Lạc Thủy

Một nam tử trẻ tuổi mặc áo trắng như tuyết tới bờ sông chờ người chèo thuyền. Ông lão đưa đò gần đấy lúc nhìn thấy khuôn mặt của người này không nhịn được thầm khen. Ông ta đã chở người qua lại ở đây hơn nửa đời người, cũng thấy qua rất nhiều người, nhưng chưa từng thấy vị công tử có phong thần như ngọc như vậy.

Bất kể dáng vẻ hay là tướng mạo, người trẻ tuổi này đều nổi bật. Nhưng không biết vì sao lại để cái đầu trọc. Bắt mắt nhất, chính là ở huyệt bạch hội trên đỉnh đầu y có một bớt đỏ tươi. Nhìn kỹ không giống như là vẽ lên, mà là trời sinh.

Lão già này đã khá lớn tuổi, đã trải qua Thương Quốc diệt vong. Nhưng có lẽ vì vài chục năm rồi không gặp tăng nhân, cho nên quên rằng thế gian này có một đám người như vậy. Tuy nhiên lúc nhìn thấy tăng nhân này, ông ta chợt nhớ tới mình có nghe người khác nói qua, những người có bớt đỏ trên đầu đều không giống người thường. Vị trí bớt càng cao, thì tiền đồ càng tươi sáng.

Người càng già, có một số việc không nhớ được, nhưng lại nhớ rất rõ mấy chuyện vụn vặt vốn nên quên.

- Vị này, ngài muốn qua sông à?

- Ta muốn sang bờ bên kia, mong lão trượng giúp đỡ.

Nam tử trẻ tuổi khách khí nói.

Ông lão cười sang sảng:

- Sao có thẻ nói giúp đỡ được. Ngươi muốn qua sông, ta lấy tiền của ngươi, đây là kinh doanh. Nếu như ngươi nói mong ta giúp đỡ, thì ta lại xấu hổ thu tiền ngươi.

Nam tử trẻ tuổi sờ sờ vào ngực, lấy ra một miếng ngọc đưa cho ông lão:

- Đi vội nên không mang theo bạc trên người. Miếng ngọc này chắc đủ trả tiền thuyền. Loạn thế đồ ngọc không đáng tiền cho lắm, tuy nhiên miếng ngọc này không hư hại gì, vẫn có giá.

Ông lão vội vàng lắc đầu:

- Cho dù đồ ngọc giảm giá, nhưng ta không đủ tiền lẻ trả cho ngươi.

- Không cần trả tiền lẻ.

Nam tử trẻ tuổi đi lên thuyền rồi nói:

- Nếu còn thừa, coi như ta mua lão trượng một vấn đề.

- Vấn đề?

Lão già nhìn y với vẻ khó hiểu, cảm thấy người này thật kỳ quái. Nhưng miếng ngọc này nhất định đổi được không ít bạc, đồ tốt như vậy không nên cầm cố, mà để làm vật gia truyền là hay nhất.

- Nếu là chuyện ta biết, ngài cứ việc hỏi.

Lão già cẩn thận nhận lấy miếng ngọc, chà vào người mấy cái, lấy một cái khăn tay từ trong ngực rồi cẩn thận gói lại.

- Qua sông chính là Tô Bắc Đạo rồi. Xin hỏi Tô Bắc Đạo có tông môn giang hồ nào nổi tiếng không?

Nam tử trẻ tuổi nói:

- Ta một mực sống bên kia sông cho nên không biết nhiều chuyện cho lắm. Nghe nói Giang Nam có nhiều danh môn đại phái, lão trượng đã kiếm ăn ở con sông này cũng mấy chục năm rồi, chắc biết nhiều chuyện ở Tô Bắc Đạo.

Ông lão nhìn nam tử trẻ tuổi, bỗng nhiên hiểu ra:

- À, ta biết rồi, công tử muốn lưu lạc giang hồ phải không? Thu của ngài thứ quý trọng như vậy, nếu không khuyên ngài một câu thì trong lòng lại băn khoăn. Công tử à, giang hồ này quá lớn, chắc ngài mới lần đầu tiên ra khỏi nhà, nếu muốn trưởng thành, nên đi nhiều nhìn nhiều, chớ có chọc vào danh môn đại phái gì đó.

- Những tông môn lớn kia, cái nào mà chẳng có chỗ dựa sau lưng? Chẳng hạn như Kim Đao Môn ở Tô Bắc Đạo, chỗ dựa chính là Kim gia. Tuy nghe nói hiện tại Kim gia đã không bằng lúc trước, nhưng vẫn là Hào Môn nhất đẳng. Nói sau, hai huynh đệ Kim Thế Hùng Kim Thế Đạc phất cờ tạo phản, Kim Đao Môn cũng ở trong đó. Một người phong lưu như công tử, cần gì tự chuốc khổ vào bản thân?

- Nếu sống ở nhân thế, thì nên có tâm tiến tới.

Nam tử trẻ tuổi cười cười:

- Kim Đao Môn, ta nhớ kỹ rồi, còn có tông môn nào hùng mạnh hơn không?

- Ài!

Thấy không khuyên được y, ông lão vừa chống thuyền vừa nói:

- Nếu công tử muốn trưởng thành, thì một người ngoài như ta liền không nói gì thêm. Ta không phải là người trong giang hồ, nhưng mấy năm qua cũng nghe được ít nhiều. Tông môn lớn nhất của Tô Bắc Đạo không phải là Kim Đao Môn, mà là Mặc Bút Các. Các chủ Mặc Bút Các được xưng là Nhất Bút Giang Sơn, tên cũng là Giang Sơn. Nghe nói văn võ song tuyệt, từng làm thầy giáo ở thư viện Thông Cổ. Thư pháp của ông ta có một không hai ở Giang Nam. Cho dù rất nhiều người quyền to thế trọng muốn cầu ông ta một bức tranh chữ, cũng không dễ dàng.

- Về sau nghe đồn rằng ông ta dùng thư pháp mà tiến vào Đạo. Từ đó trở đi rời khỏi thư viện Thông Cổ, tự lập môn hộ. Lại về sau ông ta dùng một cây bút khiêu chiến rất nhiều cao thủ Tô Bắc Đạo, đánh trận nào thắng trận ấy. Từ đó địa vị của Mặc Bút Các trong giang hồ được đề cao.

Lúc nói những lời này, ông lão nói như thuộc lòng. Ông ta chèo thuyền ở đây đã nhiều năm, nghe thấy nhiều khách nhân qua lại kể chuyện, cho nên tất nhiên nghe được không ít những lời đồn thật thật giả giả.

- Mặc Bút Các sao?

Nam tử trẻ tuổi gật đầu:

- Đáng giá để thăm hỏi một chút. Lúc ở nhà ta cũng từng nghe nói qua danh tiếng của thư viện Thông Cổ.

- Thư viện Thông Cổ không phải là tông môn giang hồ!

Ông lão cải chính:

- Thư viện Thông Cổ chỉ là một thư viện.

Nam tử trẻ tuổi cười cười, không phản bác.

Sau đó hai người không nói chuyện gì nữa. Lão già thỉnh thoảng đặt tay lên ngực, đó là chỗ ông ta cất miếng ngọc. Có thể nhìn ra được, ông ta rất để ý tới miếng ngọc này. Có lẽ là do ông ta làm việc cả đời, chưa từng thấy một bảo bối như vậy.

Lúc sắp tới bờ, nam tử trẻ tuổi đứng dậy, liếc nhìn ông lão một cái rồi nhẹ nhàng nói:

- Rõ ràng lão đã nhìn ra lai lịch của ta, nhưng cứ giả bộ như không nhìn ra. Người già quả nhiên đều giảo hoạt. Có lẽ là do lão quá tham tiền, thế nên ngay cả người của Phật tông cũng dám đưa qua sông.

Khuôn mặt của ông lão cứng lại, vô thức sờ chỗ cất miếng ngọc:

- Đáng tiếc, một món đồ tốt như vậy, không thể mang về cho đứa cháu rồi…

Ông ta nhìn nam tử trẻ tuổi, nói:

- Lúc tới gần ta mới nhìn ra ngươi là tăng nhân, muốn tránh cũng đâu còn kịp nữa? Ta giả vờ như không biết, vì sao ngươi cũng không thể giả vờ như không biết?

- Bởi vì…

Nam tử trẻ tuổi chỉ một ngón tay vào trán lão già, lão già lập tức ngã xuống.

- Ta cũng rất để ý tới miếng ngọc bội kia.

Nam tử trẻ tuổi lấy miếng ngọc từ ngực lão già, sau đó tiện tay ném cái khăn tay xuống sông. Y không liếc cỗ thi thể kia nhiều hơn, dường như người này không có bất kỳ quan hệ gì với y. Đã cách bờ biển khá gần, sau khi nhảy lên bờ, y liền đi về hướng đônng.

- Mặc Bút Các…

Nam tử trẻ tuổi vừa đi vừa lẩm bẩm:

- Cũng không biết tu vị của Nhất Bút Giang Sơn như thế nào. Phải áp chế tới mức nào thì mới được. Mỗi lần thoát xác như vậy thật là phiền phức…

Y sờ sờ khuôn mặt của mình, động tác nhẹ nhàng:

- Khuôn mặt thật hốc hác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play