Hai đứa bé bị chứng tăng urê-huyết của kế toán Lý suốt một năm qua đều sống nhờ thuốc an thần và tiêm thuốc giảm đau, những người thân thích trong gia đình đều khuyên hai vợ chồng bọn họ buông bỏ hai đứa con này đi, nhân lúc tuổi còn trẻ sinh thêm đứa khác, nhưng con cái đâu phải vật nuôi, bao nhiêu năm qua, đá tảng cũng bị bào mòn hết sạch.

Để có tiền chữa bệnh cho con, hai vợ chồng bán căn nhà trong huyện, chứng bệnh nhà giàu này đối với hai vợ chồng họ mà nói là tiêu tiền như nước. Khiến cuộc sống của họ càng ngày càng cực khổ, làm quần quật như thiếu vẫn cứ thiếu, tiền bao nhiêu cũng không đủ.

Bệnh tình đứa lớn càng ngày càng nghiêm trọng, phải thay thận mới có thể tiếp tục sống. Hai vợ chồng xét nghiệm thận xem có hợp với con hay không, kết quả kế toán Lý là hợp, khoảng tiền giải phẩu cao chót vót khiến vợ chồng bọn họ không đường xoay xở, để có tiền điều trị cho con, họ đã vay mượn suốt những ngày tháng qua, giờ bên phía thông gia cũng cũng không chịu cho mượn nữa.

Kế toán Lý không còn cách nào khác, phải thụt két quỷ công ty.

Trong công việc, Trường Trì là người nghiêm khắc, cho dù chẳng được đào tạo qua trường lớp kế toán, nhưng cũng rất thông hiểu các khoản chi tiêu trong công ty. Nhiều năm như vậy, Trầm Tuần chủ yếu lo liệu công việc bên ngoài, mà Trường Trì thì phụ trách chủ yếu việc nội bộ.

Phát hiện kế toán Lý thụt két quỷ, Trường Trì tức giận tìm kế toán Lý tranh cãi. Trường Trì từng bước ép sát, buộc kế toán Lý phải hoàn trả số tiền đó, nhưng khi gã quay người đi về, lại nghĩ đến số tiền phẩu thuật của con, chợt nảy ra ý nghĩ sai lệch, muốn cuỗm số tiền kia về.

Hôm kế toán Lý đi trộm tiền, trong hầm mỏ xảy ra chuyện không may, Trường Trì nhếch nhách quay về công ty, phát hiện kế toán Lý đang loay hoay trộm đồ, không thể nghi ngờ cảnh tượng này như lửa cháy đổ thêm dầu, anh không nói hai lời liền bấm số gọi cảnh sát. Kế toán Lý cũng trong lúc hoảng hồn, nghĩ đến chuyện Trường Trì sẽ báo cảnh sát liền hoảng sợ, gã quỳ xuống cầu xin Trường Trì, thế nhưng lúc này gã có nói gì Trường Trì cũng không xiêu lòng, một hai đòi báo cảnh sát.

Kế toán Lý bất đắc dĩ gọi điện thoại cho vợ, sau đó lẳng lặng đợi Trường Trì xử trí. Trường Trì cũng không phải người thích làm rùm beng, kế toán Lý hiểu rõ tính của anh ta, là gã đã chạm vào nguyên tắc và lập trường của Trường Trì.

Nhưng vợ gã lại không nghĩ như vậy, vì muốn bảo toàn tính mạng của chồng, bà bất chấp đêm hôm lao đến, muốn thương lượng với Trường Trì, hai người phát sinh cãi vả, bà thừa dịp Trường Trì không đề phòng, nện một búa xuống đầu anh…

Trường Trì nhìn thấy vợ mình chạy đến đã linh tính không hay rồi, khi sự việc phát sinh, kế toán Lý thậm chí không kịp phản ứng. Đợi đến khi gã hiểu ra chuyện gì đang xảy ra thì tất cả mọi chuyện đã không còn kịp nữa. Trong hầm mỏ xảy ra gặp chuyện không may là kế toán Lý nghe Trường Trì nói đến. Cũng vì giữ mạng cho vợ mình mà gã lôi xác Trường Trì ném vào trong hầm mỏ, nhằm hủy thi diệt tích.

Hầm mỏ sụp xuống lần thứ hai, rốt cục xác Trường Trì ‘chẳng biết đi về đâu’.

Vợ chồng bọn họ cũng không biết, những lời căn dặn và tuyệt vọng của kế toán Lý khi gọi điện thoại cho vợ, đã làm cho Trường Trì mềm lòng.

Trên đời này chỉ có người tương đối tốt, cũng không có người tuyệt đối xấu. Nếu như chẳng phải Trường Trì nhất thời nhẹ dạ, thì kế toán Lý đã không đợi được đến khi vợ gã đến giết Trường Trì, mà Trường Trì cũng đã báo cảnh sát bắt kế toán Lý đi rồi.

Chuyện hầm mỏ bị sập gây thiệt hại rất nghiêm trọng, Trường Trì cũng giống như các thợ mỏ gặp nạn, đều bị chôn sâu dưới hơn mười thước đất, bọn họ cùng chôn ở dưới nơi đã nuôi sống bọn họ, tạm thời chưa thể đào bới lên được.

Giấu nhất thời không thể giấu suốt đời, cuối cùng Hàn Đông cũng phải nói chuyện này cho Trường An.

Trường An sững người như đã chết.

Tin tức này đã làm cho Trường An điếng người suốt mười phút, trầm mặc không nói. Khi cô lên tiếng, thì ánh mắt lúc ấy đã trở nên vô hồn, ngẩng đầu hỏi Hàn Đông, lại hỏi Trầm Tuần: “Có khi nào… có khi nào anh ấy may mắn… không bị đánh chết, sau đó tỉnh lại bò ra ngoài rồi?”

“Chẳng phải tin tức luôn đưa tin rằng, luôn có kỳ tích.” Trường An từ đầu đến cuối đều không muốn tin vào sự thật, “Trường Trì mạng lớn số lớn, hồi còn bé anh ấy rất ham chơi, từng bị ngã từ lầu ba xuống, thế nhưng chỉ bị gãy xương đùi thôi, mạng anh ấy lớn như thế làm sao sẽ chết?”

Lạc Thập Giai không đành lòng nhìn Trường An thút thít đau khổ, nhịn không được tiến lên cầm lấy tay của Trường An.

Tay cô run rẩy, môi cũng run rẩy.

“Trường An…”

Lạc Thập Giai vừa muốn nói, bờ môi trắng bệch của Trường An giật giật. Cô vẫn chưa kịp nói gì thì người đã lăn ra hôn mê bất tỉnh…

Cảnh sát dẫn kế toán Lý và vợ đến hiện trường nơi xảy ra vụ án để xác nhận và thu thập chứng cứ.

Trầm Tuần một mực hút thuốc, hết điếu này lại đến điếu khác, Lạc Thập Giai biết tâm trạng anh lúc này xuống thấp, cho nên không đến không có quấy rầy. Hàn Đông biết lúc này Trầm Tuần đang rối loạn, cho nên gọi điện thoại cho Lạc Thập Giai.



“Trường An bắt đầu phát sốt và mê sảng, những chuyện sau này tôi không thể giúp được gì, tôi phải chăm sóc cho cô ấy.”

“Ừ.”

Giọng Hàn Đông vô cùng uể oải, “Tình huống hiện giờ thế nào? Đã tìm được chứng cứ chưa? Cái búa gây án, có phải cũng bị chôn cùng không?”

“Phải xem kết quả thu thập thế nào đã.”

Hàn Đông dừng một chút, trầm mặc một hồi mới nói với Lạc Thập Giai, “Chuyện đào bới trong hầm mỏ rất khó khăn, cũng rất nguy hiểm, tôi đã hỏi quản lý Vương rồi, muốn tìm được di thể này, sợ là phải tốn vài năm. Luật sư Lạc, cô nói thật cho tôi biết, nếu di thể không tìm được, thì cho dù bọn họ nhận tội cũng bị định tội chứ?”

Lạc Thập Giai liếc mắt nhìn Trầm Tuần, nghiêng người sang, hạ giọng nói: “Chỉ một chứng cứ thì không thể định án.”

Hàn Đông vừa nghe cô nói như vậy, cũng phải ngẩn ra: “Có ý gì?”

“Chứng cứ không đủ, chỉ một mực kêu trời trách đất nói mình giết người cũng không đủ dùng, nếu như vậy mà có thể định tội, thì người nhận tội bừa cũng chật cả nhà tù. Di thể tìm không được, không đủ định án hình sự giết người, chỉ có thể quy thành ‘mất tính’ mà thôi.” Lạc Thập Giai càng nói càng tuyệt vọng, lần đầu tiên, cô cảm giác được học luật cũng vô ích, pháp luật và pháp lý cũng không trừng trị được tất cả tội ác. Lạc Thập Giai nghẹn ngào, “Hiện tại chỉ có thể hy vọng có thể tìm được thêm vài chứng cứ khác trong phòng Trường Trì, có thể thu thập được vài vết máu để xác nhận chứng cứ đầu tiên.”

Nói bao nhiêu lời tàn nhẫn như vậy, Lạc Thập Giai cảm giác mình chẳng khác nào một đao phủ, ngay cả cô cũng thấy khó chịu.

Lạc Thập Giai nói xong, bên đầu điện thoại kia trầm mặc một hồi lâu, sau đó vọng lên tiếng nấc khóc nghẹn ngào đầu tiên của Hàn Đông, chạy theo làn sóng điện thoại, còn có vài tạp âm làm cho cõi lòng Lạc Thập Giai cũng quặn đau theo, nhức nhối

“Xin lỗi…”

*****

Trầm Tuần theo cảnh sát đi vào trong hầm mỏ. Trầm Tuần không cho Lạc Thập Giai theo. Cô cũng không đòi theo, tự giác lưu lại trong công ty.

Những lời Lạc Thập Giai thì thầm với Hàn Đông qua điện thoại đó, Trầm Tuần đều nghe thấy rõ ràng.

Chứng cứ duy nhất không thể định án, hóa ra còn có chuyện như thế nữa sao? Đây là sự chặt chẽ của luật pháp sao? Thế nhưng giờ khắc này, vì sao Trầm Tuần lại thống hận sự chặt chẽ của luật pháp như vậy?

Trước đây khi xem phim Hongkong, đám người xấu lợi dụng kẽ hở pháp luật đào thoát thành công khỏi kìm kẹp của pháp luật, Trầm Tuần cảm thấy người ta thật là lợi hại, chỉ số thông minh cũng thật cao. Hôm nay chuyện như vậy thực sự phát sinh trước mắt, anh lại muốn tự tay giết chết bọn họ.

Nếu thật sự chứng cứ không đủ, không cách nào định án, di thể phải tiến hành đào bới nhiều năm, thì những năm này cũng đủ để vợ chồng kế toán Lý chạy trốn đến tận chân trời.

Đây chính là sự công bằng và nghiêm cẩn sao? Nếu nói người tốt sẽ gặp chuyện tốt, kẻ xấu sẽ bị trừng phạt sao? Trầm Tuần không thể tin, chỉ cảm thấy châm chọc vô cùng.

Đã tìm ra nguyên nhân Trường Trì “Mất tích”, nhưng tiền trong công ty vẫn chẳng chút manh mối, càng làm cho người ta khó hiểu.

Không biết ai đã loan ra tin tức Trường Trì bị sát hại, công ty trống rỗng không tiền, những người thân của các thợ mỏ gặp nạn ùn ùn kéo đến công ty Trầm Tuần.

Lúc Trầm Tuần trở lại, văn phòng đã bị người ta đập nát, tuy rằng Quản lý Vương kịp thời chạy đến, nhưng cho dù ông đã nói hết nước hết cái cũng không thể dẹp được ngọn lửa giận đang bùng cháy trong họ. Chỉ có thể bất lực nghiêng ngã trong đám người đó.

Chính giữa đám người đó, hiện đang bị vây khốn là Lạc Thập Giai đang cố gắng giảng thuyết.

Bao nhiêu đôi tay cứ vờn lấy cô, bao nhiêu bóng lưng không ngừng nhốn nháo, dáng người Lạc Thập Giai thon gầy đứng giữa đám người, vừa nhỏ bé vừa đáng thương. Nhưng cô thực sự quá kiên cường, kiên cường đến mức nhiều người thừa dịp hỗn loạn xô đẩy cô, đánh cô, thế nhưng cô chẳng chút cau mày, cũng không nao núng.

Tràng diện hỗn loạn như vậy, nhưng cô vẫn luôn bình tĩnh, đây chính là tác phong của một luật sư chuyên nghiệp, tình cảm thật lòng của một người con gái.

Đứng ở vòng ngoài cùng, Trầm Tuần cảm thấy cảnh tượng trước mắt chẳng khác nào mũi kim đang đâm vào mắt anh, khiến ánh mắt nhòe đi, không còn trông thấy rõ gì nữa.

Lạc Thập Giai bị người ta đẩy ngãy sấp xuống, có người cố ý dẫm lên vai cô, lên tay cô… Quản lý Vương cuống quít lôi cô dậy, cô khó nhọc đứng lên, rõ ràng cực kỳ tức giận, lại một lần nữa xoay người tiếp tục trấn an đám người đó.

Hình ảnh như vậy cứ diễn ra trước mắt, Trầm Tuần chợt nhớ lại những lời nói như dao như kim của người ấy.

“… Rốt cuộc cậu còn muốn cô ấy phải gánh chịu bao nhiêu nguy hiểm? đây chính là tình yêu của cậu sao?”

Chuyện xảy ra với kế toán Lý, chuyện xảy ra với vợ kế toán Lý, rồi đến tràng cảnh trước mắt này đây. Cô đi theo anh, chuyện như vậy cứ liên tục phát sinh đến bao nhiêu lần? Ngay cả Trầm Tuần cũng không thể biết được.

Đây là yêu sao? Trầm Tuần cũng không dám xác định.

***

Dạo này Lạc Thập Giai luôn bị thương, những vết thương trên cổ, trên lưng, trên tay… vẫn chưa lành, vai bị người ta giẫm lên thâm tím. Cổ họng đau buốt, có lẽ do chạy tới chạy lui trong trời đông dẫn đến sinh bệnh, quả thật là nhà dột suốt đêm mưa, cho nên lúc này đã không còn sức chống đỡ.

Xử lý xong tất cả mọi chuyện, Trầm Tuần mệt mỏi trở lại khách sạn.

“Trường An thế nào?” Lạc Thập Giai không để ý tới bản thân, còn đang lo lắng người khác.

“Không ổn lắm.” Trầm Tuần nói: “Hàn Đông nói cô ấy vẫn liên tục nói mê.”

“Để em sang tâm sự với cô ấy.” Lạc Thập Giai lo lắng tình hình của Trường An.

“Em lo cho mình trước đã.” Trầm Tuần đè cô ngồi xuống, rót một ly nước, đưa hai viên thuốc cho cô, “Uống thuốc trước đã, nghỉ ngơi cho tốt kẻo bệnh trở nặng.”

Lạc Thập Giai hơi đau đầu, ngẫm lại do khoảng thời gian này mình mệt mỏi quá độ, bèn ngoan ngoãn cầm thuốc uống.

Cô nằm nghiêng trên giường, đôi mắt mở to nhìn Trầm Tuần. Trầm Tuần vẫn luôn cau mày, trong lòng anh cất chứa quá nhiều tâm sự, cô hiểu rõ.

Trầm Tuần lưu luyến nhìn Lạc Thập Giai, yên lặng, ánh mắt kia đầy thâm tình chẳng khác nào bờ biển rộng mênh mông, khiến cô chìm đắm trong đó. anh vẫn vuốt ve sau lưng của cô, dỗ dành cô ngủ, dịu dàng như một người cha đang dỗ dành cô con gái, tràn đầy yêu thương và trân trọng.

Lạc Thập Giai cảm thấy như vậy đã đủ rồi. Chỉ cần ánh mắt này của anh, tình yêu này của anh, nhiêu đó đã đủ rồi.

Mặc kệ cuộc sống sau này khi cô đi theo anh sẽ thành ra thế nào, chịu bao nhiêu khổ cực, chỉ cần có anh, cô cũng thấy an lòng.



Lúc Lạc Thập Giai ngủ, mày vẫn nhíu chặt.

Khi hai người gặp lại ở Nam Kinh, khi đó tuy rằng cô lạnh lùng, thực chất trong bụng lại bướng bỉnh, cao ngạo như đóa hoa nở trên vách núi cao, nguy hiểm mà mà đường hoàng.

Mặc dù không tham dự vào lễ tốt nghiệp của cô, sau đó trải qua mấy năm bươn chãi trong giới luật sư. Nhưng Trầm Tuần không khó để tưởng tượng ra từng nấc thang cô đã leo qua như thế nào, tự tin và thảnh thơi.

Trầm Tuần tham luyến cẩn thận nhìn khuôn mặt Lạc Thập Giai, tay anh vuốt ve hàng lông mi tinh tế của cô, cái mũi thanh tú cao cao, đôi mắt xinh đẹp, cùng với đôi môi đã hôn qua vô số lần nhưng vẫn thấy không đủ…. Lần đầu tiên anh cảm giác mình là con ác thú chẳng biết thoả mãn.

Hóa ra, con người chìm trong tình cảm sẽ là cái dạng này, khó trách anh biết rõ là sai, nhưng vẫn không thể buông bỏ được. Liên lụy cô lâu như vậy.

Cúi đầu hôn nhẹ cái trán Lạc Thập Giai, động tác của Trầm Tuần mềm nhẹ như bông, cứ như cô là món đồ quý giá nhất trên đời.

Cô đã chìm sâu vào giấc ngủ mê man, tùy ý đụng chạm thế nào, cô cũng không tỉnh. Hai viên thuốc thủ đối với người chẳng mất ngủ như Lạc Thập Giai mà nói là liều lượng lớn, Trầm Tuần thấy tình cảnh của cô lúc này, hơi lo lắng.

Ngẫm lại người kia đã có thể đem thuốc cho anh, đã nói rõ ông ta đã tìm hiểu kỹ, Trầm Tuần nghĩ như vậy, lại bắt đầu cười nhạo mình buồn lo vô cớ.

Nhận được thông báo, người nọ nhanh chóng xuất hiện, chắc là đang chờ ở bên ngoài.

Đi vào một khách sạn vào tình cảnh thế này, mày ông nhíu chặt, nhưng ông không nói gì thêm, người vẫn luôn duy trì khí độ bình thường.

Trầm Tuần cúi đầu dọn tất cả đồ đạc của Lạc Thập Giai, lại mặc thêm quần áo cho cô. anh luôn tay kiếm việc cho mình làm, trong đầu không ngừng vang lên câu nói của Diêm Hàm.

Tận đến khi Diêm Hàm đem Lạc Thập Giai đang ngũ mê man đi mất mới ngồi vật xuống giường.

Nhìn giường chiếu trống không, Trầm Tuần mới đột nhiên cảm thấy ngực đau đớn kịch liệt. Đau đến mức như có người đang cầm dao cứa nát, đau đến mức như trái tim của anh bị người ta moi ra ngoài.

“Chuyện trong hầm mỏ là do ông loan tin ra phải không?” Thanh âm của Trầm Tuần vang lên trong căn phòng tĩnh lặng chẳng khác nào vọng lên từ dưới lòng đất, “Những người đó, cũng là do ông gọi đến?”

Diêm Hàm ôm Lạc Thập Giai, sợ cô thức giấc, giọng nói cũng nhỏ, nhưng đủ để Trầm Tuần nghe không sót chữ nào.

“Tôi chỉ hy vọng cậu sớm nhận ra tình cảnh hiện giờ của mình, ngay cả an toàn của chính cậu cũng không thể bảo đảm được, làm gì có tư cách bảo vệ cho cô ấy?”

Trầm Tuần không nói gì, một lúc lâu, anh tự giễu cười cười, trong thanh âm tràn đầy không cam lòng nhưng không thể không thừa nhận sự thật, “Ông nói đúng.”

“Hãy tốt với cô ấy.” Quay sang nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi của Diêm Hàm, Trầm Tuần nhịn không được nói, “Cuộc đời này của cô ấy đều bị tôi làm lỡ. Ông nhất định… phải tốt với cô ấy.”

“Không cần cậu nhắc nhở.” Diêm Hàm châm chọc cười: “Chỉ cần cô ấy muốn, tôi có, sẽ chẳng tiếc rẻ cái gì, nếu tôi không có, tôi sẽ dốc sức làm cho cô ấy.”

“Ừ.” Đối với lời hứa hẹn của Diêm Hàm, Trầm Tuần không chút nghi ngờ. Ông ấy giàu có, công việc suông sẻ, quả thật có năng lực này, mà những điều này, Trầm Tuần không thể làm được.

Nhìn gò má Lạc Thập Giai đang ngủ say không biết gì cả đang tựa vào ngực Diêm Hàm, Trầm Tuần cố sức nuốt nước miếng, chỉ có như vậy, mới có thể ngăn được bản thân không thốt ra những lời không nên nói, mới có thể khống chết bản thân không làm ra những hành vi không nên làm.

“Đừng để cô ấy quay lại nữa.” Giọng Trầm Tuần nghẹn ngào, “Chỗ này, chẳng phải nơi cô ấy nên đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play