Tề Thúc Hạo bệnh tới khí lực khô kiệt, tựa như chỉ trong một đêm đã đốt cháy hết sinh mệnh của nó.
Tuy rằng đại phu đã lên núi chẩn bệnh, Hình Vệ lại trắng đêm không ngủ chăm sóc, nhưng nhiệt độ trên người nó không giảm.
“Ngươi ngủ một chút đi! Trời cũng sắp sáng rồi. Bọn ta sẽ giúp ngươi trông coi Thúc Hạo.” Tề Bá Quang khuyên.
“Ta không buồn ngủ! Ta muốn thức để chăm sóc y.” Hình Vệ cự tuyệt lời đề nghị của Tề Bá Quang, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Tề Thúc Hạo không rời.
Từ sau giờ ngọ (buổi chiều) đến tận đêm khuya, Hình Vệ vẫn chưa từng chợp mắt, mặt mũi tiều tụy, khuôn mặt gầy đi thấy rõ.
Lúc này, Tề Thúc Hạo ở trong mộng nói mớ, tiếp theo liền thống khổ giãy dụa kịch liệt.
“Thúc Hạo! Đừng sợ! Ta ở đây.” Hình Vệ thật cẩn thật ôm lấy Tề Thúc Hạo, phòng ngừa nó làm thương tổn chính mình.
Giãy dụa được một lúc, Tề Thúc Hạo từ từ bình tĩnh, chậm rãi mở hai mắt ra.
“Thúc Hạo! Nhìn ta! Ta là Hình Vệ a.”
Đôi mắt của Tề Thúc Hạo vẫn còn mờ mịt, vẫn chưa đem Hình Vệ trước mặt đặt vào trong mắt, nó dường như không biết bản thân mình đang ở đâu mà nhíu nhíu mi, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Loại tình huống này không phải là lần đầu tiên xảy ra. Mặc dù Tề Thúc Hạo luôn rất nhanh bình tĩnh trở lại, nhưng số lần diễn ra lại quá mức thường xuyên, đối với tình trạng thân thể của nó hiện tại quả thực là họa vô đơn chí*.
(họa vô đơn chí: ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề)
“Thúc Hạo!” Hình Vệ khẽ gọi một tiếng, nhưng Tề Thúc Hạo không có mở mắt ra nữa. Y tiếp tục ôm nó một lúc lâu!
Mới từ từ đặt nó nằm xuống gối, một lần nữa đắp lại chăn cho nó.
Lúc Hình Vệ đặt cánh tay nó vào trong chăn, ánh mắt đột nhiên dừng ở chiếc nhẫn trên tay Tề Thúc Hạo. Y nhanh trí suy nghĩ, tìm biện pháp cứu nó.
“Các ngươi có thể rời đi trước được sao? Ta muốn ở cùng Tề Thúc Hạo một chút.”
“Này…” Tề Bá Quang lộ vẻ mặt lúng túng.
“Làm ơn!”.
Tề Bá Quang chần chừ một chút – rốt cuộc cũng gật đầu.”Được rồi! Bất quá nếu có chuyện gì xảy ra, nhớ lập tức báo cho bọn ta biết.”
“Nhất định!” Hình Vệ lập tức đáp ứng.
Tề Bá Quang nhìn Tề Thúc Hạo một cái, mới xoay người bước xuống lầu! Cũng mang hai vị sư đệ đang chờ ở lầu một đi theo. Đợi bọn họ đi hết rồi, Hình Vệ mới vén chăn lên, nâng tay phải của Tề Thúc Hạo, tháo chiếc nhẫn ra. Y lúc trước sốt ruột đến đần độn, mới không nhớ tới việc lấy lại vòng Càn Khôn. Nếu như sử dụng sức mạnh của vòng Càn Khôn, hẳn là có thể giúp nó điều trị!
Hình Vệ thuận lợi gỡ chiếc nhẫn xuống, đeo vào ngón tay của mình, bắt đầu niệm chú, khởi động sức mạnh của vòng Càn Khôn. Từ từ, vòng Càn Khôn phát ra ánh sáng màu lam, ánh sáng dần khuếch tán, cuối cùng đem hai người vây trong vòng sáng.
Loại tình hình này ước chừng liên tục kéo dài suốt một canh giờ, tình trạng nói mớ của Tề Thúc Hạo không có tái phát nữa, hơi thở dồn dập cũng từ từ ổn định, thanh âm niệm chú của Hình Vệ cũng từ từ chậm lại, vòng sáng cũng dần ảm đạm, cuối cùng biến mất không có dấu tích.
Hình Vệ đeo lại vòng Càn Khôn vào ngón tay Tề Thúc Hạo, mệt mỏi ngã xuống một bên. Song mặc dù y tiến vào trong giấc mộng, nhưng tay vẫn không ngừng nắm chặt lấy tay Tề Thúc Hạo không buông.
Cho đến tảng sáng, hai người vẫn không tỉnh lại.
Khi đó, Tề Bá Quang đến xem qua một lúc, thấy hai người bọn họ đã ngủ say rồi, mới an tâm rời đi.
*************
Ánh nắng buổi sáng, đem vẻ lo lắng ngày hôm qua quét sạch. Ánh nắng nghiêng nghiêng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, trùng hợp chiếu vào người Tề Thúc Hạo. Nó yếu ớt tỉnh lại.
Nó muốn ngồi dậy! Nhưng mới vừa cử động chán nản ngã lại trên giường.
“A!”
Động tác của Tề Thúc Hạo, khiến Hình Vệ ở bên cạnh giật mình tỉnh giấc. “Ngươi tỉnh rồi à? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?” Y liên tục hỏi không ngừng, con ngươi tràn đầy vẻ mừng rỡ như điên.
“Ta bị sao vậy?” Tề Thúc Hạo chỉ cảm thấy cả người mình vô lực, trong khoảng thời gian ngắn không còn nhớ chuyện gì đã phát sinh. Nhưng chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của nó chợt biến đổi, phút chốc xoay người đi, không chịu đối mặt với Hình Vệ.
Sự lạnh lùng của nó giống như một thanh lợi kiếm*, tuyệt tình xuyên qua lồng ngực của Hình Vệ.
(lợi kiếm: thanh kiếm sắc bén)
“Ngươi nhớ tới chuyện đó sao?” Giọng y vì thiếu tự tin mà mềm xuống.
“Loại chuyện đó! Cho dù muốn quên cũng quên không được.” Trong thanh âm của Tề Thúc Hạo không khó nghe ra nó đang trách móc Hình Vệ.”Xin lỗi!” Hình Vệ nói.
Nếu như chỉ cần giải thích, chỉ cần nhận sai là có thể xoa dịu vết thương của nó, thì muốn y cả đời đền tội, y cũng không oán không hận, nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy.
“Thay vì nói xin lỗi ta, không bằng lúc trước ngươi đừng tới quấn lấy ta, như vậy không phải là đã không có chuyện gì xảy ra rồi sao, nếu như không phải đã quen biết ngươi trước đó, ta đã có thể coi ngươi giống như những người khác, một đao kết thúc tất cả, nhưng ngươi lại giấu diếm toàn bộ chân tướng, còn làm cho ta có quan hệ thân mật với ngươi, ngươi không nghĩ tới ta sẽ có bao nhiêu thống khổ sao?”
“Xin lỗi—. Ta không phải là cố ý hại ngươi chịu khổ.”
Nắm chặt tay như thể muốn vò nát miếng vải bố trong tay, không ngừng nhìn thẳng vào mắt Tề Thúc Hạo, chỉ toàn là hối hận cùng tự trách.
Tề Thúc Hạo chỉ cảm thấy lồng ngực đau quá, cho dù nó cuộn tròn thân thể lại, vẫn là ẩn ẩn đau.
Chẳng lẽ cả đời này nó đều phải mang theo đau đớn như vậy mà sống sao?
Hắn hiện tại chỉ muốn quên hết tất cả mọi chuyện, nó không muốn nhớ Hình Vệ, cũng không muốn biết tại sao y lại hại chết người nhà của nó. Nó muốn uống thật say! Sau đó đem tất cả mọi chuyện quên hết.
Tề Thúc Hạo xoay người muốn rời giường, lại bị Hình Vệ ngăn lại.
“Ngươi muốn làm cái gì? Muốn cái gì ta có thể lấy giúp ngươi.”
“Không cần ngươi quan tâm!” Tề Thúc Hạo dùng sức đẩy Hình Vệ ra, lập tức cảm thấy đầu váng mắt hoa (đầu choáng váng và hoa mắt).
“Ta làm sao có thể không quan tâm ngươi được chứ!” Hình Vệ nhanh chóng ôm lấy nó không buông. “Ta chính là không yên lòng, nên mới quấn lấy ngươi không tha; chính là sợ ngươi thống khổ, nên mới gạt ngươi không dám nói ra chân tướng. Hết thảy mọi chuyện cũng là vì ngươi a! Ta không nghĩ tới mọi chuyện sẽ phát sinh thành như thế này, nhìn ngươi thống khổ như vậy, quả thực so với việc giết ta còn khó chịu hơn, ngươi biết không?”
Hình Vệ rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, đem Tề Thúc Hạo xiết chặt ở trong lòng.
“Vì sao? Vì sao lại là ta chứ?”
“Ta không biết. Đợi đến lúc ta phát hiện, đã không thể xóa bỏ ngươi khỏi tâm trí ta. Cho dù chúng ta là người của hai thế giới, cho dù ngươi là nam nhân, ta cũng không nhịn được khát vọng ngươi, không nhịn được muốn có được ngươi.”
Lời thổ lộ của Hình Vệ, chỉ khiến Tề Thúc Hạo cảm thấy trái tim càng đau hơn! Tựa như lục phủ ngũ tạng tất cả đều bị đập nát.
“Đau quá.” Tề Thúc Hạo nắm chặt lấy vạt áo, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hình Vệ nghe vậy, sắc mặt đại biến, vội vàng buông nó ra, đặt nó nằm xuống; nhưng sắc mặt Tề Thúc Hạo vẫn không chuyển tốt.
“Đại phu chắc là còn đang ở Tiêu Dao quán, ngươi chờ một chút, ta lập tức đi tìm hắn đến đây.”
Hình Vệ nhanh như gió lao xuống lầu, hết sức cấp bách xông vào Tiêu Dao quán, đem đại phu bị giam lỏng suốt một đêm, vừa lôi vừa kéo người ta về Hành Vũ Cứ.
Không lâu sau, các sư huynh đệ khác của Tề Thúc Hạo cũng nhận được tin rồi chạy tới, Hành Vũ Cứ giống hệt như đêm qua, một lần nữa chen chúc đến con kiến cũng không chui lọt.
“Các ngươi đến đây làm chi? Cứ thích đem chuyện bé xé ra to.” Tề Thúc Hạo cười khổ khuyên các sư huynh đệ thay nhau lên lầu thăm nó.
“Sao lại có thể không lo? Bộ dạng của ngươi tối hôm qua ngươi thật sự rất dọa người.”
Tề Quý Thanh khoa trương nói, Tề Trọng Lẫm ở bên cạnh liền vội vàng nháy mắt với cậu, cậu mới chịu ngậm miệng lại.
“Tối hôm qua ta như thế nào?” Vẻ mặt Tề Thúc Hạo nghi ngờ nhìn Tề Trọng Lẫm cùng Tề Quý Thanh.
“Không có gì, tối hôm qua sau khi ngươi dầm mưa thì liền sốt cao, Hình Vệ trông ngươi suốt một đêm, cho đến khi trời sắp sáng, ngươi thật vất vả mới hạ sốt.” Tề Trọng Lẫm cười cười trấn an Tề Thúc Hạo.
Nhưng Tề Thúc Hạo chẳng những không cảm thấy nhẹ lòng, ngược lại còn vì lời nói của hắn mà cảm thấy đau đớn.
Đại phu vốn đang bình tĩnh, tựa hồ nhìn ra chút manh mối, liên tục gật gật đầu.
Lúc tiễn đại phu xuống lầu, Hình Vệ gấp gáp hỏi: “Y sao rồi? Có nặng lắm không?”
“Vị thiểu hiệp kia cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày, sẽ bình phục như cũ. Chỉ là tâm mạch của y hình như không được ổn định lắm, ngàn vạn lần đừng kích động y nữa.”
“Được! Ta biết rồi.”
“Ngươi chăm sóc Tề Thúc Hạo cho tốt, ta tiễn đại phu về trước.” Tề Bá Quang vỗ vỗ vai khích lệ Hình Vệ. Sau khi trải qua lần Tề Thúc Hạo bệnh này – Tề Bá Quang đã hoàn toàn xem Hình Vệ là một phần của Vô Danh sơn trang.
Tề Bá Quang cùng đại phu vừa rời đi, Hình Vệ lập tức leo lên lầu. Tề Thúc Hạo vốn là đang cùng các sư huynh đệ nói cười, nhìn lên thấy y liền ưu tư biến sắc, mất đi vẻ tươi cười, khiến tim của y đột nhiên thắt lại.
“A! Bọn ta còn có việc phải làm, bọn ta đi trước đây.” Tề Quý Thanh thức thời đứng dậy.
“Nghỉ ngơi cho tốt, bọn ta sẽ trở lại thăm ngươi.” Tề Trọng Lẫm khẽ vuốt khuôn mặt Tề Thúc Hạo một chút, mới đứng dậy nói với Hình Vệ: “Thúc Hạo giao cho ngươi, đừng để có sơ xuất gì đó.”
“Ta biết.”
Hình Vệ gật đầu nhận lời, muốn tiễn bọn họ xuống lầu, lại bị Tề Trọng Lẫm ngăn lại, phất tay muốn y đi chăm sóc Tề Thúc Hạo.
*************
Hình Vệ đi đến bên cạnh Tề Thúc Hạo, nhưng nó nhưng nhìn thẳng ngoài cửa sổ, không chịu liếc mắt nhìn y một cái.
“Thân thể còn đau không?” Hình Vệ cẩn cẩn dực dực (cẩn thận) hỏi.
“Ta nhớ sư phụ từng nói qua, khi ta vừa tới sơn trang, cũng đã từng bệnh nặng một trận, qua thật lâu sau mới bằng lòng nói chuyện với người khác.”
Hình Vệ đương nhiên biết rõ thời thơ ấu của Tề Thúc Hạo có bao nhiêu bi thảm, cho nên lại càng muốn thương yêu nó hơn. Thời gian đó đối với Hình Vệ mà nói, cũng là một loại dằn vặt.
“Ta khi đó cũng có nghi hoặc không thôi. Vì sao cha, mẹ, muội muội toàn bộ đều chết hết, chỉ riêng có mình ta là còn sống sót? Vì sao ta lại không chết chung với người nhà…”
“Đừng nói nữa.” Hình Vệ sợ Tề Thúc Hạo quá kích động.
“Không được! Ta không thể không nói, nếu không nói ra, ta không cách nào có thể chấm dứt với ngươi.” Tề Thúc Hạo chậm rãi xoay đầu lại, trong mắt cũng không còn oán hận hay căm ghét, chỉ có sự bình tĩnh lạnh như băng, khiến người ta không rét mà run.
Thoáng chốc, lòng bàn chân Hình Vệ rét run, da đầu tê dại, sợ hãi mất đi Tề Thúc Hạo quắp chặt lấy y, khiến y không thể động đậy.
“Con người của ta thật sự rất ngu ngốc, vẫn cứ như vậy mang miệng vết thương không thể lành tiếp tục sống. Mỗi ngày đều nghĩ đến chuyện tìm ra kẻ thù đã hại ta tan nhà nát cửa.” Khóe miệng Tề Thúc Hạo mỉm cười, nụ cười kia so với khóc càng làm người khác cảm thấy bi thương hơn, Hình Vệ không cách nào khiến thân thể thôi rùng mình, cũng không cách nào dời mắt khỏi hai mắt nó.
Tề Thúc Hạo tựa như muốn đem Hình Vệ khắc ở trong lòng, chăm chú nhìn không chớp mắt. Nó biết đau đớn trong lòng mình có liên quan đến Hình Vệ, nếu như y không rời đi, đau đớn của nó vĩnh viễn cũng sẽ không dứt, nhưng trước khi y rời đi, nó muốn đem mọi chuyện hỏi cho rõ ràng, nó không muốn mang theo nghi ngờ sống cả đời. Cho nên, dù nó thật sự không muốn nghe, nhưng vẫn muốn biết rõ cái chết của người nhà mình liên quan tới Hình Vệ như thế nào.
“Ngươi mau nói đi! Vì sao ngươi lại phải hại chết người nhà của ta?”
“Này…” Hình Vệ không nghĩ tới Tề Thúc Hạo lại đột nhiên hỏi về vấn đề này, nhất thời không trả lời được. Mới vừa rồi đại phu bảo nó không thể chịu kích động, y sợ nói ra chân tướng sẽ làm nó chịu không nỗi. “Thân thể của ngươi…”
“Đừng lấy thân thể của ta ra làm cái cớ nữa!” Con ngươi vốn đang bình tĩnh của Tề Thúc Hạo hiện lên vẻ tức giận! Vừa tức giận một chút, lại khiến cho lồng ngực của nó cứng lại. Hình Vệ thấy nó khó chịu, muốn tiến lên xem thử, mới duỗi tay ra, ánh mắt giận dữ của Tề Thúc Hạo liền phóng về phía y.
“Đại phu nói ngươi nên tĩnh dưỡng, không thể chịu kích động.”
“Ngươi không đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, ta sao có thể an tâm tĩnh dưỡng được chứ?”
Hình Vệ do dự một hồi lâu, nghiêm mặt hỏi: “Ngươi thật sự muốn nghe sao? Ngươi nên chuẩn bị tinh thần để tiếp nhận đả kích đi.” Tề Thúc Hạo hít một hơi thật sâu, vẻ mặt túc mục* gật gật đầu.
(túc mục: nghiêm túc và trang trọng)
Hình Vệ thấy đã tránh không khỏi, không thể làm gì khác hơn là đem sự thật kể cho Tề Thúc Hạo biết.
“Chuyện này ngươi nghe xong có lẽ sẽ khó có thể tin được, nhưng nó đều là cũng thật sự, ta cũng hi vọng ngươi đừng nói cho người thứ hai biết.” Bộ dáng nghiêm túc của Hình Vệ, khiến Tề Thúc Hạo nín thở ngưng thần* chờ y nói tiếp.
(ngưng thần: tập trung tư tưởng)
“Ta không phải là người phàm, mà là sứ giả tới từ Âm phủ, cũng chính là sứ giả quản lý vong hồn của Âm phủ.”
“Hả!” Sắc mặt Tề Thúc Hạo khẽ thay đổi, trợn to hai mắt trên dưới đánh giá Hình Vệ. “Ngươi nói, ngươi là quỷ?”
Tề Thúc Hạo không có bị dọa sợ, khiến Hình Vệ thoáng yên tâm một chút. Y lắc đầu nói: “Không xem như vậy được, bọn ta hẳn là có thể xem như quỷ thần đi! So với quỷ cao cấp hơn một bậc lận.”
Tề Thúc Hạo từng tưởng tượng đến hơn trăm ngàn khả năng khác nhau, nhưng nghĩ sao cũng không nghĩ không ra Hình Vệ lại là quỷ thần. Bất quá nghĩ lại, cái tên Nhạc Khải tới truy đuổi Hình Vệ! Đúng là có đề cập tới Âm phủ cùng Diêm Vương vài lần, chẳng qua là lúc đó nó không có nghĩ đến phương diện này. Người bình thường chắc chắn không ai có thể tưởng tượng được, người bên cạnh mình lại đến từ Âm phủ đi?
Quái lạ ở chỗ, sau khi biết thân phận của Hình Vệ, nó chỉ có kinh ngạc, không có sợ hãi nên có.”
“Nhưng mà, ta vẫn có thể sờ được ngươi a!” Tề Thúc Hạo đưa tay huých huých cánh tay của Hình Vệ.
Chỉ là một hành động nhỏ thôi, lại khiến cho Hình Vệ không khỏi vui sướng.
“Chỉ cần bọn ta bằng lòng, vẫn có thể giống như người phàm, có thể thấy được thân thể.”
Nếu như ngay từ đầu Hình Vệ nói với nó mấy chuyện này, nó chắc chắn sẽ mắng y nói chuyện vô căn cứ, nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện liên tiếp, nó đã có thể tiếp nhận cách nói của Hình Vệ, nhưng vẫn không sao dẹp bỏ được hoài nghi trong lòng.
“Ngươi là người đến từ Âm phủ sao? Thật khó tưởng tượng.”
Tề Thúc Hạo đông sờ tây mó Hình Vệ, đem Hình Vệ trở thành hiếm quý động vật khó gặp, đã quên mất đoạn sau của câu chuyện.
“Khó trách ngươi có thể niệm chú, lại còn có thể dùng dược khiến người khác say mê đến thần hồn điên đảo!” Tề Thúc Hạo lẩm bẩm tự nói, đột nhiên hai mắt sáng bừng, lóe ra quang mang ranh ma tựa hồ phát hiện chuyện gì thú vị lắm. “Ngươi có pháp vệ* phải không? Biến cho ta xem được không?”
(pháp vệ: pháp ở đây là pháp thuật, vệ là bảo vệ)
“Ta phải có vòng Càn Khôn mới biến được.” Hình Vệ chỉ chỉ chiếc nhẫn trên tay Tề Thúc Hạo. Chỉ cần có thể khiến Tề Thúc Hạo quên mất ưu sầu, dù có bao nhiêu pháp vệ, y cũng nguyện ý biến ra.
Tề Thúc Hạo vừa nghe y muốn chiếc nhẫn trên tay nó, vốn kích động muốn tháo xuống, sắc mặt lại bỗng nhiên biến đổi, đem chiếc nhẫn đeo lại vào ngón tay. Nó nhớ tới nguyên nhân tại sao mình lại đeo chiếc nhẫn này, cũng nhớ tới câu chuyện dở dang của Hình Vệ.
“Ngươi còn chưa nói hết mọi chuyện cho ta biết! Nếu như ngươi là người của Âm phủ, vì sao lại sát hại người nhà của ta?”
Mắt thấy sắc mặt Tề Thúc Hạo lại thay đổi, không hề để ý đến y nữa, Hình Vệ đành phải kể tiếp mọi chuyện. “Diêm Vương có ra lệnh cho ta cùng Nhạc Khải cạnh tranh để giành chức vụ Phán Quan, có một lần ta ở đảm nhiệm chức vụ Phán Quan kiến tập (thực tập), nhưng ta lại ghi nhầm tên cha mẹ cùng muội muội của ngươi vào danh sách câu hồn, mới khiến quỷ sai lấy nhầm tính mệnh của bọn họ.”
“Nói cách khác cha mẹ cùng muội muội của ta rõ ràng là dương thọ chưa hết, ngươi lại chấp bút phán cho họ án tử?” Tề Thúc Hạo nhịn không được níu lấy vạt áo của Hình Vệ, tức giận tra hỏi.
“Đúng vậy, tất cả đều do sơ suất của ta, mới khiến cho ngươi trở thành cô nhi.”
“Ngươi rốt cuộc lúc đó là đang suy nghĩ cái gì vậy hả? Tại sao có thể để xảy ra loại sai lầm như vậy chứ?” Tề Thúc Hạo cuối cùng cũng hiểu rằng Hình Vệ không phải là cố ý sát hại người nhà của nó, nhưng loại sai lầm này thì nó không có cách nào để tha thứ.
“Ta lo nhìn một đứa bé con vài lần, nên mới có thể phạm phải sai lầm này.”
“Cái gì?” Tề Thúc Hạo há to mồm, sửng sốt thật lâu. “Người nhà… Của ta là bởi vì loại lý do này mà mất mạng sao?”
“Xin lỗi!”
“Ngu ngốc!” Tề Thúc Hạo tức giận ném cho Hình Vệ một cái bạt tai, ngực theo đó cũng co rút đau đớn không thôi.
“Ngực lại đau sao?” Hình Vệ quên mất một bên mặt nóng rát của mình, ngược lại còn lo lắng cho Tề Thúc Hạo.
“Ngươi đi đi!” Tề Thúc Hạo vươn tay đẩy Hình Vệ ra xa.” Ngươi mau trở về nói cho cái tên Diêm Vương hồ đồ kia biết, ông ta tốt nhất đừng bao giờ chọn cái tên ngu ngốc như ngươi làm Phán Quan. Thật đáng giận!”
Tề Thúc Hạo chăm chọc khiến Hình Vệ cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhưng lại vô lực phản bác. Y thật sự là đồ ngốc, mới có thể phạm phải loại sai lầm không thể tha thứ này.
“Ngươi đi nhanh đi! Nơi này không phải là nơi ngươi nên ở lại. Ta cũng không muốn gặp lại ngươi nữa.” Tề Thúc Hạo xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía Hình Vệ, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.
Hình Vệ đã sớm quyết định, sẽ không rời khỏi bên người Tề Thúc Hạo, cho nên dù Tề Thúc Hạo có mở miệng đuổi y đi, y vẫn ngồi ngay ngắn ở trên giường như tảng đá to, một chút cũng không có ý rời đi.
“Ngươi không phải chỉ biết gia tăng nỗi thống khổ của ta.” Thanh âm của Tề Thúc Hạo yếu dần, có chút hương vị cầu khẩn. “Cho dù ngày hôm đó ngươi không cố ý gây ra sai lầm như vậy, nhưng ta vẫn không cách nào có thể tha thứ cho ngươi.”
Trên mặt Hình Vệ hiện lên thần sắc thống khổ phức tạp, sau một lúc đấu tranh, y mới mở miệng nói: “Được, ta sẽ đi! Chỉ cần có thể khiến ngươi không cảm thấy khổ sở nữa, muốn ta làm cái gì ta cũng nguyện ý làm.”
Hình Vệ bỗng đứng dậy, ngắm nhìn Tề Thúc Hạo thật sâu, rồi dứt khoát quay đầu rời đi.
Thân thể Tề Thúc Hạo cứng ngắc, tiếng bước chân xuống lầu, từng tiếng từng tiếng nện vào trái tim nó.
Đây sẽ là lần cuối cùng nó đau lòng vì người khác. Nó tự thề với lòng mình.
Mặt ngó về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt bình tĩnh không lộ ra vẻ gì, lẳng lặng rơi nước mắt.
*************
Từ sau ngày Hình Vệ rời đi đó, Tề Thúc Hạo cũng chưa từng gặp lại y. Các sư huynh đệ hỏi đến, nó cũng chỉ nói Hình Vệ có việc, tạm thời phải rời đi.
Loại viện cớ này dĩ nhiên không thể khiến người ta thật lòng tin phục, nhưng nó lại không có lòng dạ nào để suy nghĩ lý do tốt hơn. May là mọi người có chút cảm thông cho nó, đối với lời nói không thể coi là cái cớ này, vẫn là yên lặng chấp nhận.
Tề Thúc Hạo vốn tưởng rằng mình rất nhanh sẽ có thể phấn chấn trở lại, nhưng kết quả thật ra không phải vậy.
Hình Vệ rời đi đã ba ngày. Mỗi khi nó nghe thấy thanh âm có người bước lên lầu, trái tim vẫn không hiểu sao lại đập nhanh hơn. Nó cầm lòng không đậu mong đợi Hình Vệ sẽ trở về, nhưng chuyện đó lại không có khả năng xảy ra.
Hình Vệ là người của thế giới bên kia, còn trong lúc hồ đồ hại chết người nhà của nó, nó tuyệt đối không thể cùng y ở chung một chỗ. Nhưng! Vì sao nó lại nhớ y mãi không quên?
Tề Thúc Hạo dùng sức đánh lên trán mình một cái. “Phấn chấn lại một chút đi a!”
Trải qua mấy ngày nay, nó cuối cùng cũng biết, có một số việc không phải cứ muốn là có thể làm được, nếu như đầu óc cùng suy nghĩ toàn bộ đều không nghe theo sai khiến, vậy thì cũng đành bất lực a!
Hình Vệ là kẻ thù của nó a! Tề Thúc Hạo nằm trên gối lăn qua lộn lại, không ngừng nói điều này với chính mình, nhưng khuôn mặt Hình Vệ lại hiện rõ trước mắt; gương mặt mang theo nụ cười tự tin đầy cuồng ngạo kia, khiến trong lòng nó thoáng rung động.
“Đáng ghét!” Nó bỗng chốc đứng dậy, ở trong căn phòng lờ mờ tối như dã thú nôn nóng bất an đi qua đi lại.
“Ta với ngươi đã không còn dính dáng gì đến nhau nữa, ngươi đừng đến trong mộng quấy nhiễu ta nữa.”
Hình Vệ nguyên bản vốn là kẻ không nên dây vào, ai ngờ ngay cả khi y đã rời đi, âm hồn vẫn không chịu tiêu tan.
Tề Thúc Hạo phát hiện bản thân mình không thể bình tâm lại, càng không cách nào đi vào giấc ngủ, vứt bỏ hết tất cả bước xuống lầu, đi ra bên ngoài Hành Vũ Cứ mà bình thường ít khi đi đến.
Đi tới trên cầu, Tề Thúc Hạo nhớ tới lời nói của Nhạc Khải lúc khống chế nó. Nhạc Khải nói hắn sẽ chờ Hình Vệ ba ngày, đến hôm nay đã qua ba ngày, Hình Vệ hẳn là đã trở về Âm phủ rồi.
“Âm phủ…” Tề Thúc Hạo đứng dựa vào thành cầu, ngắm nhìn ánh trăng trong đàm, lẩm bẩm tự nói: “Là một nơi như thế nào…”
Trong đêm khuya ngoại trừ tiếng gió, căn bản không ai có thể giải đáp khúc mắc này của nó. Đàm thủy theo gió nhẹ lướt qua, nổi lên từng gợn song lăn tăn, chạy dài đến tận xa xa.
Ánh mắt Tề Thúc Hạo nhìn theo vằn nước càng lúc càng khuếch trương, bỗng nhiên, nó khẽ rùng mình, nhìn chằm chằm bóng dáng của Hành Vũ Cứ in trong nước. Ánh trăng chiếu rọi, rõ ràng có một bóng người tựu đứng lặng trên nóc thuyền ốc. Người nọ vẫn chưa phát hiện hành tung của mình đã bị bại lộ. Tề Thúc Hạo giả vờ ngắm nhìn đàm thủy, mược cớ ngó chừng bóng người kia, sau đó lững thững dời bước, chuyển hướng đi về phía Hành Vũ Cứ.
Bóng người trên nóc thuyền tựa hồ cảm nhận được uy hiếp khi nó lại gần, thân thể co rụt lại, từ trên nóc thuyền bỏ chạy.
“Chờ một chút! Ngươi đừng có chạy trốn!”
Tề Thúc Hạo khiển trách một tiếng, tung người bay lên nóc thuyền, chỉ nhìn thấy một thân ảnh đang nhanh chóng rời đi.
“Đừng chạy nữa! Vì sao lại lén lút đến Hành Vũ Cứ rình trộm ta? Nhất định ngươi phải khai báo rõ ràng.”
Tề Thúc Hạo tự xưng là khinh công cũng không tệ lắm, mặc dù để cho người nọ chạy sớm hơn một bước, nhưng khoảng cách giữa hai người đã từ từ ngắn lại.
Mắt thấy khoảng cách đã có thể phóng được phi tiêu, Tề Thúc Hạo liền ném hai cái phi tiêu ra, nghĩ muốn hạ người nọ.
Nhưng người nọ lại nhẹ nhàng lách người một cái, liền tránh khỏi cả hai cái phi tiêu của nó.
“Cái gì!” Tề Thúc Hạo kinh sợ hô một tiếng, không chịu thua mà tăng nhanh động tác muốn đuổi theo phía trước, ai ngờ thân thể vừa mới khỏi bệnh lại không nghe theo sai khiến, đột nhiên một trận nhất hoa mắt kéo tới, khiến nó đang đứng thẳng trên nhánh cây trượt xuống.
“A!” Trong hoàn cảnh hết sức nghìn cân treo sợi tóc, Tề Thúc Hạo nhanh tay bắt được nhánh cây.
Trong lúc nó may mắn tránh được một kiếp lúc! Bóng người bị nó đuổi theo khi nãy bỗng quay đầu lại, đánh về phía nó.
Thay vì bị kẻ địch tóm lấy, không bằng thử đánh cược vận may, nhiều lắm cũng chỉ bị thương thôi.
Trong lúc suy nghĩ, người nọ đã đi tới trước mặt, Tề Thúc Hạo buông tay, rơi xuống khoảng đất đen kịt.
Nó dùng tay bảo vệ khuôn mặt, đếm không xuể có bao nhiêu nhánh cây xẹt qua cơ thể nó, sau khi lưng va vào một cành cây, phịch một tiếng rơi xuống đất.
Tề Thúc Hạo đã cố hết sức lựa chọn tư thế để bảo vệ bản thân, nhưng vẫn bị va chạm đến choáng váng, cả người không một chỗ nào là không đau. Càng hỏng bét hơn chính là, khi nó giãy dụa muốn đứng dậy, người nọ đã đuổi tới trước mặt. Hắn giơ tay ném đất cát về phía người nọ, nhân lúc người nọ xoay người tránh, liền chạy trốn vào trong khu rừng tối om.
Chân phải của nó hình như trong lúc rơi xuống đã bị thương, từng đợt đau đớn nơi mắt cá chân không ngừng lan rộng. Nhưng nếu nó dừng lại thì chắc chắn sẽ bị bắt lại.
Tề Thúc Hạo liên tục quay đầu nhìn lại phía sau, lại đột ngột đụng phải bóng người ở một bên, nó nhanh như chớp tung ra một chưởng, chưởng lực bức bách người nọ phải lùi đến mấy bước.
“Ngươi là ai? Tới Vô Danh sơn trang có ý đồ gì?”.
Người nọ che mặt, còn mặc toàn thân còn mặc áo đen, xem ra ở trong bóng tối chính là một bóng đen cao lớn. Đối mặt với truy vấn của Tề Thúc Hạo vẫn trầm mặc không nói.
“Ngay cả thốt một tiếng cũng không dám, ngươi căn bản không có tư cách làm loại chuyện trộm cắp này. Lần này tạm thời sẽ không truy cứu, lần sau đừng làm liều như vậy nữa.”
Rõ ràng là Tề Thúc Hạo đang rơi vào tình thế bất lợi, nó lại cố làm ra vẻ muốn lừa gạt đối phương, nếu chiêu này có thể thành công thì nó sẽ thắng.
Chỉ tiếc là sau khi nghe nó nói xong, người chắn ở trước mặt vẫn không chút động đậy.
“Đây là do ngươi ép ta! Đừng trách ta động thủ.” Vừa nói xong, Tề Thúc Hạo đã vung tay áo, chuẩn bị bắn ra số phi tiêu còn sót lại.
Ai ngờ, nó mới khoát tay, người nọ liền dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tiến lên phía trước, nhân cơ hội điểm vào huyệt đạo của nó.
“A!” Tâm tình của Tề Thúc Hạo trầm xuống, tình huống tệ nhất thế nhưng lại xảy ra. “Ngươi vì sao điểm huyệt đạo của ta? Nếu là quân tử chi bằng đem bản lĩnh thật sự ra cho người ta đánh giá.”
Người nọ không thèm đếm xỉa tới nó, tự ý ôm nó lên.
“Ê! Ngươi muốn cái gì? Muốn đem ta đi đâu?” Câu hỏi của Tề Thúc Hạo liên tiếp vẫn không được đáp lại như cũ, nó hít sâu một hơi, la lớn: “Cứu mạng!”
Khi tiếng kêu cứu của nó còn vang vọng ở trong rừng, nó đã nhanh chóng bị điểm á huyệt*.
(á huyệt: là huyệt khi bị điểm vào sẽ không thể nói được nữa, chỉ là tạm thời thôi, sau khi được giải huyệt sẽ nói lại được chứ không phải bị câm vĩnh viễn)
Thân thể không thể động đậy, lại bị đoạt đi thanh âm, Tề Thúc Hạo đành phải ra sức dùng hai mắt còn sót lại, chú ý chính mình rốt cuộc là bị mang đi đau.
Trong lúc Tề Thúc Hạo chú ý bốn phía, ánh mắt lại dừng lại trên người nam nhân đang ôm nó vài lần.
Thân hình của nó không thể nói là hết sức nhỏ nhắn, trong số nam nhân có thể coi là thuộc bậc trung, nhưng người nọ lại có thể không tốn sức chút nào ôm lấy nó, một chút cũng không có vẻ mệt mỏi.
Có thể ôm lấy nó như vậy, trừ Hình Vệ ra, đây chính là người thứ hai.
Nhớ tới Hình Vệ! Tâm trạng Tề Thúc Hạo thoáng rung động, chẳng lẽ…
Không thể nào! Hình Vệ đã bị nó đuổi đi, đã sớm trở về Âm phủ rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT