Vừa nhìn thấy cảnh này, Lục Văn tới cả hít khí lạnh cũng không dám, hắn lập tức âm thầm thi triển Liễm Tức thuật đến cực hạn, che giấu hoàn toàn khí tức của bản thân nép mình sát vào một cột đá, ánh mắt quan sát không rời.

Người mới diệt tên đệ tử Chính Khí Môn kia là một nam tử tu vi Luyện Khí kỳ tầng mười hai, mặt trông sáng sủa nhưng ánh mắt thì cực kỳ sắc lạnh, mày kiếm xếch lên, thân vận y phục đen, tay thình lình cầm một thanh tiểu đao, tuy cách xa nhưng cũng có thể cảm nhận được là pháp khí cực phẩm, không cần nói tới pháp khí này lợi hại ra sao, chỉ bằng thuật ẩn nấp đáng sợ và tốc độ không hề kém Lục Văn toàn lực thi triển cả Thanh Phong bộ và Ngự phong quyết cũng đủ khiến hắn không dại dột mà vọng động.

Nam tử áo đen cắt gọn đầu tên đệ tử Chính Khí môn xong lập tức thu lấy túi trữ vật của nạn nhân đồng thời hái Quỷ Diệp Thảo rồi biến mất vô tung vô ảnh.

Đợi đến khi gã này hoàn toàn biến mất, Lục Văn mới thở phào một tiếng.

Hắn nếu không phải ban nãy trong lúc đi tới không thấy yêu thú thủ hộ sinh nghi lại vô tình dẫm phải “lựu đạn” còn mới của con yêu thú thủ hộ nơi này nhưng lại không thấy nó đâu thì hẳn đã chủ quan mà lao tới như tên Chính Khí môn kia để rồi uổng mạng, chết một cách không rõ ràng.

Nhìn cái xác không nguyên vẹn của tên xấu số kia, trong lòng Lục Văn thầm dâng lên cảm giác chán nản, gã kia là một đệ tử Luyện Khí kỳ tầng mười một, mạnh hơn hắn không ít vậy mà cứ thế chết đi.

“Mình có quyết định đúng không đây?” Lục Văn uể oải tự hỏi.

Nhưng sau chốc lát ủy mị, hắn liền lấy lại sự bình tĩnh, tự thấy rằng bản thân tuy tu vi yếu hơn người nhưng cũng có không ít pháp khí, phù lục, lại có Thanh Phong bộ kết hợp Ngự Phong thuật thêm cả phù bảo nữa, rủi đụng cao thủ chắc cũng có thể chạy trốn được, trước phải bình tĩnh để xử lý tốt mọi tình huống mới được, tránh việc hành động ngu ngốc để phí cái mạng nhỏ.

Sau một chốc cẩn thận từng bước đi quanh khu rừng đá mà không phát hiện thêm gốc Quỷ Diệp Thảo nào, hắn lắc lắc đầu tự giễu mình mơ mộng mà phí thời gian rồi xuyên qua đám loạn thạch, tiếp tục tiến về phía trung tâm.

Cùng lúc đó, ở một chỗ khác thuộc khu phía tây, trên một bãi đất cỏ mọc um tùm, thưa thớt vài cây thân gỗ hình dạng kỳ dị thân xanh lá nâu, một thiếu nữ thân không chút bụi, tay bắn ra viên hỏa cầu thiêu gọn thân thể một gã đệ tử Vạn Thú Môn và một con yêu thú cấp hai.

Advertisement / Quảng cáo


“Hừ, một tên Luyện Khí kỳ tầng mười một thôi mà cũng sinh tâm bất thiện với ta sao.”

Lục Văn nếu ở đây thì hẳn là hắn sẽ phải kinh ngạc, thiếu nữ này chính là Hoa Vân Phi.

Trong khi đó, khắp nơi trong thí luyện là đủ thứ cảnh, có chỗ là đơn đả độc đấu cực kỳ ác liệt, có chỗ là đang thương lượng hợp tác, có chỗ lại là quần chiến do hai phe ngẫu nhiên tụ lại rồi gặp phải nhau, tranh chấp linh thảo rồi sinh ra ác chiến đầu rơi máu chảy.

Lục Văn lúc này vẫn đang bình an vô sự, sau khi chứng kiến sự nguy hiểm của người Hắc Sát môn nên hắn càng thêm thận trọng, từng bước đi tới đến cẩn thận quan sát trước sau, đến lúc trời trở tối thì đã lên tới chỗ thuộc sườn một ngọn núi cách mặt đất chừng trăm trượng, kiểm tra một hang núi mà theo ghi chép là có thể có linh thảo nhưng đã bị người khác hái mất đồng thời con thú thủ hộ cũng bị chém giết, máu văng đầy cửa động.

Hắn thấy cảnh này tự nhiên lại cảm thấy mừng vì thấy cảnh này, rủi có kẻ nào đến cũng sẽ bỏ đi.

Nghĩ thế hắn liền đi sâu vào trong động, quyết định đêm nay nghỉ ngơi trong động này.

Động này cũng tính là lớn, cửa động cao rộng chừng gần trượng, vào sâu hơn mười trượng thì còn mở rộng hơn nữa.

Trông thấy thế hắn liền nhanh nhẹn lấy khí cụ ra, bày Bát Quái Khốn Trận rồi kiếm một tảng đá lớn bằng phẳng, leo lên đó ngồi tĩnh tọa, nghiên cứu lại một chút cái pháp khí hình tấm kính đã nhận từ tông mà hắn chưa kịp xem xét.

Trước lúc tiến nhập thí luyện hắn có bạo gan hỏi Lệnh Hồ sư tổ thì chỉ nhận được câu trả lời ngắn ngủn: “Nó là Huyễn Hình Kính.”

Lục Văn nâng cái kính lên, truyền linh lực vào rồi đánh mấy pháp quyết để thi triển, đáng tiếc là đưa qua đưa lại chẳng thấy gì cả, hắn thất vọng, cười khổ dùng nó soi gương đồng thời thầm chửi mình ngốc không chịu hỏi rõ cách dùng.

Đang khi hắn buông nó xuống thì một màn kỳ dị xảy ra, một Lục Văn tương đối mờ ảo nữa từ trong kính phóng ra làm hắn suýt bật ngửa.

“Không lẽ là vậy?” Lục Văn tỏ vẻ chợt hiểu, lại truyền thêm linh lực vào kính rồi soi lại một lần nữa đoạn lại chiếu nó ra, tức thì lại có một Lục Văn rõ ràng hơn trước phóng ra, hắn thấy thế cực kỳ mừng rỡ, tay khẽ đưa kính qua phải, tức thì “Lục Văn” cũng bồng bềnh bay qua phải.

Tuy “Lục Văn” nếu dùng Thiên Nhãn thuật quan sát cái là biết là ảo ảnh thôi nhưng cũng tương đối giống thật, Lục Văn thử nghiệm xong, miệng hơi nhếch lên như có dự định gì đó.

“Hừ cái này không mang tính công kích nhưng cũng là thứ có thể dùng đây.”



Sáng hôm sau, khi trời sáng rõ hẳn, Lục Văn mới rời hang động, cất bước xuống núi đi về phía trung tâm.

Sau nửa canh giờ di chuyển, giữa lưng chừng núi cách mặt đất chừng năm mươi trượng, lúc này Lục Văn lại đang gặp một kẻ cản đường, thình lình là một nữ đệ tử tu vi Luyện Khí tầng mười hai của Chính Khí Môn.

Chỗ hắn đang đứng lại là nơi trên bản đồ ghi là Trụy Tiên Nhai, vách núi thẳng đứng, hoàn toàn trơ trụi không điểm ẩn nấp, chỉ có một đường mòn nhỏ không rõ do ai tạo nên, chỗ này dụng khinh công lẫn Ngự Phong Quyết tuyệt không phải cách hay, lên hay xuống đều sẽ dễ dàng bị biến thành bia cho kẻ khác dùng pháp khí tập sát.

“Vị sư tỷ này không biết có gì chỉ bảo không?”. Lục Văn thận trọng đứng thẳng, tay phải đặt sẵn bên hông, bình tĩnh nhìn không rời nữ tử vận nho phục màu trắng, bộ dáng chừng hai bốn, hai lăm tuổi, dung mạo có chút xinh đẹp, hỏi.

“Thì ra là một đệ tử tầng mười của Liệt Dương Tông, lẽ ra ta có thể tha cho ngươi, có điều…hắc hắc, xuống hỏi Diêm Vương đi.”

Nữ tử áo trắng này lại không nói không rằng, tay kết ấn, lập tức một phong nhận khổng lồ dài cả trượng hình thành trước người, muốn dùng thuật pháp đơn giản này để diệt sát hắn.

Lục Văn vừa thấy nữ tử vừa động tay, tức thì tay phải vung ra một đám Hóa Vụ Phù.

Tiếng ầm ầm nổi lên rồi một đám sương mù phủ kín nữ tử kia.

“Hừ bằng đám sương mù cỏn con này mà muốn che mắt ta.” Nử tử áo trắng lạnh lung hừ một tiếng, không chút chậm trễ thi triển Thiên Nhãn thuật muốn quan sát rõ tình hình.

Ngay lúc đó, một bóng người màu vàng nhanh như quỷ mị, áp sát ngay bên người ả.

“Không thể nào!” Ả hốt hoảng không nghĩ tới Lục Văn lại có tốc độ vượt quá tưởng tượng như thế, lập tức xoay người phóng phong nhận khổng lồ kia về phía Lục Văn.

Tiếng xé gió véo véo nổi lên, chỉ thấy Lục Văn kia bỗng tan biến vào hư không.

Advertisement / Quảng cáo


“Không đúng, a, thả ta ra!” Ngay khi ả kịp nhận ra sự bất thường thì một bóng người màu vàng, chính là bản thể Lục Văn lao nhanh tới, tay phải vung một thứ như sợi dây tỏa ánh sáng xanh quấn chặt lấy người ả, đúng là phù bảo Định Thần Tác.

“Thu!”

Lục Văn lạnh lùng quát một tiếng, lập tức thấy sợi dây mang theo man lực xiết sâu vào da thịt nữ tử áo trắng kia khiến mặt ả tái mét lại.

Định Thần Tác dù chỉ là thứ trói buộc nhưng vẫn là Phù Bảo, tuyệt không phải thứ mà pháp khí cực phẩm so được, rủi để nó trói trong lúc không thi triển thủ đoạn phòng hộ thì với thân thể tu sĩ Luyện Khí Kỳ khó mà chịu thấu, hơn nữa ngoài đau đớn thì không dễ gì thi triển pháp thuật.

“Tiểu đệ, à không, đại huynh tha mạng, là ta bị sư thúc tổ nói gặp người Liệt Dương Tông phải giết không tha nên ta mới…” Nữ tử kia thử vận dụng linh lực thấy không hiệu quả, lại điên cuồng rót cả nửa linh lực trong linh hải tiếp để phá vây mà vẫn vô vọng, lại thấy Lục Văn đã cầm sẵn pháp khí phi kiếm định ra đòn quyết định nên chỉ còn cách tuyệt vọng cầu xin, nước mắt nước mũi chảy đầm đìa khuôn mặt, trông thật thảm thương.

“Hừ, coi như hôm nay ngươi may mắn, có điều túi trữ vật này ta phải thu lại.” Lục Văn cảm nhận thấy khí tức của đối phương giảm đi trông thấy, nếu bị hắn thu đi túi trữ vật, cũng tức là mất đi vũ khí chiến đấu thì ả chẳng thể làm gì hắn, hắn tuy là kẻ có thể nhẫn tâm với kẻ có ý định xấu nhưng chung quy vẫn không phải kẻ táng tận lương tâm hay khát máu nên sau khi cân nhắc một lát đành thở dài, trách mình mềm lòng, quyết định để cho ả một mạng.

“Phựt, véo” hai tiếng. Túi trữ vật bên hông ả liền bay vào trong hắn, hắn cũng không buồn kiểm tra, bỏ luôn vào trong túi trữ vật.

“Đại huynh, giờ thả ta được chưa?” Nữ tử kia vẫn nước mắt lưng tròng, mếu máo hỏi hắn.

Lục Văn thật sự đau đầu với nước mắt nữ nhân, sau phóng thần thức kiểm tra thân mình nữ tử áo trắng, không thấy có dao động linh lực của pháp khí gì nữa hắn mới chậm rãi thu lại Phù bảo Định Thần Tác.

“Ngươi đi đi!” Lục Văn lạnh lùng ra lệnh.

Đúng lúc này, điều hắn không thể ngờ lại xảy ra, nữ tử áo trắng vừa thoát trói, ánh mắt đáng thương bỗng trở nên oán độc, hung quang nổi lên đồng thời ả há miệng, phun ra một cái đỉnh nhỏ chừng nắm tay.

Đỉnh nhỏ vừa ra khỏi miệng ả, lập tức đón gió hóa lớn bằng cái chậu rửa mặt đồng thời không ngừng xoay tít trên không trung.

“Tiểu tử đáng chết, hôm nay không lấy mạng ngươi thì Trúc Ngọc Diệp ta không mang họ Trúc nữa!” Ả giận dữ, thét lên the thé.

Lục Văn tuy bất ngờ nhưng cũng không kinh hoảng, lập tức triển khai hộ thể cương khí đồng thời bấm niệm pháp quyết, lập tức thanh tiểu kiếm trong tay hắn bay lên, hóa lớn hơn trượng rồi phóng vụt về phía ả.

Hắn chưa biết cái đỉnh kia có công dụng gì nhưng hẳn không phải thứ tầm thường, không thể coi thường, tốt nhất là lợi dụng khi ả đang suy yếu, tiên phát chế nhân.

Phi kiếm lao vụt về phía nữ tử áo trắng nhưng khi còn cách ả khoảng gần trượng thì nó bất ngờ như bị một lực hút nào đó làm chệch hướng, đổi hướng lao thẳng trong miệng cái đỉnh kia rồi biến mất khiến Lục Văn không còn cảm thấy chút liên hệ nào với nó.

“Ha ha! Vô ích thôi. Tụ Bảo Đỉnh này thì ngươi dùng pháp khí nào ta cũng có thể thu được.”

Nữ tử áo trắng vừa điểm pháp quyết lên đỉnh vừa cười đắc ý!

“Tụ Bảo Đỉnh! Không ổn rồi!” Lục Văn âm thầm kinh hãi, xét về linh lực thì ả dù tổn hao vẫn nhỉnh hơn hắn một chút, hơn nữa hắn hiện tại không thể dùng pháp khí công kích vì thế chẳng khác gì đem bánh bao thịt ném chó, một đi không trở lại, mà thi triển Định Thần Tác thì đã mất đi yếu tố bất ngờ, ả tự nhiên có đề phòng nên chắc chắn rơi vào trạng thái bất bại.

Tình hình với hắn lúc này là cực kỳ xấu, tuy nhiên vẫn chưa phải là xấu nhất như tưởng tượng.

Đang khi suy tính cách đối phó thì phía sau hắn lại bất ngờ có thêm một kẻ nữa, là một nam tử tu vi luyện khí kỳ tầng mười một, vận y phục đỏ lửa của Phần Thiên Cốc đang nhanh chóng tiến đến.

“Ồ, thì ra là sư tỷ Chính Khí Môn lại có một tiểu tử Liệt Dương Tông. Hay lắm vị tỷ tỷ kia, ta và ngươi cùng nhau xử lý tiểu tử này.”

“Hay lắm, vị huynh đệ Phần Thiên Cốc hãy tấn công hắn, ta dùng pháp khí này ngăn cản vũ khí của hắn, nhanh chóng cắt cái đầu chó của hắn xuống.”

Lục Văn nội tâm rơi xuống tận đáy, hiện tại là hắn bị vây công bởi hai kẻ hơn tu vi lại không không thể công kích, còn chần chờ thì chắc chắn là mất mạng.

Nghĩ thế, hắn dứt khoát lao mình từ trên vách xuống đồng thời một tay vỗ bên hông, lấy ra pháp khí hình cái thuẫn lấy được từ tay Lưu Vân, không thương tiếc ném về phía hai kẻ kia, ý định cho nó tự bạo.

Nhưng khi nó chưa kịp nổ thì lại một lần nữa cái đỉnh kỳ dị kia hút ngay pháp khí này vào.

“Hắc hắc, huynh đệ kia, còn chờ gì nữa, bắn chim thôi.”

Advertisement / Quảng cáo


Ả đệ tử Chính Khí Môn thấy Lục Văn liều lĩnh như thế, tay điểm một cái lên đỉnh, lấy ra chính phi kiếm của hắn đoạn bấm pháp quyết điều khiến nó lao thẳng về phía hắn.

Tên đệ tử Phần Thiên Cốc cũng không chậm chân, điều khiển một phi đao tỏa hỏa diễm, bắn thẳng về phía Lục Văn.

Lục Văn mất thế, chỉ đành lấy ra bộ giáp làm từ vỏ con rết, truyền linh lực bảo hộ trước người.

Phi đao đỏ lửa hẳn là thứ pháp khí quen tay của tên đệ tử Phần Thiên Cốc, tốc độ cực nhanh đâm thẳng tới người Lục Văn, tuy không xuyên sâu nhưng sức chấn động cũng khiến hắn lập tức phun máu.

Ngay tiếp đó, đòn thù của ả kia đã đến, thanh phi kiếm thoáng chốc phản chủ đâm tới đồng thời nổ tung ra khiến bộ giáp vốn chịu vết rách từ cú đâm của phi đao nay không chịu nổi, lập tức vỡ vụn còn thân thể Lục Văn thì như diều đứt dây, nặng nề rớt thẳng xuống một chỗ rậm rạp cây rừng.

“Vị tỷ tỷ này, chúng ta có cần đuổi tới đó không?” Gã đệ tử Phần Thiên Cốc thấy Lục Văn đã trọng thương, muốn tới đó kiếm chác.

“Không nên, hắn lộ liễu rớt xuống như thế hẳn sẽ thu hút kẻ khác tới, chúng ta không nên tham tài mà liều mạng!” Nữ tử áo trắng tỏ ra kinh nghiệm đáp, thực tế ả cũng đang không ở lúc toàn thịnh, dù có pháp khí tiểu đỉnh lợi hại nhưng không đảm bảo được trong lúc lộn xộn có thể giữ mạng nên dứt khoát từ bỏ ý định này.



Lục Văn lúc này đang hôn mê, đầu óc mơ màng, chỉ loáng thoáng thấy thân thể rã rời, khí lực lẫn linh lực đến suy yếu đến đáy, không thể không để thân thể tự do rơi xuống, sau những tiếng va chạm với cây rừng, hắn chính thức ngất hẳn đi, không còn cảm giác được điều gì nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play