Ít nhất hai mươi vạn tinh nhuệ mặc áo giáp đen đã vượt qua Lạc Thủy, trùng trùng điệp điệp tiến vào Tô Bắc Đạo. Điều này chứng minh rằng…Phương Giải coi Dương Kiên là kẻ địch.

Đại Tự Tại nhìn thoáng qua sắc mặt của Dương Kiên, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Bệ hạ…người trẻ tuổi tên là Phương Giải này dường như còn chưa nhìn thấu đại thế thiên hạ, tầm mắt có hạn. Thầ nghĩ, người như vậy phần lớn là kẻ ngu ngốc, không thể khuyên được, chỉ có thể tiêu diệt.

Dương Kiên nghiêng đầu nhìn Đại Tự Tại, nhếch miệng hỏi:

- Không phải người của Phật tông các ngươi tuyên dương chí thiện đó sao? Vậy mà há miệng liền nói ra mấy lời ác nghiệt như vậy?

Đại Tự Tại nói:

- Bởi vì trước khi tới gặp bệ hạ, thần từng gặp qua Phương Giải.

Y bình thản nói:

- Lúc đó thần nghĩ, nếu tới gặp bệ hạ, nên mang theo chút thành ý. Mà có thứ gì tốt hơn là mang theo một đội quân tới quy thuận bệ hạ? Nhưng Phương Giải không hề để ý tới đề nghị này của thần, mà muốn giết thần…Lúc ở Tây Nam, thần và Phương Giải từng có một trận chiến.

- À?

Dương Kiên hứng thú, không nhịn được hỏi:

- Giang sơn hai trăm tuổi của trẫm, người có thể so sánh với Lý Khiếu có tu vị như thế nào?

- Không tầm thường!

Đại Tự Tại chỉ bình luận như vậy. Nhưng đối với y mà nói, có thể bình luận ba chữ này đã không dễ dàng rồi.

- Tuy nhiên…cũng chính vì vậy, thần nghĩ tay Phương Giải này không thể lôi kéo, chỉ có thể diệt trừ.

- Vì sao?

Dương Kiên hỏi.

Đại Tự Tại nghĩ một lát rồi mới lên tiếng:

- Bệ hạ…một người xuất thân bí ẩn, nhiều lần gặp gian khổ, lúc trước bị mọi người nói rằng không thể tu hành, nhưng hắn vẫn không buông tha, mà không ngừng tranh đấu. Từ một biên quân tiểu tốt bị người ta xem tường, tới một người nắm trong tay hơn mươi vạn quân. Từ một phế vật không thể tu hành, tới một cao thủ có tu vị cao cường…Nếu không phải trong lòng có chấp niệm, thì làm sao làm được như vậy?

Ngữ khí của y không hề làm thấp đi Phương Giải, mà còn có chút thưởng thức:

- Người có chấp niệm trong lòng, sao có thể dễ dàng bị dao động?

Dương Kiên trầm ngâm một lát, sau đó lắc đầu:

- Bất kể như thế nào, người này đều quan trọng với Đại Tùy, có lẽ về sau càng thêm quan trọng. Trẫm muốn gặp hắn, khuyên nhủ hắn vài câu. Ngươi nói hắn nhìn không thấu đại cục, không hiể đại thế, vậy thì trẫm liền chỉ cho hắn một con đường sáng. Để trẫm nhìn xem, chấp niệm trong lòng hắn là cái gì?

- Là cái gì?

Đại Tự Tại cười cười, dường như không hiểu ý của Dương Kiên.

- Một nam nhân, khi trèo lên được cao…

Đại Tự Tại chậm rãi nói:

- Cái nhìn với thế giới đã hoàn toàn khác với lúc đầu. Xin hỏi bệ hạ, trước khi khởi binh dành lại thiên hạ, trong lòng bệ hạ có sự thay đổi gì không?





Tô Bắc Đạo

Thành Cố Nguyên

Tòa thành này nằm ở tận cùng phía đông Tô Bắc Đạo, đứng trên tường thành có thể nhìn thấy Hà Đông Đạo ở phía bên kia con sông nhỏ. Hắc Kỳ Quân hành quân thần tốc, hiện giờ cách Hà Đông Đạo chỉ là một con sông. Ở phía đối diện con sông không lớn này, có thể nhìn thấy binh lính Tùy qua lại tuần tra.

Phương Giải đứng trên tường thành nhìn bên kia một lúc, sắc mặt ngưng trọng. Binh mã của Dương Kiên đã đóng quân ở Hà Đông Đạo, thoạt nhìn số lượng không ít hơn mươi vạn. Theo thám báo báo lại, chủ tướng của đội binh mã kia tên là Trịnh Đa Phúc, đã tướng là tướng lĩnh của chiến binh Đại Tùy, về sau được Dương Kiên trọng dụng. Hơn mười vạn binh mã dưới trướng của y này, có một phần là quân Tùy, còn hơn nửa là bại binh của Thắng quân.

- Trịnh Đa Phúc…

Trần Hiếu Nho mở cuốn sổ, tìm tới cái tên Trịnh Đa Phúc:

- Đã từng là tướng quân của Tả Lĩnh Quân Vệ, chức vị Tam Phẩm. Lúc thư viện Thông Cổ ủng hộ các vệ chiến binh Giang Nam tạo phản, Đại tướng quân Tả Lĩnh Quân Vệ là Bàng Bá suất theo chư quân bắc thượng. Về sau Bàng Bá bị La Diệu giết, La Diệu thu phục quân của Bàng Bá. Mà lúc đó binh mã của Trịnh Đa Phúc đang đóng ở bên ngoài. Trịnh Đa Phúc không dám đầu nhập vào La Diệu, cho nên mang binh tiến vào núi quan sát thế cục. Về sau Dương Kiên mang theo áo giáp quân rời khỏi Trường An, đánh bại La Diệu, Trịnh Đa Phúc lập tức đầu nhập vào Dương Kiên.

- Binh mã dưới trướng của y, có hơn hai vạn từng chiến binh của Tả Lĩnh Quân Vệ lúc trước, dũng mãnh thiện chiến. Những người còn lại phần lớn là bại binh của Thắng Đồ. Trong số bại binh kia, phần lớn là binh mã của hai huynh đệ Kim Thế Hùng, Kim Thế Đạc, chiến lực có hạn. Tướng lĩnh Ma Tát của áo giáp quân chết trong tay của Thắng Đồ, cho nên địa vị của Trịnh Đa Phúc được đề cao.

Phương Giải nghe Trần Hiếu Nho nói xong, gật đầu nói:

- Địch và ta từng có xung đột không?

Nạp Lan Định Đông là người mang binh tới đây trước, lắc đầu nói:

- Dương Kiên hiển nhiên đã giao phó, cho nên binh mã của Trịnh Đa Phúc không xung đột với chúng ta. Cho dù cách một con sông nhỏ, nhưng đôi bên làm như không nhìn thấy nhau. Có thể thấy được, Trịnh Đa Phúc trị quân nghiêm khắc. Người này xuất thân từ chiến binh Đại Tùy, không thể coi thường.

Phương Giải gật đầu.

- Dương Kiên hẹn gặp ta ở bờ sông…

Hắn nhìn con sông, nói:

- Dụng ý của ông ta, không cần đoán cũng biết.

Hắn cầm một tấm lụa trong tay, phía trên viết rất nhiều chữ. Đây là hịch văn do tự tay Trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan viết, Phương Giải còn chưa phái người thông cáo thiên hạ.

Bởi vì chuyện này, Trưởng Công chúa Dương Thấm Nhan từng tranh chấp với Phương Giải không chỉ một lần. Dương Thấm Nhan yêu cầu Phương Giải mau chóng tuyên bố với thiên hạ, tuyên bố Dương Kiên là giả, là nghịch tặc có âm mưu soán vị. Nhưng Phương Giải tạm thời không làm như vậy, bởi vì hắn muốn biết thái độ của Dương Kiên.

Chuyện ở Đông Cương, một mực níu ở trong lòng Phương Giải.

- Thuộc hạ nghĩ, không gặp tốt hơn.

Ngô Nhất Đạo khuyên nhủ:

- Dương Kiên là kẻ âm tàn, hơn nữa bên cạnh y còn có Đại Tự Tại. Hai kẻ như vậy nghĩ ra quỷ kế gì đó thì khó mà đoán được. Một khi hai kẻ đó tính toán gây bất lợi cho Chủ Công khi gặp nhau, chỉ sợ…

Ngữ khí của ông ta đầy lo lắng.

Không hề nghi ngờ rằng, hiện tại ở Trung Nguyên, nếu Dương Kiên và Đại Tự Tại liên thủ với nhau, chỉ sợ khó tìm ra được một người chống đỡ nổi.

- Gặp thì vẫn phải gặp.

Phương Giải lắc đầu:

- Mộc Quảng Lăng chống đỡ giặc ngoại xâm ở Đông Cương, cục diện này nếu kéo càng dài thì càng chuyển biến xấu. Dương Kiên là Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy, ông ta nên hiểu ai mới là kẻ thù chân chính, ai mới là kẻ đào mộ cho Đại Tùy. Nếu để cho người nước ngoài chiếm được Đông Cương rồi mới thu thập, thì quá khó.

- Nhưng…y chưa chắc sẽ tin.

Ngô Nhất Đạo khuyên nhủ:

- Nếu thuộc hạ là Dương Kiên, cũng chưa chắc tin Chủ Công. Cho dù tin, y cũng không dám mang binh tới Đông Cương. Một khi y rời đi, mảng giang sơn thật vất vả mới đánh được sẽ mất. Mà người y lo lắng nhất chính là Chủ Công. Nếu y bất động, Chủ Công mang binh tới Đông Cương, vậy thì Dương Kiên tất nhiên sẽ mang binh bao vây Tây Nam…việc này sẽ trở thành cục diện khó giải quyết. Thuộc hạ biết Chủ Công muốn tới Đông Cương để tiếp viện cho Mộc Quảng Lăng, nhưng ở giữa còn có Dương Kiên…con đường này khó mà đi được.

- Trước khi còn chưa thành công, thì đều có hy vọng. Mà chuyện này, đáng để mạo hiểm một lần.

Phong cách làm việc của Phương Giải vốn như vậy. Nếu là người khác ở vị trí của Phương Giải, chắc chắn sẽ không quan tâm tới chuyện ở Đông Cương. Mà đã trải qua trận chiến với người Hột ở Nam Cương, với người Nam Yến, Ngô Nhất Đạo biết người thường khó có thể lý giải được suy nghĩ của Phương Giải.

- Nếu không có chuẩn bị chu đáo, thuộc hạ chỉ có thể kháng mệnh.

Ngô Nhất Đạo lắc đầu nói:

- Lúc này Chủ Công sao có thể dễ dàng mạo hiểm được?

Phương Giải đột nhiên nhớ tới những lời nam tử áo trắng nói trước khi đi, sau đó cười nói:

- Có lẽ…ta sinh ra ở thế giới này, chính vì một số việc nào đó.

Đám người Ngô Nhất Đạo muốn hỏi việc gì, nhưng Phương Giải có vẻ như không muốn nói thêm.





Tây Bắc

Phan Cố

Thanh Hạp, núi Lang Nhũ.

Lúc nam tử áo trắng đi tới Thanh Hạp, nhìn thấy bức tường dựng bằng đá kia. Y biết đây là lúc trước Phương Giải phái người dưng lên. Hiện tại tường đá đã không có người phòng thủ. Không hề nghi ngờ rằn, nếu lúc này Mông Nguyên có thừa lực để tấn công, thì nhất định sẽ xâm lấn với quy mô lớn. Trung Nguyên bây giờ, cách hai chữ ‘hùng mạnh’ càng ngày càng xa.

Trên sườn núi

Một cô bé chăn dê tò mò nhìn nam tử áo trắng, trong lòng nghĩ sao lại có người đẹp đẽ như vậy? Cô bé còn chưa kịp nhìn thêm nam tử áo trắng, thì phát hiện nam tử áo trắng đã biến mất. Người này chỉ bước một bước về phía trước, liền biến mất vô tung. Cô bé chăn dê dụi dụi mắt, thì thào một câu, chẳng lẽ mình hoa mắt?

Bên kia Thanh Hạp.

Nam tử áo trắng lại xuất hiện, sau đó tùy ý bước một bước, y lại biến mất.

Vào thời khắc y bước chân vào thảo nguyên.

Bầu trời dường như có cái gì đó khác thường.

- Từ lâu ngươi đã đoán được ta sẽ trở về phải không?

Nam tử áo trắng ngẩng đầu nhìn trời, có chút thất thần:

- Ta từ nơi này ra ngoài, hiện tại trở về. Lúc trước ở đây nhiều năm mà chưa từng phát hiện, hóa ra bên trong hư vô thực sự tồn tại thứ gì đó. Ngày ấy ở dưới cây Tang núi Ngộ Đạo…ta nhặt được thứ kia, thứ mà có lẽ ta sắp tìm được xuất xứ. Chờ ta, để ta xem ngươi rốt cuộc là cái gì…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play