Phía sân sau ngôi biệt thự của gia đình họ Hàn có một thảm cỏ xanh rất đẹp. Vào buổi sớm, mỗi cọng cỏ đều được bao phủ bằng những hạt sương long lanh. Chúng óng lên tựa hàng vạn hạt kim cương lấp lánh dưới ánh mặt trời. Tuy nhiên trong lúc này, cảnh đẹp ấy cũng không sao thu hút nổi ánh mắt đau thương của Cổ Liên.
“Liên Liên, rốt cuộc là chuyện gì đây?” Ngồi một bên, Phương Tĩnh Hương nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ nát của cái hộp tử đàn gói trong một tấm vải trắng, rồi lại kinh ngạc nhìn Cổ Liên: “Cái hộp này sao lại vào tay cảnh sát Quan được?”.
“Là con đưa cho chú ấy.” Từng giọt nước mắt nối nhau rơi xuống, Cổ Liên cầm mảnh vỡ ở chính giữa lên. Trên lớp gỗ đàn hương màu tím nhạt còn thấm vệt máu tươi. “Đáng lẽ con không nên nghe lời chị ấy, như thế chị ấy đã không bị tiêu tan…” Lòng tràn ngập hối hận, Cổ Liên khóc không thành tiếng.
“Bà Hàn, bà có thể để tôi và cô bé nói chuyện riêng được không?” Quan Ân nghiêm túc nhìn Phương Tĩnh Hương: “Việc này chúng tôi đã điều tra rồi, quả thật không liên quan đến bà, nhưng Hàn Cổ Liên dường như biết chút ít những việc chúng tôi chưa rõ. Bà yên tâm, tôi chỉ muốn hỏi han tình hình chút thôi, nội dung sẽ được phía cảnh sát giữ bí mật”.
“Được rồi!” Phương Tĩnh Hương rút ra một gói giấy ăn nhẹ nhàng lau khuôn mặt lem nhem nước mắt của cô cháu gái: “Liên Liên ngoan, đừng khóc nữa! Con biết gì thì cứ nói với chú cảnh sát, bà nội đi làm đồ ăn sáng cho con nhé, không được khóc nữa đấy!”. Nói đoạn, bà vỗ nhẹ lên đầu Cổ Liên rồi đứng dậy bước ra ngoài.
“Chú muốn biết gì?” Cổ Liên nức nở đặt lại mảnh vụn gỗ tử đàn vào tấm vải trắng.
“Cháu đã gặp bộ xương đó chưa?” Sắc mặt Quan Ân hơi tái.
“Là hắn giết chị Linh Lan phải không?” Ánh mắt Cổ Liên lóe lên tia thù hận.
“Chú không biết! Lúc đó chú đã ngất đi rồi.” Quan Ân nhớ lại: “Khi tỉnh dậy chú không thấy nó đâu nữa, còn chiếc hộp thì ra thế này. Chuyện ấy rốt cuộc là thế nào, cháu hãy kể ngọn ngành cho chú biết, được chứ?”.
“Vâng, để cháu kể với chú.” Cổ Liên buồn rầu nhặt những mảnh gỗ vỡ nát: “Đoạn trước thì chú biết rồi. Chị Linh Lan đảm nhiệm công việc của nghệ nhân điêu khắc gỗ đàn hương ở Đàn Hương Lâu và rất thích, có thể nói là mê mẩn công việc ấy. Nhưng chắc chú cũng biết hiện tại trên thế giới gỗ đàn hương loại tốt rất hiếm có, vậy mà toàn bộ gỗ đàn hương ở Đàn Hương Lâu đều là loại thượng hạng, điều này khiến chị Linh Lan cảm thấy rất kỳ lạ”.
“Đúng vậy! Điều đó quả thực rất lạ, chẳng lẽ là buôn lậu?” Quan Ân nghi hoặc.
“Ban đầu chị Linh Lan cũng nghĩ vậy”, Cổ Liên lắc đầu: “Nhưng sau đó chị ấy phát hiện ra không phải thế, bởi có một lần chị ấy vô tình nhìn thấy ông chủ Trần Thục Nghiêm đi lên từ dưới hầm, trong tay ôm một bó những cành gỗ đàn hương. Vì quá tò mò nên chị Linh Lan đã bước thử vào căn hầm vốn trước giờ luôn khóa kín…”.
“Cô ấy đã thấy gì?” Bỗng nhớ lại giấc mơ hôm qua, Quan Ân vội vã hỏi.
“Cây, một cây gỗ đàn hương màu tím.” Cổ Liên giơ lên một mảnh gỗ vụn: “Màu sắc giống hệt như mảnh gỗ này.”
“Sau đó?” Quan Ân cố gắng định thần.
“Sợ ông chủ mắng, sau khi ngó nghiêng một hồi, chị ấy vốn định rời đi ngay.” Cổ Liên cúi đầu vuốt ve những mảnh vỡ: “Chị Linh Lan từng nói với cháu, nếu như lúc đó chị ấy làm thế, có lẽ đã không bị chết”.
“Vì sao?” Quan Ân tỏ vẻ khó hiểu.
“Chú cũng nhìn thấy bộ xương đó rồi chứ. Chị Linh Lan bảo bộ xương này là một ác linh được gắn vào cây. Chính nó đã muốn tấn công bà nội cháu nhưng bị cháu đánh cho chạy mất.”
“Bị cháu… đánh cho chạy mất?” Quan Ân kinh ngạc nhìn Cổ Liên: “Cháu đối phó với nó như thế nào?”.
“Chú nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ cháu chứ?” Cổ Liên cầm viên bảo thạch màu lam hình giọt lệ trên cổ lắc lắc.
“Không thấy.” Quan Ân cau mày.
“Ông Địa Tạng cũng nói, người khác sẽ không nhìn thấy.” Cổ Liên thở dài: “Lúc đó nó muốn làm hại bà nội khiến cháu giận quá. Rồi không hiểu thế nào, viên ngọc này bỗng nhiên phát sáng, thế là nó bị cháu đánh bại”.
“Thật ư? Chú quả không ngờ cháu lại lợi hại đến vậy!” Quan Ân kinh ngạc nhìn Cổ Liên.
“Cảm ơn chú, nhưng chị Linh Lan nói những người biết chuyện này càng ít càng tốt.” Cổ Liên nhét lại sợi dây chuyền vào trong áo: “Cho nên, chú cảnh sát phải giữ bí mật!”.
“Được rồi, xem ra Triệu Linh Lan thật sự rất thích cháu.” Quan Ân cau mày: “Cô ấy có nói mình bị giết thế nào không?”.
“Chị ấy bị ông chủ giết chết.” Giọng Cổ Liên bỗng trở nên khàn khàn, như thể đang nghĩ đến cảnh gì rùng rợn lắm: “Chị ấy nói sau khi chết, Trần Thục Nghiêm đem toàn bộ thịt và nội tạng của chị cắt nhỏ ra, sau đó cho vào máy xay nhuyễn rồi tưới dưới gốc cây…”.
“Hả…” Quan Ân che miệng, cố gắng ngăn lại cảm giác nhộn nhạo trong dạ dày: “Cháu không thấy buồn nôn sao?”.
“Không ạ, sao lại buồn nôn chứ?” Cổ Liên lạ lẫm nhìn Quan Ân: “Cháu chỉ thấy hơi sợ thôi”.
“Đó… à, được rồi.” Quan Ân bỗng thấy xấu hổ, bèn nhanh chóng đổi chủ đề: “Cô ấy có nói lý do tại sao Trần Thục Nghiêm làm vậy không?”.
“Hiến tế. Chị ấy biết điều đó sau khi biến thành chiếc hộp gỗ tử đàn.” Trong giây lát, ánh mắt Cổ Liên trở nên tăm tối: “Mỗi lần muốn làm ra sản phẩm đàn hương loại thượng hạng, Trần Thục Nghiêm đều phải hiến tế những vật hy sinh tốt nhất cho cái cây, chính là thứ mà bộ xương kia ưa thích. Lần đó nó thích chị Linh Lan”.
“Trời, vậy rốt cuộc hắn đã giết bao nhiêu người rồi?” Quan Ân giật mình kinh hoàng.
“Tổng cộng năm người, linh hồn bốn người kia lúc vừa mới chết liền bị bộ xương ăn trọn ngay. Riêng chị Linh Lan, vì nơi chị ấy bị sát hại không phải ở tầng hầm nên linh hồn của chị ấy đã kịp chất đầy hận thù trước khi bộ xương đụng đến. Điều đó khiến nó không muốn ăn chị ấy nữa, nhưng…” Nước mắt đong đầy khóe mắt Cổ Liên, rơi tí tách xuống những mảnh hộp vỡ: “Nhưng cuối cùng chị ấy vẫn bị tiêu tan rồi”.
“Chú xin lỗi, đều do chú. Lúc đó chú đã ngất đi, khi tỉnh dậy thì vẫn hoàn toàn yên lành, chắc cô ấy đã bảo vệ chú.” Ánh mắt Quan Ân tràn đầy hối hận.
“Cháu sẽ không bỏ qua cho nó!” Mắt Cổ Liên thoáng chốc đã ngập tràn những tia hận thù mãnh liệt.
“Cổ Liên…” Bàn tay Quan Ân run lên, chưa bao giờ anh có thể ngờ rằng một đứa trẻ ba tuổi lại phát ra ánh nhìn khủng khiếp đến thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT