Không khí bên ngoài hơi lạnh, hơi ấm trong giấc ngủ cũng đã rời bỏ cô, Tần Hoan với tay tìm chiếc áo khoác lên người rồi mới bước ra ngoài.
Nhưng bước chân ra tới cửa mới nhận ra Cố Phi Trần đang hút thuốc ở ghế.
Anh đúng là vẫn chưa rời khỏi phòng. Anh chỉ ngồi đó, không bật đèn, rèm cửa đều được khép lại, nên có phần tối tăm, chỉ có chút đốm sáng lập lòe, nhấp nháy qua làn khói trắng, tạo thành ánh sáng duy nhất trong phòng khách.
Anh ngồi ở đó không biết đã bao lâu, ánh mắt khẽ nhìn xuống, chăm chú vào đốm thuốc như thất thần.
Ngay đến cả khi cô bước ra, anh cũng không để ý.
Anh yên lặng như một pho tượng, tuyệt đẹp mà trầm lắng, cách làn khói mỏng, ánh sáng lại mờ ảo, cô dường như không nhìn rõ vẻ mặt của anh.
Trái tim cô như khẽ chìm xuống, rơi vào bãi cát xoáy, bị hút từng chút từng chút một, phía dưới là vực thẳm không đáy.
Cô dường như có dự báo, rằng phút giây này rồi sẽ tới.
Sớm hơn dự kiến ban đầu.
Đêm qua bỗng dưng hụt hẫng, có phải là vì dự cảm?
Cô đã không phân biệt rõ quan hệ nhân quả huyền diệu mà đáng sự trong đó. Cả buổi sáng, cô cố tình trốn tránh những thứ bị mất kiểm soát của tối hôm trước, coi đó chỉ là khúc nhạc dạo chưa từng tồn tại. Như thể có giao ước ngầm với nhau, anh cũng tuyệt nhiên không hề nhắc tới.
Cô chẳng buồn làm nũng anh, cô nắm tay anh đi ăn, rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Hoặc là bởi cô biết, sau ngày hôm nay, những điều này sẽ không thể lặp lại lần nữa.
Không chỉ cô biết, mà anh nhất định cũng hiểu.
Trong giấc mơ của cô, có nụ hôn đọng lại trên mái tóc.
Bất chợt ngực cô nhói đau, cô không khỏi nắm chặt lấy khung cửa, hàng trăm tâm trạng rối bời dội lên, khiến cô lại có cảm giác muốn trào nước mắt.
Anh bỗng quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng nhìn về phía cô nói: “Em tỉnh dậy rồi?”
“Ừm” cô gật đầu, không kịp phản ứng.
Điếu thuốc còn một nửa, anh nghiêng người dụi tắt vào chiếc đĩa đặt trên tràng kỷ. Cô không có gạt tàn, chiếc đĩa là lúc chiều xem ti vi dùng để đựng hoa quả. Nước gốm sứ trắng mịn, đựng một chút nước, lúc này cô mới chú ý, thì ra bên trong đã có đến mấy cái đầu thuốc nằm ngổn ngang.
Cô không khỏi nhìn anh, môi khẽ run rẩy, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh: “Anh sao vậy?”
Anh không biết lôi ra từ đâu một tập tài liệu, đặt trên bàn nói: “Đây là một phần nhỏ trong các hạng mục thực sự của công ty bố em hiện nay và những ghi chép về việc sử dụng tiền công ty vào việc riêng của chú em và bạn chú ấy.” Anh hơi dừng lại, rồi nhìn cô nói: “Chưa chắc em xem đã hiểu, nếu cần, anh có thể cho người giải thích giúp em.”
“Anh giải thích một lượt được rồi.”
“Vốn sở hữu, liên tiếp thua lỗ trong hai năm liền. Như lần trước anh nói, đã thành vỏ hến, hoặc đến ngay cả chú em cũng không ý thức được, chú ấy chỉ là con mồi của người khác.”
“Có thể cứu vãn không?”
“Cần bù vào một khoản tiền rất lớn, hơn nữa cần có người chuyên tâm chỉnh đốn lại.”
“Anh sẽ giúp em đúng không?” Mắt cô nhìn rất thẳng thắn, lại như có ánh sáng long lanh, “Anh đã hứa rồi.”
“Ừm.”
“Vậy anh dự tính sẽ làm gì?”
“Đó là việc của anh.”
“Vâng.”
Cô gật đầu, không nhìn ra được là yên tâm hay không, trầm ngâm một hồi rồi hỏi: “Những thứ này anh lấy được khi nào?”
Anh nhìn cô lâu hơn một chút rồi mới nói: “Hôm qua.”
Cô không khỏi cười khẽ thành một tiếng.
“Ở chỗ em không có quần áo của anh.”
“Không sao.”
“Cũng không có khăn mặt bàn chải mới.”
“Vậy thì dùng của em.”
“Mai anh đi đến công ty không tiện”
“Có thể đi muộn một chút.”
Anh đã làm được những việc mình cần làm, tại sao tối qua còn nói những lời như vậy? Sao còn ở lại, lại cứ diễn tiếp giấc mộng với cô như chưa có gì xảy ra.
Cô không hiểu.
Dường như lúc này mới nhớ ra, bản thân mình từ trước tới giờ chưa hề hiểu rõ trái tim anh.
Trước nay đều chưa từng hiểu.
“Cố Phi Trần.” Cô chợt gọi tên anh thành tiếng: ‘Có phải mọi thứ đã kết thúc?”
Người đàn ông ngồi trên ghế không đáp lời.
Anh hình như muốn tìm điếu thuốc trong túi quần, nhưng lôi ra nhìn, rồi mới phát hiện đã hút hết cả bao. Anh ngây ra, cũng không biết là đang nghĩ điều gì, liền bóp nát hộp thuốc, vứt lên bàn, lúc này mới đứng dậy nói: “Tối qua qua em nghỉ ngơi chưa đủ, hôm nay chủ nhật ngủ ngon nhé, anh về trước.”
Anh nghiêng người với chiếc áo khoác, còn cô vẫn đứng nguyên bên cửa phòng ngủ, không hề nhúc nhích. Thực ra đôi chân cô đã mềm nhũn ra, chỉ có thể dựa vào khung cửa mới duy trì được trạng thái ban đầu.
Kết thúc rồi.
Khi anh rời khỏi phòng, cô không khỏi quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh trời chiều đã lặn sau những tòa nhà cao tầng, bóng đêm rơi xuống cả thành phố, còn cô mới vừa tỉnh mộng.
Kết thúc rồi.
Cũng không biết cô đã đứng đó bao lâu, rồi mới quay người đi về phía giường.
Chăn gối có phần lộn xộn, là dấu vết anh để lại. Cô phát hiện mình thực sự không có cách nào đối mặt với mọi thứ một cách tự nhiên, nên vội vàng gấp lại chăn ga gối. Cho đến tân khi vứt mọi thứ trong máy giặt, cô mới chống tay vào tường thở một hơi thật dài.
Thực ra nói một cách đúng nghĩa, giữa họ chưa từng kết thúc thực sự.
Cô còn nợ anh cổ phần chưa trả, mà điều kiện cơ bản nhất để chuyển nhượng cổ phần, là nhất định phải có mối quan hệ hôn nhân, sinh con đẻ cái... cô tin là anh nhất định sẽ có cách giải quyết.
Điều này đã nói rõ từ lúc ban đầu, cô cũng không có ý chây ỳ, nên khi luật sư của Cố Phi Trần liên lạc với cô, hai bên đều hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt một cách thuận lợi.
Trận mưa thứ hai đổ xuống sau khi trời bước vào thu. Đâu đâu cũng ướt, hệ thống thoát nước ở nơi nào cũng xảy ra vấn đề, xe ô tô phòng qua rãnh nước lớn nhỏ, đều bắn theo bùn lầy bẩn thỉu.
Ba giờ chiều hẹn gặp ở phòng luật sư, Tần Hoan đến rất đúng giờ, vị luật sư họ Hứa đã trao đổi với cô trong điện thoại đích thân mở cửa chào đón cô.
Hôm nay Cố Phi Trần không có mặt, luật sư Hứa đưa cô xem toàn bộ tài liệu đã chuẩn bị kỹ càng rồi nói: “Cô Tần, những việc tiếp theo đó chúng tôi sẽ giải quyết giúp cô và Cố tiên sinh, cô cứ yên lòng.”
Cố Phi Trần sở hữu cả tập đoàn luật sư, ai nấy đều rất có năng lực làm việc chuyên nghiệp, mấy chuyện nhỏ như làm thủ tục kết hôn không cần đến cô phải lo lắng nên cô chỉ lướt nhìn qua rồi gật đầu nói: “Được.”
“Do cô và Cố tiên sinh không có thỏa thuận về tài sản trước hôn nhân, nên trình tự công việc sẽ đơn giản hơn nhiều. Sau khi hai người làm xong thủ tục kết hôn, chúng tôi sẽ thỏa thuận bước tiếp theo, xem làm sao để chuyển nhượng số cổ phần trong tay cô sang Cố tiên sinh.”
Thực ra nửa câu sau mới là quan trọng, nhưng cô nghe xong lại không khỏi khẽ giật mình: “Các anh không chuẩn bị thỏa thuận trước hôn nhân cho tôi ký?”
Luật sư Hứa đẩy cặp kinh trên sống mũi, cười cười sửa lại: “Đúng vậy, Cố tiên sinh không yêu cầu như vậy.”
“Vậy nếu sau này tôi và anh ấy ly hôn thì sao?’
“Nếu ly hôn, thì phần tài sản thuộc về vợ chồng cô, cô đương nhiên có thể hưởng một nửa.”
Luật sư Hứa nói rất bình thản, Tần Hoan lại không khỏi giật mình.
Chia một nửa tài sản, đây không phải là con số nhỏ... Nhưng Cố Phi Trần là người vô cùng tinh anh, làm sao có thể không suy nghĩ tới việc đó?
Cô thấy đầu óc trở nên rối bời, liền đưa ngay ý kiến: “Tôi phải bàn bạc lại với Cố Phi Trần.”
“Cố tiên sinh đi công tác từ sáng sớm rồi.” Như thể sớm đã lường được việc cô sẽ phản ứng, luật sư Hứa cười khẽ, “Trước khi đi cậu ấy có dặn, cứ làm như thế. Nếu cô có bất cứ ý kiến gì khác, có thể đợi cậu ấy về rồi nói. Nhưng thủ tục phải nhanh chóng hoàn tất, bởi việc chuyển nhượng cổ phần tiếp theo đó e rằng sẽ tốn một khoảng thời gian lớn.”
Cô hỏi: “Bản thu nhượng cổ phần trước kia tôi đã ký, chú đã xem chưa?”
“Đã xem rồi. Ở đó có quy định cô nhất định phải sinh con với Cố tiên sinh, mới có thể chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Cố Thị. Cố tiên sinh cũng dặn tôi, tìm một cách khác để lách luật, nhưng tôi và các đồng sự đã thảo luận, trước mắt vẫn chưa tìm được phương pháp nào thỏa đáng.”
“Ồ” Tần Hoan khẽ đáp một tiếng, phát hiện đầu hơi đau, hai huyệt thái dương khẽ nhảy lên, như chưa ngủ đủ.
“Cứ như vậy đi” cô lịch sự cười gượng gạo, “Vậy làm phiền chú làm giúp.” Thực ra ký hay không ký thỏa thuận trước hôn nhân cũng chẳng có vấn đề gì, đợi khi nào ly hôn, cô đương nhiên cũng chẳng cần một đồng của nhà họ Cố.
Ra hỏi tòa nhà luật sự, cô không gọi taxi, chỉ đi bộ men theo con phố trơn nhèm hẹp.
Thực ra chỗ này rất xa nới cô ở, một ở phía Bắc một ở phía Nam, gần ở hai đầu thành phố, cách trường cũng rất xa, nhưng cô hôm nay đã xin nghỉ, vốn không định quay về trường làm việc.
Mưa phùn ngày càng nặng hạt, mịt mịt mù mù, dường như giăng kín cả bầu trời. Cô ra khỏi nhà có mang theo ô, nhưng lúc sau quên trên xe, chắc hẳn do ngủ không đủ, mấy ngày nay làm việc gì cũng tâm hồn treo ngược cành cây.
Bên đường có sạp báo, bán kèm các loại ô tránh mưa. Chất lượng không được tốt lắm, 15 tệ một cái, dùng chắc được hai lần là hỏng. Cô đội mưa bước tới, chọn một chiếc ô gấp, vải ô có hình hoa màu xanh sẫm, là loại mới đang thịnh hành năm nay.
Cán ô rất mảnh, hơi ngắn, tán ô lại mỏng, quả nhiên chỉ là loại dùng để ứng phó tức thời, đến giương ô lên cũng không dám dùng quá sức. Cô đưa 15 tệ cho người bán hàng, rồi cầm ô đi.
Cô bước đi chậm rãi không mục đích. Cô trước nay không mấy khi nhớ đường, đoạn đường này bình thường lại ít khi tới, trong ấn tượng chỉ hơi nhớ một vài tòa nhà đặc trưng ở gần đó, nhưng đi qua mấy ngã tư, càng đi càng thấy lạ.
May có một chiếc taxi lướt chầm chậm qua, nhấp nháy đèn hướng về phía cô.
Thời tiết thế này, có thể vẫn được xe coi như vô cùng may mắn, nhưng cô không muốn đi xe, chỉ cúi đầu bước về phía trước. Đi hồi lâu mới bắt đầu thấy lạnh, rồi hình như lại đói, cô nghĩ, chi bằng tìm một quán ăn gần đây ngồi nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng chẳng thể tìm được chỗ nào ăn cơm, di đọng lại vang lên.
Cô cầm túi xách, lại giương ô, thực sự không tiện. Mãi mới lôi được di động ra, cũng chưa nhìn kỹ liền nhận điện thoại. Giọng nói trong điện thoại có chút kỳ lạ, dường như phát ra từ trong loa, lại như thể đang gần trong gang tấc.
Cô bất ngờ quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng cao cao của một người đàn ông cách cô chỉ chừng mười mét và anh ta cũng vừa nói xong chữ cuối cùng.
Anh gọi điện thoại, dường như chỉ để nói một câu: “Có người đi bộ trong mưa, là vì quá nhàn rỗi hay sao?” Nói xong liền cúp máy, miệng nở một nụ cười, dường như cực kỳ vui trước vẻ mặt kinh ngạc của cô lúc này.
“Chẳng phải anh đã đi công tác sao?” Cố Phi Trần bước lại gần, cô mới dường như nhận ra giọng của mình.
“Vừa về.”
Anh không mang theo ô, áo gió màu đen ướt sũng, khắp vai là những giọt nước mưa nhỏ lấm tấm. Cô vốn không biết tại sao anh lại xuất hiện ở đây, chỉ đưa ô cho anh một cách tự nhiên, ngừng lại một chút mới nói: “Em đã gặp luật sư rồi.”
“Anh biết.” Cố Phi Trần nhận lấy ô, nghiêng về phía cô.
Chiếc ô vừa nhẹ vừa nhỏ, hoa hoét rối mắt, lại được cầm bởi một người đàn ông như vậy trông có chút nực cười. Cô nghiêng đầu nhìn, nhưng không sao cười nổi.
Có lẽ ngày mai, có thể ngày kia, tóm lại không bao lâu nữa, với trình độ chuyên nghiệp của luật sư, cô nhanh chóng sẽ trở thành nữ chủ nhân nhà họ Cố trên danh nghĩa, là vợ của Cố Phi Trần.
Nhưng cô thậm chí còn không nghĩ được những việc tiếp theo sẽ như thế nào.
Hai người ăn cơm bên ngoài, anh mới tiễn cô về.
Dọc đường đi chẳng ai nói một lời, nhưng không khí rất hiền hòa. Chỉ nghe thấy giọng hát của Trương Huệ Mẫn vang lại trong xe taxi, giọng hát mạnh mẽ ẩn chứa bên trong sự bình ổn:
... Đã rất lâu rồi, chẳng ai còn nhớ, khi xưa êm dịu thế nào.
Ánh đèn đường chợt lướt qua cửa xe, như chiếc băng đang tua lại, chiếu hết lên mặt, rồi lại nhanh chóng lùi lại phía sau. Suốt dọc đường Tần Hoan cứ nghĩ, giờ cô và anh có thể gọi là gì? Lúc trước cứ coi như kịch giả thành thật, khiến cô suýt nữa quên mất hoàn cảnh thực sự. Nhưng giờ gặp lại nhau, tuy không còn đối đầu như trước, cũng không còn mỉa mai nhau như trước, nhưng vẫn khiến cô cảm thấy khó chịu trong lòng.
Giống như trận mưa này, ướt át bẩn thỉu, lép nha lép nhép, bủa vây khiến người ta không sao thoát ra được, đến cả trái tim cũng như bị gò ép, không biết khi nào mới có hồi kết, khi nào mới đến điểm cuối cùng.
Nghiêm Duyệt Dân về nước theo đúng thời gian định trước mang theo một món quà tặng Tần Hoan. Là một chiếc vòng hiệu Cartier, là loại bạch kim kinh điển nhất, bên trên có nạm mấy viên kim cương tinh xảo.
“Đẹp quá”, Tần Hoan nhìn rồi đặt chiếc vòng lại hộp có bọc nhung đỏ nói: “Cảm ơn anh.”
“Thế nào, em không thích sao?”
“Em thích.”
“Anh đeo giúp em.”
Nghiêm Duyệt Dân đang định với tay thì bị Tần Hoan né tránh.
Anh nhìn cô không hiểu, còn cô chỉ cười một cách miễn cưỡng: “Em quen đeo đồng hồ rồi, không quen đeo những thứ khác.”
Ai nghe cũng hiểu, đây là lý do rất tuyệt. Bởi mặt đồng hồ đủ rộng, vừa đủ để che vết sẹo cũ trên cánh tay cô.
“Không sao.” Cô như lấy hết can đảm cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn anh: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Trong quãng thời gian anh ra nước ngoài, cô đã làm hết chuyện điên cuồng này tới chuyện điên cuồng khác, giống như mất đi toàn bộ lý trí. Cho đến tận khi tới sân bay đón anh, cô mới như tỉnh giấc mộng.
Bất kể lúc đầu thế nào, cô cuối cùng cũng đã phản bội anh.
“Xin lỗi anh.”
Cô vốn nghĩ Nghiêm Duyệt Dân nghe xong sẽ tức giận, nhưng sau khi cô nói xong, anh mãi hồi lâu không mở miệng nói một lời.
Chiếc đèn lồng bên trong bện thừng treo trên đầu hắt ánh sáng yếu ớt lên gương mặt người đàn ông đang trầm xuống.
Cô gửi lại chiếc vòng có cả hộp cho anh: “Chúng ta kết thúc ở đây thôi, anh hãy tha thứ cho em.”
Cô cầm chiếc túi xách đặt bên cạnh vội vàng đứng dậy, trong lòng không khỏi cảm thấy chán nản.
Người đàn ông này, giống như ánh nắng ấm áp, chiếu vào cuộc đời cô đúng vào quãng thời gian đen tối khó khăn nhất. Bản thân cô cũng không biết mình có điểm nào tốt mà lại thu hút được người đàn ông ưu tú như anh. Huống hồ, lần đầu tiên anh và cô gặp nhau, cô lại bị sẩy thai nằm ở bệnh viện. Anh biết rõ quá khứ của cô, nhưng vẫn kiên trì và bao dung.
Cô nghĩ, người phụ nữ có thể kết hôn với anh, đúng là vô cùng may mắn.
Tiếc là cô không có vận may đó, cũng phụ lại vận may đó.
Thậm chí còn không hy vọng anh sẽ hiểu mình. Chỉ là đi ra nước ngoài một chuyến, sau khi trở lại cô đã trở thành vợ người khác, e rằng bất cứ ai cũng không thể tha thứ nổi.
Như không có mặt mũi nào đối mặt với anh, cô vội vàng lướt qua anh để rời đi. Không ngờ bị anh túm chặt lấy tay.
“Em đợi đã.” Nghiêm Duyệt Dân cũng đứng lên theo. Anh rất khỏe, nắm tay cô chặt đến phát đau. Cô khẽ chau mày, nhưng không nhúc nhích, anh hỏi dằn từng tiếng: “Em muốn nói, em đã lấy Cố Phi Trần?”
“... Vâng.”
“Em vẫn yêu anh ta?” Anh trợn mắt nhìn cô.
“....” Cô mấp máy môi nhưng không sao thốt nên lời.
“Em nói xem, có phải em vẫn yêu Cố Phi Trần?” Giọng Nghiêm Duyệt Dân cao lên bất chợt, âm lượng lớn tới mức khiến mọi người xung quanh phải chú ý.
Tần Hoan nhìn thấy có một số người đã tò mò quay sang đành thấp giọng nói: “Chúng ta đừng nói chuyện này ở đây được không?”
Nghiêm Duyệt Dân lại không thèm để ý, chỉ cười lạnh nhạt: “Sợ gì? Em chỉ cần trả lời anh đúng hay không là được, rất đơn giản.”
Vẻ mặt anh lúc này thật xa lạ, giống như bầu trời trong xanh bỗng chốc tối sầm lại, phủ tràn mây đen, tình trạng như vậy cô chưa từng gặp bao giờ.
Cô nhìn anh chằm chằm, nhìn chiếc miệng đang mấy máy, hỏi cô bằng một giọng vô cùng lạ lẫm: “Gã đàn ông họ Cố đó có gì tốt khiến em không thể quên? Khiến đàn bà bọn em hết người này tới người khác lao vào đó? Ngoài tiền ra, còn có điểm nào tốt?”
Mỗi lúc một nhiều người tò mò quay sang nhìn họ, cô chợt như không quen anh, bởi dáng vẻ của anh vừa thô bạo vừa tức giận, ánh mắt hiền lành đã biến mất từ lúc nào, chỉ có cánh tay càng nắm chặt, như muốn bóp vào tận xương cô mới thôi.
Cô không để tâm đến lời anh nói, chỉ nhịn đau, nhắc khẽ anh: “Anh bỏ em ra, mọi người đều đang nhìn.”
Nhưng anh như không hề nghe thấy, chỉ trợn mắt nhìn cô hỏi lại: “Cố Phi Trần có điểm nào tốt?”
Lúc này, Tần Hoan để ý có người phục vụ nam đang bước về phía cô, sợ rằng càng cãi càng chẳng ra sao. Kỳ thực cô không hề nghĩ tới kết cục như vậy, với tính cách của Nghiêm Duyệt Dân, vốn không nên như vậy mới đúng. Cô không muốn mọi người nhìn thành trò cười, nên giơ tay ra gỡ các ngón tay của anh, giọng cố kìm nén thật thấp, cuối cùng cũng không khỏi có chút tức giận: “Nghiêm Duyệt Dân, chúng ta ra ngoài nói chuyện, được không?”
“Hai vị”, ngay sau đó, phục vụ bước đến trước mắt, lịch sự chêm vào giữa bầu không khí căng thẳng, vừa đúng như chiếc kim, chọc vỡ quả bóng đang căng tròn.
Mắt Nghiêm Duyệt Dân khẽ chuyển động cùng với sự xuất hiện của nhân viên phục vụ, như bừng tỉnh giấc mộng, lại như có kế hoạch khác, ngón tay cũng rời ra khỏi Tần Hoan.
Vừa thoát ra khỏi Nghiêm Duyệt Dân, Tần Hoan lùi lại phía sau theo bản năng, người đàn ông đứng đối diện khẽ hắng giọng rồi bình tĩnh nói: “Xin lỗi.”
Câu nói này không phải nói với cô. Nghiêm Duyệt Dân xua tay để phục vụ bước đi, rồi mới quay lại nhìn cô. Cũng chỉ một thoáng chốc đó, rồi ngay lập tức cầm áo khoác trên ghế, bước nhanh ra khỏi quán ăn.
Kịch hay hạ màn, nhân vật nam chính đã rời sân khấu trước, khán giả bỗng nhiên cụt hứng. Chỉ còn lại một số hiếu kỳ vẫn còn cảm hứng, thỉnh thoảng quay lại quay đầu nhìn, không chịu vứt bỏ sự chú ý đối với nhân vật nữ chính.
Nhìn Nghiêm Duyệt Dân biến đi như cơn lốc, Tần Hoan vẫn đứng ngây ra tại chỗ. Cô không ngờ rằng sự việc lại đến nước này, cũng không biết anh có còn đứng bên ngoài đợi cô. Tóm lại không thể tiếp tục ở lại đây, cô đang định bước đi đằng sau đột nhiên có người gọi tên cô.
“Tần Hoan!” Nghe giọng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nhưng lại vô cùng xa lạ.
Cô quay người lại, ngây ra, rồi mới phát hiện, đó là người cô quen biết.
“Không ngờ đúng là em.”
“Ừm.” Cô hơi ngại, cũng không biết anh ta đã chứng kiến màn vừa rồi được bao nhiêu đành cười gượng gạo, “Phó tổng giám đốc Tiền, anh cũng đến đây ăn cơm sao?”
Bên cạnh Tiền Vân Long còn có hai người bạn, đang cười nhìn cô: “Đúng vậy, ăn xong rồi, đang định đi chỗ khác. Em thì sao? Ban nãy nhìn bạn em hình như đã bỏ đi...”
Giọng Tiền Vân Long như có chút do dự che giấu, lại cũng không biết có phải cố tình làm người khác rối trí, Tần Hoan nghe xong chỉ thấy chùng hẳn xuống, quả nhiên anh ra đã nhìn thấy.
“Em cũng phải đi đây.” Cô trả lời vội vã, rồi cười nói: “Tạm biệt.”
“Được rồi, được rồi.” Tiền Vân Long tươi cười trả lời. “Tạm biệt.”
Đợi khi Tần Hoan bước ra khỏi phòng ăn, bên ngoài đã không còn thấy bóng dáng Nghiêm Duyệt Dân. Cô đoán anh đã tức giận bỏ đi, có lẽ cả đời này cũng sẽ không gặp lại.
Từng này tuổi, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác áy náy mà có lỗi với một người, dù dáng vẻ của anh khi chia tay với cô có chút đáng sợ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT