Sáng hôm sau, Tiêu lão vương gia dậy thật sớm, định ra sân tập luyện buổi sáng, nhưng lại bắt gặp một toán cô nương trang điểm lộng lẫy đứng giữa sân trong, trang phục của cả nhóm thoạt nhìn khẳng định không phải nữ nhân nhà lành.

Lão vương gia nhíu mày, nhân vật đầu bảng bị lôi ra giáo huấn chính là Tiêu Lạc theo hầu bên cạnh, “Lạc nhi, hồ đồ!”

Tiêu Lạc vội vã xua tay, “Cha, không phải ta a.”

Tiêu lão vương gia nhíu nhíu đỉnh mày, tiến lên vài bước, liền thấy Ân Tịch Ly đang đánh một cú ngáp, ngồi xổm trước cửa, nâng cằm ngắm mấy cô nương nọ.

Viên Liệt cũng ở kế bên.

Lão vương gia lập tức kéoViên Liệt đi, “Thế chất, làm cái gì vậy?”

Viên Liệt theo Tiêu lão vương gia lui qua một bên, hạ giọng thuật lại phương thức bọn họ đã chuẩn bị để đối phó Uy tặc.

“Hảo! Tốt!” Lão vương gia vỗ tay, “Chiêu này quả thực cao minh, thế chất đúng là thông minh tuyệt đỉnh, có thể nghĩ ra được diệu kế như thế!”

Viên Liệt lắc đầu cười, chỉ sang Ân Tịch Ly đang bưng chén trà đặc uống cho tỉnh ngủ, “Là Tịch Ly nghĩ ra, người cũng do hắn tìm tới!”

“Nga…” Lão vương gia vuốt vuốt chòm râu, ngầm gật đầu, nguyên bản cứ ngỡ Ân Tịch Ly là hạng tú hoa chẩm đầu (gối thêu hoa), không ngờ thật sự rất thông minh a.

“Cáp~a” Tối hôm qua Tịch Ly bỏ cả đêm ra tính toán kế hoạch, không hề ngủ, vốn định sáng sớm bù lại một giấc, thế nhưng đám tỷ muội kỹ viện trời còn chưa sáng đã mò tới, Tịch Ly chẳng thể làm gì khác đành thức dậy.

“Khái khái, tất cả đừng tranh cãi.” Tịch Ly khoát khoát tay với đám kỹ nữ, quan sát trên dưới một lượt rồi bất chợt lắc đầu nguầy nguậy, “Ngươi xem nhìn các ngươi… đúng là các ngươi tú lệ, nhưng không phải cái kiểu này. Nữ nhân lương thiện a, ta cần dân nữ nhà lành! Thoạt nhìn giống bậc hiền thê lương mẫu đơn thuần mưu sinh trên ngư thuyền kia!”

Mấy vị cô nương che miệng cười khúc khích, hành lễ với Ân Tịch Ly, “Đại nhân, bọn ta đã sớm chuẩn bị chu đáo, đây là để tránh cho người ngoài hoài nghi nên mới cố tình ăn vận như thế thôi.”

Tịch Ly chớp chớp mắt, nắn cằm, “Nga! Các vị tỷ tỷ hảo mưu trí a.”

Mấy cô nương cười đến run người, hỏi Ân Tịch Ly xem có chỗ nào thay y phục được không, hay là thay luôn ngay trong sân?

Tiêu lão vương gia thấy vô cùng thất thố, vội vàng phân phó người chuẩn bị một gian phòng cho nhóm kỹ nữ hóa trang.

Chỉ sau chốc lát, cả toán kỹ nữ đã hoán trang phục xong bước ra, vận y phục vải bố mộc mạc, xách làn…Toàn bộ y phục tầm thường, thoạt nhìn tất cả, đều trông như những thôn phụ xinh đẹp.

“Ân, ta muốn chính là kiểu này!” Tịch Ly thỏa mãn gật đầu.

“Thuyền ta cũng đã thu xếp tốt rồi.” Viên Liệt nói, “Chuẩn bị đầy đủ.”

“Hảo!” Ân Tịch Ly vỗ tay một cái, “Vậy thì chúng ta không nên chậm trễ việc này nữa, lập tức hành động!”

Theo chỉ thị của Viên Liệt, mọi người dựa vào kế hoạch mà tiến hành.

Người phái đi rồi, tuy rằng kế hoạch đã được vạch ra cẩn thận, nhưng Ân Tịch Ly vẫn khá lo lắng, hắn cũng biết toán thủ hạ của Viên Liệt hầu hết đều bản lĩnh, hy vọng chuyến này có thể thành công.

Tước Vĩ đã đến Giang Nam được mấy hôm, ngày ngày du ngoạn lại còn viếng thăm từng tửu lâu dùng bữa, cuộc sống thường nhật hết sức mỹ mãn.

Hôm nay bắt gặp Ân Tịch Ly quanh quẩn trong sân, bèn tiến đến hỏi, “Uy, tiểu Ân tử, làm gì mà cứ đi loanh quanh vậy?”

“Ai, mặc kệ đi.” Tịch Ly cũng chẳng buồn giải thích nhiều với hắn, để hắn được an tâm ăn uống phủ phê.

“Ta biết, tiểu tử ngươi tính lấy tiểu thắng đại tay không bắt sói chứ gì.” Tước Vĩ vừa ăn một xâu gì đó vừa thản nhiên nói.

“Sao ngươi biết?” Tịch Ly ngạc nhiên, nghĩ bụng chắc lão gia tử này thành tinh rồi!

“Ai nha, để đánh lũ Uy tặc kia dùng công không được thủ không xong, hơn nữa trận này lại trực tiếp ảnh hưởng đến việc thu phục đồng minh của Viên Liệt, tất phải cần tới biện pháp tốt nhất, phương thức do Ân Tịch Ly ngươi nghĩ ra, dĩ nhiên là tốt nhất rồi.”

Tịch Ly nhíu mày, tiến tới bên cạnh Tước Vĩ vén y phục ngồi xuống, “Lão đầu, ngươi tâng bốc ta lên trời a?”

“Đâu có tâng bốc gì ngươi, chỉ là muốn ngươi tự tin thêm một chút.” Tước Vĩ dùng que trúc xiên viên gõ gõ vào đầu Ân Tịch Ly, “Úy thủ úy vĩ (cái gì cũng sợ) thì giúp Viên Liệt tranh đoạt thiên hạ thế nào được a.”

Tịch Ly chống hai tay lên đầu gối nâng mặt, nói với tâm sự nặng nề, “Lão gia tử, ngươi đã phát hiện ra hay chưa vậy…”

“Về việc gì?” Tước Vĩ nhìn Tịch Ly.

“Kỳ thực Viên Liệt cũng rất thông minh a?” Tịch Ly hỏi.

“A.” Lão đầu tươi cười, “Nếu hắn ngốc, ta lại có thể chịu thu hắn làm đồ đệ sao?”

“Ân.” Ân Tịch Ly gật đầu, không nói.

“Ngươi làm sao vậy?” Tước Vĩ hỏi, “Viên Liệt tiểu tử lôi ngươi ra chọc cái gì nữa rồi?”

“Ân…” Tịch Ly ôm đầu gối, ngẫm nghĩ nói, “Kỳ thực có đôi khi, kẻ thoạt nhìn thông minh, cũng chưa chắc chiếm được mấy phần tiện nghi.”

Tước Vĩ cười có chút đồng cảm, “Đúng vậy a, lão thiên gia công bằng mà.”

“Đúng a, xưa nay bậc đế vương đa phần đều có khiếm khuyết, hơn nữa hầu hết là thay đổi thất thường nhân diện thú tâm”. Tịch Ly thở dài, “Lấy chuyện Viên Lạc làm điển hình mà nói đi, ta nghĩ đối với hai huynh đệ bọn họ ta chiếm vị trí rất nhỏ bé.”

Tước Vĩ nhìn Tịch Ly, chờ hắn nói tiếp.

“Ta vẫn cho rằng Viên Lạc rất mưu mô, hành xử khá cực đoan, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, cho nên mới nhiệt tình trợ giúp Viên Liệt.” Tịch Ly chậm rãi nói, “Mà Viên Liệt ư, thường thì bản tính hết mực thành thật, không mấy tính toán. Nhưng còn sự kiện luận võ chiêu thân phải lý giải thế nào đây? Viên Liệt dường như cái gì cũng thấu hiểu, nhưng cũng tựa hồ chẳng biết gì cả… Hắn vẫn nhường nhịn Viên Lạc, chẳng qua chỉ vì không nhất thiết phải so đo với Viên Lạc thôi.”

“Nếu nói vậy, chẳng bằng nói, tiểu tử Viên Liệt minh bạch hết những chuyện cần hiểu, còn việc không nên đào sâu vào thì hắn ra sức không chịu hiểu.” Tước Vĩ gượng cười đôi ba cái, “Điểm này cũng không hại gì a, nói về mặt sinh tồn, chính kẻ nhân diện thú tâm mới có khả năng lên làm đế vương được a.”

“Nói nghe đơn giản quá.” Tịch Ly lầm bầm một câu.

“Ngươi còn non nớt lắm.” Tước Vĩ chống gối đứng dậy, ăn hết sạch xâu viên, liếc liếc Ân Tịch Ly, nói một cách không ngần ngại, “Hoàn toàn không phải lỗi ở hắn, là ngươi sai.”

Tịch Ly sửng sốt, vung tay đẩy Tước Vĩ một phát, “Ngươi già quá hóa hồ đồ rồi đó, cớ sao là ta sai.”

“Hay nha, ngươi nên cẩn thận đi, sau này ngươi cũng sẽ già đấy!” Tước Vĩ chọc chọc xiên tre vào cánh tay Ân Tịch Ly.

Ân Tịch Ly gạt tay hắn ra, đứng lên bỏ đi.

“Ai.” Lão đầu lắc đầu, thấy hắn phức tạp hóa vấn đề nên định bụng khuyên hắn đôi câu, “Chính vì ngươi không chịu làm rõ, lúc ở cạnh hắn ngươi coi hắn là gì? Khi thì ngươi xem hắn như một phụ tá cứng đầu, khi lại cho hắn trở thành kẻ mê luyến ngươi, thế nên không xác định được là phải. Đôi lúc hắn động lòng, ngươi lại nghĩ là hắn bị tác động bởi bá nghiệp, vì hắn nhắm tới bá nghiệp nên mới đóng giả với ngươi … Ai, ngươi cũng khó hầu hạ quá đó.”

Tịch Ly sửng sốt, ngẫm lại tự thấy mình đuối lý, bèn vung tay áo, bực bội bỏ đi.

Tước Vĩ lắc đầu thở dài, “Ai, tên này nha, hễ nói đến chuyện tình cảm thì lại hồ đồ, vẫn là người thông minh không tránh khỏi một kiếp.”

Lúc Tịch Ly trở lại tiền sảnh, Viên Liệt đang xem công văn.

“Đang nghiên cứu cái gì vậy?” Tịch Ly tiến tới hỏi.

“Nga, là báo cáo từ mật thám ở Nhạc Đô.”

“Tình hình Nhạc Đô sao rồi.”

“Ha ha, trong lúc ta vắng mặt, lão họ Trần lại bắt đầu chiêu binh mãi mã, khuếch trương thực lực.”

“Thiếu kiên nhẫn đến thế a.” Tịch Ly cười khẩy một tiếng, “Hắn làm như vậy chẳng khác nào ngầm nêu lên sự kiêng dè đối với ngươi cả, kỳ thực hành động đó gần như sẽ dẫn đến việc bức ngươi tạo phản.”

“Con người ta dù có khôn khéo đến đâu, lúc về già cũng khó tránh khỏi hồ đồ.” Viên Liệt cất thư tín vào phong, “Bên cạnh Trần Tĩnh hiện nay toàn lũ dốt nát chỉ biết vuốt mông ngựa, kẻ ngồi ở địa vị cao, chẳng bao giờ muốn nghe những lời hữu ích.”

Tịch Ly ngồi bên cạnh, tay chống cằm nhìn hắn, “Vậy còn ngươi? Ngươi không ghét bỏ những người bảo ngươi ngốc sao?”

“Có người chê ta ngốc là việc tốt, điều đó chứng tỏ ta có rất nhiều người thông minh bên cạnh.” Vừa nói, Viên Liệt vừa điểm vào chóp mũi Ân Tịch Ly một cái.

Tịch Ly nhướn mày, nghiêng mắt quan sát Viên Liệt, cử chỉ vừa rồi của Viên Liệt có vẻ thân mật!

“A.” Viên Liệt không phát hiện ra vẻ kinh ngạc trên mặt Ân Tịch Ly, cúi đầu tiếp tục đọc công văn.

Đến bữa tối, người được phái đi trở về báo cáo thành quả.

Buổi chiều ngư thuyền rời bến đi đánh cá theo thông lệ, điểm bất đồng duy nhất chính là, trên thuyền còn có thêm mấy cao thủ Viên Liệt phái đi, giả trang thành bạn đồng hành của ngư phu.

Quả nhiên, nhiều tàu đánh cá gặp phải Uy tặc trên biển, ngư thuyền vờ như tháo chạy, lũ Uy tặc bị dụ đến, vừa lên thuyền đã bị phục binh giết toàn bộ.

Liên tục lặp lại với hơn mười ngư thuyền, vì thế chỉ trong ngày, đã giết được cả trăm tên Uy tặc.

Mặt khác, nhóm kỹ nữ giả trang thành nữ nhân nhà lành đi lại trên bờ, sau khi rơi vào tằm ngắm của Uy tặc liền xoay người bỏ chạy… Lúc chúng tưởng chừng như sắp đuổi kịp, đột nhiên cao thủ Viên gia quân đã mai phục sẵn ven đường xông ra giao đấu, lũ Uy tặc bị giết sạch.

Viên Liệt nhận tin thắng lợi liên tiếp báo về, hết sức vui vẻ, toan lệnh cho người đem thi thể treo lên thị chúng thì bị Tịch Ly ngăn cản.

“Không được treo!”

Viên Liệt thắc mắc, “Có thể răn đe được lũ Uy tặc, vì sao không treo lên?”

“Ai, vẫn chưa đủ sức uy hiếp!” Tịch Ly cười, làm thế còn giúp bọn chúng thêm phòng bị, chúng ta nên âm thầm giết nhiều một chút trước đã! Giữ lại hữu dụng.

Viên Liệt nghĩ Ân Tịch Ly lưu lại tất sau sẽ dùng đến, bèn sai ngươi lặng lẽ đem toàn bộ thi thể giấu đi, bảo toàn bí mật không để cho bất kỳ ai biết.

Cứ tiếp tục giết như thế đến ba ngày, người phía bọn Uy tặc phái ra mỗi ngày đều đi không trở lại, thoạt đầu cứ tưởng do gặp phải giông tố, nhưng mấy hôm liền đều sóng yên gió lặng a.

Chớp mắt đã tới ngày thứ tư, số lượng Uy tặc bị giết giảm mạnh.

“Nhất định là bọn chúng đã bắt đầu cảnh giác, trốn trong sào huyệt không xuất đầu nữa.” Viên Liệt hỏi Tịch Ly, “Tiếp theo làm gì?”

Tịch Ly đang ăn khoai lang nướng Tước Vĩ chia cho hắn, bất mãn đạp Viên Liệt một cước, “Ngươi tự mình động não đi, cái gì cũng hỏi ta hết.”

Viên Liệt nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên với tới túm cổ tay hắn đoạt lấy khoai lang của hắn, “Có kẻ thông thái như ngươi bên cạnh, ta không hỏi ngươi thì hỏi ai.”

Tịch Ly bảo hộ cổ tay cầm khoai lang bị hắn túm, Viên Liệt kéo qua hắn kiên quyết không qua, cả hai không ngừng giằng co trong đại trướng, dưới cái nhìn của kẻ khác thì đây chẳng phải là đang đả tình mạ tiếu (đánh yêu mắng yêu) sao.

Trên đời này Tịch Ly thường được mọi người khen là thông minh, vốn đã sớm mất hết cảm giác rồi, tuy nhiên chỉ độc nhất tiếng thông minh từ Viên Liệt, lại nghe vô cùng thuận tai.

“Uy.” Viên Liệt dùng cán bút chọt chọt hắn, “Rốt cuộc là có biện pháp hay không?”

Tịch Ly đắc ý, “Dĩ nhiên là có rồi!”

Viên Liệt tươi cười ngoắc ngoắc ngón tay.

Tịch Ly nhíu mày, nghĩ bụng cớ sao dạo gần đây Viên Liệt càng ngày càng cởi mở vậy? Lẽ nào  thật sự bởi vì con người ta một ngày nọ đột nhiên nghĩ thông suốt thì sẽ không còn bồn chồn nữa sao?

Nhưng cũng đành chịu, chẳng thể làm gì hơn là tiến tới gần, đem kế hoạch nói qua một lượt cho Viên Liệt.

Ngày thứ hai, tàu đánh cá vẫn rời bến như cũ, đám Uy tặc lần này đều bị bắt sống.

Viên Liệt chiêu cáo thiên hạ, báo tin trưa ngày mai, tại bờ sông sẽ hỏa thiêu bọn Uy tặc đã bắt được mấy ngày qua, tổng cộng hơn một nghìn tên.

Tin tức này vừa phát đi, cả vùng duyên hải lập tức chấn động, toàn thể bách tính trầm trồ khen ngợi.

Thế nhưng trên thực tế, Viên Liệt cũng không bắt được nhiều Uy tặc đến như vậy, mà là dùng rất nhiều Triệu gia quân bù vào cho đủ số, mục đích thật sự đương nhiên là… Dụ người tới cứu.

Quả nhiên, đêm đó, một toán nhỏ nhân mã Uy tặc tập kích bờ biển.

Nguyên lai có một bộ phận Uy tặc cải trang thành Hán nhân ẩn trốn trong thành, bọn chúng lẳng lặng tiếp cận bờ biển, nhận thấy canh phòng cũng không nghiêm ngặt, mà bị giam trong ***g sắt phía trước, đích thực chính là người của mình, liền triển khai trận đột kích.

Tuy nhiên nhân mã của Viên Liệt đã sớm mai phục bên trong ***g, thậm chí cả cửa ***g cũng không hề khóa.

Viên Liệt đích thân dẫn binh, vừa thấy Uy tặc đánh tới là lập tức nghênh chiến… Thoáng chốc đã giết sạch hơn phân nửa đám hải khấu, chỉ chừa lại vài tên Uy tặc, Viên Liệt cố tình phóng thích chúng.

Lúc bấy giờ, Tiêu Lạc đem thủy quân mai phục sẵn trên biển bám theo đám Uy tặc chạy thoát, lần đến tận hòn đảo nhỏ bọn chúng ẩn thân.

Thủy quân nhất tề xông lên, diệt trừ hết đại bản doanh Uy tặc.

Một trận lửa lớn, toàn bộ tiểu đảo cháy sạch hỏa quang rực trời, Viên Liệt toàn thắng một trận đến nhất binh nhất tướng cũng không hao tổn, lão Vương gia mừng rỡ đãi tiệc rượu đại lễ ba ngày ba đêm tại vương phủ.

Nhất thời, thanh thế của Viên Liệt như mặt trời ban trưa, đồng thời danh tiếng thần toán của Ân Tịch Ly cũng bất hĩnh nhi tẩu​[83]​.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play