Mặt trời sắp lặn.

Trong dinh cơ Hàn gia đèn đuốc sáng trưng, đám a hoàn phụ trách dọn bữa, từng người một bưng những đĩa thức ăn được chế biến cầu kỳ lũ lượt tiến về phía gian chính.

“Tiểu Hương, phu nhân bảo bưng đĩa ngô xào ngũ sắc này cho tiểu thư!” Bà Vương chuyển chiếc đĩa trong tay qua.

“Tỷ… à… tiểu thư bảo muốn ăn sò điệp xốt dầu hào, bảo tôi mang đến một đĩa!” Tiểu Hương nói, mắt chằm chằm nhìn đĩa sò điệp bên cạnh.

“Vậy à? Thế mang đĩa sò điệp này đi vậy, để tôi bảo nhà bếp làm đĩa khác cho phu nhân!” Bà Vương cười toét miệng phô cả hàm răng, vội vã đặt đĩa sò điệp lớn vào hộp đựng thức ăn: “Chả mấy khi tiểu thư thích ăn hải sản, lấy nhiều một chút!”.

“Tôi đi đây, bà Vương!” Tiểu Hương bưng hộp thức ăn lên, quay người bước ra ngoài.

“Ê này, Tiểu Hương, nếu tiểu thư thích ăn, ngày mai cứ bảo tôi một tiếng, tôi sẽ báo với phu nhân rồi làm thêm cho tiểu thư nhé!” Bà Vương gọi với theo ra bên ngoài cánh cửa.

“Tôi biết rồi!” Tiểu Hương đã nhanh nhẹn bưng hộp đồ ăn đi xa.

Vừa rẽ sang phía khuất, cô gái cố ý di chuyển chậm lại, sau khi nghe rõ tiếng bước chân sau lưng thì từ từ lẻn vào một góc tối, đặt hộp thức ăn xuống đất, lấy ra chiếc khăn tay giả vờ lau mồ hôi. Tiếng chân càng lúc càng gần, rồi hai cánh tay từ phía sau bất chợt ôm choàng lấy eo Tiểu Hương.

“Á!” Tiểu Hương giả vờ giật mình, quay đầu lại nhìn gương mặt cười xấu xa của Âu Dương Nghi Phong: “Biểu… biểu thiếu gia!”.

“Tiểu Hương, trời lạnh sao mặc ít thế?” Âu Dương Nghi Phong nhẹ nhàng xoay người Tiểu Hương lại, bàn tay háo sắc đã chụp gọn cặp mông cong đầy của cô gái.

“Biểu, biểu thiếu gia…” Tiểu Hương vờ xấu hổ, bộ ngực căng tròn làm như cứ chạm sát vào người Âu Dương Nghi Phong.

“Tiểu Hương, chúng ta chuyện trò một lát, nhé…” Âu Dương Nghi Phong bị thái độ bằng lòng ngấm ngầm của Tiểu Hương quyến rũ, không chút chần chừ đưa tay luồn thẳng vào trong áo cô.

“Ghét thế!”, Tiểu Hương yểu điệu kêu lên một tiếng, rồi nhào vào lòng Âu Dương Nghi Phong.

“Nào tiểu yêu, lúc sáng ta còn tưởng em không chịu cơ đấy.” Âu Dương Nghi Phong cười giễu cợt, hai tay mạnh mẽ tung hoành trên bộ ngực vun cao của Tiểu Hương, rồi như chưa thỏa, lại tiếp tục sờ soạng xuống phía dưới.

“Đừng mà…” Tiểu Hương cười nhẹ, tóm lấy bàn tay Âu Dương Nghi Phong: “Bây giờ đông người nhòm ngó, nhỡ ai thấy thì biết làm sao. Để tối hay hơn, em sẽ đến tìm cậu”.

“Thật chứ, không được lừa ta đấy!” Âu Dương Nghi Phong mặt mày hớn hở, thừa cơ hôn đánh “chụt” một cái lên mặt Tiểu Hương: “Thế tối nay ta đợi em nhé…”.

“Tối nay em sẽ đến tìm cậu…” Tiểu Hương lại bưng hộp thức ăn lên, một bàn tay cố ý lướt qua phần thân dưới của Âu Dương Nghi Phong kèm theo nụ cười tình đầy hứa hẹn rồi bỏ đi mất.

“Đồ tiểu yêu, đợi đấy, xem ta dạy dỗ em thế nào nhé!” Âu Dương Nghi Phong bị khiêu khích đến mức toàn thân nhột nhạt, nghiến răng nhìn theo dáng Tiểu Hương khuất dần vào bóng tối: Đêm nay nhất định phải chơi tới bến…



“Tỷ tỷ, muội quay lại đây!” Rèm cửa vén lên rồi Tiểu Hương bước vào: “Việc tỷ giao, muội đã hoàn thành rồi!”. Chớp mắt, ánh sáng xanh lóe lên, Tiểu Hương bỗng trở thành Lam Úy: “Tiếc là tỷ không thấy vẻ mặt con quỷ háo sắc Âu Dương Nghi Phong đó bị muội làm cho mê mẩn, ha ha… thật là vui quá…”.

“Làm tốt lắm, Úy Úy.” Hàn Cốc Liên ngồi bên bàn mở hộp đựng thức ăn ra, lập tức cau mày: “Sò điệp? Ta vốn không bao giờ ăn món này, bà Vương phải biết chứ nhỉ?”.

“Tỷ tỷ, là muội thay tỷ lấy món này.” Lam Úy cười tinh quái: “Tỷ xem, cả ngày từ sáng đến tối tỷ chỉ toàn ăn chay, chẳng có dinh dưỡng gì hết”.

“Ồ… thật sao? Úy Úy biết quan tâm tỷ tỷ cơ đấy! Thế tỷ tỷ không khách khí nữa!” Đặt chiếc đĩa trước mặt xuống, Cốc Liên nhìn khuôn mặt bối rối của Lam Úy mỉm cười.

“Tỷ ăn thật sao?” Khuôn mặt Lam Úy bất giác đỏ hồng lên, nhưng thái độ cố giả vờ bình tĩnh trông thật đáng yêu.

“Ha ha…” Cuối cùng Cốc Liên không nhịn nổi phá lên cười: “Úy Úy thật đáng yêu!”, sau đó đẩy chiếc đĩa về phía Lam Úy, đồng thời đưa cho cô bé đôi đũa: “Không đùa với muội nữa, ăn nhanh đi!”.

“Hì hì…” Lam Úy cười ngượng nghịu: “Muội biết tỷ thương muội nhất mà! Phải rồi, tỷ tỷ à, tỷ nói xem, có phải qua được đêm nay thì Tiểu Hương sẽ không chết nữa không?”.

“Có lẽ thế, nhưng…” Sắc mặt Cốc Liên bỗng chốc nghiêm trang, tay gẩy những hạt cơm trong bát: “Nếu như cô ấy thật sự bị lệnh rời khỏi hạ giới, ta cũng không thể bảo vệ được. Dù sao, đã là Đào Hoa tiên nữ của cõi trời thì số mệnh của cô ấy do Ngọc Hoàng quyết định, song lần này ta quyết phải xen vào, ta không thể đứng nhìn người bạn cũ chết dưới tay một con quỷ háo sắc hạ lưu được. Còn đối với tên Âu Dương Nghi Phong kia…”. Ánh mắt Cốc Liên lóe lên một tia tàn nhẫn: “Hắn chẳng phải rất thích đàn bà sao, lần này ta sẽ cho hắn tha hồ mà hưởng thụ!”…



Đêm hôm đó!

Âu Dương Nghi Phong nằm trên giường, xoay trái lật phải thế nào cũng không sao ngủ nổi, bỗng nhớ ra cả ngày hôm nay không hề thấy bóng dáng Âu Dương Nghi Lộ đâu, không thể không thấy chút ghen tỵ. Buổi sáng bà dì kêu Nghi Lộ qua thử quần áo, buổi trưa nghe người hầu của dì là bà Vương nói dì lại đưa nó đi chơi và ăn tối bên ngoài rồi, haizzz… Dì thật chẳng công bằng chút nào, chỉ biết chăm cho Nghi Lộ, quên mất mình còn có cả một đứa cháu trai nữa.

Âu Dương Nghi Phong ngồi dậy, nhìn trời vẻ lo lắng. Nhưng dù sao vận may của anh ta vẫn không đến nỗi tệ, gặp được cô a hoàn quyến rũ Tiểu Hương. Nghĩ đến chiếc mông nhỏ gọn gàng kia, Âu Dương Nghi Phong lại cảm thấy miệng lưỡi khô khốc. Ánh mắt hướng xuống đôi tay, rồi nhớ đến bộ ngực nhô cao mềm mại, anh ta cảm thấy mình như sắp bị tiểu yêu kia hành đến chết mất.

Đúng lúc đó, bỗng bóng con gái mảnh mai vụt qua bên ngoài cửa sổ, Âu Dương Nghi Phong nhất thời chưa nghĩ ngợi gì, vội lao ra theo. Dưới bóng liễu ngoài cửa, anh ta thấy Tiểu Hương đang mượn ánh trăng mà uốn lượn nhảy múa một vũ điệu mê người. Trên thân thể người con gái ấy, váy áo không cài cúc cứ phơ phất theo từng động tác, những đường cong nửa kín nửa hở lẩn khuất thật dễ khiến người ta khát khao.

“Ô tiểu yêu, mau đến đây nào, bản thiếu gia đợi em khổ sở lắm đấy!” Âu Dương Nghi Phong hăm hở lao về phía Tiểu Hương.

“Ha ha… Biểu thiếu gia đến đây…” Tiểu Hương thoắt cái đã xoay mình tuột khỏi tầm tay Âu Dương Nghi Phong, nép vào thân liễu, chầm chậm cởi bỏ váy áo, để lộ chiếc yếm đào bên trong, khuôn ngực quyến rũ phô ra một nửa. Thấy Âu Dương Nghi Phong đứng cũng chẳng vững nữa, Tiểu Hương lại càng khiêu khích, vật che chắn cuối cùng từ từ trượt xuống, vùng cấm địa bí ẩn nhất của người con gái giờ lồ lộ trước mắt anh ta.

Âu Dương Nghi Phong nhanh chóng nhào tới, đè Tiểu Hương xuống đất, rồi cuống cuồng lột quần áo của mình. Mắt anh ta đỏ lên lao vào cuộc mây mưa với mỹ nhân, bên tai là những tiếng rên rỉ say đắm của Tiểu Hương, trong mắt là thân thể ngọc ngà dâm đãng của cô ấy. Mọi thứ đều quá tuyệt vời nên Âu Dương Nghi Phong không hề nhìn thấy nụ cười ác hiểm của Lam Úy ẩn hiện giữa không trung, càng không hề biết rằng từ đầu đến giờ hắn toàn thực hành thế cưỡi ngựa với cái xác khủng khiếp của em gái mình – Âu Dương Nghi Lộ.



Ở một nơi cách đó không xa, Hàn Cốc Liên đang ngồi vắt vẻo trên cây cổ thụ cao chót vót, dán mắt về phía phòng Nhạc Mai Song. Cơn gió thổi tới mang theo mùi hương ngòn ngọt buồn nôn, ngày càng nồng nặc. Cốc Liên nhăn mặt: Xem ra Dụ Dâm đã thật sự bám vào người Nhạc Mai Song rồi. Tuy hiện tại pháp lực của cô vẫn chưa đủ để thu phục con vật đã hơn nghìn tuổi này, nhưng có vẻ Thiên đình đã lựa chọn khoanh tay đứng nhìn nên cô vẫn còn thời gian từ từ chơi với Dụ Dâm, trò chơi dường như ngày càng thú vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play