“Những thứ như giang sơn, được cũng nhanh, mất cũng nhanh, nó đã được định, để các ngươi truy đuổi, nhưng chẳng bao giờ thuộc về bất kỳ ai.”

Tương Vân rất tâm đắc những lời ấy của Ân Tịch Ly, đáng tiếc, lắm kẻ chẳng nhìn thấu. Những ai đi theo kẻ không nhìn thấu, thông thường lại càng mù quáng hơn. Tuy nhiên lẫn trong đám đông những kẻ mù quáng, có đôi người nhận thức được, sẽ khó tránh khỏi tịch mịch, bất lực.

Có một câu khác Tương Vân tâm đắc, vẫn là Tịch Ly nói, “Những thứ như nhân tâm, tới nhanh, đi còn nhanh hơn. Nhân tâm không hề chịu chi phối, nhân tâm của mỗi người chỉ thuộc về cá nhân người đó, ngươi tốt với hắn, hắn do do dự dự với ngươi, ngươi lưỡng lự với hắn, hắn lập tức rời bỏ ngươi. Cho nên giang sơn và nhân tâm, kẻ nào muốn có toàn bộ là rất ngu muội, bởi kết cục khó tránh khỏi tịch liêu.”

Dưới cái nhìn của Tương Vân, Tịch Ly thuộc số ít những người thấu triệt nhất, hơn nữa ai cũng thấy rõ là hắn nhìn thấu, nhưng hắn vẫn một mực giả hồ đồ, so với bản thân mình cả ngày trầm mặc tốt hơn nhiều…Tối thiểu…Còn có thể làm vui lòng những người bên cạnh.

Vì vậy, đại mộng xuân thu chiếm giang sơn của Hoàng Y giáo, vì nhân tâm dao động mà kết cục triệt để đổ nát.

Nước Hoàng Hà vô tình, dâng nhanh, rút cũng nhanh.

Mấy nghìn binh mã thủ hạ của Hoàng Y giáo chủ truy bức thủ lĩnh suốt đêm, giương chiến thuyền vượt sông quy thuận Viên Liệt.

Viên Liệt cho bọn họ một lựa chọn rất tốt, nên chiếm được khoảng nhân tâm hướng đến an định, phá được thành trì, tiêu diệt tận gốc Hoàng Y giáo.

Chiến cuộc cũng không mất bao nhiêu thời gian, nhưng tu kiều bổ lộ cứu trợ thiên tai mất tròn ba tháng.

Trong thế cục loạn lạc này, ba tháng là rất trân quý, thế nhưng, “lãng phí” thời gian một cách công khai như vậy mà mọi người vẫn điềm nhiên khoái hoạt.

Tịch Ly mỗi ngày đi chân trần, xắn quần, cùng nhóm Viên Liệt, Tương Vân chuyển bao cát, khuân gạch, còn hợp lại xây nhà với đám thợ chân lấm tay bùn, rồi đề biển cho bọn họ nữa.

Nhìn một tòa tiểu lâu tu sửa qua một lần hoàn toàn đổi mới, toà thành nhỏ khôi phục lại vẻ náo nhiệt như xưa, Tịch Ly rất thỏa mãn. Hắn có chút quyến luyến, muốn lưu lại, tuy hắn biết không thể. Nhưng trong ba tháng ở đây, ngày nào hắn cũng mong giá mà dây thần kinh nào đó của Viên Liệt bị chạm, đến nói với hắn, đừng đi, cứ lưu lại.

Thế nhưng Viên Liệt chẳng hề nói, ba tháng sóng yên gió lặng, cuối cùng bị văn kiện từ Nhạc Đô đưa đến cắt đứt__Trần Tĩnh đã băng hà.

Điều khiến người ta không tưởng chính là ngày thứ nhì, lúc Viên Liệt chuẩn bị chỉnh tề hồi cung, bách tính thiên hạ đồng loạt hành đại lễ với hắn.

Bởi trong cung đã ban thánh chỉ, Hoàng thượng không truyền ngôi vị hoàng đế cho thái tử, cũng không truyền cho vị linh đồng trời ban mới ra đời kia, mà nhường cho một kẻ không có quan hệ huyết thống, đại nguyên soái Viên Liệt.

Nhất thời, quân dân phấn khởi, thiên hạ hoan ca, chỉ có bản thân Viên Liệt thấy mờ mịt__Làm hoàng đế sao? Hắn vẫn tưởng phải tranh đoạt, nhưng cuối cùng lại chẳng có.

Đồng cảm giác không được hưng phấn mấy, còn có Tương Vân, Hạ Vũ, Tiêu Lạc…Trong mắt bọn họ, Viên Liệt lên làm hoàng đế, nghĩa là quan hệ bằng hữu cùng nhau uống rượu của bọn họ, biến thành quan hệ quân thần.

Quân Viên gia thì vẫn chúc mừng, trong biển người như thế, duy độc Tịch Ly, thẳng thắn tỏ ra rất không vui.

Viên Liệt chỉnh đốn hàng ngũ, từ biệt hương thân xong chuẩn bị ly khai, nhưng lại không tìm thấy Tịch Ly.

Để ngựa đợi chốc lát, Viên Liệt rời khỏi đoàn người, một mình đến khoảng đồng ruộng cách quân doanh bọn họ không xa. Quả nhiên, bắt gặp Tịch Ly đang xắn ống quần, ngồi trên bờ đê mới đắp, đong đưa đôi chân trần, đầu đội mũ rơm, chỉ là phơi cả làn da trắng ra nắng cũng không đen, dáng vẻ vẫn thập phần thư sinh, thập phần quý khí.

Viên Liệt bước qua, đứng cạnh hắn, “Đi, trở về thôi.”

Tịch Ly bất cam quay đầu nhìn hắn, rồi lại quay sang nhìn dòng nước vẫn chảy mãnh liệt. Hoàng Hà… chẳng có con sông nào như vậy, luôn hùng dũng, dù bị ngăn trở không thể chảy xuôi, vẫn cứ hung mãnh.

“Đi về thôi.” Viên Liệt dịu dàng hiếm thấy, ngồi xuống đưa tay điểm điểm lên má Tịch Ly.

“Ta thích ở đây.” Tịch Ly lên tiếng.

Viên Liệt phóng tầm mắt ra, mặt sông mênh mông, nước sông vàng võ, mãnh liệt cuộn trào.

“Thanh sơn bích thủy đầy rẫy không thích, thích nước bùn vàng đục làm gì?” Viên Liệt khẽ cười.

“Ân.” Tịch Ly vẫn tiếp tục gật đầu, “Ta không thích dương liễu ven bờ dưới cầu nước chảy như kẻ khác, cũng không thích cảnh thái bình phồn thịnh vinh hoa phú quý. Ta chỉ thích chốn thâm sơn cùng cốc, đất cằn sỏi đá có tẩy thế nào cũng không sạch kia.”

“Ở đây không có sách đọc.” Viện Liệt một tiễn đâm trúng tim đen của Tịch Ly, chọc hắn mất hứng quay lại trợn trừng mắt.

Viên Liệt nhìn thẳng vào hắn, nói lần thứ ba, “Trở về đi.”

“Nhà của ta không phải Nhạc Đô.” Tịch Ly đáp trả hắn, “Ngươi đã là Hoàng đế rồi, nhiệm vụ của ta cũng hoàn thành.”

“Ta vẫn chưa thống nhất thiên hạ!” Viên Liệt nắm lấy tay hắn, rất chặt.

“Thiên hạ rộng lớn, căn bản không có giới hạn, nhân tâm vừa nắm trên dưới bất ổn, biết chừng mực mà thỏa mãn.” Tịch Ly lãnh đạm nói.

“Ngươi nói đều đúng.” Viên Liệt gật đầu, “Vậy nên không cho ngươi đi.”

Nói đoạn, một tay nhấc Tịch Ly lên.

“A!” Tịch Ly đạp loạn hai chân, “Khó chịu chết được!”

“Ngươi không ngoan ngoãn mà đi!” Viên Liệt ngó hắn, “Sẽ trói đem về.”

“Ngươi thả ta xuống, ta đi!” Tịch Ly khẩn cầu.

Viên Liệt có chút hồ nghi, dễ dàng chịu thua vậy sao?

Theo đó bèn cẩn cẩn trọng trọng buông hắn xuống.

Tịch Ly hai chân chạm đất, vẫn chưa mang hài, cứ thế chân trần đạp bùn tiến lên phía trước. Viên Liệt nhìn quanh, muốn tìm hài cho hắn mang vào, nhưng vừa xoay người đi trong nháy mắt, liền cảm thấy một trận gió vụt qua người.

Viên Liệt sửng sốt, ngẩng đầu, chỉ nghe Tịch Ly hô, “Ta tới rồi!” Đoạn điên cuồng lao về phía bờ đê.

“Uy!” Viên Liệt kinh hãi, vội vã đuổi theo.

Tịch Ly không dừng cước bộ, xông thẳng hướng đại đê, cuối cùng định nhảy vào lòng Hoàng Hà.

Ngay khoảnh khắc hắn nhảy khỏi bờ đê, một cánh tay vươn tới, tóm lấy đai lưng hắn, mạnh mẽ giật trở lại.

Lực của cái ném đầy giận giữ, rất lớn! Như thể quyết tâm quăng hắn một phát thật mạnh, nhưng sau đó lúc hắn sắp chạm đất lại vững vàng đón được hắn, vẫn không nỡ.

“Ha ha ha!” Tịch Ly hứng khởi lăn qua lăn lại, “Ta đã muốn thử từ lâu rồi.”

Viên Liệt nhìn hắn như nhìn kẻ điên, “Ngươi quá chén hả? Nếu vừa rồi ta không nắm được ngươi thì ngươi đã bị cuốn đi mất!”

Tịch Ly đứng dậy, một bên cầm hài một bên mang vào, lục đục phủi tay áo trở về.

Viên Liệt ngó trời, mới rồi trong nháy mắt hắn sợ đến mức tim suýt phóng ra, đành theo sau Tịch Ly trở về, nghĩ bụng tên này gần đây có vẻ hơi thất thường, phải để ý kỹ một chút.

Về đến đoàn, Viên Liệt xoay người lên ngựa, phất tay ra hiệu, “Khởi hành!”

Các tướng sĩ mặt mày rạng rỡ từ biệt hương thân tới đưa tiễn họ, cất bước lên đường.

Tương Vân và Tịch Ly ngồi trong một chiếc xe ngựa, Tịch Ly tựa vào xe ngủ gật, Tương Vân ngồi ngay cửa xe, nhìn dân bản xứ tiễn bọn họ hai bên đường, cười nói, “Viên Liệt rất được lòng dân a.”

“Trước khi Viên Liệt tới, Hoàng Y giáo cũng rất được lòng người.” Tịch Ly lãnh đạm nói.

Tương Vân quay đầu lại, “Tịch Ly, đừng bi quan như thế chứ.”

Tịch Ly ngẩng đầu nhìn hắn, đưa tay vẫy vẫy hắn.

Tương Vân rất nghe lời tiến đến, ngồi bên cạnh quay sang cười với hắn.

“Vậy ngươi có từng nghĩ, chúng ta về sau, kết cục như thế nào mới là lạc quan không?” Tịch Ly nghiêm túc hỏi.

“Sẽ tốt cả thôi!” Tương Vân đưa tay cầm lấy trống bỏi trong tay Tịch Ly, miết miết, đập vỡ nát, quẳng ra ngoài cửa xe.

Tịch Ly nhìn hắn một hồi, chìa tay ra, “Ngươi đền, mặc kệ! Ta muốn Man vương đem một vạn lượng vàng đến chuộc ngươi, bằng không ngươi phải chung thân ở Nhạc Đô một trăm năm!”

Tương Vân thấy hắn la lối ầm ĩ, đành bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay xoa xoa đầu hắn, “Ta phải đi, ngươi bảo trọng.”

Tịch Ly bất cam, “Lại muốn đi a, mới đến chưa bao lâu.”

Tương Vân với lấy bình rượu bên cạnh, uống cùng Tịch Ly.

“Này, về sau ngươi phải đến thăm ta a!” Tịch Ly cạn chén với hắn.

“Ân.” Tương Vân gật đầu, “Đúng rồi, ta có nhi tử.”

“Phốc…” Tịch Ly không phòng bị, phun cả ngụm rượu ra.

“Khục khục…” Vừa đấm ngực vừa thất kinh nhìn Tương Vân.

Tương Vân cơ hồ muốn đạt được hiệu quả này, cười đến sảng khoái, vỗ vai Tịch Ly, “Hữu duyên tái kiến vậy, bất luận trong tương lai các ngươi thắng hay ta thắng, ngày phá thành, phải cùng nhau uống rượu.”

“Ân.” Tịch Ly gật đầu, Tương Vân vén rèm mã xa lên, hướng về trạm gác xa xa hô vài tiếng. Một chiến mã hắc sắc phi nhanh đến, Tương Vân nhảy lên ngựa, chắp tay với Viên Liệt đằng xa, nói đôi câu cáo từ, Viên Liệt gật đầu.

Xoay đầu ngựa, Tương Vân tuyệt trần rời đi.

Tịch Ly ngồi ở cuối mã xa, nhìn hắn chạy xa dần.

Thẳng đến khi không còn thấy được bóng dáng Tương Vân, Tịch Ly mới trở lại trong mã xa, rượu sầu từng chén nối từng chén, chẳng rõ uống bao lâu, lúc Hạ Vũ vào xe, chứng kiến Tịch Ly ôm bình rượu ngả nghiêng dựa vào thành xe, lẩm nhẩm trong miệng.

Hạ Vũ tiến đến gần nghe kỹ, chỉ thấy hắn lặp đi lặp lại nhiều lần, “Nhân tâm, giang sơn, để con mẹ ngươi! Bằng hữu, hảo tửu mới là chân thật. Nhìn không thấu, nhìn không thấu, đồ ngu! Đồ ngu!”

Hạ Vũ lắc đầu, đoạt lấy bình rượu trên tay hắn, vỗ vỗ lưng hắn, “Thiên hạ chỉ toàn kẻ ngu, càng ngu muội thì mới có thế gian phù phiếm, chẳng phải ngươi đã nói ngươi yêu chốn phồn hoa kia nhất ư, là tự ngươi thích mù quáng, ngươi trách ai?”

Sau đó, Viên Liệt cùng Tiêu Lạc ở bên ngoài nghe thấy trong mã xa vang lên chuỗi va đập “Binh binh bang bang”, tiểu giáo đánh xe xấu hổ nói, “Nguyên soái, Tướng gia và thần y bắt đầu đánh nhau!”

Tiêu Lạc và Viên Liệt đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt thôi ngựa một cái, tránh xa chút, đỡ phải bị vạ lây.



Tốc hành chạy hơn mười ngày, rốt cục mọi người cũng về tới Nhạc Đô.

Hiện tại trở về vừa hay, tang sự trong lúc chờ đợi Quý Tư đã cho người lo liệu xong. Nhiệm vụ ở Hoàng Hà thắng lợi, Viên Liệt cứu nạn thiên tai trở về trong tư thế anh hùng, một vị hoàng đế lý tưởng văn võ song toàn, một quốc tướng gia luôn được lòng dân.

Chuyến này mọi người khải hoàn trở về, vinh quang biết nhường nào, đương nhiên toàn thành đón mừng nghênh tiếp.

Viên Liệt dẫn mã xa vào thành.

Dưới con mắt người ngoài, bọn họ có tất cả, được ước ao không ngớt, nhưng buồn cười nhất là chỉ mình bọn họ biết, đến tận lúc này cái gì cũng không có.

Tịch Ly và Hạ Vũ ngồi trong mã xa, tựa hồ vẫn đang giận dỗi, một kẻ trên mặt bầm một mắt, cầm quả trứng luộc lăn mất mấy ngày, vẫn chẳng khá hơn.

Về đến cửa hoàng cung, Quý Tư dẫn toàn triều văn võ đại thần tiến ra, hành đại lễ, nghênh đón Viên Liệt hồi triều.

Viên Liệt xoay người xuống ngựa, nhìn lướt qua mọi người chung quanh, những người quỳ trước mặt đều từng là bằng hữu trưởng bối, quỳ xuống cảm giác thật xa cách, trước đây gặp mặt vẫn hàn huyên đôi câu, quan văn thì vấn an, võ quan chỉ cần đơn giản thủ một quyền.

Hôm nay tất cả cúi đầu, quỳ tại nơi này.

Viên Liệt đột nhiên không biết phải làm sao để cất bước, hắn nhìn không thấy mặt những người đó, chẳng biết hiện tại bọn họ đang khóc hay đang cười, hoan hỉ hay thương tâm.

Hắn chỉ thấy người quỳ kín, nối dài dằng dặc đến cung điện nguy nga.

Con đường trải kim thảm hơn hẳn dải đất vàng, so với gạch đá xanh êm ái hơn, bước lên trên thật khó khăn, mạnh một chút sợ nát, nhẹ một chút, sợ trượt.

Từ lúc Viên Liệt chào đời tới nay, lần đầu tiên đi đứng lại vất vả đến thế.

Băng qua một đoạn đường thật dài, mới phát hiện ra bên cạnh chẳng có ai, chỉ có chính hắn!

Ngập ngừng quay đầu lại, thấy binh mã đã cách mình rất xa, hơn mười vạn binh mã Viên gia quân cũng đang quỳ ở đó, toàn bộ Hoàng thành không một ai đứng, tất cả mọi người đều quỳ.

Viên Liệt ngẩn ra tại chỗ, chợt thấy xa thật xa, mành xe khẽ nhấc lên, Tịch Ly bước xuống xe.

Viên Liệt bàng hoàng, chăm chú nhìn hắn.

Tịch Ly cũng đứng ở nơi đó, ngẩng đầu quan sát hắn.

Viên Liệt thấy hắn khẽ phất vạt áo, liền chau mày, trong bụng tưởng như sông cuộn biển trào, đầu chỉ tồn tại mỗi một ý niệm_Ngươi đừng quỳ, người nghìn vạn lần chớ có quỳ.

Tịch Ly chỉ là giũ giũ bụi trên vạt áo, ngước mặt thấy Viên Liệt vẫn còn đứng yên một chỗ, đột nhiên hắn bật cười.

Viên Liệt vốn nghe bốn phía an tĩnh, thanh âm gì cũng không nhận được, tiếng cười của Tịch Ly bởi thế mà đặc biệt rõ ràng. Người kia như đang trông thấy điều gì thú vị, cười hứng khởi đến giậm chân, kết cục ngã nghiêng. Quần thần hai mặt nhìn nhau, nhìn Tịch Ly như nhìn kẻ điên.

Qua cơn cười ngặt nghẽo, Tịch Ly lắc đầu, như thể vừa xem xong một màn hài kịch, chậm rãi hé môi, mấp máy miệng.

Không ai biết hắn nói gì, Viên Liệt cũng chột dạ.

Tịch Ly nói đoạn, phần phật dứt áo quay lưng mà đi, bỏ lại cả biển người đang quỳ, sững sờ nhìn theo.

Chúng thần đều cho là Tịch Ly điên rồi, đồng thời phỏng đoán chẳng được mấy ngày nữaViên Liệt sẽ giết hắn.

Nhưng Viên Liệt tuyệt nhiên không nói gì, quay đầu lại, yên lặng, một mình bước hết đoạn đường trước mặt, ngồi lên ngai vị Đế vương.

Quần thần lần thứ hai dập đầu, tung hô vạn tuế, khí chấn sơn hà, tiếc rằng Viên Liệt không hề cảm động chút nào, trước mắt vẫn là đôi môi Tịch Ly đang mấp máy, người kia nói__Con đường này đã định sẵn phải đi một mình, không thể có hai người.

Viên Liệt ngẩng đầu, nhẹ nhàng bãi tay.

Quần thần đứng nghiêm dậy, trên mặt mang những biểu hiện khác nhau.

Lần đầu tiên Viên Liệt nhìn mọi người dưới góc độ này, quả nhiên khác biệt rất lớn so với thường ngày, lạ lẫm đến vậy… Nguyên lai đây là cảm giác của bậc đế vương, cô độc, xa cách, xen lẫn quyền lực vô hạn.

Viên Liệt nhìn đạo thánh chỉ còn trống cùng tân ngọc tỷ, đột nhiên nghĩ__Nếu hạ chỉ lệnh Tịch Ly mỗi ngày đều cười với ta, hắn sẽ cười chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play