Nghe được giữa trời đất đột nhiên vang lên từng đợt tiên nhạc, mọi người không khỏi nhìn về phía âm thanh truyền đến, chứng kiến phía chân trời nổi lên vô số đạo quang hoa, vô cùng diễm lệ.
Giữa khung cảnh thần tiên đó, mười mấy người tóc bạc trắng, chính là các hộ pháp, trưởng lão do Trương Hoa Lăng cùng Chu Hoa Hải dẫn đầu, chân đạp tường vân, hướng về phía mọi người rất nhanh bay tới.
- Cung nghênh chưởng môn, cung nghênh các vị trưởng lão.
Theo sự xuất hiện của Trương Hoa Lăng cùng các vị trưởng lão, chúng đệ tử tập trung tại sân hướng về phía Trương Hoa Lăng cùng các trưởng lão nói, hơn trăm đạo thanh âm cùng phát ra, vang vọng đầy hùng vĩ.
Trương Hoa Lăng mỉm cười nhìn mọi người trước mặt, lên tiếng:
- Mọi người không cần đa lễ.
So sánh với âm thanh mạnh mẽ của chúng đệ tử trên sân, giọng nói của Trương Hoa Lăng ôn hòa hơn rất nhiều, nhưng lại đem thanh âm của mấy trăm đệ tử dễ dàng hạ xuống.
Nghe Trương Hoa Lăng nói, Từ Thanh Phàm cùng mọi người đứng thẳng dậy. Trong khi đứng dậy, Từ Thanh Phàm tranh thủ nhìn lại các vị trưởng lão trước mặt, ngoại trừ Trương Hoa Lăng cùng thái thượng hộ pháp Chu Hoa Hải, mấy người trưởng lão còn lại Từ Thanh Phàm trước đây đều đã từng gặp qua: Úy trưởng lão sư phụ của Kim Thanh Hàn, Hứa trưởng lão sư phụ của Nam Cung Thanh Sơn, một vị trưởng lão không biết tên là sư phụ của Lữ Thanh Thượng, còn có Đái sư thúc sư phụ của Đông Phương Thanh Linh. Ngoại trừ Tiêu Hoa Triết cùng mấy vị trưởng lão hàng năm đều bế quan, các trưởng lão hàng chữ “Hoa” của Cửu Hoa Sơn cơ bản đã đến đầy đủ.
Trong đó vẻ mặt Trương Hoa Lăng vẫn từ ái như trước, giống bộ dáng của một lão giả hiền từ, tươi cười trước đông đảo các đệ tử tinh anh Cửu Hoa Môn. Mà người luôn luôn nghiêm khắc như Chu Hoa Hải lúc này khuôn mặt phảng phất như đang có tâm sự, ánh mặt bớt đi sự sắc bén thường ngày, ngược lại có vẻ đăm chiêu nhiều hơn.
Ở giữa những vị lão nhân này xuất hiện một người trung niên có khuôn mặt tầm thường nhưng lại khiến cho Từ Thanh Phàm chú ý. Tuổi của người này so với các vị trưởng lão kia trẻ hơn không ít, nhưng khí thế trên người lại không chút nào kém hơn, hiển nhiên cũng là một cao thủ tu vi Kết Đan kì. Nhìn trung niên có tu vi cao thâm này, Từ Thanh Phàm lúc đầu là cảm thấy nghi hoặc, lúc sau chợt nghĩ ra thân phận người này. Đây hẳn chính là sư phụ của Lý Vũ Hàn cùng Thịnh Vũ Sơn, cũng là đệ tử đắc ý nhất chủa Chu Hoa Hải, đệ nhất nhân trong lớp đệ tử có hàng chữ “Thanh”: Bảo Thanh Phương.
Nghe nói, vị Bảo Thanh Phương này được phần đông các vị trưởng lão ủng hộ sẽ là người kế nhiệm chức chưởng môn tiếp theo của Cửu Hoa sơn. Hắn không những có tu vi thâm hâu, mà đạo hạnh so với các vị trưởng lão chữ “Hoa” cũng không dưới. Hơn nữa tính tình vững chắc, làm việc lão luyện, cho nên không chỉ có được các vị trưởng bối khen ngợi mà còn được rất nhiều đệ tử hàng chữ “Vũ” cùng với chữ “Thanh” lấy hắn làm mục tiêu phấn đấu.
Nhưng có thể bởi vì khuôn mặt Bảo Thanh Phương mang theo một tia âm trâm, cho nên khi Từ Thanh Phàm nhìn hắn luôn có cảm giác không thể giải thích được trong lòng.
Ngay lúc này, Trương Hoa Lăng đột nhiên lên tiếng.
- Phượng Thanh Thiên, Kim Thanh Hàn, Từ Thanh Phàm, Lữ Thanh Thượng, Vương Thanh Tuấn.
Ánh mắt ôn hòa của Trương Hoa Lăng nhìn lướt qua năm người đệ tử có khí chất khác nhau trước mặt, trong mắt có chút vui mừng, lần lượt điểm danh.
- Đệ tử có mắt
Đám người Từ Thanh Phàm cùng bước lên phía trước, lên tiếng đáp.
Trương Hoa Lăng lần nữa chăm chú đánh giá năm người trước mặt, sau đó nghiêm túc nói:
- Mười năm nay, sự tiến bộ của các ngươi ta đã thấy rõ, trong lòng rất vui mừng. Hiện tại các ngươi sẽ đại biểu cho Cửu Hoa MÔn chúng ta tham gia tân nhân tỉ thí đại hội do Lục đại thánh địa cùng tổ chức. Nhớ rằng không nên cao ngạo, trong các phái khác cũng đều không thiếu những thiên tài đệ tử như các ngươi. Cho nên nhất định phải toàn lực ứng phó, làm vẻ vang cho sư môn, các ngươi đã hiểu chưa?
- Đệ tử sẽ toàn lực ứng phó.
Nghe được lời Trương Hoa Lăng, đám người Từ Thanh Phàm cùng lên tiếng.
Trương Hoa Lăng gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua những đệ tử ở phía sau năm người Từ Thanh Phàm, lại nói:
- Về phần các ngươi, đều là những đệ tử tinh anh nhất của Cửu Hoa Môn chúng ta, tương lai của Cửu Hoa Môn đều phải dựa vào các ngươi. Nhưng nếu chỉ ở mãi trong Cửu Hoa sơn mà tu luyện cũng không tốt, cho nên ta cùng các vị trưởng lão đã thương lượng qua, lần này sẽ mang theo các ngươi cùng đi quan sát đại hội tỉ thí này. Các ngươi phải nắm cơ hội cho tốt, làm quen một chút với những vị sư huynh muội của các phái khác, tăng thêm kiến thức cho bản thân, nhưng cũng phải tránh không được gây lên xung đột với bọn họ, hiểu chưa?
Trên sân, sau khi các đệ tử nghe Trương Hoa Lăng nói xong, trong mắt mọi người đều hiện lên một tia vui vẻ cùng hưng phấn, vội vàng lên tiếng cao giọng đồng ý. Sau khi mấy trăm đệ tử nói xong, Trương Hoa Lăng hài lòng gật đầu, quay lại Chu Hoa Hải bên cạnh nói:
-Chu sư đệ, ngươi hãy hướng dẫn bọn họ một chút những chú ý khi đi ra bên ngoài đi.
Nghe được Trương Hoa Lăng nói, Chu Hoa Hải sắc mặt trầm tĩnh, khẽ gật đầu. Mà Trương Hoa Lăng nhìn lại, đối với năm người Từ Thanh Phàm nói:
- Các ngươi năm người đi theo ta.
Vừa nói, Trương Hoa Lăng xoay người người đi trước, hướng Hoa Lăng Điện mà đi tới. Sau khi nghe được Trương Hoa Lăng nói, đám người Từ Thanh Phàm cũng vội vàng đi theo sau, cùng hắn đi về phía Hoa Lăng Điện. Những đệ tử còn lại trên sân thì ở lại lắng nghe Chu Hoa Hải căn dặn.
- Sau khi ra ngoài, không nên cùng người khác xảy ra xung đột, không nên bởi vì mình là đệ tử của Lục đại thánh địa mà tỏ ra tự cao tự đại…
Đồng thời khi đám người Từ Thanh Phàm đi vào Hoa Lăng điện, trên sân Chu Hoa Hải cũng bắt đầu căn dặn các đệ từ. Nhưng khi nghe những lời Chu Hoa Hải nói, trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi có chút kì lạ.
Chu Hoa Hải thường ngày luôn dùng ngữ khí nghiêm khắc, nhưng hôm nay, trong giọng nói thu liễm đi rất nhiều, không biết là tại sao như vậy?
Nhưng khi tiến vào Hoa Lăng Điện, Từ Thanh Phàm nhanh chóng vứt bỏ những nghi hoặc trong lòng, bắt đầu đánh giá Hoa Lăng Điện.
Hoa Lăng Điện cùng Hoa Lăng Chung giống nhau, đều là những biểu tượng của Cửu Hoa Môn, bình thường sử dụng để chưởng môn cùng các vị trưởng lão thương nghị đại sự hoặc dùng để tiếp đãi khách quý. Mặc dù như vậy, nhưng các đệ tử của Cửu Hoa Môn bình thường cũng rất ít cơ hội có thể được đi vào bên trong, đối với đại bộ phận chúng đệ tử mà nói, Hoa Lăng Điện chính là một địa phương thần bí.
Cho nên khi vừa tiến vào Hoa Lăng điện, Từ Thanh Phàm bắt đầu cẩn thận quan sát, cùng những người khác như Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng, Vương Thanh Tuấn giống nhau. Nhưng Phượng Thanh Thiên khi tiến vào Hoa Lăng Điện thần sắc trong tích tắc trở lên kì quái, tựa hồ có điểm khinh thường, rồi lại nhíu mày giống như hồi tưởng lại một cái gì đó.
Đánh giá một vòng đại điện trước mặt, chứng kiến tình hình bên trong không khỏi làm cho Từ Thanh Phàm có chút kinh ngạc.
Chỉ thấy đại điện trước mặt này có chiều rộng khoảng hơn mười trượng, cao khoảng sáu bảy trượng, có hơn mười cột đá lớn đứng chỉnh tề xung quanh đại điện. Trên mặt cột đá khắc họa rất nhiều đồ án tinh xảo, cẩn thận quan sát thì Từ Thanh Phàm phát hiện những đồ án này cũng đã trải qua mấy ngàn năm lịch sử của Cửu Hoa Môn. Ở trung ương đại điện, có một tấm biển rất to, trên mặt có viết mười ba chứ lớn: “ Đạo pháp vu tự nhiên, thất đạo vô hằng, tuần đạo nhi trường” mười ba chữ.
Trang trí trong đại điện cũng không như trong tưởng tượng của Từ Thanh Phàm là phải huy hoàng lộng lẫy, nhưng dưới chân hắn chỉ là những hắc thạch tầm thường, nóc nhà cũng như vậy. Trong đại điện đặt hơn mười chiếc ghế bình thường, hiển nhiên là chỗ ngồi của các vị trưởng lão. Tại xung quanh đại điện, đều có những cửa sổ rộng, ánh sáng tràn vào, làm cho đại điện trở lên sáng ngời, toàn bộ có vẻ ưu nhã mà không làm mất đi sự hài hòa vốn có.
Trương Hoa Lăng sau khi đi vào Hoa Lăng Điện, rồi trực tiếp đi tới chiếc ghế ngồi đặt tại vị trí trung tâm rồi ngồi xuống, sau đó lẳng lặng nhìn đám người Từ Thanh Phàm. Mà đám người Từ Thanh Phàm khi thấy Trương Hoa Lăng ngồi xuống thì cũng khoanh tay đứng một bên.
- Haizzzz..!
Đột nhiên, không khí trở lên trầm mặc, Trương Hoa Lăng bỗng thở dài một tiếng, sau đó đối với đám người Từ Thanh Phàm chậm rãi hỏi:
- Chuyện từ tám trăm năm trước, các người có biết không?
Tám trăm năm trước, cao thủ đứng đầu Cửu Hoa Môn là Trương Hư Thánh bởi vì nghiên cứu tà thuật bị đồng môn phát hiện, sau đó lại phản bội rời khỏi Cửu Hoa Môn. Sau khi hắn trốn chạy đã bị đông đảo cao thủ Cửu Hoa Môn vây công, đáng tiếc Trương Hư Thánh lúc đó chính tà kiêm tu, tu vi đã gần đạt đại thành, mọi người vây công hắn không được, ngược lại còn bị hắn tàn sát không còn một ai, chuyện này chính là điểm bắt đầu cho sự xuống dốc của Cửu Hoa Môn.
Việc này ít nhiều bọn người Từ Thanh Phàm đều có biết một chút, nhưng không hiểu tại sao Trương Hoa Lăng đột nhiên lại nhắc đến chuyện này.
- Tám trăm năm trước, Cửu Hoa Môn chúng ta có được năm người đạt tu vi Đại Thừa kì, Kết Đan kì có gần trăm người, ngoài ra còn có đông đảo chúng đệ tử thiên tư hơn người, có thể nói là nhân tài đông đúc. Cho dù trong Lục đại thánh địa cũng là xếp số một, số hai. Nhưng sau sự kiện từ tám trăm năm trước, chúng ta thực lực tổn hại nghiêm trọng, cho dù cao thủ tu vi thâm hậu, hay cả những đệ tử bình thường, đều chết rất nhiều. Ngoài ra càng có nhiều tuyệt học vì lần đó mà thất truyền. Cho dù đã trải qua tám trăm năm, hiện tại cao thủ Kết Đan kì của bản môn cũng chỉ có hơn sáu mươi người, cao thủ Đại Thừa kì thì một người cũng không có. Như vậy với thực lực chúng ta, không nói so sánh với Ngũ đại thánh địa, cho dù là với một vài môn phái khác, thực lực cũng đã không dưới chúng ta.
- “Tân nhân đại hội” mặc dù nói là do Lục đại thánh địa cùng liên kết tổ chức, nhưng các môn phái trong tu tiên giới có thực lực đều tham gia. Từ tám trăm năm trước đến nay, chúng ta tổng cộng tham gia tân nhân tỉ thí bảy lần, nhưng mỗi lần thành tích đều rất ảm đạm, không chỉ bị Ngũ đại thánh địa khác bỏ cách rất xa, thậm chí còn thường xuyên bị Lục Hợp Môn, Bát Hoang Tông vượt qua, có thể nói là mất hết thể diện. Danh xưng Lục đại thánh địa của chúng ta hiện tại chỉ còn là trên danh nghĩa, trong mắt người khác thực tế đã không còn.
- Nói thật ra, ta đối với chuyện các ngươi năm nay tỉ thí có kỳ vọng rất lớn. Tám trăm năm nay, trong các lớp đệ tử của Cửu Hoa Môn tham gia tân nhân tỉ thí, năm người các ngươi là có thiên tư rất tốt. Cho nên ta hy vọng các ngươi toàn lực ứng phó, có ít nhất một người đạt thành tích tốt, bảo vệ sự tôn nghiêm của sư môn. Phải biết rằng, tân nhân tỉ thí không chỉ là tạo điều kiện cho tân nhân của các môn phái có cơ hội trao đổi, mà qua đây cũng là một cách để thăm dò thực lực của nhau.
Nghe Trương Hoa Lăng nói xong, đám người Từ Thanh Phàm cúi người thi lễ, cùng nói :
- Chúng đệ tử nhất định sẽ toàn lực ứng phó, không làm mất mặt sư môn.
Trương Hoa Lăng sau khi nghe đám người Từ Thanh Phàm nói, cũng không có biểu lộ vẻ vui mừng, trong mắt cũng không có ý cười thường trực như ngày xưa, ngược lại thần sắc lúc này xuất hiện sự mỏi mệt vô cùng, hiển nhiên mấy năm nay đã lao tâm khổ tứ rất nhiều cho sự hưng vong của Cửu Hoa Môn. Chính vì vậy làm cho hắn trở lên uể oải vô cùng. Ngay cả khi có đám người Từ Thanh Phàm trước mặt cũng không che dấu, không nói thêm gì nữa, chỉ hướng về phía đám người Từ Thanh Phàm phất phất tay.
Chứng kiến bộ dáng của Trương Hoa Lăng, đám người Từ Thanh Phàm vừa cúi người thi lễ, sau đó chậm rãi hướng cửa điện thối lui.
- Từ Thanh Phàm, ngươi lưu lại, ta có lời muốn nói với ngươi.
Ngay khi Từ Thanh Phàm cùng mọi người chuẩn bị đi khỏi đại điện, âm thanh của Trương Hoa Lăng đột ngột vang lên một lần nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT