Nhưng rất nhanh, Tiểu Bạch đã quay phắt lại không để ý nơi mặt đất mình đang đứng trong miệng ngậm chặt bàn tay nhỏ đã nhả ra mà lí lắc nhìn tới Vũ Thiên nhoẻn miệng cười rồi chạy như bay tới hắn còn gọi chí chóe:
- Thiên ca, thấy đệ thế nào!
Nó đã nhúng chân bay thẳng lên mà quàng tay ôm chặt cổ Vũ Thiên khiến hắn phải cúi đầu nhìn cặp mắt đen lấy của nó hắn lại bất chợt một tay đỡ mông nắm đuôi, một tay lại béo má nó đang cười hở răng mà hỏi:
- Ai cho đệ oánh nhau hả, chắc đệ không phải là Tiểu Bạch của Thiên ca rồi!
Chỉ là Tiểu Bạch miệng đang to ra mà méo vì cái béo má của Vũ Thiên trong lắc đầu liên tục, mà miệng ngậm rồi hé nhỏ, mắt lại chớp chớp nhìn hắn nhưng chưa kịp trả lời thì đã bị Hoàng Phong đứng cạnh nhìn tới cái đuôi đang phẩy lên phẩy xuống mà túm lấy giật nhẹ rồi nói như hỏi nó “Tiểu Bạch, cái đuôi này ở đâu ra vậy”
Khiến cho đám đệ tử chân truyền còn lại nhìn tới mà hai má phồng to khi Tiểu Bạch đã ngoái đầu nhìn, mặt non choẹt cùng cái lắc đầu quầy quậy dùng giọng cầu nhầu với Hoàng Phong:
- Phong cà, đừng có giật đuôi đệ, đâu lắm đó!
- Tiểu Bạch, ta muốn đệ là lúc trước!
Chỉ là tam nữ đã tới cạnh mà cùng nhìn Tiểu Bạch nói khiến cho Tiểu Bạch lại quay đầu nhìn tới tam nữ đang nhìn chằm chằm mà há nhỏ miệng cụng đầu vào ngực Vũ Thiên trong cái chớp mắt của mọi người nhìn tới cùng với sự bất ngờ của Vũ Thiên
Chính là Tiểu Bạch đã trở lại là tiểu hổ nhỏ như cũ, trong giọng của Tống Tân liền lúc này lại vang lên:
- Tiểu Bạch, ta nhớ lúc nãy đệ đã là đại hổ trắng sao bây giờ lại trở thành tiểu hổ trắng như cũ rồi!
Khiến cho Tiểu Bạch có chút tức giận lại quay phắt đầu hổ nhỏ ra phía sau nhìn Tống Tân đang cười nhăn mà nói: “đệ có thể phình to phình nhỏ mà, nếu phình to Thiên ca lại bắt đệ chở huynh ấy thì tội nghiệp cái thân đệ, nên phình nhỏ như vầy để huynh ấy ôm đệ không ấm hơn sao”
“Tiểu Bạch, ta thì muốn đệ phình to”
Nhưng nó vừa dứt lời thì Vũ Thiên đã gõ đầu nó nói nhanh khiến cho Tiểu Bạch đã ngẩn đầu lên nhìn hắn đang cúi xuống mà mặt hổ nhỏ ngâm chặt miệng cùng cặp mắt rưng rưng mà tiếp tục cụng đầu hổ vào ngực hắn giọng nhỏ nhỏ: “đệ chỉ muốn là Tiểu Bạch như lúc trước” trong tiếng cười to của mấy đệ tử chân truyền cạnh bên mặc dù không hiểu câu nói của Tiểu Bạch là có ý gì nhưng khi trong thấy cử chỉ của nó lại không thể nhị cười cũng khiến cho Vũ Thiên phải trợn mắt
Trong khi tiếng ho khan của Lý Dương chưởng môn đã vọng tới khiến tám đệ tử liền im lặng trở lại mà nhìn tới cùng câu nói của Lý Dương chưởng môn đã hướng bọn họ mà cất lời:
- Các đệ tử cũng nên về viên của mình đi sớm mai hãy tới nơi này để chuẩn bị cho việc rời phái!
Dứt câu liền nhìn tới nơi Diệc lão đã đứng nhưng lại không thấy Diệc lão mà đành chuyển tới năm vị trưởng lão đang nhìn tới mà nghiêng đầu xoay thân nhấc bước tiến vào trong đại điện khi mà năm vị trưởng lão cũng nhìn nhau rồi theo sau trong giọng xì xầm mấy câu nói lúc rời đi của Vũ Phiến Lương môn chủ
Để lại tám đệ tử chân truyền nhìn theo rồi lại nhìn nhau trong cái lắc đầu rồi tách ra mà rẽ từng hướng nơi lối vào đại điện mà bước đi để quay lại từng viên của mình
Vũ Thiên cũng ôm lấy Tiểu Bạch mà tiến bước tới nơi Ngữ Hải, Thùy Phong đang đứng giữa mamút thú mà đi tới trong chân đang dậm của mamút thú
Mặc dù lúc này trong lòng tất cả mọi người đều có chút gì đó không yên, một cảm giác khiến bọn họ lo lắng nhưng lại không thể đoán được là điều gì mà chỉ có thể tiếp tục nhấc bước trong lặng thinh trong từng người nhấc bước quay lại nơi mà họ đang cần quay lại
Đại điện Thanh Phong lại vắng lặng, quay trở lại như là chưa có ai từng ở nơi này, mặc cho gió nhẹ đang thổi làm lay động những nhánh cây từ những gốc cây được trồng nơi đây và phía trong đại điện cũng lặng như tờ giấy, cùng hai tòa tháp “Thanh Phong Khí” và “Thanh Phong Các” vẫn đứng vững
Nơi các lối vào đại điện, bóng dáng của tám đệ tử chân truyền đang lững thững từng bước chậm của từng đệ tử đang men theo lối mòn vào đại điện mà quay lại viên của mình trong lặng yên
Mây trên bầu trời đang trôi nhẹ có lẽ là do những cơn gió trên cao luôn thổi, ánh nắng từ trên chiếu xuống Thanh Phong Phái cũng đã đậm màu theo từng canh giờ
Dược Viên
Nơi ba khu thảo dược, Vũ Thiên đang loay hoay trong khu thảo dược của chính hắn, hắn đang khom lưng, tay nắm nấm đất đầu cúi sát nhìn vào từng gốc cây thảo dược không biết là làm gì
Mặc dù, phía ngoài khu thảo dược của hắn, chính là khoảng trống cùng hai khu thảo dược của Ngữ Hải cùng Thùy Phong đối diện nhau đang in ỏi tiếng dậm chân khiến mặt đất cũng nhẹ rung của mamút thú cũng như tiếng nói của hai người và Tiểu Bạch đang vang lên liên hồi
Chỉ là lúc này trong khu thảo dược của Vũ Thiên lại đang vọng ra một vài chữ nghe có vẻ hơi khó hiểu “một khoảng cách, vẫn luôn chia cắt”
“Thiên ca, huynh đang làm gì vậy, ra đây giỡn với đệ”
Nhưng giọng của Tiểu Bạch đã vọng vào mà bay tới ngừng lại trên không đám thảo dược trong đầu hổ nhỏ đang cúi nhìn Vũ Thiên đang bò cùng xoay thân liên tục hai tay thì đang cử động quanh đám thảo dược mà liền gọi vọng xuống khiến Vũ Thiên phải ngẩn đầu nhìn nó mà nhăn mặt, nhíu lông mày im lặng hồi lâu không lắc đầu hay trả lời
Mặt trời bắt đầu lặn, bầu trời lại trong veo một màu xanh rọi xuống cho đến khi dần tối, lúc này đã là canh sáu, nhưng Thanh Phong Phái lại vẫn lặng yên nơi các lối mòn mà trừ các viên
Chỉ là lúc này, tại Thành Vị Thanh đá phát sáng đã được bật lên mà chiếu sáng khắp nơi trong thành
Ngay nơi trung tâm, chính là tòa Thư Viện Vị Thanh
Lúc này thì lại khác hẳn những nơi khác khi mà xung quanh tòa thư viện đã có bốn đội binh mang giáp bạc khắc chữ cùng khắc hình động vật tượng trưng của bốn gia tộc đứng chắn ngay nơi bốn hướng vào thư viện, trước còn có thêm chục tên giáp vàng nơi một đội binh khoảng năm trăm binh
Rất kín kẽ và trang nghiêm nhưng ánh mắt mọi binh lính đều đang nhìn lên phía trên không trung nơi nóc của toà Thư Viện Vị Thanh mà tất cả đều nắm chặt thanh binh khí trong tay nhưng lại hơi run mà im phăng phắt vì không biết đang xảy ra chuyện gì
Vì lúc này, nơi nóc của tòa Thư Viện Vị Thanh không biết từ đâu đã lơ lửng trên không khoảng năm mươi tu nguyên giả đang xì xầm với nhau trong một vài tu nguyên giả lại đang nhìn thẳng về năm thân ảnh trước bọn họ cũng đang nhìn năm mươi tu nguyên giả đang vọng ra một câu hỏi lúc này:
- Hội trưởng, sao lại ngừng nơi này mà không trực tiếp tiến tới Thanh Phong Phái!
Câu nói rất to nên trong thành mọi người đều nghe thấy mà lấy làm run trong lòng khiến cho tất cả mọi người trong thành đều chú ý về nơi tòa Thư Viện Vị Thanh đám người đang lơ lửng trên không
- Hội trưởng, không biết đã tìm hiểu kỹ về Thanh Phong Phái chưa mà lại đồng ý liên thủ với đám Vũ Phiến Môn nhanh như vậy!
Nơi năm thân ảnh, trong đó có một nam tử khoảng ba mươi tư, ba mươi lăm đứng giữa, chỉ là lúc này hắn lại đang xoay đầu sang bên trái nhìn tới lão giả vừa mới nói khi mà câu trước nơi một trong năm mươi tu nguyên giả vừa dứt
Và lão giả này, Vũ Thiên cùng Tiểu Bạch đã từng gặp trong Bảo Cẩm Đường, đó chính là Hình Cung đã từng tham gia đấu giá tự nói mình là Hộ pháp của Kiên Văn Hội và có vẻ đúng là như vậy
Khi mà kế bên Hộ pháp Hình Cung chính là một trung niên tu nguyên giả hơi béo khác tên là Viêm Họng
Bên phải nam tử được Hộ pháp Hình Cung gọi là Hội trưởng là một lão bà đã lục tuần với tên gọi là Liễu Tỳ bà bà, kế cạnh chính là một thiếu phụ cũng khoảng ba mươi ba, ba mươi tư gọi là Khả Thúy
Câu nói này chính là của Hộ pháp Khả Thúy đã hơi xoay thân mà hình nam tử chính giữa:
- Vưu Chí, cậu thật sự muốn diệt Thanh Phong Phái sao!
Nam tử chính giữa được gọi là Vưu Chí cũng như là Hội trưởng của Kiên Văn Hội chỉ cười tà dị mà im lặng chốc lát khi đã nhìn lướt qua Hộ pháp Hình Cung cũng như Khả Thúy rồi hướng mắt nhìn xa xa về hướng đông nam Thành Vị Thanh hơn chục giây mới lên tiếng:
- Bốn hộ pháp, ta đã tìm hiểu kỹ không cần phải lo, Thanh Phong Phái bây giờ đã rất yếu không biết còn lại được bao nhiêu trưởng lão nhưng chắc con số sẽ không vượt qua năm mươi với lại chỉ có tên Đại trưởng lão Thanh Chiến mới có thể cầm chân được ta, Băng Nguyên sẽ thuộc về Kiên Văn Hội!
- Đợi tên Chất cùng tên Lương dẫn đám trưởng lão của hắn tới rồi tính tiếp!
Hội trưởng Vưu Chí lắc lắc chân rồi im lặng không để ý tới sắc mặt của bốn hộ pháp đang thay đổi liên tục nhưng cũng không ai hỏi tiếp, mặc dù Hộ pháp Khả Thúy lại đang nhìn Hội trưởng Vưu Chí mà cười mỉm đầy tình ý
Cách xa Thành Vị Thanh hướng đông nam chính là nơi Vũ Phiến Môn dựng sơn môn
Trên không trung, nơi sơn môn trong lúc này đã có một đám tu nguyên giả đang bay trên không trung cũng khoảng bốn mươi đang nhìn về hai thân ảnh nam tử đứng trước hướng nơi lối vào Vũ Phiến Môn, hai thân ảnh hao hao giống nhau một số điểm nhưng lại chưa giống, trong đó, một chính là Vũ Phiến Lương môn chủ, còn người còn lại có vẻ như chính là Vũ Phiến Chất
Và lúc này, Vũ Phiến Lương môn chủ đã hướng nam tử bên cạnh mà hỏi:
- Chất huynh, tên Vưu Chí đó lại đòi lấy Băng Nguyên!
- Không sao, chúng ta bắt đại thú mà đệ nói về môn như thế là đủ rồi cùng với Thành Vị Thanh không còn ai tranh giành, huống chi Băng Nguyên cũng không hề đơn giản, giữ trong môn chỉ sợ sẽ rước họa!
Nhưng Vũ Phiến Chất chỉ hơi nhướng lông mày rậm mà nhìn một lượt khoảng bốn mươi tu nguyên giả đang đứng trước mặt trầm giọng nhắc nhỏ nhưng lại khiến Vũ Phiến Lương môn chủ có chút không vừa lòng mà đành gật đầu trong nét mặt trầm lại
Trong im lặng, nhìn Vũ Phiến Chất đã quét ánh mắt tới đám tu nguyên giả cũng là trưởng lão trong môn trước mặt mà nói trong giọng nghiêm chỉnh:
“Các vị trưởng lão”
“Ta cùng với môn chủ đã quyết định một trận chiến với Thanh Phong Phái, kết thúc trận đấu pháp gần ngàn năm qua chỉ để tranh sự quản lý Thành Vị Thanh”
Dứt lời lại im lặng giây lát nhưng Vũ Phiến Lương môn chủ lại tiếp bằng một câu: “các vị trưởng có ý kiến gì không” bằng ánh mắt hơi lạnh khi nhìn lướt qua từng trưởng lão giây lát
Chỉ là không có ai lên tiếng ngoài cái giật mình trong đó bao gồm cả năm vị trưởng lão lúc trước cùng với ba trong số mười đệ tử hạch môn sau cuối đó là Mật Linh, Nghêu Đồ cùng Tiêu Bân mới tới Thanh Phong Phái để đấu pháp
- Ta đã liên thủ với Kiên Văn Hội, cho nên các vị trưởng lão cũng không cần phải quá lo vì trận chiến này Thanh Phong Phái tất diệt!
Vũ Phiến Chất lại cười cười mà tiếp lời khi nhìn thấy ánh mắt khá nhiều trưởng lão đang lo lắng khiến cho bọn họ cặp lông mày cùng vầng trán hơi nhăn liền giãn ra chút ít khi nghe xong
Mặc dù, Vũ Phiến Chất cũng đã hơi nghiên đầu mà nhìn Vũ Phiến Lương môn chủ gật nhẹ đầu rồi xoay thân về một hướng đạp bước nhanh trên không trung bay thẳng hướng tới Thành Vị Thanh trong một câu nói vọng lại:
- Các vị bay tới Thành Vị Thanh để tập hợp với Kiên Văn Hội rồi sẽ cùng tiến tới Thanh Phong Phái!
Trong ánh nhìn của Vũ Phiến Lương môn chủ đã bay theo sau đến đám trưởng lão cùng nhìn nhau trong một vài ánh mắt bất đắc dĩ
Tất cả đều lũ lượt mà bay nối đuôi tạo thành một đoàn dài như cánh chim đang vỗ cánh trên không trung nhưng lại có ba bóng dáng bay cuối, bay cạnh nhau đang vọng ra tiếng nói nhỏ chính là Nghêu Đồ, Tiêu Bân cùng Mật Linh
- Tiêu Bân, Mật Linh hai ngươi xem, mới xong một trận đấu, bây giờ lại tới một trận chiến!
Nghêu Đồ dùng giọng hơi cao nhưng vẫn nhỏ chỉ để cho Mật Linh cùng Tiêu Bân nghe thấy khi mà ba người đang bay cạnh nhau, mặc dù trong giọng của hắn lại không hề lo lắng gì với trận chiến sắp xảy ra
Nhưng Tiêu Bân đang bay giữa lại có chút không vui mà hơi khó chịu trong lông mày nhíu mạnh mà hỏi hắn:
- Nghêu Đồ, ngươi thật sự muốn diệt Thanh Phong Phái theo lời môn chủ đã định!
Trong nét mặt căng cùng lạnh của Mật Linh mà miệng hơi hé nhưng rồi lại ngậm chặt trong mắt đăm chiêu lặng nghe Nghêu Đồ trả lời Tiêu Bân trong tiếng cười lạnh:
- Ta không quan tâm, đó là ý muốn của bọn họ chúng ta cứ tới đó nhưng chỉ đứng nhìn nếu như không muốn bỏ mạng bởi đám trưởng lão Thanh Phong Phái!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT