“Vân huynh đệ, nhờ ngươi chuyển gấp bức thư này đến tận tay Vương Nghĩa, cục chủ Thanh Phong tiêu cục tại thành Thanh Nguyệt, nhớ kỹ phải trao tận tay, không được để ai nhận thay. Cố gắng nhanh nhất có thể!” Một đại hán râu ria đưa ra một phong thư không đề tên người gửi và năm mươi lượng bạc cho một nam tử bộ dáng nhanh nhẹn.
“Được, nhưng số tiền này ta chỉ nhận một nửa xem như huynh bao ta ăn ở đi lại, số còn lại huynh cầm về đi”.
“Đây là việc rất quan trọng mà người khác ký thác cho ta nên Vân huynh đệ cứ cầm đi đừng ngại. Chỉ cần làm chu toàn thì chỗ này cũng xứng.”
Thấy người huynh đệ bao năm của mình không nhận, đại hán râu ria giải thích.
“Đã vậy ta không khách khí, nhất định nhanh nhất đưa tận tay vị Vương cục chủ kia.” Nam tử dáng nhanh nhẹn cũng không nhiều lời, vừa nhận thư và tiền xong liền đi chuẩn bị ngựa, lập tức xuất phát.
….
“Nhanh, đệ lập tức tìm người nhanh nhẹn, tin cẩn, bí mật chuyển bức thư này cho tiểu thư! Nếu chờ lâu hơn nữa ta e sẽ không kịp.”
Trong một gian phòng, một người đàn ông trung niên đang nhỏ giọng dặn dò một nam tử trẻ tuổi hơn y một chút.
“Đại ca yên tâm, để đệ sai khuyển tử đi. Nó là đứa kín miệng, nhanh nhẹn và làm việc cũng tương đối chu đáo.”
“Được!”
Hai người đàn ông này, một chính là Lệ Thiên, người còn lại là Vũ Quảng, người thứ hai trong Thanh Phong Thập Sát Tinh.
Lời vừa dứt, Vũ Quảng không nói hai lời, lập tức rời phòng đi tìm con y, Vũ Hàn.
Ngay trong đêm đó, một thanh niên cưỡi con ngựa ô, bí mật từ cổng phụ Thanh Phong tiêu cục xuất phát, hướng thẳng đường tới Băng Vân Tông, ngựa không dừng vó mà đi.
…
“Ca ca, người đi chậm thôi kẻo ngã.”
Trong khoảnh sân nhỏ trước gian nhà tranh vách đất, một cô bé tầm bốn, năm tuổi đang lon ton bước theo một thiếu niên vận áo vải thô chống nạng, bước tập tễnh quanh sân.
“Ca ca không sao đâu, Thiến nhi đừng lo!” Thiếu niên ngừng bước, đưa tay xoa đầu cô bé, dịu dàng nói.
Thiếu niên đúng là Lục Văn, còn cô bé con đáng yêu kia tên gọi Trần Xảo Thiến, là con gái duy nhất của Trần Khôn, cũng chính là vị đại hán râu ria dữ tợn đã vác hắn từ bên suối trở về.
Lúc này đã là hai tháng từ khi hắn tỉnh lại.
Trần Khôn ban đầu dự kiến hắn phải mất ba tháng mới khang phục hoàn toàn, tuy nhiên hắn tin tưởng rằng với thân thể một kẻ luyện võ lại có cả pháp lực như hắn thì thời gian cần thiết để bình phục sẽ rút ngắn đi nhiều.
Đáng tiếc là sau khi tự mình xem xét lại thương thế thì hắn liền phát hiện ta thương thế của mình nặng hơn dự tính nhiều, tay và chân phải đều bị rạn, gãy, hai bên xương sườn cũng là rạn chưa kể lục phủ ngũ tạng cũng bị tổn thương không nhẹ.
Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí, nơi sơn thôn hẻo lánh này lại không có được đại phu nào giỏi, ít nhất là giỏi hơn hắn cộng thêm thuốc men thiếu thốn nên dù cố gắng hết khả năng thì vẫn phải mất ba tháng như vị đại hán râu ria mà hắn gọi là Trần thúc kia dự đoán.
Hắn cảm thấy nóng ruột, phiền muộn không thôi vì khi rơi vào xoáy khí kia do sức ép không khí quá lớn khiến cơ thể hắn chịu không nổi dẫn tới bị ngất đi, xui xẻo hơn là tấm phù phi hành thứ hai mà Ngọc Nhi đưa cho hắn cũng bị rớt mất, mà kể cả còn thì với tình trạng bị ngất khi đó cũng không sử dụng nổi, do đó mới dẫn đến việc hôm nay.
Cũng may là có Trần thúc và Xảo Thiến luôn quan tâm, chọc hắn vui nên hắn cũng cảm thấy vơi bớt đi sự muộn phiền đồng thời cảm thấy sự ấm áp của một gia đình.
Lại nói tiếp, gia đình Trần thúc chỉ có hai cha con, mẹ của Xảo Thiến đã mất cách đây bốn năm trong một lần vào rừng hái thuốc về đắp hạ sốt cho y thì bị hổ dữ tấn công.
Ngay sau khi biết tin, dù đang ốm nặng, Trần thúc vẫn tự mình xách đao vào rừng tìm liền ba ngày ba đêm, cuối cùng cũng tiêu diệt được con hổ, báo thù cho vợ.
Y từ đó ở vậy nuôi Xảo Thiến lớn, không hề có ý định cưới thêm vợ dù Trần Khôn vốn là cái tên được người trong ngoài thôn rất hâm mộ.
Trong hai tháng ở đây, Lục Văn không ít thấy y nhìn y nhìn Xảo Thiến rồi nhìn bài vị vợ mình, trong mắt người đàn ông tưởng như mạnh mẽ, không sợ trời không sợ đất lại như có ngấn nước.
“Một người mất đi, kẻ đau khổ nhất chính người ở lại!” Lục Văn liên tưởng đến gia cảnh sư phụ mình, không khỏi cảm thán thầm nghĩ.
…
“Có lẽ không còn bao lâu nữa, hy vọng việc ta để lại tiêu cục này cho nó sẽ làm lòng thù hận trong nó tan đi.” Vương cục chủ thì thào tự nói.
Đã hơn bốn năm từ ngày làm lễ tang cho Lục Văn, y từ đó tinh thần sa sút, sức khỏe cũng vì đó là xuống dốc không phanh, vết thương ngầm trong người cũng do vậy mà hoành hành khiến vị cục chủ này luôn phải âm thầm chịu đau đớn dữ dội.
Đến giờ này y biết mạng mình hẳn chỉ còn được tính bằng ngày tháng nữa mà thôi.
…
“Ca ca người đừng đi, người còn chưa khỏe hẳn mà.” Xảo Thiến khóc lóc khuyên can.
“Ca ca khỏe rồi mà, Thiến nhi đừng lo, xem ca ca này.” Lục Văn vừa trấn an cô bé, vừa vung vung tay tỏ vẻ khỏe khoắn.
“Được rồi Thiến nhi, Lục ca của con khỏe thật rồi, hắn có việc quan trọng không được chậm trễ, con đừng ngăn cản nữa.” Trần Khôn đứng một bên nhẹ giọng nói.
“Ca ca, người xong việc nhớ về chơi với muội nha, hu hu” Cô bé nghe thế cũng không ngăn cản nữa, chỉ khóc nấc lên.
“Nhất định, ta hứa với muội. Trần thúc, cảm ơn người đã chăm sóc cháu lâu nay…” Lục Văn xoa xoa đầu cô bé xong xoay người sang chắp tay cảm tạ Trần Khôn.
“Không cần khách sáo, mau chuẩn bị lên đường cho sớm, chú ý đừng gắng gượng quá, tránh để vết thương tái phát.” Trần thúc cắt ngang, đoạn dặn dò hắn.
“Dạ, cháu biết.”
Nói dứt lời, Lục Văn kéo cương, nhảy lên ngựa rồi lập tức thúc ngựa xuất phát rời thôn nhỏ.
Xảo Thiến nhịn không được khóc huhu đòi chạy theo khiến cha cô bé phải dỗ mãi mới thôi.
Lúc này đã là ba tháng kể từ khi hắn tỉnh lại.
Sau khi vừa cảm thấy thân thể đã khỏe lại, hắn liền lập tức nhờ Trần thúc giúp hắn mua một con ngựa để lên đường trở về.
Trần thúc khuyên hắn chớ vội nhưng nghĩ đến sư phụ mình, hắn cương quyết muốn nhanh chóng lên đường khiến Trần Khôn cuối cùng cũng phải đáp ứng.
Trước khi đi hắn chủ động biếu y mấy trăm lượng bạc và cả số bình ngọc mà hắn lấy được ở U Minh Hải còn chưa bán nhưng y kiên quyết từ chối, cuối cùng Lục Văn đành lén đặt trong hũ gạo ở góc nhà rồi lập tức lên đường trở về.
Chỗ tiền tài này tuy lớn nhưng hắn không hề tiếc bởi gia đình Trần thúc đối với hắn quá tốt, nghĩ lại nếu là kẻ tham lam thì hẳn là tất cả đồ đạc của hắn đã biến mất chứ không phải còn nguyên lành như bây giờ.
…
Một ngày của năm tháng sau đó, trong một gian động phủ trên đỉnh Ngọc Linh thuộc Băng Vân Cung.
“Cha, sao lại như vậy, sao người lại giấu con chứ…” Một thiếu nữ tay run run đánh rơi cả bức thư, trên đôi mắt như minh châu, hai giọt nước mắt từ từ lăn dài xuống má.
Một canh giờ sau, một luồng sáng màu hồng từ đỉnh Ngọc Linh xé gió bay vụt đi, hướng đi chính là nhằm về phía nước Lỗ thuộc liên minh Thất Long.
Trong luồng sáng kia chính là Vương Khiết đang điều khiển pháp khí phi hành, nước mắt lưng tròng nhìn chăm chăm về phía trước.
Cùng thời gian đó, Lục Văn lại đang nằm ngất bên vệ con đường mòn cách biên giới nước Lỗ chừng khoảng bảy, tám trăm dặm. Hắn vì quá nóng lòng trở về, đã chạy chết hơn mười con ngựa, cuối cùng cả người cũng không chịu nổi phải gục xuống.
“Ha ha, thằng lỏi con này hình như ngỏm rồi, vậy thì con ngựa này thuộc về bổn đại gia.” Một gã đàn ông to lớn, mặt mũi đầy sẹo vừa đá đá hắn mấy cái vừa cười khả ố.
Đúng lúc này, Lục Văn tỉnh lại, thấy gã kia tưởng hắn chết liền định đoạt ngựa, hắn không nói không rằng rút kiếm chỉ thẳng mặt tên kia tỏ ý uy hiếp.
“A, ra là người còn sống, cũng tốt, giờ chết cũng chưa muộn đỡ để đại gia ta phải sửa lời nói.” Gã có chút kinh ngạc nhưng ánh mắt rất nhanh trở nên hung tàn bất thiện, tay rút trường đao xông tới.
Chỉ thấy ánh sáng bạc lóe lên rồi gã đổ vật xuống, nơi yết hầu có một tia máu chảy vọt ra, nhuộm đỏ cả vệ đường.
Lục Văn sau đó lập tức lại leo lên ngựa, thúc nó chạy tiếp.
Hắn tuy còn thiếu niên nhưng nhiều năm trải qua nhân tình ấm lạnh nên tính cách hiện tại đã trở nên cực kỳ quyết đoán, hơn nữa với kẻ muốn giết mình, hắn tuyệt không có ý định tha thứ.
…
“Ơn trời, khụ, Lục Văn còn sống!!!” Vương cục chủ mắt nhìn chăm chăm lá thư, khuôn mặt u buồn hàng ngày bị thay thế bởi sự kích động mạnh mẽ, y trước đó vì nghe thuộc hạ báo lại là tìm thấy một cái xác thiếu niên không lành lặn vận y phục màu lam, trạc tuổi Lục Văn trôi nổi ở phía hạ lưu con sông cách vách Trụy Ưng khá xa nên cứ nghĩ hắn đã chết.
Nay nhận được thư này, nhận ra bút tích của Lục Văn, biết hắn không chết khiến y cực kỳ vui mừng.
Vương cục chủ nắm chặt bức thư trong tay, lập tức rảo bước về phía cửa phòng, y muốn để A Phúc và mọi người trong tiêu cục cùng chung tin vui này với y.
“Véo” một tiếng, kèm theo đó là một thanh kiếm như điện chớp đâm thẳng về phía người y.
Chiêu kiếm này cực hiểm, xuất thủ lại mau lẹ nhưng Vương Nghĩa là ai? Dù có bị tập kích bất ngờ trong khi y đang tâm tình phấn khích nhưng cũng không dễ dàng đắc thủ.
Vương cục chủ ngửa người về sau đồng thời tay phải rút nhuyễn kiếm vung lên, mũi kiếm đâm thẳng về phía đốc kiếm kẻ tập kích.
Kẻ tập kích dường như đoán trước được chiêu Thanh Phong Phi Thiên này nên quyết đoán búng đốc kiếm để thanh kiếm bay vọt về trước đồng thời gã tung người lộn qua đầu Vương cục chủ, tiếp đó rất nhanh cầm lại thanh kiếm rồi đâm thẳng vào huyệt Bách Hội trên đầu Vương Nghĩa.
Vương cục chủ không nao núng, cũng không buồn đổi tư thế, cổ tay phải cực dẻo gập ngược lại sử ra Thanh Phong Hấp Thủy, tức thì chấn rớt thanh kiếm của gã kia đồng thời tay trái lợi dụng phần hạ bàn của đối phương có sơ hở, điểm ngay lên huyệt Dũng Tuyền nơi chân gã khiến gã lập tức toàn thân chấn động ngã vật ra.
“Không nghĩ tới ngươi lại nóng vội như thế, chiêu Thanh Phong Điểm Bích này dù ngươi có che dấu tốt hơn nữa, bịt thêm mấy cái khăn trên mặt nữa cũng không qua nổi mắt ta đâu Dương Ngọc à.” Vương cục chủ sau khi đánh bại đối thủ, thong thả xoay người lại rồi lạnh lùng nói.
“Thù nhà không thể không báo, chỉ là ta không ngờ bao năm qua cố gắng vẫn không thể quá được hai chiêu của ngươi dù thân ngươi mang trọng thương, kiếp này vô vọng, chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội với gia gia, gia phụ!”
Dương Ngọc không che giấu nữa, lập tức thừa nhận xong thình lình vung kiếm lên cổ, bộ dáng như muốn tự sát.
“Tội gì phải khổ như thế!” Thấy thế, Vương cục chủ rất nhanh lao tới, vung nhuyễn kiếm ngăn lại nhưng điều vị cục chủ này không thể ngờ tới là ánh mắt gã Dương Ngọc lại rất nhanh chuyển từ vẻ bi thống sang âm lệ, đồng thời tay trái gã vung lên, tiếp đó là chi chít những kim nhỏ tẩm độc từ cơ quan trong tay áo bắn ra.
“Kiến Huyết… Không thể ngờ cả vụ việc ở Cửu Khúc… khục, lại cũng có liên quan đến ngươi.”
Dù võ công độc bộ thiên hạ nhưng ở khoảng cách gần lại bất ngờ, Vương cục chủ cũng chỉ có thể gạt được hơn nửa số kim độc, số còn lại không gì cản trở cứ thế đâm thẳng lên ngực y.
“Vương Nghĩa à Vương Nghĩa, dù võ công ngươi cao nhưng ngươi lại quá ngu ngốc, chết cũng đừng oán ta.” Dương Ngọc ác độc đồng thời nhảy lùi ra sau mấy bước, gã vẫn e ngại vị cục chủ này.
Tuy nhiên điều bất ngờ là Vương cục chủ lại không buồn để tâm gã hay thương thế mà chỉ vung kiếm lên, bước tới hai bước rồi vung kiếm cắt lá thư rơi trên nền đất thành vô số mảnh nhỏ như bụi, kế đó y nhìn Dương Ngọc lắc lắc đầu rồi từ từ ngã ngửa ra sau, thất khiếu rỉ máu.
Đến chết y vẫn không muốn hại Dương Ngọc, chỉ muốn gã không phát hiện ra Lục Văn còn sống vì e ngại gã sẽ bày ra bẫy rập hại hắn.
Dương Ngọc thấy thế càng hoang mang, tức khắc thu kiếm phi thân trốn khỏi hiện trượng.
Nói thì lâu nhưng xảy ra thì nhanh, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc cũng chỉ là thời gian mấy câu nói.
Lúc gã thoát đi rồi người trong tiêu cục nghe tiếng binh khí va chạm với ào ào chạy tới.
“Cục chủ!” Lệ Thiên nhanh nhất, vừa thấy tình trạng Vương Nghĩa y lập tức biết cục chủ trúng độc, rất nhanh đổ Giải Độc Tán vào miệng Vương Nghĩa đồng thời áp tay lên đan điền y, truyền chân khí để duy trì mạng sống của y.
“Kiến Huyết độc dịch! Vô phương rồi, chỉ có thể duy trì mạng của cục chủ chờ gặp tiểu thư lần cuối.” Lệ Thiên dù bi thương nhưng vẫn rất tỉnh táo, nhìn đáp kim độc quanh đó xong ngắn gọn nói.
Ba ngày sau, Vương Khiết cuối cùng đã về tới Thanh Phong tiêu cục.
Vừa về đã nghe tin dữ, nàng lập tức như điên cuồng, khóc lóc chạy tới bên giường Vương Nghĩa.
Vương cục chủ đang hôn mê bất tỉnh dường như cảm giác được con gái trở về, tức khắc hồi quang phản chiếu, mở mắt ra nhìn con gái đang vừa khóc vừa gọi cha xong khẽ mỉm cười, gật gật đầu rồi nhắm mắt lại đi vào giấc ngủ ngàn thu.
Ngay sau đó, không chỉ có Vương Khiết mà cả Thanh Phong tiêu cục, đến cả Lệ Thiên vốn trầm ổn cũng phải rơi lệ.
Trong ba ngày sau đó, đám tang Vương cục chủ nổi danh khắp trong ngoài nước diễn ra trong bầu không khí trang nghiêm mà buồn bã, các lộ nhân sĩ giang hồ xa gần nghe tin, nếu có thể đến đều đến, xa hơn thì gửi lời chia buồn.
“Nếu cục chủ biết hẳn cũng được an ủi!” Lệ Thiên u ám cảm thán.
“A Phúc, chú ý quan tâm tiểu thư, đừng để tiểu thư đau buồn quá mà nghĩ quẩn” Lệ Thiên suy nghĩ một chút rồi căn dặn.
“Ta biết rồi huhu cục chủ…” A Phúc dù cố nén nhưng vẫn bật khóc.
Trái với sự lo lắng của Lệ Thiên, sau ba ngày lo tang cha xong, Vương tiểu thư lại tỏ ra khá bình tĩnh, nói mọi người đừng quá đau buồn, cố gắng tiếp tục phát triển tiêu cục.
Sự bình tĩnh khó tin này khiến người trong tiêu cục lo lắng “vật cực tất phản” nhưng lại một lần nữa sự lo lắng này trở thành thừa bởi Vương Khiết vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn sắp xếp không ít điều quan trọng trong tiêu cục theo ý nguyện của cha mình ghi trong di chúc.
Bảy ngày sau, Vương Khiết rời kinh đô Thanh Nguyệt trở về tông môn.
Còn Thanh Phong tiêu cục hiện tại lại là do Dương Ngọc tiếp quản, điều này khiến cho người trong tiêu cục rất không đồng tình, nhưng vì Vương Khiết đã dặn dò phải thực hiện đúng di chúc của cha nàng nên mọi người đành miễn cưỡng chấp nhận.
…
“Không nghĩ lại về giữa lúc nửa đêm thế này, không biết sư phụ thế nào, có khi đang ngủ cũng nên.”
Dưới chân thành Thanh Nguyệt, chỗ cửa thành, Lục Văn đang ghìm cương ngựa lẩm nhẩm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT