Nhà họ Nhạc tổ chức bữa tiệc ở ngôi biệt thự Vân Miễu. Nơi đây bốn bề bao quanh bởi hàng ngàn cây tùng cây bách, kỳ hoa dị thảo chen nhau đua nở. Con suối trong vắt chảy từ trong núi, rồi xuyên qua hồ sen ở biệt thự, sau đó tiếp tục vòng ra sau ngôi biệt thự và nhập vào mạch nước lớn.

“Tỷ, phong cảnh nơi đây đẹp thật!” Giữa không trung, Lam Úy vui mừng bay lượn, thỉnh thoảng lại sà xuống hồ sen hình bầu dục bên dưới: “Lại còn có bao nhiêu đồng loại nữa”.

“Úy Úy, đừng chơi hăng quá! Cẩn thận, va phải vách kết giới là muội chết chắc đó.” Cổ Liên quay đầu nhìn lớp kết giới màu đỏ nhạt tựa như ráng chiều nơi cuối chân trời đang từ từ bao trùm toàn khuôn viên, “Nó có vẻ không đợi được nữa rồi”.

“Vậy chúng ta phải làm thế nào? Cứ khoanh tay đứng nhìn sao?” Bay về trên bệ cửa sổ bên ngoài, Lam Úy mang theo nụ cười u ám, cúi đầu nhìn Nhạc Mai Sương thần sắc lơ đãng vừa dưới lầu đi qua: “Mai Hoa tiên tử cũng chỉ đến thế, xem ra không tránh được bị kết giới bỏ bùa rồi”.

“Không sai! Tất cả bọn họ sẽ dần chìm đắm vào giấc mơ mà ta đặt ra.” Giọng nói nhẹ nhàng bất chợt vang lên, đồng thời cánh cửa phòng sau lưng Cổ Liên cũng từ từ hé mở, để lộ gương mặt anh tuấn của Diệp Thanh Lệ: “Thật không ngờ lại được gặp tiểu thư ở đây, quả là phúc ba đời! Không rõ cô có biết lúc này chúng ta đã rời khỏi cõi trần gian rồi không?”.

“Tất nhiên! Vừa bước vào ngôi biệt thự này ta đã cảm nhận thấy điều đó”, Hàn Cổ Liên quay mặt ra ngoài cửa sổ, không có chút ngạc nhiên nào trong giọng nói: “Có điều, công tử nói rõ nơi đây rốt cuộc là đâu được không?”.

“Đây chính là Vân Đà Sơn của Thiên giới mà truyền thuyết vẫn kể. Nó còn có tên khác là Hàn Thiên cốc, chính là nơi cô được sinh ra.” Cố ý nhấn mạnh trọng âm vào hai chữ “sinh ra”, ánh mắt chàng trai chăm chú dõi theo phản ứng của cô bé trước mặt.

“Nơi ta được sinh ra? Công tử có bằng chứng không?” Quay người lại, ánh mắt Cổ Liên lạnh đến mức có thể đóng băng người đối diện: “Trừ khi có bằng chứng xác thực, còn không ta sẽ chẳng bao giờ tin lời của kẻ trong Ma tộc”.

“Bằng chứng nằm trong đầu cô, chỉ là hiện tại đang bị Như Lai phong ấn. Nếu tiểu thư muốn biết chân tướng, ta sẽ có cách giải trừ hàng rào bảo vệ trong não cô.” Chăm chú nhìn Cổ Liên đang trầm mặc, chàng trai không tránh khỏi có chút run rẩy. Ánh mắt ấy mới lạnh làm sao!

“Ta sẽ nghĩ về điều đó, nhưng đừng kỳ vọng như vậy có nghĩa là ta đã tin công tử.” Quay người ôm Lam Úy vào lòng, Cổ Liên nhàn nhã ngồi xuống chiếc ghế sô pha cạnh đó: “Nếu không nhầm thì ngôi biệt thự này chính là cửa ngõ qua lại giữa trần gian và Ma vực. Thật ra ngay từ đầu vốn chẳng có yến tiệc nào hết, chắc những thiếp mời thật sự đều bị công tử tráo đổi rồi, phải vậy không?”.

“Ha ha… Dĩ nhiên là thế.” Tay Thanh Lệ khẽ phất, không khí bên ngoài bỗng chốc trở nên âm u: “Giờ bọn họ đều lọt vào không gian do ta dựng lên, ngôi biệt thự thật sự đã chẳng còn tồn tại nữa rồi. Chỉ khi bọn họ hoàn toàn bị xóa tên trong thế giới loài người, ta mới có thể giải quyết từng người một mà không chút lo lắng”.

“Còn bọn ta và Nhạc Vi thì sao? Công tử định xử lý thế nào?” Cổ Liên mỉm cười, thản nhiên bện những bím tóc của Lam Úy thành từng lọn xoắn: “Đừng quên nơi đây tuy là địa bàn của công tử, song tiên gia pháp lực cao thâm vẫn có thể đi vào. Ta thành thật khuyên công tử tốt nhất nên tuân thủ giao ước giữa chúng ta, nếu không…”.

“Sẽ như vậy. Tại hạ hiểu tính tiểu thư mà, quyết không bao giờ vi phạm giao ước. Chàng trai lùi lại, nhẹ nhàng khép cửa: “Tiểu thư nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai vẫn còn kịch hay phục vụ cô”.

“Tỷ, nếu ngay từ đầu yến tiệc đã không có thì rốt cuộc hắn định cho chúng ta xem cái gì?”, Lam Úy bay vụt lên không, rồi thả mình xuống chiếc giường lớn mềm mại, lăn tròn thích thú.

“Hừ! Thú chơi ác của con rắn này chẳng qua cũng chỉ là tạo ảo ảnh mà thôi, xem chút xíu chẳng hại gì, tuy nhiên…”, Cổ Liên nhíu mày, những tia nghi ngờ lướt qua trong mắt: “Sao hắn cứ năm lần bảy lượt nhấn mạnh và ám chỉ rằng ta có mối liên quan nào đó với Ma giới?”…



Màn đêm buông xuống, Vân Đà Sơn cực kỳ yên tĩnh. Những ngọn đèn của biệt thự đã tắt hết từ lâu, trong không gian tối tăm, bóng người rón rén xuống lầu chẳng một tiếng động. Đứng dưới tán cây trong sân, bóng cô gái nhìn ngó xung quanh rồi bắt đầu tìm kiếm gì đó.

Bất chợt, điểm sáng lập lòe nơi góc tường tối đen thu hút sự chú ý của cô. Đó là chiếc nhẫn hồng ngọc, trên thân nhẫn bạch kim có khảm một viên đá lưu ly đỏ thắm. Ánh đèn pin trong tay rọi vào tâm viên đá quý, lộ ra chiếc kim thêu dài mảnh giấu ở rãnh trong của đỉnh chiếc nhẫn. Cây kim được giấu khéo đến mức nếu không nhìn kỹ thì khó có thể phát hiện thấy. Ý thức được sự tồn tại của nó ở đó, bóng người vui mừng cười phá lên, ngẩng đầu nhìn về khung cửa sổ phía bên phải tầng ba của ngôi lầu. Ánh mắt bỗng lóe lên nét lạnh lùng oán độc, người đó nhổ toẹt một bãi nước bọt rồi cầm theo chiếc nhẫn chất chứa âm mưu trở về phòng mình.

“Aizzz, cô Mai Hoa tiên tử của Thượng giới này quả là lòng tham vô đáy, thảo nào Cốc Liên chưa bao giờ thích cô ta.” Bên trên kết giới màu đỏ, người mặc áo thiên thanh bỗng xuất hiện. Tấm khăn voan phủ màu đen phấp phới, người đó đứng giữa khoảng không tối đen, nhìn đăm đăm về căn phòng của Cổ Liên, ánh mắt thấp thoáng nét cười dịu dàng.

“Sao, ngài muốn gặp tiểu thư không? Đi đi, dù sao dựa vào pháp lực của ngài, cô ấy sẽ chẳng thể phát hiện ra đâu.” Con rắn xanh lớn trườn tới tự lúc nào, lặng lẽ cuốn cơ thể mảnh mai của mình quanh người áo thiên thanh: “Hà tất phải đứng tương tư một mình ở đây chứ?”

“Ngươi lại nói linh tinh gì đó, quan hệ của chúng ta không phải ngươi không biết, ta căn bản chẳng thể yêu Cốc Liên.” Đôi mắt bỗng lộ vẻ bất lực, người áo xanh giơ tay khẽ cốc vào đầu con rắn: “Nhưng Cốc Liên đã không tin lời ngươi, thì ngày mai để ta đích thân xuất hiện vậy”…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play