Đôi khi, một vài việc thường vượt quá dự liệu của con người, như thể ở nơi xa xôi nào đó tồn tại một bàn tay vô hình đang điều khiển toàn bộ những xoay vần số phận.

Vào cái đêm anh em Tuệ Tâm bàn bạc chuyện đi báo cảnh sát, trời bỗng đổ trận mưa lớn. Vốn biết trên núi lượng nước mưa nhiều, huống hồ bốn bề thôn Long Sơn đều là núi, mùa hè liên tục đổ mưa cũng chẳng có gì lạ, nhưng cơn mưa này quả thực vô cùng bất thường. Rõ ràng mưa trút xối xả song khi chạm đất lại không hề phát ra một âm thanh tí tách nào, hoàn toàn im lìm như thể sợ làm kinh động đến những người nông dân đang say giấc mộng…

Trong phòng, Cổ Liên khép mắt, đang lơ mơ sắp chìm vào giấc ngủ, bỗng một tiếng “bụp” nhỏ vang lên. Âm thanh ấy thoáng nghe tưởng chừng như chỉ là tiếng mưa rơi bên cửa sổ, nhưng nó cũng đủ đánh thức được ý thức đang mơ hồ của Cổ Liên. Chầm chậm ngồi dậy, cô bé đưa mắt nhìn xung quanh. Vào khoảnh khắc ánh mắt dừng lại phía cửa, Cổ Liên giật mình nhìn thấy hàng loạt những đốm lửa màu xanh lam lập lòe từ bên cửa trôi tới.

“Cô Tuệ! Thầy Bạch!” Thấy những đốm lửa ngày càng tới gần, Cổ Liên sợ hãi hét lên.

“Tỷ, muội đợi tỷ lâu quá rồi!” Giọng nói bất chợt cất lên, rất đỗi xa lạ mà cũng thật quen thuộc, khiến Cổ Liên ngừng la hét. Đôi mắt đong đầy nghi hoặc, Cổ Liên nhìn cô bé với mái tóc dài màu xanh lam vừa xuất hiện giữa không trung.

“Tôi không quen bạn, nhưng tôi biết tên bạn là Lam Úy. Bạn có thể nói cho tôi vì sao không?” Cổ Liên nhìn cô bé.

“Tỷ, có vẻ tỷ đã không còn nhớ những ký ức của kiếp trước rồi, có điều sao tỷ vẫn nhớ muội?” Đôi mắt cô bé tóc xanh chan chứa bi thương: “Tỷ, một trăm năm rồi! Muội đợi tỷ suốt một trăm năm, tỷ biết muội nhớ tỷ đến mức nào không? Năm đó tỷ dẫn dắt muội thành Liên hoa yêu cốt, cho muội vòng tay ấm áp nhất, nhưng rồi lại nhẫn tâm vứt bỏ muội mà đi, một mình chịu trừng phạt của Phật giới”. Từng giọt lệ theo khóe mắt của cô bé tóc xanh lăn xuống, thấm vào tận đáy lòng Cổ Liên. Cảm giác chua xót bất chợt ùa tới, ngập đầy trái tim cô bé.

“Úy Úy…” Cổ Liên khẽ gọi rồi bước tới ôm chặt cô bé tóc xanh đang khóc thương tâm vào vòng tay của mình.

“Tỷ…” Khoảnh khắc đó, dường như những tủi thân chất chứa bao năm trong người được dịp giải tỏa, Lam Úy òa lên khóc ngất trong vòng tay Cổ Liên…

Cơn mưa bên ngoài vẫn âm thầm lặng lẽ rơi, như thể bầu trời vừa vô tình hở ra một lỗ lớn và cứ thế trút nước xuống nhân gian. Những giọt mưa to như hạt đậu va đập vào phiến đá trên núi, thấm trong bùn đất rồi lập tức hóa thành các con lạch nhỏ. Hàng trăm con lạch như thế lại quyện lẫn với nhau gây nên một trận lở đất khủng khiếp kèm theo vô số sỏi đá, điên cuồng đổ rầm rập xuống chân núi, bịt kín hoàn toàn con đường duy nhất nối thôn làng với thế giới bên ngoài. Trong khi ấy, dường như bị ảnh hưởng bởi sức mạnh nào đó, những người nông dân cứ chìm đắm trong giấc mộng, hoàn toàn chẳng hề nhận thức được điều khác lạ đang diễn ra.

Giữa không trung, Hạo Đan đưa đôi mắt lạnh lùng quét khắp màn sương đỏ bao phủ ngôi làng đang chầm chậm đặc dần, một mùi hương quyến rũ mê hoặc bay tới.

Hạo Đan cười nhạt. Một chớp trắng nhoáng lên, anh trở về với trang phục cõi tiên. Bàn tay nhanh chóng niệm chú, tức khắc xuất hiện luồng sáng chiếu thẳng tới nơi phát ra mùi hương.

“Oa…” Tiếng khóc trẻ con đột nhiên vang lên, mùi hương lan tỏa khắp không gian lập tức biến mất.

“Hồ ly chín đuôi, ta cảnh cáo ngươi, cứ việc giết người ngươi nên giết, nhưng nếu làm tổn thương những người vô tội, đừng trách ta không khách khí!” Ống tay áo Hạo Đan khẽ phất, màn sương mù đặc quánh trở về màu đỏ nhàn nhạt như trước.

“Oa… oa…” Đôi mắt màu xanh lục nhấp nháy trong bụi cây chợt tắt rồi biến mất…

“Ha ha… Cung chủ vẫn thật thiện lương!” Tiếng cười thanh thoát bất chợt vang lên, Hạo Đan kinh ngạc quay đầu, vừa kịp nhìn thấy cô bé trước mặt đang cúi mình hành lễ: “Hàn Cốc Liên bái kiến Cung chủ!”.

“Cổ Liên…” Không dám tin vào mắt mình, Hạo Đan nhìn chằm chằm Cổ Liên trước mặt: “Cô đã khôi phục ký ức kiếp trước rồi sao? Không thể thế được! Rõ ràng Địa Tạng Vương đã xóa hết toàn bộ ký ức của cô rồi mà!”.

“Đúng vậy, Địa Tạng Vương đã làm thế. Nhưng Cốc Liên cũng đâu có ngốc. Tiểu tiên đã nói nhất định phải truy cho ra chân tướng sự việc, sao có thể không lo sẵn nước đi dự phòng chứ.” Tay Hàn Cổ Liên giơ cao, bất chợt một trận chớp xanh nháng lên, rọi sáng Lam Úy đứng phía sau: “Cung chủ, trong kiếp này Cốc Liên chưa dùng qua Mê hoặc nhãn, lẽ nào ngài không thấy lạ?”.

“Ta đã cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cứ ngỡ đó là vì những ký ức kiếp trước của cô đã bị xóa hoàn toàn.” Hạo Đan nhìn Cổ Liên hết sức chăm chú.

“Ha ha… Cung chủ có biết trong kiếp trước, năm đó lúc tiểu tiên chết, sao Lam Úy cũng biến mất luôn không?” Thấy Hạo Đan lắc đầu, nụ cười Cổ Liên càng rạng rỡ: “Bởi năm ấy, sau khi giết Quan Âm, Cốc Liên biết Thiên giới và Phật giới nhất định sẽ không để tiểu tiên mang ký ức các kiếp trước nữa, cho nên tiểu tiên đặt bản sao bộ nhớ của mình vào Mê hoặc nhãn, giao tất cả cho Lam Úy. Sau đó, Cốc Liên dùng nộ khí chôn chặt Văn Thù và Phổ Hiền, khiến các người chú ý mà bỏ qua cô bé, tạo điều kiện cho cô bé đem ký ức kia trốn thật xa”.

“Ồ… thủ đoạn thật hay! Quả nhiên cao minh, không hổ là tiên tử đã ở Thiên giới suốt năm vạn năm có lẻ!” Hạo Đan vỗ tay, song ánh mắt lại hết sức lạnh lùng: “Không biết Lam Liên tiên tử định làm gì tiếp theo?”.

“Ha ha ha ha…” Cổ Liên cười lớn: “Cung chủ không cần lo lắng! Kiếp này Cốc Liên chỉ muốn biết sự thật, chứ chẳng muốn báo thù bất cứ ai, cho nên sẽ không để xảy ra sự việc như trong quá khứ đâu. Sự sống chết của nhân loại chẳng liên quan gì tới tiểu tiên, vì vậy bất kể gặp tình huống nào, Cốc Liên và Lam Úy đều sẽ khoanh tay đứng nhìn. Tuy nhiên, đối với con Hồ ly chín đuôi này, Cốc Liên muốn khuyên Cung chủ, đừng nhẹ tay thương xót nó thì hơn”.

“Ta sẽ làm thế.” Hạo Đan cười rồi biến mất.

“Tỷ, Hạo Đan cung chủ sẽ không báo chuyện này lên Thiên đình chứ?” Lam Úy lo lắng nhìn Cổ Liên.

“Nói thì nói vậy, nhưng ta vẫn phải thừa nhận, việc này Như Lai nhất định sẽ biết.” Cổ Liên bay xuống giữa sân: “Lý do vì sao Phật Tổ im lặng, cứ để mặc Địa Tạng Vương trả pháp lực lại cho ta, nhất định có vấn đề rất lớn. Có thể vì Phật Tổ yên tâm rằng hiện tại trên thân ta đã không còn nộ khí, hoặc chỉ đơn giản là muốn lợi dụng ta để biết chân tướng sự việc năm đó. Song như vậy cũng tốt, dù sao kẻ đứng đằng sau mọi việc đến Phật Tổ và Ngọc Hoàng đều không thể bói ra thì nhất định hắn phải thực sự có bản lĩnh. Ta chỉ muốn biết sự thật thôi, nên dù Thiên giới có kế hoạch gì ta cũng không muốn để ý và chẳng định dây dưa.” Cổ Liên bước vào phòng ngủ nằm lên giường: “Lại còn Hạo Đan, trái tim Cung chủ quá tốt, e rằng trong vụ việc Hồ ly chín đuôi này sẽ chịu thiệt thòi lớn. Nhưng dù thế nào, vị trí của chúng ta cũng chỉ là đứng bên quan sát thôi. Chúc ngủ ngon, Úy Úy!”…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play