Trong phòng khách rộng lớn, Nhạc Mộ Thạch đờ đẫn ngồi trên ghế sô pha, ôm thi thể đã lạnh ngắt từ lâu của người yêu trong lòng, những dòng máu đen đặc chầm chậm chảy ra từ thất khiếu làm lem bẩn gương mặt vốn xinh đẹp rực rỡ của Vu Nhã.

“Bố, chẳng hiểu sao điện thoại trong nhà từ trưa đến giờ không thể gọi được, theo con, ta nên lái xe ra phía chân núi báo cảnh sát.” Lúc đó, cậu con trai lớn Nhạc Mai Thành của Nhạc Mộ Thạch vừa bất lực quay đi quay lại cái điện thoại vốn đã trở nên vô dụng, vừa an ủi người cha đã chìm đắm vào trầm cảm nặng nề.

“Đúng đấy bố ạ, chúng ta mau mau rời khỏi nơi đây.” Nhạc Mai Sương từ nãy vẫn trốn sau lưng Diệp Thanh Lệ ló nửa đầu ra, nhưng khi ánh mắt vô tình quét qua thi thể khủng khiếp kia thì run lẩy bẩy trốn biệt trở lại.

“Tiểu Thành! Con, Thanh Lệ và Tiểu Sương xuống núi trước đi.” Khẽ cúi đầu nhìn người tình mình đã từng yêu tha thiết, Nhạc Mộ Thạch đau lòng khép mắt: “Đến chân núi báo cảnh sát trước, sau đó quay lại đón Tiểu Vi và bạn của nó”.

“Còn bố thì sao? Bố không đi cùng chúng con ạ?” Nghe ra ý khác trong câu nói của Mộ Thạch, Nhạc Mai Thành vội vã hỏi lại.

“Bố? Không cần đâu, bố phải ở đây… cạnh cô ấy…” Ôm ghì thân thể lạnh lẽo của Vu Nhã, đôi mắt mệt mỏi của người đàn ông đã chẳng còn ánh lấp lánh thường thấy: “Trước giờ các con đều cho rằng lâu nay bố ham muốn nhan sắc của cô ấy nên mới kết hôn với cô ấy. Thực ra các con đâu biết tình cảm của bố dành cho cô ấy chân thành và sâu sắc đến nhường nào”.

“Bố…”, Nhạc Mai Thành dường như vẫn muốn nói thêm gì đó nhưng bị Nhạc Mộ Thạch xua tay ngăn lại.

“Không cần nói gì nữa, đi nhanh về nhanh! Vi Vi và bạn nó còn đang đợi các con kia kìa”

“Vâng! Thanh Lệ, Tiểu Sương, chúng ta đi thôi!” Quay đầu gọi bạn và em gái, Nhạc Mai Thành rảo bước về phía gara…

Nhưng vào thời khắc anh vừa đặt chân qua cánh cửa nhà để xe, bất chợt “bùm” một tiếng lớn, cả khu nhà để xe nổ tung thành một đống gạch vụn, khói đen nồng nặc ngút trời, tỏa hơi nóng hừng hực.

“Tiểu Thành!” Chưa bao giờ chuẩn bị tinh thần cho việc chứng kiến đứa con trai độc nhất của mình bị nổ tan tành xác pháo ngay trước mặt, Nhạc Mộ Thạch mắt đỏ ngầu, hất thi thể trong lòng sang một bên, lao về phía đám cháy: “Tiểu Thành! Con ở đâu? Trả lời bố đi, con mau ra đây!”.

“Chú Nhạc, nguy hiểm lắm. Không được vào!” Sau lưng, Diệp Thanh Lệ giữ chặt người đàn ông đã gần như phát điên, kéo về chỗ an toàn: “Chú Nhạc, xin bớt đau buồn. Cháu e rằng A Thành đã…”

“Anh…” Phía ngoài cửa, Mai Sương bị tiếng nổ chát chúa bất ngờ dọa cho mất hồn mất vía, chân nhũn ra quỳ sụp xuống đất. Cô không ngờ Diệp Thanh Lệ lại dùng phương pháp tàn nhẫn đến thế để giết Nhạc Mai Thành.

“Tiểu Sương, dìu bố về phòng nghỉ chút đi, mọi việc ở đây giao cho anh được rồi.” Dường như nhận thấy sự dao động trong lòng Nhạc Mai Sương, ánh mắt Thanh Lệ lóe lên tia lạnh lùng.

“Ừ… em biết rồi.” Do dự đỡ người bố đang đau buồn quá sức dậy, nước mắt lưng tròng, Mai Sương đi thẳng lên tầng hai, thậm chí không dám quay đầu nhìn.

“Ha ha… Đây mới chỉ là màn mở đầu thôi! Tiếp theo sẽ đến phần các ngươi.” Bóng hai cha con họ Nhạc vừa khuất sau chỗ rẽ cầu thang, khóe miệng Thanh Lệ nhếch lên một nét cười tàn độc, rồi quay người khẽ vẫy tay. Đám cháy lớn trước mặt và cả ngôi biệt thự trong chốc lát bỗng biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là một hang rắn ngập ngụa những con rắn lớn đủ màu sắc quấn vào nhau. “Các ngươi nghe đây! Trừ mấy người trong phòng tiểu thư Cốc Liên, tất cả đám người trong động này các ngươi cứ thưởng thức thoải mái. Có điều trước đó ta muốn để cặp cha con đang khiếp hãi kia nếm mùi tuyệt vọng cuối cùng, nên ta cần các ngươi giúp đỡ!” Chàng trai đưa tay nhẹ nhàng vỗ về những con mãng xà đang nũng nịu quấn chặt quanh thân thể mình, ánh mắt tỏa ra nét dịu dàng yêu thương mà loài người vĩnh viễn không thể lý giải…



Nằm yên trong đám sương màu trắng, thỉnh thoảng thân thể Nhạc Mộ Thạch lại run lên nhè nhẹ, bên tai vọng tới tiếng xình xịch mơ hồ, gợi nhớ đến hình ảnh đoàn tàu hỏa lao nhanh vun vút.

Đợi đã, tàu hỏa? Cảm thấy kỳ lạ, Nhạc Mộ Thạch nghi hoặc mở choàng mắt. Quả thật trước mặt ông đúng là khung cảnh trong toa của một đoàn tàu hỏa, nhưng có thể nhận ra nó không phải là tàu hỏa của thời hiện đại. Bởi bất kể cửa ra vào, cửa sổ hay ghế ngồi đều mang phong cách thời Dân quốc xa xưa mà ông vẫn thấy trên ti vi.

“Này! Tỉnh rồi à!” Vào lúc Mộ Thạch đang xem xét mọi thứ xung quanh, bất chợt một giọng hào sảng bỗng vang lên bên tai khiến ông giật mình, vội vã quay lại nhìn. Trên chiếc ghế sau lưng ông, người đàn ông cao lớn cường tráng ngồi chễm chệ, tay cầm bình rượu từ từ rót vào miệng.

“Xin hỏi, chuyến tàu này đến đâu vậy?”, Nhạc Mộ Thạch ngồi dậy trước mặt người đàn ông nọ, không rời mắt khỏi bạn đồng hành duy nhất trong toa tàu này.

“Chuyến tàu này đi từ Bắc Bình tới Bao Đầu. Tôi đã ngồi lâu lắm rồi, cũng hơi chán.” Người đàn ông đối diện đặt bình rượu trong tay lên bàn, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

“Đúng là ngồi xe lửa chẳng có gì vui. Trước kia hồi còn kinh doanh ở nước ngoài tôi cũng thường ngồi xe lửa.” Ông cười, nhìn ra ngoài cửa sổ theo ánh mắt của người đàn ông.

“Vậy tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện nhé, được không?” Không đợi Mộ Thạch trả lời, người đàn ông bắt đầu ngay: “Chuyến tàu này chạy trên tuyến đường sắt duy nhất nối liền Bắc Bình với Bao Đầu. Hồi ấy mấy người phục vụ tàu chúng tôi cũng đi chuyến này, kết quả đã xảy ra một chuyện không ngờ đến”.

“Chuyện gì vậy?” Ông hỏi, có phần hiếu kỳ.

“Lần đó cùng đồng hành với chúng tôi còn có một cậu học việc tên Nhạc Tiểu Thạch, chúng tôi đều gọi cậu ta là Tiểu Nhạc. Cậu ta rất thích uống Thiêu Đao Tử do mẹ tôi nấu.” Người đàn ông cười khẽ, như chợt nghĩ đến chuyện gì vui: “Tôi nhớ lúc đó còn mang một bình rượu nấu mà, anh không biết dáng điệu của tên tiểu quỷ háu ăn ấy đâu, hài lắm!”.

“Có phải bình rượu này không?” Mộ Thạch cầm bình rượu trên bàn lên ngửi cẩn thận: “Quả nhiên là rượu ngon. Thế sau đấy thì sao?”.

“Thật ra lần đó là sai lầm của tôi, rõ ràng biết cậu nhóc tửu lượng không tốt mà còn để cậu ta uống, kết quả là thằng bé uống say rồi gây ra một tai họa tày trời.” Ánh mắt người đàn ông bỗng trở nên trầm tư, như thể đang hồi tưởng lại mọi chuyện.

“Rốt cuộc là tai họa gì?” Ông nôn nóng hỏi dồn, một dự cảm chẳng lành đột nhiên tràn đến.

“Cậu ta lái tàu đâm nát một con rắn cực lớn, tôi chưa bao giờ nhìn thấy con rắn nào dài đến thế. Lúc đó thậm chí tôi còn nghe thấy cả tiếng xương gãy răng rắc khi bánh tàu nghiến qua thân thể nó. Bắt đầu từ đó, chỉ trong một đêm lần lượt tám người phục vụ tàu chúng tôi đều gặp nạn chết một cách kỳ lạ trên đường ray. Không ai biết họ xuống tàu bằng cách nào, cũng chẳng ai hay vì sao họ lại nằm trên đường ray phía trước. Người cuối cùng chết là Tiểu Nhạc, toàn thân cậu ta bị tàu hỏa nghiến nát, rất khủng khiếp!” Người đàn ông quay đầu ảm đạm nhìn vẻ kinh hoàng trên mặt người nghe: “Từ hôm ấy trở đi, chúng tôi không bao giờ rời khỏi toa tàu này nữa, như anh đang nhìn thấy đây, đoàn tàu chúng tôi làm việc cho đến tận bây giờ vẫn chưa tới được đích cuối là trạm Bao Đầu”.



“!” Thốt nhiên giật bắn mình, Nhạc Mộ Thạch ngồi bật dậy. Đưa tay quệt mồ hôi lạnh vã trên trán, ông mới ý thức được hóa ra những gì mình vừa thấy chỉ là một “giấc mộng Nam Kha”[3].

[3] Trong tiếng Hán, thành ngữ “Giấc mộng Nam Kha” được dùng để hình dung cõi mộng hoặc một mơ ước viển vông không thể thực hiện được. Thành ngữ này có nguồn gốc từ cuốn tiểu thuyết Tiểu sử Nam Kha Thái Thú của tác giả Lý Công Tá đời Đường Trung Quốc.

Vừa kéo chăn ra định bước xuống giường, khóe mắt ông bất chợt quét qua món đồ đặt bên cạnh. Đó là chiếc bình rượu cũ, hoa văn trên thân bình đã bị thời gian bào mòn đến gần như không còn thấy gì nữa, chỗ miệng bình màu đen in hằn một vết nứt hình chữ V, giống như thông điệp không lời nói, báo cho ông về một sự thật tàn khốc.

Đúng vậy! Đó chính là chiếc bình mà ông đã thấy trong giấc mơ khi nãy, nhưng vì sao nó bỗng xuất hiện ở đây? Từ từ nhớ lại những chi tiết trong giấc mộng, tay ông bất giác chạm tới chiếc bình màu đen.

Đột nhiên, ông rụt tay lại, kinh hoàng nhìn chằm chằm mép bình. Rõ ràng như thể vọng ra từ chính trong đầu ông, một tiếng kêu thét nghe như bị nghẹn lại trong cổ họng không sao thoát ra nổi, liền đó một khuôn mặt hết sức quen thuộc dần xuất hiện ngay sát ông. Khuôn mặt này, lúc chiều vẫn còn gọi ông một tiếng “bố” vậy mà giờ đã biến thành con quái vật đầu người mình rắn bị nhốt trong chiếc bình nhỏ hẹp.

“Cứu với!” Cuối cùng, vốn đã trải qua quá nhiều chấn động tâm lý, vừa nhìn thấy con quái vật với cái lưỡi đỏ chót đang thè ra thụt vào trong miệng, Nhạc Mộ Thạch không chịu được thêm nữa, vội vã quay người chạy thẳng ra cửa.

Sau lưng ông, con rắn mang khuôn mặt của Nhạc Mai Thành lắc lư thân thể to lớn, từ từ bò theo hướng người đàn ông thất kinh vừa bỏ chạy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play