi bay tán loạn.
Thân thể của Dương Kiên lao tới như đạn pháo, một quyền tung vào mặt Đại Tự Tại. Thanh trọng giáo tạo ra từ nội kình kia vẫn đặt ở đó. Dường như bởi vì một kích không giết chết được Đại Tự Tại, cho nên Dương Kiên liền vứt bỏ nó.
Đại Tự Tại không né tránh. Y vô thức vung ống tay áo lên, một tuyệt học khác của Phật tông là Giang Lưu Tụ lập tức thi triển ra. Ống tay áo giống như được bơm hơi, nghênh đón nắm đấm của Dương Kiên. Nhưng trong nháy mắt Giang Lưu Tụ xuất ra, Đại Tự Tại bọn họ sửng sốt.
Ầm một tiếng!
Nắm đấm của Dương Kiên chạm vào nội kình của Đại Tự Tại, Đại Tự Tại lập tức bị nội kình hùng hùng đánh bay ra đằng sau. Nếu không phải y chủ động mượn lực, thì một quyền này đã gây ra thương thế cho y rồi.
Đại Tự Tại cúi đầu, nhìn thoáng qua ống tay áo.
Ống tay áo đã không còn, cánh tay cũng bị tróc thịt.
Đại Tự Tại cười tự giễu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT