Luật sư Lạc làm tôi thấy rất xấu hổ.” – Hàn Đông nhẹ thở dài một hơi: “Tôi đã quá thiên vị, chỉ biết nghĩ cho người nhà của mình mà không chú ý đến cảm nhận của người xung quanh, tôi cho rằng Trường An vẫn còn nhỏ nên luôn nghĩ mình cần bảo vệ cô ấy, mà tôi lại quên mất luật sư Lạc cũng chỉ lớn hơn cô ấy có một tuổi, luật sư Lạc cũng có cảm nhận riêng của cô ấy, tôi không nên buộc cô ấy phải lo lắng và bao dung cho mọi hành vi của Trường An giống như chúng ta.”
Vẻ mặt của Hàn Đông hơi phức tạp. Anh vốn là người thiện lương, suy nghĩ đơn giản, mồ côi cha từ nhỏ, giờ lại gà trống nuôi con, cuộc sống như vậy đã tạo thành thói quen chăm sóc cho người khác, người cũng già dặn trước tuổi. Tuy Lạc Thập Giai không nói gì nhưng Trầm Tuần có thể cảm nhận được cô rất thích người “anh trai” này.
Trầm Tuần từ đầu đến cuối đều không nghĩ ra bản thân mình đã làm gì sai trong chuyện này, cũng nghĩ không ra lỗi của Hàn Đông ở chỗ nào, càng không nghĩ ra Lạc Thập Giai có lỗi ở đâu, thế nhưng nếu như chẳng ai trong số họ sai thì cớ sao cục diện lại thành thế này.
“Mau đưa Trường An vào viện đi.” Trầm Tuần mở cửa phòng ra, để Hàn Đông dễ dàng bế Trường An ra ngoài.
Hàn Đông cầm chìa khóa xe, sợ Trường An bị lạnh, anh quấn thêm rất nhiều quần áo cho cô, ngoài trừ bộ đồ đang mặc trên người, còn quấn thêm một cái áo khoác rất dầy lên người Trường An, chiếc áo khoác được may bằng chất liệu trơn, anh cố hết sức mới ôm được cô, hơn nữa mặc rất dầy, động tác của Hàn Đông hơi nặng nề, vừa định ôm Trường An ra ngoài lại không cẩn thận để đầu Trường An va phải bờ tường.
Có lẽ cú va chạm khá mạnh, Trường An vốn đang hôn mê bất tỉnh cũng cảm thấy đau mà mở mắt ra.
“Anh Hàn…” – Cô mở to đôi mắt mê man nhìn về phía cửa: “Trầm Tuần…”
Thấy cô tỉnh, hai người đều sửng sốt.
Trường An khó chịu giật giật, giọng nói rất khàn, người cũng rất yếu: “Cô ấy đâu?”
“Ai?”
“Lạc Thập Giai.”
Trường An sắc mặt tái nhợt, môi khô nứt nẻ, hình dáng hết sức tiều tụy. Hàn Đông sợ mâu thuẫn giữa hai người càng nhiều, vội vã lên tiếng dỗ dành: “Cô ấy không phải cố ý, cô ấy đi toilet, em đừng đoán mò nữa.”
Trường An hơi nghi hoặc: “Không phải đi mua thuốc cho em sao?”
“Mua thuốc?” – Hàn Đông hỏi: “Chẳng phải có thuốc sao?”
“Em không uống được kháng sinh, em bị dị ứng.”
Lời của Trường An làm cho Trầm Tuần vẫn đứng trầm mặc bên cạnh giật mình, bàn tay anh càng nắm chặt. Anh đập mạnh cửa một cái, xoay người định xông ra, mới vừa bước ra cửa phòng một bước thì suýt nữa đụng phải Quản Tiêu Tiêu đang tìm tới.
Quản Tiêu Tiêu cũng hoảng sợ khi nhìn thấy anh đột ngột xông ra, xém chút đánh đổ bình nước nóng đang cầm trên tay, cô vuốt ngực cho thuận khí: “Anh chạy đi đâu mà vội vàng vậy? Suýt chút hù chết tôi rồi.”
Trầm Tuần không có thời gian ở lại đây lâu, vẫn chưa kịp nói câu “Xin lỗi” thì lại nghe Quản Tiêu Tiêu nói: “Thập Giai không khỏe, tôi thấy mắt cô ấy hơi sưng, thỉnh thoảng còn choáng váng đầu, tôi nghĩ chắc cô ấy bị say độ cao, lúc nãy còn liên tục hắc xì nữa, nên sợ cô ấy bị cảm.”
Cô lại lấy một bình thuốc nhỏ trong túi ra đưa cho Trầm Tuần: “Đây là thuốc chống say.” – lại đem bình nước nóng trên tay đưa vào tay anh, lên tiếng nói đùa: “Đưa bình nước nóng này cho cô ấy, tôi còn thiếu cô ấy nhiều nước nóng lắm.”
…
Trầm Tuần đột nhiên nhớ lại biểu tình thất vọng và bất lực lúc Lạc Thập Giai nổi giận.
Một khắc kia, thứ cô muốn chẳng phải sự che chở vô điều kiện mà là sự tín nhiệm và tin tưởng cô sẽ không làm thương tổn Trường An. Tin tưởng nhân phẩm của cô, tin tưởng mỗi một câu nói của cô, chí ít anh nên chờ cô giải thích…
Nhưng phản ứng của anh lại ngu xuẩn như vậy. Trước đây có người nói, yêu nhau dễ ở chung khó, Trầm Tuần đều cảm thấy câu này hoàn toàn sai. Nếu như hai người thực sự yêu nhau, bất luận thế nào đều vì người mình yêu mà nhân nhượng nhường nhịn lẫn nhau, thì sao lại xa nhau?
Nhưng hôm nay rốt cuộc anh đã hiểu rõ, ngăn cách giữa hai người họ không ngừng bỏ qua nhau nhiều năm như vậy, không chỉ là đau khổ cho số phận an bài, mà còn có sự khác biệt rất lớn trong tính cách của hai người.
Tựa như cho đến giờ phút này, Trầm Tuần cũng không biết nên làm thế nào để sống chung với Lạc Thập Giai, mới không đẩy cô ra xa.
Bình nước sôi và thuốc trên tay làm Trầm Tuầm rơi vào trầm tư, chỉ trong một cái chớp mắt, cả người như bị đông cứng đến mức không nhúc nhích được, tim như bị đâm khoét và gió lạnh đang tràn vào từ vết rách đó.
Anh muốn đi tìm cô, muốn nói cho cô biết rằng, anh không biết vì sao, sự cẩn thận của anh, sự trì độn ngu xuẩn của anh, tất cả chỉ vì anh quá sợ mất cô mà thôi. Trầm Tuần lại nhét bình nước và thuốc ngược vào tay Quản Tiêu Tiêu, phóng xuống lầu, động tác nhanh như chớp, chưa tới hai giây sau đã mất hút khỏi tầm mắt của Quản Tiêu Tiêu.
Trầm Tuần mới vừa lao ra khỏi cửa nhà nghỉ thì đụng phải bà chủ nhà đang thở hồng hộc từ ngoài sân chạy vào.
Bà thở dốc, vừa nhìn thấy Trầm Tuần liền chạy vội lại kéo tay anh: “Cậu Trầm! Không xong rồi. Cái cô họ Lạc đi cùng với cậu, cô ấy vừa té xỉu ngoài kia.”
Trầm Tuần bị bà nắm chặt tay áo không buông, không biết là khí trời quá lạnh hay là bị chấn động bởi lời nói của bà chủ, đầu óc anh hoang mang không thể tiếp nhận được chuyện đang diễn ra.
Một lát sau, cuối cùng anh cũng kịp phản ứng. Chờ anh định thần lại, anh vội vã đến mức xém chút nữa hù dọa bà chủ nhà nghỉ.
“Cô ấy đâu rồi? Hiện cô ấy đang ở đâu?”
“Tôi vừa mới hay tin thôi… có người… có người đưa cô ấy về rồi…”
…
Lạc Thập Giai giận đùng đùng bỏ chạy ra ngoài, vừa chạy được một đoạn trên con đường đầy tuyết, trong hoàn cảnh trời băng đất tuyết và khuôn mặt không còn độ ấm cũng dần dần tắt cơn tức giận đang bùng phát trong người.
Trầm Tuần che chở cô là sai sao? Anh không sai, chỉ là anh dùng cách của anh để chờ đợi cô mà thôi. Ngẫm lại, cơn tức giận của cô cũng rất ngang ngược, nhưng cô cảm thấy cõi lòng mình đau đớn. Cảm giác này tựa như bạn trồng một cây táo thế nhưng người khác lại cho bạn trái lê, hai loại đều ngọt mát như nhau nhưng mùi vị khác nhau rất xa.
Lạc Thập Giai chạy một hồi, người càng lúc càng uể oải, trước mắt mơ hồ không còn nhìn rõ nữa. Hơn nữa nhiệt độ chênh lệch giữa cơ thể đang nóng hầm hập và nhiệt độ lạnh băng của tiết trời càng lúc càng chênh lệch, Lạc Thập Giai nghĩ, dù sao cũng đi ra ngoài rồi, thôi thì cứ đi mua vài liều thuốc về uống đã.
Lạc Thập Giai cũng không nhớ rõ bản thân mình đã té xỉu như thế nào. Đợi đến khi cô tỉnh lại, cô đã nằm trên lưng Trầm Tuần.
Kỳ thực một khắc kia cô đã không còn chút sức nào, mở to đôi mắt mờ mịt, chỉ nhìn thấy mạch máu nơi cổ và tóc nơi ót Trầm Tuần. Tai anh ửng đỏ vì lạnh, người mặc áo dầy, Lạc Thập Giai nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ của anh, mỗi một bước đi đều rất nặng.
Bất giác, nước mắt Lạc Thập Giai rớt xuống. Lọt vào trong cổ áo Trầm Tuần, chắc lạnh thấu tim gan.
“Tỉnh rồi à?” – Trầm Tuần xốc cô đây lên trên lưng: “Có khó chịu lắm không? Anh đưa em đến bệnh viện.”
“Không cần.” – Lạc Thập Giai vừa nghe thấy anh nói liền nổi giận, chẳng biết cái kiểu cách cãi bướng từ đâu sinh ra: “Anh cứ đưa Trường An đi là được rồi.”
Thế nhưng, trong giọng của Trầm Tuần vẫn rất lo lắng và khẩn trương, không vì hành vi ngang ngược vừa rồi của Lạc Thập Giai mà vơi đi hoặc rối loạn, anh vẫn bình thản, bước từng bước một về phía trước. Một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Lạc Thập Giai, đừng nói những lời anh không không muốn nghe.”
Giờ khắc này Lạc Thập Giai cũng buồn bực nhiều hơn, lá gan cũng lớn ra, Trầm Tuần có làm thế nào thì cô cũng giãy đành đạch lên chống lại, hai tay cô chống vào vai Trầm Tuần, hít một hơi sâu rồi lại mạnh miệng: “Anh không muốn nghe cái gì? Em cứ nói đấy, thì sao?”
Vừa nói, vừa vung tay đấm anh bôm bốp, dùng dằng đòi nhảy xuống: “Thả em xuống, ai cần anh cõng, em không dám nhận.”
Tay của Trầm Tuần giữ chặt lấy hai chân của Lạc Thập Giai, mặc cô ngọ nguậy trên lưng anh, hai người vẫn chầm chậm bước đi trong trời tuyết, bước chân hơi loạng choạng, đột nhiên Trầm Tuần đứng lại, không nhúc nhích, đẩy cô lên trên lưng, người cũng bốc lửa vì giận.
Thái độ của anh quá nghiêm nghị, thanh âm thoáng chốc lại cao hơn mấy độ, nghiêm nghị và đầy uy hiếp.
“Lạc Thập Giai, em đàng hoàng một chút cho anh!” – Trầm Tuần ngừng hai giây: “Đợi anh cõng em về rồi em muốn quậy sao cũng được.”
Thấy Trầm Tuần nổi giận quát to như vậy khiến Lạc Thập Giai sửng sốt, cơn tức chất đầy trong bụng không có chỗ phát, tức giận đến mức bất thình lình hét lên một tiếng rõ to, rồi cúi xuống ôm chặt lấy cổ anh. Hận không thể đè anh dẹp lép chết quách đi cho rồi. Kỳ thực do sức khỏe cô lúc này quá yếu, ôm chặt lấy cổ Trầm Tuần như vậy chẳng những không đè chết được anh mà ngược lại còn rất ấm áp.
Trầm Tuần bị hành động như trẻ con của cô khuấy động, cơn tức trong bụng cũng bốc hơi bay biến. Chỉ cảm thấy đoạn đường này tựa hồ chẳng lạnh như băng nữa, mà còn thấy ấm áp và ngọt ngào. Hai người cứ vậy đi một đoạn từ khu dân cư đến bãi đậu xe.
Trầm Tuần mới vừa đi tới chiếc xe của Lạc Thập Giai đang đậu ở ven đường thì Hàn Đông và Quản Tiêu Tiêu đã đi tới trước mặt bọn họ. Hai người đó vốn dĩ đã đi lên xe, nhìn thấy hai người bọn họ đi tới, lại xuống.
Lạc Thập Giai giằng co một hồi cũng chẳng còn chút sức lực nào nữa, người mệt mỏi rã rời, sau đó im lặng ngã lên trên lưng Trầm Tuần không nhúc nhích. Trầm Tuần đặt Lạc Thập Giai vào ghế phó tài, tìm bình dưỡng khí đưa cho cô hít thở. Cô đưa mắt liếc nhìn Trầm Tuần, không lên tiếng, ngoan ngoãn hít dưỡng khí.
“Xảy ra chuyện gì?” – Thấy sắc mặt Lạc Thập Giai cũng trắng bệch, Hàn Đông bước qua hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế? Vừa rồi thấy bà chủ nhà nghỉ hớt ha hớt hải làm chúng tôi cũng hoảng hồn.”
Quản Tiêu Tiêu cũngđã đi tới: “Thập Giai thấy khó chịu ở đâu? Mau đi đến bệnh viện khám xem thế nào nhé, tôi cũng đi cùng.”
Trầm Tuần trầm mặc ngồi trên ghế tài, cúi đầu cài dây an toàn.
“Đi ra ngoài.” – Trầm Tuần lạnh lùng nói.
“Cái gì?” - Trầm Tuần hét lên làm Hàn Đông và Quản Tiêu Tiêu đều giật mình sửng sốt.
“Đi ra ngoài!”
Trầm Tuần nổi giận, hai người trầm mặc ra khỏi xe. Mặc dù có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng đều nuốt ngược vào bụng.
Trầm Tuần nổ máy xe, nhấn cần ga một cái, một làn khói trắng tỏa ra sau đó chiếc xe dần biến mất dạng.
Trường An và Lạc Thập Giai đều được đưa vào trong trạm xá cấp cứu, hai người vốn bất hòa thì ngược lại lúc này vì đồng bệnh tương liên mà sinh đồng cảm và giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau xếp hàng, cũng không tỏ ra lại đối chọi gay gắt.
Tuyết càng rơi dầy đặc, người tới khám bệnh cũng nhiều… Có bệnh mới biết được tình nghiêm trọng của chứng say độ cao đáng sợ đến mức nào, vài người được đưa vào cấp cứu. Tiếng kút kít phát ra từ những chiếc bánh xe giường bệnh được đẩy tới đẩy lui không ngừng vang lên, cũng khiến cõi lòng hoang mang hốt hoảng.
Trường An và Lạc Thập Giai bị phân đến hai phòng bệnh khác nhau, hai người đều phải nhập viện theo dõi một đêm.
Lạc Thập Giai nằm ngủ trên giường bệnh, chiếc giường kê sát vách là một cặp vợ chồng, người chồng luôn ngồi bên cạnh chăm sóc vợ mình, tuy rằng không nói lời nào nhưng bầu không khí thực sự ấm áp. Lạc Thập Giai nhìn gia đình người ta rồi lại quay đầu nhìn cảnh tượng của mình lúc này, thấy trống vắng thê lương.
Trầm Tuần chắc đang đi làm thủ tục, đã đi hơn mười phút rồi vẫn chưa quay lại. Ai biết được có phải anh tiện đường ghé thăm Trường An rồi không? Nghĩ như vậy, Lạc Thập Giai đã cảm thấy lòng trống rỗng chẳng chút cảm xúc gì nữa.
Lúc Trầm Tuần quay trở lại, trên tay còn cầm một nắm giấy tờ, anh lấy một bình nước nóng đặt ở bênh cạnh giường bệnh của Lạc Thập Giai, tìm ghế ngồi xuống.
“Bệnh tình không nghiêm trọng lắm, phải chú ý nghỉ ngơi. Phỏng chừng ngày mai là có thể xuất hiện.”
“Ừ.” – Lạc Thập Giai nhẹ giọng đáp lời, trầm mặc một hồi lại không nhịn được nói: “Anh vừa đi đâu vậy?”
“Xếp hàng đóng viện phí.”
Lạc Thập Giai nhớ lại khung cảnh đông đúc ở bên ngoài trạm xá lúc nãy, ngẫm lại đêm nay cũng không mấy yên ả.
Không ngờ hai người lại có thể bình tĩnh nói những lời này, tuy đã qua nhiều năm nhưng thật ra mỗi khi quay đầu nhìn lại, Lạc Thập Giai đều cảm thấy khó mà tin được.
“Tại sao anh lại nói như vậy?” – Lạc Thập Giai cũng là lần đầu tiên trải lòng, nhổ ra từng cái gai đang ghim chặt trên trái tim mình ra, cô lại hỏi: “Vì sao ngay cả anh cũng không hỏi em?”
Trầm Tuần nhìn Lạc Thập Giai, cúi đầu, thanh âm cũng thấp xuống: “Nếu anh không che chở cho em thì em sẽ bỏ chạy mất.”
Đáp án này của Trầm Tuần khiến Lạc Thập Giai dở khóc dở cười: “Anh là ác thú hay quỷ dữ? Cớ sao em nhìn thấy anh lại bỏ chạy?”
Trầm Tuần khổ sở cười, tựa hồ đang hỏi lại Lạc Thập Giai: “Anh cũng rất muốn biết đáp án của câu hỏi đó.”
Lạc Thập Giai nhìn vẻ mặt chẳng biết phải làm sao của Trầm Tuần, lòng lại thấy chua xót. Cô hít một hơi, cố kìm nén cơn ghen tuông đang dâng lên chóp mũi.
“Em không chạy.” – Lạc Thập Giai còn muốn nói gì đó, nhưng dù có hứa hẹn nhiều hơn nữa thì cô vẫn không thể làm được, nói cũng không có ý nghĩa, chỉ lặp lại một lần nữa: “Em sẽ không chạy nữa.”
…
Lạc Thập Giai mệt mỏi uể oải suốt mấy ngày, hiếm khi có được giấc ngủ ngon thế này, Trầm Tuần cả ngày đều thấp thỏm bất an, tận đến khi Lạc Thập Giai ngủ, rốt cuộc cũng thở dài một hơi.
Vào trong khu vực hút thuốc, đang trầm tư suy nghĩ thì quản lý Vương của khu mỏ gọi điện thoại tới.
“…”
“Vừa nhận được vài tin tức thế này, chẳng khác nào vớ được than sưởi trong ngày đông.” – Quản lý Vương nhẹ thở dài một hơi, khuyên Trầm Tuần: “Tôi biết cậu không nỡ bỏ, tôi cũng không nỡ, thế nhưng Trường Trì bỏ trốn rồi, chúng ta không có tiền bồi thường sẽ bị họ kiện.”
Thuốc lá trên tay Trầm Tuần còn đang cháy, mùi vị nicotin xoáy trong khoan mũi. Trầm Tuần di di dập tắt điếu thuốc, hỏi quản lý Vương: “Người ta đã biết chuyện xảy ra trong khu mỏ của chúng ta chưa?”
“Biết, chủ tịch huyện đã cử người đến.” – Quản lý Vương lại căn dặn Trầm Tuần: “Cậu mau tới đây đi, chủ tịch huyện nói ông chủ đó sẽ đến Ninh Hạ vào cuối tuần, muốn gặp mặt bàn chuyện với cậu đấy.”
Trầm Tuần từ đầu đến cuối chẳng nói gì, quản lý Vương biết sự do dự của anh, nói tiếp: “Chuyện đã xảy ra rồi, dù sao trước đây cũng đã đầu tư hết mấy trăm tệ. Thế nhưng giờ rơi vào tình cảnh này, có thể rút ra nguyên vẹn cũng là may mắn. Hiện tại người chịu trách nhiệm chỉ có hai chúng ta, trong mỏ đã không còn tiền rồi, đây là cơ hội duy nhất.” – Quản lý Vương nhẹ thở dài một hơi, chẫm rãi nói: “Trầm Tuần, tôi không muốn ngồi tù.”
Quản lý Vương nói đến như vậy, Trầm Tuần cũng rất rõ ràng. Ngực như bị đè nặng, từ lúc trong mỏ xảy ra chuyện không may, đến chuyện Trường Trì cuỗm tiền biến mất, bao nhiêu biến cố cứ liên tục đổ xuống làm cho Trầm Tuần cảm thấy uể oải.
“Tôi biết rồi.” – Trầm Tuần cuối cùng trả lời quản lý Vương: “Cuối tuần tôi sẽ tới Ngô Trung.”
***
Trầm Tuần trở về phòng bệnh thì thấy Lạc Thập Giai đã tỉnh lại.
“Sao chưa ngủ?” – Trầm Tuần đi tới chỉnh chăn cho Lạc Thập Giai, dịu dàng căn dặn: “Đi ngủ sớm một chút.”
“Anh về nhà nghỉ nghỉ ngơi đi. Ở đây không có chăn mền, cho dù có bật lò sưởi cũng còn rất lạnh.”
“Sức khỏe anh vốn tốt mà.” – Trầm Tuần mở giường xếp ra, lôi chăn trong tủ phòng bệnh ra.
Anh nghĩ một chút lại nói với Lạc Thập Giai: “Khi nào em xuất viện thì chúng ta lập tức lên đường đi Ninh Hạ.”
“Chẳng phải Hàn Đông nói muốn đi Trịnh Châu?”
“Không đi nữa.” – Trầm Tuần khẽ mấp máy môi nói, lần đầu tiên chủ động nhắc đến hoàn cảnh khó khăn của mình với Lạc Thập Giai.
“Năm ngoái anh và Trường Trì cũng nhau hùn vốn mở một mỏ khoáng, tất cả tiền kiếm được bao năm qua đều đổ hết vào đây, cách đây không lâu, mỏ khai thác xảy ra chuyện, công nhân làm việc trong đó thì chết còn Trường Trì lại mất tích, tiền vốn công ty cũng không thấy đâu.”
“Anh đang hoài nghi Trường Trì cuỗm tiền bỏ chạy?”
“Không hoài nghi.” – Trầm Tuần bất đắc dĩ nói: “Là xác định. Chỉ có anh và cậu ấy được phép điều động tiền vốn công ty, không phải anh thì chính là cậu ấy.”
Tuy rằng Lạc Thập Giai đã biết tình hình khu mỏ từ Hàn Đông, nhưng lúc này nghe Trầm Tuần nói ra, cảm xúc lại mâu thuẫn, càng hiểu sâu càng thấy đau lòng.
“Mất bao nhiều tiền?” – Lạc Thập Giai vô thức bắt đầu nhẩm tính đến khoảng tiền tiết kiệm của mình.
Trầm Tuần cười cười: “Hiện tại có người muốn mua giếng mỏ của anh, nhân lúc cháy nhà đi hôi của, cái giá đưa ra tương đối thấp nhưng cũng đủ bồi thường. Trước mắt cứ đi đàm phán với họ xem thế nào. Nếu như giá cả được thì bán.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT