Editor: shorthair4eye
Tang Ý Ước đã sớm nghĩ đến, nếu mình ở nhờ nhà Viên gia như vậy sẽ có một vài việc khó tránh có chút thay đổi nho nhỏ. Cho dù đó là mối quan hệ với Viên Cách Tiêu hay là thói quen trong cuộc sống.
Cô cũng đã tính, bản thân mình hẳn là nên dành một chút thời gian để thích ứng hoàn cảnh xa lạ này. Nhưng trong toàn bộ tính toán của cô không bao gồm phải thích ứng với việc thức dậy vào lúc sáu giờ rưỡi sáng, mơ mơ màng màng bơi ra khỏi giấc mơ tới phòng tắm rồi bị người đàn ông ở trần làm giật mình tỉnh ngủ.
Hai mắt buồn ngủ đang mơ mơ màng màng, đến khi nhận rõ cái khối trần trụi trước mắt là khuôn ngực rắn chắc còn ẩm hơi nước kia là của đàn ông, hai tròng mắt đen đột nhiên trợn to.
“Anh… anh… anh… Sao không mặc quần áo?!” Cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại, vội lui ra sau ba bước, vô cùng kinh sợ lên án tên cởi trần trước mặt.
Viên Cách Tiêu đang cầm máy cạo râu chạy bằng điện để cạo râu, hơi hơi nhướn mi, liếc nhìn cô một cái rồi để lại một ánh mắt xem thường, tiếp tục cạo râu.
Tang Ý Ước không thu được câu trả lời thuyết phục, một mực ngây ngốc nhìn hắn cạo râu, nhìn nhìn, rồi cứ thế không hiểu ra sao, chuyển thành nhìn mê mẩn.
Hắn, hắn thoạt nhìn thực… giống một gã đàn ông.
Trong đầu Tang Ý Ước chợt đưa ra loại kết luận quỷ dị đó.
Mái tóc đen dày của hắn vẫn còn ẩm ướt, nước theo tóc chảy dọc nhỏ xuống sàn. Khuôn mặt như được điêu khắc nghiêm cẩn nhìn vào gương, sống mũi thẳng đến tắp cao ráo, bờ môi dày khêu gợi.
Cái máy cạo râu chạy bằng điện kia đang trượt dọc theo đường cong của cái cằm kiên nghị.
Hắn một tay cầm máy cạo râu, một tay chống khẽ trên bồn rửa mặt. Từ chỗ cô đứng nhìn sang có thể thấy cánh tay to lớn lộ ra những đường cong xinh đẹp nhờ trải qua rèn luyện lâu dài.
Da hắn có màu đồng khỏe mạnh, bờ ngực dày, cơ bắp căng trơn nhẵn không có chút sẹo lồi, bụng bằng phẳng bên dưới quấn một cái khăn tắm, che đậy hơn phân nửa bộ vị trọng điểm, lại vẫn có thể nhìn ra hắn có một đôi chân rắn chắc có lực.
Nếu công ty quảng cáo nào muốn tìm người mẫu đại diện cho máy cạo râu điện, người đàn ông trước mắt này tuyệt đối là một lựa chọn phi thường có sức thuyết phục.
“Sáng sớm mắt đã hoa si*.” Cảm nhận được tầm mắt của cô, Viên Cách Tiêu cạo râu xong liền lạnh lùng phán ra một câu, xem thường bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của cô nàng.
* Hoa si: Bộ dáng mê mẩn cái đẹp, tóm lại là mê trai
Đôi mắt đen sáng lấp lánh trong lúc lơ đãng dừng lại trên người cô nhiều thêm vài giây.
Cô vừa rời giường, đầu tóc xộc xệch, quần áo rối loạn, vẻ mặt mờ mịt vô tội, ngây ngốc như một con chó nhỏ, đôi mắt đen chói lọi đang kinh ngạc nhìn hắn.
Mà thân hình kiều nhỏ đang mặc áo t-shirt thể dục của hắn cho mượn làm áo ngủ, rộng thùng thình, hờ hững lộ ra cần cổ trắng nõn mê người cùng bờ vai mảnh khảnh. Bên dưới t-shirt là một cái quần soóc loại lưng có dây rút, lộ ra một đôi chân thẳng tắp xinh đẹp.
Ngây thơ mà gợi cảm, hơn nữa hình như còn làm cho hắn “Có cảm giác”.
Cô ta ăn mặc kiểu gì vậy? Chẳng lẽ sau này, sáng sớm nào hắn cũng phải chịu loại tra tấn thị giác này sao? Viên Cách Tiêu khẽ chau đôi mày quan công lại.
“Anh …anh… Ai mắt hoa si?” Bị mắng một câu, lại nhìn sắc mặt hắn, Tang Ý Ước hắng giọng một cái mới lấy lại tinh thần, hai má nóng lên lại chết cũng không thừa nhận. “Tôi chỉ là đang nhìn… Đang nhìn…”
“Sao? Nhìn cái gì?”
Viên Cách Tiêu nhìn thấy cô lung túng, ấp úng không nói thành câu. Bỗng dưng phiền chán nhất thời tan thành mây khói lại nảy ra ý muốn trêu chọc cô.
Anh ta thuần thục thu hồi dao cạo râu, lười biếng tiến gần thêm vài bước, thu ngắn khoảng cách giữa hai người, mắt hạnh nhìn xuống thu được khoảnh khắc kinh hoảng hiếm có củacô.
“Tôi …” Tang Ý Ước cảm thấy lông tơ sau gáy dựng thẳng, chỉ có thể cậy mạnh lung tung trả lời. “Tôi chỉ là đang nhìn….thì ra… thì ra anh cũng là một người đàn ông!”
“Thì ra? Có ý gì?” Biểu tình của hắn có chút nguy hiểm, lại tiến gần thêm một bước, ép cô tới sát bức tường, đôi mắt đen sáng thâm trầm thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cô. “Nói thử xem.”
“Chính là… Chính là…” Hắn làm chi mà lại gần dữ dữ vậy? Hơi nóng vừa tắm xong của hắn sắp làm cô bức bối đến không thể hô hấp.
Đối mặt với bờ ngực trần trụi của hắn, cô cảm thấy mình cực độ thiếu dưỡng khí, mà hắn lại quá gần càng khiến cô cảm thấy dây thần kinh bị kéo căng, rất muốn… rất muốn đá hắn một cước, phá cửa mà chạy.
Không được, như vậy rất thất đức, hơn nữa, nói thế nào hắn cũng là con của má Viên.
Quên đi, cô quyết định cố lấy dũng khí, thành thực giải thích.
“Ý tôi là, trước kia tôi thực sự chưa thấy người đàn ông nào lại yêu sạch sẽ đến mức này như anh… giống như phụ nữ vậy.”
“Tôi giống phụ nữ?” Viên Cách Tiêu nhước mi, tiếng nói khàn khàn như than nhẹ, cánh tay trái chống lên tường, ngăn chận đường đào tẩu của cô, khuôn mặt lãnh nghị( lạnh lùng + nghiêm nghị) thong thả tới gần.
Khi khoảng cách giữa hai người đã ngắn lại đến mức có thể cảm giác được hơi thở của nhau, Tang Ý Ước cơ hồ nghĩ rằng, chỉ cần hắn lại gần thêm chút thì hôn lên mình, cô ngừng thở, căng thẳng không thể nhúc nhích.
Mà cặp mắt như chim ưng kia vẫn lẳng lặng, thâm trầm đánh giá cô.
Tang Ý Ước mơ hồ cảm thấy tình huống này thật quen thuộc…hình như mình đã biết, cô nhất định là đã thấy loại ánh mắt này ở đâu đó… Cô vắt hết óc nghĩ, đột nhiên linh quang hiện ra.
A! Cô nghĩ ra rồi!
Này không phải là trong phim “Tạm thời đình chỉ hô hấp” đó sao? Chỉ cần không hô hấp, phá cửa sổ thì cương thi sẽ không nhìn thấy ngươi, với lại cũng giống trong “Chu la nhớ công viên”, Tấn Mãnh Long tìm trái tìm phải cũng không thấy Tiêu Tụ đó sao?
“Cốp.”
Tang Ý Ước mới vừa bừng tỉnh đại ngộ(hiểu rõ vấn đề), trán đột nhiên bị vỗ một phát.
Tuy rằng không đau, nhưng là thanh âm vang to lanh lảnh, khiến cô ngạc nhiên hoàn hồn.
“Làm gì vậy?” Cô trợn trừng mắt nhìn hắn.
“Không cần lại đi vào cõi thần tiên.” Viên Cách Tiêu không biết đã đi tới cạnh cửa từ khi nào, thanh âm khôi phục lại vẻ nghiêm khắc bình thường, đôi mắt lạnh trào phúng đảo qua người cô đương nhiên không bỏ sót cặp chân xinh đẹp kia. “Ngủ trễ như vậy mới rời giường, còn lề mề lôi thôi, suốt ngày chỉ biết ngẩn người, không biết trong đầu có thứ rác rưởi gì.”
Hắn vừa lạnh lùng chế nhạo vừa đi ra ngoài, còn không quên trước khi đóng cửa, ném lại một câu tức chết người không đền mạng.
“Người ngợm lôi thôi, tự kiểm điểm mình có giống phụ nữ không trước đi!”
***
Quá ngây thơ! Rất ti bỉ! Thủ đoạn thấp kém! Không có sáng tạo!
Một tay nắm chặt tay lái, ngón tay thon dài nắm chặt đến độ như sắp bị bẻ gãy, khuôn mặt tuấn tú cương nghị của Viên Cách Tiêu như bị che một tầng mây đen, mày rậm nhíu chặt, nghiến răng nghiến lợi đến ngay cả gân xanh trên cổ đều ẩn ẩn co rúm.
Hắn cho tới bây giờ đều không nghĩ tới từ khi hắn mắt cha vào lúc năm tuổi rồi bắt đầu nghiêm túc sống quy củ tới nay còn có thể gặp phải loại tình huống ngu xuẩn đến cực điểm này.
Người phụ nữ đó! Phụ nữ ti tiện đáng giận đó, hai ngày trước, sau khi bị hắn trêu chọc vài câu ở phòng tắm vậy mà khóc sướt mướt chạy tới cáo trạng với mẹ hắn!
Cáo trạng? Hắn thật không dám tin, loại hành động ngây thơ vô sỉ này vậy mà xuất hiện ở một người trưởng thành đã hai mươi mấy tuổi.
Mà hắn, một người đàn ông ba mươi tuổi bởi vì cô cáo trạng mà bị lão mẹ xử phạt! Phạt hắn nhân dịp ngày nghỉ dẫn cô vào nội thành mua quần áo và vật dụng hàng ngày.
Đây là loại thế giới gì đây chứ?
‘Hoan nghênh anh tới đến thế giới thực, có yêu, đương nhiên cũng có dối trá…’
Tương phản với lửa giận trong người hắn, tiếng hát mãnh liệt dũng cảm phát từ dàn nhạc trên ô tô, vốn chỉ phát dòng nhạc cổ điển cao cấp, lớn tiếng trả lời thuyết phục cho vấn đề của hắn.
Cái loại ca từ gì mà như cười nhạo người ta vậy? Viên Cách Tiêu vốn không quan tâm mấy đến trào lưu âm nhạc, không khỏi hơi nhíu mi.
‘Hoan nghênh anh đến thế giới thực, cần trả giá, đương nhiên cũng cần phòng bị…’
Mắt đen lạnh lùng liếc xéo về phía người khởi xướng. Lần này cho cô chiếm thượng phong đi.
Vậy mà cô tựa hồ không đặc biệt cao hứng, thậm chí có chút sầu não đau khổ. Tang Ý Ước đang thờ ơ nâng cằm, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay như vô thức gõ nhịp theo tiếng nhạc.
‘Về đến thế giới thực, nếu không cẩn thận, anh sẽ không được như mong muốn…’
Đủ rồi! Viên Cách Tiêu thoăn thoắt tắt loa, vì bảo hộ cho công sức rèn luyện gu âm nhạc cổ điển của mình, hắn quyết định cự tuyệt bị loại âm nhạc đương đại đồng hóa quấy nhiễu.
“Sao anh lại tắt?” Đang nghe chăm chú, đột nhiên bị cắt đứt, Tang Ý Ước hoang mang hờn giận nhíu mày, quay đầu hỏi hắn. “Tôi đang nghe.”
Hôm nay tâm tình vốn không tốt, hiện tại lại rớt xuống đáy cốc.
Mọi thống khoái khi nhìn má Viên mắng hắn xối xả hai ngày trước đều biến mất. Bởi vì một chút cô cũng không nghĩ tới má Viên thế nhưng bảo hắn, lấy danh nghĩa bồi tội, mang cô đi mua quần áo.
Nhưng mà…nhưng mà… quần áo cô muốn mua là quần áo lót mà. Bảo cô đi với người thế này, có lầm hay không chứ?
Bất quá, má Viên có một điểm rất giỏi. Đó là cho dù sai lầm, bà cũng có biện pháp cho người ta ngoan ngoãn làm sai theo.
Vì thế cho dù cô trăm ngàn lần không muốn nhưng vẫn bị má Viên đuổi ra cửa cùng cái bản mặt thực thối của hắn vào một ngày Chủ Nhật xinh đẹp.
Mà cô, vì cố gắng hết sức chấp nhận cho hắn làm người hầu, để chuyến đi không bị nặng nề, đặc biệt mượn CD Ngũ Bách của Cốc Kinh để giải tỏa tâm tình.
Cô quyết định dùng tiếng hát của Ngũ Bách để cổ vũ bản thân: cuộc sống còn có hy vọng, cho dù bảo người như Viên Cách Tiêu làm người hầu cùng đi mua quần áo lót, cuộc sống vẫn còn có thứ đáng giá chờ mong gì đó, tỷ như: Lát nữa đến nội thành, cô có thể đi mua bù chiếc CD Ngũ Bách đã bị cháy trong trận hỏa hoạn.
Vậy tâm tình dọc đường mới vừa thoáng được an ủi vậy mà bị hành vi tắt máy không lễ phép của hắn làm đứt đoạn! Tang Ý Ước vừa cảm thấy bốc hỏa, Viên Cách Tiêu lập tức tiếp lời đổ thêm dầu vào lửa.
“Khiếu thưởng thức của cô khiến người ta khó có thể gật bừa.”
Cho dù hắn từ đầu đến cuối đều chưa nghiêm túc nghe đĩa nhạc của cô, vẫn dứt khoát muốn khi dễ cô sao?
“Anh nói cái gì?” Còn dám nói xấu ca sĩ cô thích nhất! Tang Ý Ước trừng lớn mắt không dám tin.
“Khiếu thưởng thức, khó có thể, gật bừa.” Khóe mắt thấy cô tức giận đến khuôn mặt phiếm hồng, không hiểu sao tâm tình hắn nháy mắt khoái trá lên.
“Anh…” Đáng giận! Hắn thì biết phân biệt tốt xấu được bao nhiêu? Rõ ràng là một tên ngốc ngạo mạn bất lịch sự! Cô phẫn nộ thầm mắng trong lòng.
Không được, phải nhịn! Tuyệt đối không thể giống loại người dã man như hắn tùy tiện phát hỏa.
Nhìn ra khóe miệng hơi hơi cong lên ác ma ý cười, Tang Ý Ước tự nói với bản thân như thế, hít sâu một hơi, nắm tay siết chặt.
“Chuyện này không liên quan đến khiếu thưởng thức, mà là liên quan đến tuổi tác, chú à!”
Chú? Cô dám gọi hắn là chú sao? Viên Cách Tiêu khẽ nhướn mi lên, lạnh lẽo trừng cô một cái. Hắn bất quá chỉ lớn hơn cô tám tuổi… Mà thôi.
“Cô hình như rất có thành kiến với tôi ?” Trầm mặc hồi lâu, mắt sắc nhìn thẳng về phía trước, hắn quyết định hỏi ra trọng điểm.
Hắn cũng không nhớ rõ mình khi nào đắc tội đến cô, mà cô hết lần này đến lần nọ cứ khiêu khích hắn, khi thì dùng dầu gội đầu có vị ngọt, khi thì túm tóc hắn đi cáo trạng, nhìn hắn bị mắng.
Hiện tại cư nhiên còn gọi hắn là chú?
“Là anh có thành kiến với toàn thế giới thì có.”
Cô lẩm bẩm trả lời, không thể tin được hắn cư nhiên hỏi loại vấn đề rõ rành rành này, cái này giống như kẻ phạm tội sát nhân hỏi tại sao bản thân cũng bị xử bắn.
Hắn khi nào thì có thành kiến với toàn thế giới? Viên Cách Tiêu lập tức đoán, người phụ nữ này có thành kiến nghiêm trọng với hắn, hơn nữa lại không hề có nguyên do, thuần túy chính là chán ghét hắn.
Ý nghĩ chợt lóe trong đầu này làm hắn bỗng dưng cảm thấy khó chịu.
Lớn như vậy, ngày ngày nghiêm túc kiềm chế bản thân làm việc theo nguyên tắc, khiến hắn vốn không cần đến sự đánh giá của người khác, nhưng mà đối với người phụ nữ này…
Hắn cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa không có chỗ phát, bất giác nhíu mày, khuôn mặt đông lạnh. Mãi cho đến khi vào nội thành, hai người cũng chưa nói chuyện lại.
Hắn đang tức giận.
Không phải bình thường rống to kêu to, táo bạo vô lễ tức giận, mà là cái loại tức giận đến cả người tựa như bị đặt trong tủ lạnh, khuôn mặt lạnh băng như thể muốn giết người kiến huyết.
Nhưng hắn đang tức giận cái gì? Tang Ý Ước một mặt làm bộ lẩm nhẩm tính toán quần áo và đồ dùng hàng ngày, một mặt vụng trộm nhìn khuôn mặt lạnh ngắt đứng ở một bên.
Từ góc này nhìn lại, bộ dạng cao lớn lãnh khốc của hắn tựa như một sát thủ giết người không chớp mắt. Mặc dù khuôn mặt cương nghị anh tuấn rất lạnh lùng nhưng vẫn có rất nhiều cô gái xung quanh vẫn bị hấp dẫn, hoặc là rõ ràng hoặc là len lén nhìn hắn bằng ánh mắt ái mộ.
Vấn đề là, toàn thân hắn phát ra hơi thở quá mức xa cách làm cho các tâm hồn thiếu nữ dù bị lung lay nhưng chỉ dám nhìn từ xa, không dám đến gần.
Hắn vì sao tức giận? Tang Ý Ước hoang mang hồi tưởng. Vừa mới ở trên xe, câu cuối cùng cô nói là hắn có thành kiến với toàn thế giới, sau đó hắn liền biến thành vẻ mặt này.
Chẳng lẽ… Là cô sai rồi? Nhưng mà sai làm sao? Hắn vốn là có thành kiến với toàn thế giới mà. Mỗi ngày soi mói đông, soi mói tây, chưa từng thấy hắn vừa lòng với ai bao giờ, giống như toàn thế giới đều đắc tội hắn. Rõ ràng như vậy, chẳng lẽ là cô hiểu lầm hắn sao?
Chẳng lẽ bình thường bộ dạng hắn như muốn xé xác người ta thành mười tám khúc cho chó, cho mèo, cho gián ăn thật ra là tượng trưng cho thế giới hòa bình, không phải là có thành kiến với toàn thế giới?
Mà như bây giờ mới thực sự là có thành kiến, tính tình không tốt, đang tức giận?
Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không cần phải tức giận như vậy chứ? Chẳng lẽ không thể giải thích rõ ra sao?
Cô miên man suy nghĩ, không biết mình vì sao phải động tâm tư phỏng đoán cảm xúc củahắn? Cũng không biết tại sao mình phải áy náy khi thấy tâm tình hắn không tốt như vậy?
Cho dù tâm tình hắn có thối đến có giòi đi nữa thì cũng không liên quan đến cô mà.
Hắn đây là tự làm tự chịu, bình thường luôn có ác ý với người khác, thích cười nhạo người khác, lại khi dễ chị gái của cô, chọc hắn tức chết không phải tốt nhất sao?
Đáng tiếc không phải. Tang Ý Ước thở dài. Cô tuyệt không phải là người như vậy, cho dù cô suốt ngày nghĩ nên thay chị gái báo thù, nhưng cô cũng chỉ bày ra vài trò đùa dai, cũng không phải thật sự muốn chọc cho hắn tâm tình không tốt.
Cô làm sao có thể nhẫn tâm với hắn…
Cô ủ rũ bước ra cửa hàng quần áo, Viên Cách Tiêu giống như một bảo tiêu đi theo sau cô, khoảng cách ba bước, ra vẻ không có chuyện gì muốn nói với nàng.
Mà mỗi lần cô định quay đầu tìm hắn nói chuyện, cũng không biết là hắn có tâm hay vô tình, luôn đem ánh mắt chuyển về nơi xa xôi nào đó.
Không khí này thực làm cho người ta cảm thấy trầm trọng!
Qua tiếp hai giờ, Tang Ý Ước lòng tràn đầy không thoải mái, đành phải mau chóng mua đủ nhu yếu phẩm, tận lực rút ngắn khoảng thời gian làm người ta xấu hổ.
Trên đường trở về, chỉ có hai người trong không gian nho nhỏ của ô tô, cô cũng không có việc gì để làm, không biết làm sao, đành làm bộ ngủ để trốn tránh.
Đầu nghiêng qua một bên, cứng ngắc nhắm mắt lại, một đường xóc nảy trở về trấn nhỏ, cô một chút cũng không có phát hiện vị tiên sinh Viên Cách Tiêu kia mặc dù sắc mặt vẫn khó coi như trước nhưng con ngươi đen lại nhiều lần bay tới trên người cô.
Mãi cho đến cửa nhà Viên gia, hai người đều tự khẳng định ý nghĩ của mình —
Khẳng định của Viên Cách Tiêu chính là tâm tình của mình hiện giờ rất tệ. Hắn đoán rằng không chừng cô đã bắt đầu ghét hắn từ kiếp trước, mới có thể tích lũy thành như hôm nay.
Về phần khẳng định của Tang Ý Ước, thật ra có tình có ý hơn hắn rất nhiều.
Cô khẳng định, cô nên cảm tạ hắn đã hy sinh ngày nghỉ làm lái xe, và cô nên chịu một phần trách nhiệm vì đã khiến hắn không vui.
Cho nên trước khi xuống xe, cô vội vàng từ trong ba lô lấy ra đĩa CD Ngũ Bách vất vả giành giật lắm mới mua được đưa cho hắn.
“Cho anh.” Giọng nói của cô có vẻ cứng ngắc, cánh tay thẳng tắp chìa ra trước mặt Cách Tiêu, ép hắn phải nhận.
Viên Cách Tiêu có chút sửng sốt, trong đầu còn đang nghiền ngẫm việc cô đã chán ghét mình từ mấy kiếp trước, nhất thời không thể phản ứng kịp thiện ý bất thình lình của nàng.
“Đây là cái gì?” Một lúc lâu sau, hắn mới lấy lại giọng nói bình tĩnh, nhướn mày hỏi.
“Khiếu thưởng thức của tôi .”
Tang Ý Ước vội vàng đưa cho hắn, vội vàng xuống xe như thể sợ hắn sẽ cự tuyệt, chính là nhất thời không suy nghĩ thấu đáo, nên mới không nhận ra đĩa CD cô tặng cho hắn có một cái tên rất ái muội, khiến sau này khi cô nhớ lại, đã đỏ mặt thật lâu — “Yêu anh năm trăm năm”.
…
“Tang Ý Ước, cô đang làm cái gì?! Chuẩn bị đi chụp X-quang chưa? Phải kêu tám trăm lần mới nghe được sao?”
Cái gì yêu anh năm trăm năm, phải kêu là hận anh hai vạn năm cho rồi!
Tặng CD Ngũ Bách, hiển nhiên đối với một ông chủ cổ hủ như Viên Cách Tiêu, rõ ràng không có ích lợi gì hết.
Ngày hôm qua, sau khi hắn thu được lễ vật, tựa như nốc cạn một lon nước tăng lực, nhanh chóng khôi phục rất nhiều, la hét nhiều, cũng thực soi mói, trở lại kiểu “bình thường” giống như bình thường, từ lúc mở cửa đến giờ cứ hô to gọi nhỏ không ngừng.
“Anh họ tôi uống lộn thuốc rồi à?” Hiển nhiên hô to gọi nhỏ là một loại gia tộc di truyền.
Tang Ý Ước chụp X-quang xong, Cốc Kinh liền ôm sách giáo khoa vào cửa kêu to quai quái.
“Tôi mới vừa thấy anh ấy dán thông báo ‘hôm nay năm giờ rưỡi đóng cửa’ ngoài cửa đó nha! Khai trương nhiều năm như vậy, đây chính là lần đầu tiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Ai biết chứ.” Tang Ý Ước nhún nhún vai.
Cốc Kinh ló đầu vào dò xét, quan sát anh họ nhà mình một hồi lâu, cuối cùng hạ kết luận: “Có vấn đề! Nhất định có vấn đề! Hôm nay sao anh ta lại phấn chấn như vậy?”
“Cái này mà gọi là phấn chấn? Vậy ngày nào mà anh ta chẳng phấn chấn?”
“Không không, cô không thể hiểu anh họ tôi rồi.” Cốc Kinh cười trộm. “Anh ấy hôm nay hình như có việc vui gì đó nha! Cô không thấy hắn chích thuốc tê dịu dàng như vậy sao?”
Nói nhảm cái gì vậy chứ? Tang Ý Ước nhìn bệnh nhân nằm trên giường bệnh, người run lẩy rẩy như lá vàng trước gió, hoàn toàn không thể gật bừa phỏng đoán của Cốc Kinh.
Với lại, cái người đó làm sao biết cái gì gọi là dịu dàng chứ?
Nhìn Viên đại nha sĩ lại khôi phục bộ dạng đại sát tứ phương, cô cảm thấy ngày hôm qua mình đúng là lòng dạ mềm yếu. Hắn bất quá chỉ là ít nói hai câu, cô liền áy náy, ngoan ngoãn dâng lên CD Ngũ Bách yêu quý. Cô bị bệnh gì vậy chứ?
Hơn nữa, quan trọng nhất là, đến bây giờ, ngay cả một câu cám ơn, hắn cũng chưa nói với cô.
Không lễ phép! Tang Ý Ước cả ngày đều phụng phịu, nhớ đến chuyện này lại sinh ra hờn dỗi, mãi cho đến buổi chiều 5 giờ rưỡi đóng cửa tính tiền, cô vẫn còn buồn bực.
“Cô làm xong chưa?” Viên Cách Tiêu lau xong sàn nhà, kết sổ luôn giùm cô, bắt đầu không kiên nhẫn đi quanh quẩn bên cạnh quầy, chờ cô khử trùng dụng cụ.
“Vẫn chưa. Anh về trước đi, lát nữa tôi tự khóa cửa.” Cô uể oải trả lời, còn cố ý hành động chậm chạp hơn. Tất cả chỉ vì không muốn đi về nhà cùng với hắn.
Đương nhiên Viên Cách Tiêu không để cô được như ý. Anh ta tựa vào quầy tiếp tân, lấy hộp thuốc lá, ngón tay thon dài rút ra một điếu, xoay tới xoay lui, ánh mắt nhìn cô có chút chần chờ.
Nên mở miệng thế nào đây? Hắn khẽ nhíu mi.
Người bình thường sẽ mở lời thế nào? Câu đầu tiên thường là câu gì?
Hắn cực kì nghiêm túc cân nhắc chuyện này.
Sau khi ngày hôm qua ngoài ý muốn thu được “Khiếu thưởng thức” của cô, tâm tình hắn phức tạp thật lâu, thực không rõ người phụ nữ này rốt cuộc là chán ghét hắn hay là thế nào. Vì thế hắn quyết định dựa theo thói “Lễ phép”, mời cô đi ăn cơm, thuận tiện tìm hiểu xem cô nghĩ cái gì.
Nhưng là… Loại chuyện này phải mở miệng thế nào? Anh phiền chán cắn cắn điếu thuốc trên môi, lại ngại bên trong mới lau dọn sạch sẽ không thể đốt, mày nhíu càng thêm chặt.
Quên đi, tùy tiện nói hai câu là được.
Viên Cách Tiêu vừa mới quyết định mở miệng, tiếng chuông cửa vang lên cắt đứt quyết tâm mở lời mà nãy giờ anh ta cố gắng. Người lúc này có chìa khóa để mở cửa vào, ngoại trừ Cốc Kinh còn có thể là ai?
Cốc Kinh vốn đã rời phòng khám vào giữa trưa, bây giờ đột nhiên trở lại còn rửa mặt chải đầu thay quần jean áo thun xuất hiện trong phòng khám.
“Ý Ước, Ý Ước.” Hắn vừa đi vừa kêu, cực kì cao hứng phấn chấn, xem như không thấy mặt mày xanh mét của anh họ mình màđi thẳng vào bên trong. “Ý Ước, chúng ta đi xem phim đi!”
“Xem phim?” Tang Ý Ước ló mặt ra sau ngăn tủ, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. “Nơi này cũng có rạp chiếu phim sao?”
“Làm sao mà xem thường thị trấn này vậy chứ?” Cốc Kinh trừng lớn mắt. “Chỗ chúng tôi tuy rằng có chút hẻo lánh nhưng Đài Bắc có thứ giải trí gì, ở đây cũng có. Tuy rằng phim không được mới lắm, nhưng tốt xấu cũng là một rạp chiếu phim đó!”
“Được! Được!” Đi ra ngoài xem phim, so với việc ở nhà chơi trò mắt to trừng mắt nhỏ với Viên Cách Tiêu tốt hơn nhiều. Tang Ý Ước vừa nghĩ như vậy liền không ngần ngại đáp ứng, không hề phát hiện có một người đàn ông mặt mày đang càng lúc càng không ổn. “Xem phim gì?”
“Phim ‘Người nhện 2’ đó, đi xem không?” Không nghĩ tới hẹn mỹ nữ lại dễ dàng như vậy, Cốc Kinh vui vẻ tiếp tục an bài. “Hôm nay còn có chợ đêm, xem phim xong chúng ta có thể đi dạo chợ đêm, thế nào?”
“Được được! Tôi muốn dạo chợ đêm.”
Vừa nghe đến chợ đêm, ánh mắt Tang Ý Ước liền sáng lên, vô cùng thích thú, động tác nhanh hơn mười lần, muốn gọn gàng bao nhiêu liền gọn gàng bấy nhiêu.
Viên Cách Tiêu đứng ở một bên, bị vắng vẻ từ đầu đến đuôi, xem trọn bộ cảnh hai người thân ái nhiệt liệt chuẩn bị hẹn hò, bỗng dưng, hắn chợt muốn giết người.
Gân xanh trên thái dương hắn ẩn ẩn nhảy lên, từ trong con ngươi đen toát ra ánh lửa, mở miệng nói với em họ, giọng nói mềm nhẹ nhưng lạnh ngắt khiến người ta phải run sợ:”Cậu học bài xong rồi sao?”
“Bài đương nhiên phải học, nhưng con người cũng cần nghỉ ngơi chứ!” Cốc Kinh hi hi ha ha tươi cười đáp lại. “Vừa vặn hôm nay anh họ đóng cửa sớm, cho nên em mới muốn dẫn Ý Ước đi chơi một chút.”
Cậu muốn đi thì dẫn con gà mái đi đi, tôi không cho! Viên Cách Tiêu lạnh lùng trừng mắt với Cốc Kinh. Anh ta đang định mở miệng xoay chuyển thế cục, chuông cửa lại vang lên lần nữa, cắt ngang ý định của hắn.
Sớm muộn gì cũng phải cắt cái chuông đó! Mắt lạnh hung hăng đảo qua, lại vì thấy rõ người tới mà sửng sốt.
Tang Ý Ước theo ánh mắt kinh ngạc của hắn nhìn sang, phát hiện có một cô gái áo trắng, thân hình nhỏ nhắn, đứng ngay cạnh cửa phòng khám.
Khuôn mặt nho nhỏ thanh tú, ngũ quan( mắt mũi miệng) xinh xắn, bộ váy sa tanh trắng như tuyết phủ lên người, thủ công tinh tế không chê vào đâu. Đôi mắt đẹp khó nói nên lời, cả người cô tựa như thiên tiên hạ phàm.
Đẹp quá! Ngay cả Tang Ý Ước là nữ cũng nhịn không được tán thưởng vị mỹ nữ trước mắt này.
Ai! Khó trách nhìn đến ngây người, nếu lại nhìn thêm vài lần nữa, hẳn là nước miếng cũng sẽ chảy xuống. Ánh mắt nhìn tới Viên Cách Tiêu còn đang trợn mắt há hốc mồm, cô nhịn không được vụng trộm nghĩ.
“A Tiêu.” Kha Tâm Tuyết mở miệng, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, thanh âm cũng giống như vẻ ngoài của cô, khiến cho người ta có cảm giác mềm mịn, ngọt ngào.
Sau khi gọi xong một tiếng thân mật, cô chạy tới, nhẹ nhàng sà vào người Viên Cách Tiêu, cánh tay ngọc thon dài ôm lấy cổ hắn.
Trừ bỏ việc trong tay không bắp rang, Tang Ý Ước không khỏi cảm thấy, mọi chuyện hết thảy quả thực giống như trong phim truyền hình.
“Em đã trở về, A Tiêu.”
Kha Tâm Tuyết nhẹ giọng nói vào tai Viên Cách Tiêu. Vì Tang Ý Ước đứng ngay bên cạnh, nên nghe không sót một chữ, còn ngoài ý muốn thấy thân thể hắn có chút cứng đờ. Khuôn mặt anh ta lạnh lẽo như đông kết lại, cánh tay giơ lên không biết là đang chuẩn bị đẩy cô ta ra hay định ôm chặt lại. Nhưng cô gái áo trắng bỗng buông hắn ra, xoay người đi ôm Cốc Kinh.
Mà Cốc Kinh lại kinh sợ thối lui một bước, như muốn tránh khỏi vòng ôm của cô nhưng lại đụng phải quầy phía sau nên không thể như nguyện. Tuy trong lòng có nhuyễn ngọc ôn hương nhưng biểu tình của hắn có thể nói là thập phần hoảng loạn.
Dựa vào tình hình trước mắt phát triển, Tang Ý Ước mẫn cảm nhận ra không khí hình như có chút kỳ quái.
Viên Cách Tiêu bình thường kỳ quái không nói nhưng loại người bộp chộp, có chút thiếu não như Cốc Kinh, đối diện yêu thương nhung nhớ của mỹ nữ sao cũng có vẻ mặt âm dương quái khí?
“Hai người làm sao vậy? Lâu như vậy không gặp tôi, cao hứng đến choáng váng rồi sao?” Kha Tâm Tuyết buông Cốc Kinh ra, hờn dỗi mở miệng.
“À…ừm… chúng tôi đang chuẩn bị đi xem phim.” Cốc Kinh lén lút tránh người ra chỗ khác, giọng nói cứng ngắc phá vỡ sự yên tĩnh kì quái. Nói xong, đột nhiên đưa tay nắm chặt tay trái Tang Ý Ước kéo ra ngoài. “Ý Ước, đi thôi, sắp đến giờ rồi, nhanh lên! Nhanh lên!”
“Ừ, được.” Tang Ý Ước có chút không rõ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo. Nhưng người còn chưa đi được mấy bước, cổ tay phải bỗng bị một bàn tay vươn ra, gắt gao nắm chặt. Cô quay đầu nhìn lại, bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của Viên Cách Tiêu. “Có chuyện gì sao?”
Anh ta không nói chuyện chỉ là nhìn chằm chằm cô không rời.
Nếu không phải cá tính hắn luôn ngạo mạn đến mức đáng đánh đòn như vậy cô thật đã nghĩ ánh mắt đó là muốn cầu cứu cô rồi.
“Các người định đi xem phim hả?”
Kha Tâm Tuyết đảo mắt nhìn qua hai người đàn ông đang cầm tay Tang Ý Ước, trong mắt hiện lên một chút âm trầm, rất nhanh lại tỏa sáng tươi cười. “Tôi cũng lâu rồi không xem phim. Rạp chiếu phim Ánh Trăng vẫn còn sao? Cùng đi đi! Tôi nhớ hôm nay còn có chợ đêm, tôi rất nhớ chợ đêm ở đây đó.”
Hồi lâu không có người trả lời.
Mấy anh em bà con này làm sao vậy?
Tang Ý Ước xấu hổ, mồ hôi lạnh chảy ròng. Cô đương nhiên nhìn thấy ánh mắt kia của mỹ nữ áo trắng, hoàn toàn không muốn mình bị mỹ nữ oán hận.
Cô muốn rút tay mình ra, nhưng cố thế nào cũng không động đậy được.
Hai vị đại gia này tựa hồ đã hạ quyết tâm xem cô như kẻ thù giết cha, nắm chặt tay cô quyết không buông ra mà sự giãy dụa yếu đuối của cô chỉ là uổng phí khí lực, lại còn bị Viên Cách Tiêu hung hăng trừng một cái.
Rốt cuộc ai có thể nói cho cô, tình hình hiện tại là thế nào vậy chứ?
“Đi thôi! Chúng ta cùng đi đi.” Kha Tâm Tuyết ra kết luận.
“Nhưng chúng tôi định đi xem phim Người Nhện.” Kiểu trả lời của Cốc Kinh thực hết sức ngây thơ, cứ như hắn cảm thấy Người Nhện có thể bảo hộ hắn.
“Vậy à? Không sao đâu! Không thì mình xem phim khác.” Giọng nói của Kha Tâm Tuyết vẫn nhỏ nhẹ như vậy, mang theo ý cười nói tiếp:“Dù sao cậu cũng chưa mua vé, không nhất định phải xem phim Người Nhện.”
Tang Ý Ước thực chịu không nổi. Cô không hiểu vì sao mình nhất định phải ở giữa ba người này. Chưa kể hai người trong số đó còn giống như cảnh sát sợ kẻ trộm chạy trốn, cứ nắm rịt lấy tay cô không buông.
“A! Đúng rồi.” Cô quyết định mình đã nhịn đủ, quay sang cười giả lả với Cốc Kinh: “Cốc Kinh, tôi đột nhiên nhớ ra. Hôm nay tôi phải về nhà sớm làm chút chuyện.”
“Làm trò.” Cốc Kinh còn chưa trả lời, Viên Cách Tiêu vốn dĩ đang trầm mặc đứng bên cạnh bỗng lạnh lùng mở miệng mỉa mai nàng. “Cô về nhà thì có gì mà làm?”
“Về nhà…” Cô nói quanh co, bắt đầu hối hận mình bình thường trừ bỏ đi làm, không có bồi dưỡng loại hình thức giải trí nào khác. “Tôi muốn về nhà, để…”
“Để làm gì? Không cần suy nghĩ nữa, cô ở nhà của tôi cũng không có việc gì để làm. Xem phim thì cứ xem phim đi, không được từ chối.” Viên Cách Tiêu tuyên bố xong buông tay phải cô ra, bước lên gỡ bàn tay trái của cô đang bị Cốc Kinh nắm rồi cầm lấy kéo cô đi thẳng ra ngoài. “Trừng tôi làm gì? Còn không đi mau.”
“Nhưng mà… Ê ê…” Một đường bị kéo ra ngoài, Tang Ý Ước cảm thấy đầu óc mình thực mơ hồ, quay đầu phát ra tín hiệu cầu cứu với Cốc Kinh – lúc này còn đang sững sờ tại chỗ – nhưng hiển nhiên vô dụng.
Thế này rốt cuộc là thế nào chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT