Nhìn thấy người thanh niên đột nhiên ngã xuống đất, Từ Thanh Phàm trong lòng do dự một chút, nhưng vẫn đi đến bên cạnh hắn.

Khi Từ Thanh Phàm đi đến bên cạnh người thanh niên này, chỉ thấy sắc mặt của hắn trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên đã ngất đi rồi. trên làn da chớp lên một loại màu vàng nhạt không khỏe, nhìn bộ dáng hình như bị nội thương rất nghiêm trọng.

Nhìn thấy tình trạng này, Từ Thanh Phàm lại không chần chừ, đỡ người thanh niên dậy, để cho hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, tiếp theo hai tay đặt lên hai huyệt đạo sau lưng của hắn là “Chân Hư” và “Linh Tuyền”, trong cơ thể hai đạo mộc ất linh khí màu xanh cuồn cuộn chảy vào người thanh niên đó không ngừng, muốn dùng mộc ất linh khí của mình để điều trị nội thương cho hắn.

Không ngờ Từ Thanh Phàm mới đem mộc ất linh khí xâm nhập dò xét trong cơ thể của người thanh niên này, linh khí mất sự khống chế ở trong cơ thể của hắn đang chạy loạn khắp nơi, xông kích lung tung làm cho kinh mạch của hắn đã bị thương lại càng nặng thêm. Quan trọng hơn là, trong cơ thể của người thanh niên này còn tiềm tàng một tia hỏa linh khí không thuộc về hắn ta, tuy số lượng không bằng kim linh khí của hắn, nhưng sức phá hoại lại lớn hơn rất nhiều, công kích thẳng đến kinh mạch tâm tạng của hắn.

Nghĩ đến người này vừa rồi cùng với người thanh niên tu luyện hỏa hệ đạo pháp giao đấu với nhau bị nội thương rất nghiêm trọng, không chỉ không thể khống chế được kim linh khí của mình trong cơ thể, hơn nữa còn bị đối thủ dùng hỏa linh khí xâm nhập vào cơ thể, bị thương rất nặng.

Vốn dĩ, nếu hắn sau khi bị thương lập tức ngồi xuống, vận công lấy linh khí của mình điều trị nội thương, vấn đề sẽ không nghiêm trọng như vậy. nhưng vấn đề là tính cách của người này quá cao ngạo rồi, căn bản không muốn mất mặt với đối thủ. Cho nên sau khi giao đấu vẫn chống đỡ thân thể đứng thẳng khi bị thương, đợi đến khi người thanh niên tu luyện hỏa hệ đạo pháp kia rời đi mới trị thương. Nhưng lúc đó lại không kịp nữa rồi.

Ngang ngạnh, cương quyết như vậy, không chỉ làm cho hắn bỏ mất thời cơ tốt nhất để trị thương, còn làm cho thương tích trên người hắn càng nghiêm trọng hơn. Nếu làm không tốt, kinh mạch của hắn sẽ vỡ ra, từ đó công lực mất hết.

Cũng may, còn có một người như Từ Thanh Phàm vẫn đừng một bên xem náo nhiệt.

“Thật sự là, ngang ngạnh chống đỡ như vậy làm gì cơ chứ? Là mạng nhỏ của mình quan trọng hay là mặt mũi quan trọng hơn đây?” trong lòng Từ Thanh Phàm âm thầm trách cứ, nhưng mộc ất linh khí trong cơ thể lại không ngừng tuôn vào cơ thể người thanh niên đó, cố gắng đè nén kim linh khí đang chạy loạn trong cơ thể của hắn, cũng toàn lực tiêu trừ hỏa linh khí đang phá hoại cơ thể.

Vốn dĩ, tu vi bây giờ của Từ Thanh Phàm chỉ là cảnh giới Luyện Khí hậu kỳ, mà người này lại đã đạt đến cao thủ tích cốc kỳ rồi, nếu là tình huống bình thường, Từ Thanh Phàm muốn giúp hắn đè nén kim linh khí trong cơ thể hắn thì không thể được. nhưng một là linh khí của người này vừa mới tiêu hao do kịch đấu, bây giờ kim linh khí trong cơ thể đã không bằng một phần ba lúc khỏe mạnh, hai là người này bây giờ đang ở trạng thái hôn mê, không có lực để khống chế linh khí trong cơ thể. Cho nên Từ Thanh Phàm mới có thể miễn cưỡng áp chế linh khí chạy loạn trong cơ thể của hắn, cũng nhất nhất giải quyết. nhưng ngay cả như thế, Từ Thanh Phàm cũng cảm thấy rất khó khăn mới làm được, dù sao công lực của hai người cũng là hai cảnh giới khác nhau.

Cũng không biết qua bao lâu, Từ Thanh Phàm liền như thế không ngừng giúp đỡ người thanh niên xử lý linh khí trong cơ thể của hắn. cuối cùng, Từ Thanh Phàm thật không dễ mới dọn dẹp được toàn bộ kim linh khí đã mất đi sự khống chế ở trong cơ thể của người thanh niên, cũng đem những tia hỏa linh khí trong cơ thể hắn đẩy ra ngoài, mệt đến nỗi đầu đầy mồ hôi, mặt trắng bệch đến nỗi hơn cả gương mặt của người bị thương.

Tuy linh khí trong cơ thể tiêu hao rất nghiêm trọng, nhưng Từ Thanh Phàm sau khi xử lý hoàn tất linh khí trong cơ thể của người thanh niên này cũng không buông tay ra, mà mạnh mẽ tiếp tục đưa linh khí vào cơ thể của hắn. bởi vì Từ Thanh Phàm biết, người này bây giờ kinh mạch trong cơ thể bị thương nghiêm trọng, nếu không kịp thời chữa trị, thế thì sau này rất có thể sẽ lưu lại bệnh ẩn chứa trong đó, sẽ rất khó phục hồi, sau này công lực muốn tiến lên một tầng nữa sẽ rất khó khăn.

Từ Thanh Phàm tự biết tư chất của bản thân rất tầm thường, hơn nữa từ sư phụ của hắn là Lục Hoa Nghiêm cũng hiểu rõ được gian khổ của việc tu luyện, cho nên không nhẫn tâm nhìn thấy một người có tư chất tốt ở trước mắt mình mà mất đi tiền đồ. Cho nên hắn muốn tận hết sức mình có thể giúp đỡ người này phục hồi.

Có lẽ đối với rất nhiều người mà nói, thứ gì mà bản thân không đạt được, người khác cũng đừng mong mà đạt được dễ dàng. Nhưng đối với Từ Thanh Phàm mà nói, hắn lại vĩnh viễn không thể làm chuyện như vậy.

Có lẽ Từ Thanh Phàm đời này của hắn công lực cũng không đạt đến Kết Đan kỳ, nhưng nếu nhìn thấy người khác làm được, hắn vẫn vui vẻ như vậy. có lẽ sẽ hơi mất mát một chút, nhưng tuyệt đối sẽ không đố kị, càng không thể nghĩ đến cách phá hoại đối phương.

Từ Thanh Phàm chính là người như vậy. người ta có thể nói hắn là ngây thơ, nói hắn là người tốt, nhưng người ta tuyệt đối không thể nói hắn là kẻ ác được.

Vừa mới vì người thanh niên này mà giải quyết linh khí mất không chế trong cơ thể, mộc ất linh khí màu xanh của Từ Thanh Phàm đã tiêu hao tám chính phần rồi. bây giờ lại giúp hắn điều trị nội thương nữa, tốc độ tiêu hao linh khí càng nhanh chóng, không bao lâu Từ Thanh Phàm liền cảm giác được linh khí trong cơ thể mình đã dần dần khô kiệt rồi, nhưng bởi vì kinh mạch trong cơ thể của người thanh niên này còn có nhiều chỗ tổn hại, cho nên Từ Thanh Phàm bất đắc dĩ lấy linh khí trong cơ thể càng lúc càng ít đi, tiếp tục đưa vào trong cơ thể của người thanh niên.

Vốn dĩ, trong cơ thể của Từ Thanh Phàm còn có một đạo linh khí màu xám quy mô không dưới mộc ất linh khí, nhưng Từ Thanh Phàm căn bản không dám dùng để trị thương cho người thanh niên này. Bởi vì đạo linh khí màu xám đó làm cho người ta cảm giác quá mức hoang vu tĩnh mịch, trời mới biết được sau khi nó được đưa vào thân thể của người khác sẽ sinh ra hiệu quả như thế nào.

Không thể không nói, mộc ất chi khí mà Từ Thanh Phàm tu luyện trong đó ngầm chứa khí tức sinh mạng rất là lớn, hiệu quả trị thương vô cùng tốt. cho nên trước khi Từ Thanh Phàm tiêu hao hết một tia mộc ất chi khí màu xanh cuối cùng trong cơ thể, kinh mạch tổn hại của người thanh niên này cũng được chữa khỏi hoàn toàn. Trong chớp mắt Từ Thanh Phàm buông tay ra, liền cảm giác được kim linh khí trong cơ thể của người thanh niên đó đã bắt đầu tự động vận chuyển.

Biết được người này dưới sự chữa trị của mình đã tỉnh lại, bắt đầu tự động vận chuyển linh khí trong cơ thể chữa thương. Từ Thanh Phàm bỏ gánh nặng lo âu trong lòng xuống cũng kịp thời ngồi xuống, cố hết sức phục hồi mộc ất linh khí trong cơ thể mình.

Mà ngay khi Từ Thanh Phàm chuẩn bị ngồi xuống phục hồi mộc ất linh khí trong cơ thể mình, trong cơ thể hán một cỗ linh khí màu xám tràn đầy cảm giác tĩnh mịch tử tịch khác lại đột nhiên không chịu sự không chế nhanh chóng vận chuyển.

Đối mặt với sự thay đổi đột ngột như vậy, Từ Thanh Phàm bị hù nhảy dựng lên. Từ sau khi hắn tu luyện bộ công pháp “Khô Vinh Quyết” kỳ quái này, trong cơ thể của hắn luôn có hai cỗ linh khí một xanh một xám có tính chất hoàn toàn trái ngược nhau. Linh khí màu xanh tràn đầy khí tức sinh mệnh, là mộc ất chân khí của chính tông, mà linh khí màu xám lại tràn đầy khí tức tử tịch, người lại giống là công pháp của ma đạo hơn. Không ngờ bây giờ là vì mộc ất linh khí tiêu hao quá nhiều, hai đạo linh khí mất đi điểm cân bằng, linh khí màu xám lại mất khống chế rồi!

“Chẳng lẽ ta sắp bị tẩu hỏa nhập ma rồi sao?” cảm nhận được linh khí tử tịch màu xám trong cơ thể mình không chịu được sự không chế, Từ Thanh Phàm trong lòng nghĩ đến sự tuyệt vọng.

Đối với người tu tiên mà nói, tẩu hỏa nhập ma tuyệt đối là một trong những chuyện kinh khủng nhất. một khi tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì công lực mất hết, từ đó không thể tu luyện được nữa, nặng thì mất mạng, tiến nhập vào luân hồi!

Từ sau khi tu luyện “Khô Vinh Quyết” thiếu sót này, Từ Thanh Phàm thường có kinh nghiệm đối với việc xuất hiện tẩu hỏa nhập mà. Nhưng bởi vì sư phụ hắn là Lục Hoa Nghiêm bất cứ lúc nào cũng có bên cạnh kịp thời giúp đỡ, cho nên hắn mới có thể lần lượt tránh khỏi một kiếp.

Sau này theo sự tu luyện của Từ Thanh Phàm đã đi vào quỹ đạo, công lực càng ngày càng cao, tình huống tẩu hỏa nhập mà cũng ngày càng ít đi, gần đây nhất đã là ba bốn năm rồi, đã lâu rồi không có trải qua kinh nghiệm của sự khủng hoảng này rồi, cho nên Từ Thanh Phàm dần dần cũng quên chuyện này luôn rồi. nhưng hắn căn bản không ngờ lần này chỉ vì cứu người mà đột nhiên lâm vào tẩu hỏa nhập ma.

Lúc này, bên cạnh không có đại cao thủ đạt đến cảnh giới Kim Đan kỳ như Lục Hoa Nghiêm giúp đỡ, linh khí trong cơ thể cung tiêu hao nghiêm trọng, an toàn để Từ Thanh Phàm vượt qua nguy cơ lần này, sợ là lực bất tòng tâm rồi.

“Chẳng lẽ hôm nay ta phải chết ở đây sao?” cảm nhận linh khí màu xám trong cơ thể không chịu không chế đang điên cuồng vận chuyển, Từ Thanh Phàm trong lòng không khỏi tuyệt vọng. “Ta không cam lòng, thù nhà ta vẫn chưa báo được mà.”

Mà ngay khi Từ Thanh Phàm lâm vào tuyệt vọng, sự việc lại dần dần chuyển biến tốt.

Thì ra, đạo linh khí màu xám vận chuyển điên cuồng đó, sau mỗi một vòng vận chuyển trong cơ thể của Từ Thanh Phàm, sẽ có một tia chuyển hóa thành mộc ất linh khí màu xanh trong cơ thể. Theo sự vận chuyển của linh khí màu xám này càng lúc càng nhanh, Mộc ất chân khí trong cơ thể của Từ Thanh Phàm càng lúc càng nhiều. không biết trải qua bao lâu, cũng không biết linh khí tử tịch màu xám đó đã vận chuyển bao nhiêu vong, cuối cùng, mộc ất linh khí sinh ra lần nữa bằng với linh khí màu xám, dưới sự khống chế của Từ Thanh Phàm lần nữa trở về trong đan điền.

Kiểm tra kỹ một lần thân thể của mình, Từ Thanh Phàm nhẹ nhàng thở ra một hơi. Kinh mạch trong cơ thể cũng không có vì sự vận chuyển điên cuồng của linh khí màu xám vừa rồi mà chịu tổn thương, đây cũng xem như là sự may mắn trong sự không may vậy.

Nhưng cũng không biết là Từ Thanh Phàm cảm giác sai hay không? Sau một lần điều tra tình hình trong cơ thể của mình, Từ Thanh Phàm luôn cảm thấy hai đạo chân khí trong cơ thể mình trải qua lần phát tán biến hóa lần này trở nên cường đại hơn so với trước đây, sinh mệnh và tử tịch hai loại khí tức tương phản cũng tỏ ra càng mạnh mẽ. thậm chí, ba năm nay vẫn khổ sở không thể đột phá Luyện khí kỳ, cũng có khả năng lớn lập tức muốn đột phá vậy, giống như Tích cốc kỳ đang ở trước mắt, chỉ cần một tầng cửa sổ bằng giấy, bây giờ cần làm chỉ là nhẹ nhàng chọc một phát.

Đối mặt với công lực đột nhiên gia tăng như vậy, Từ Thanh Phàm hết sức vui mừng, cũng mơ hồ có chút kỳ quái. Trước đây cũng đã xảy ra việc sau khi Lục Hoa Nghiêm giúp đỡ luyện hóa hết linh khí màu xám trong cơ thể, sau khi vận chuyển mộc ất linh khí màu xanh lại sinh ra tình trạng tử tịch linh khí màu xám. Mà lần này vừa khéo lại ngược lại, là tử tịch linh khí màu xám tự động vận chuyển sinh ra mộc ất linh khí.

Chẳng lẽ, tu luyện “Khô Vinh Quyết” này cần phải có hai loại linh khí hoàn toàn trái ngược nhau cùng tồn tại hay sao?

Giữa sự mơ hồ, Từ Thanh Phàm cảm thấy “Khô Vinh Quyết” này có lẽ thật sự có chỗ bất phàm nào đó, có lẽ cũng không chỉ là loại vô bổ giống như mình tưởng tượng vậy đâu.

Sau khi vận công hoàn tất, Từ Thanh Phàm từ từ mở mắt ra, ánh mặt trời hết sức chói chang chiếu vào mắt làm cho hắn hết sức kinh ngạc. không biết khi nào, mặt trời đã lên cao như vậy rồi, mà thời gian bất tri bất giác đã đến buổi trưa rồi.

“Hôm qua là ngươi cứu ta phải không?”

Ngay khi Từ Thanh Phàm muốn học theo bộ dạng cảm khái của sư phụ Lục Hoa Nghiêm, “Tu luyện không có năm tháng, trong núi không có ngày giờ” những lời thừa thãi như vậy, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một âm thanh, nghe như tiếng kêu thanh thúy của kim thiếc va chạm vào nhau vậy.

Từ Thanh Phàm bị âm thanh đột ngột này hù nhảy dựng lên, phải biết rằng từ sau khi hắn bắt đầu tu luyện và trở thành người tu tiên, tai mắt cáng ngày càng minh mẫn. xung quang ba trượng bất cứ là tiếng động của gió thổi trên ngọn cỏ cũng tuyệt đội không thoát khỏi cảm ứng của hắn. đương nhiên, ngoài cao thủ Kim đan kỳ như Lục Hoa Nghiêm.

Theo âm thanh nhìn lại, thì ra là người thanh niên tối hôm qua sử dụng kim hệ đạo pháp. Thấy sắc mặt của hắn tuy rằng vẫn trắng bệch như cũ, nhưng cũng có một tia huyết sắc, liền biết nội thương của hắn đã tốt hơn nhiều rồi.

Trên thân người này còn dính chút sương sớm nhàn nhạt, hiển nhiên cũng ở đây cả đêm.

Người này tuy còn trẻ, nhưng đã có tu vi Tích Cốc kỳ rồi, chẳng trách có thể tránh khỏi tai mắt của Từ Thanh Phàm.

“Là ta.” Từ Thanh Phàm sau khi bình tĩnh lại, lập tức trả lời. đối với hắn mà nói, người khác hỏi mà không kịp thời trả lời, là hành vi không lịch sự.

“Ngươi vì sao muốn cứu ta?” không ngờ người thanh niên này nghe xong câu trả lời của Từ Thanh Phàm, ngược lại nhíu mày lại. lời nói vẫn lạnh lùng như cũng, cũng không có vì người trước mắt là người đã có ơn cứu mạng mình mà có chút gì thay đổi.

“Ta tại sao không thể cứu ngươi được chứ?” Từ Thanh Phàm cảm thấy câu hỏi này có chút buồn cười, liền hỏi ngược lại.

“Ngươi tại sao lại muốn cứu ta?” ngươi thanh niên hỏi tiếp, lông mày càng nhíu chặt hơn. “Ngươi muốn đạt được chỗ tốt gì?”

Từ Thanh Phàm sau khi nghe được câu hỏi của người thanh niên lông mày nhíu lại, cảm thấy người thanh niên ngày cảnh giác quá sâu đối với người bên cạnh rồi, lòng tốt giúp đỡ của mình lại bị hắn hoài nghi là muốn đòi lấy chỗ tốt nào đó.

Nghĩ đến đây, Từ Thanh Phàm cảm thấy bản thân không có gì để nói với người thanh niên đa nghi trước mắt này, bởi vì hai người căn bản không có cùng chung lời nói. Thế là khoát ta nói : “Bởi vì ta muốn cứu ngươi, cho nên cứu ngươi thôi. Đối với một số người nào đó mà nói, cứu người cũng không nhất định phải có lý do hoặc có điểm tốt nào đó.”

Vừa nói, Từ Thanh Phàm không lưu lại nữa, xoay người đi về Trường Xuân Cư.

“Đợi chút!” ngay khi Từ Thanh Phàm sắp đi vào khu rừng nhỏ, người thanh niên sau lưng lại đột nhiên gọi.

“Gì vậy?” Từ Thanh Phàm xoay người lại, tò mò hỏi. Chẳng lẽ người thanh niên này còn muốn lưu mình lại hỏi cho rõ hay sao? Thế thì cũng quá là không biết điều rồi sao?

“Ta gọi là Kim Thanh Hàn.” Người thanh niên nói, hình như lại có chút do dự, sau đó lại cắn răng nói tiếp : “Lần này….. cảm ơn ngươi nhiều.”

Đối với một con người kiêu ngạo như người thanh niên trước mắt này mà nói, “Cảm ơn” hai từ này phỏng chừng đời này cũng không có nói qua mấy lần, bây giớ nói ra hai chữ này bộ dáng rõ ràng rất không tự nhiên.

Nhưng cách nhìn của Từ Thanh Phàm về người thanh niên này có chút chuyển biến. Ân oán phân minh, xem ra người thanh niên này cung không chỉ là một người chỉ có đa nghi và kiêu ngạo không thôi a.

“Ta gọi là Từ Thanh Phàm.” khi Từ Thanh Phàm trả lời khóe miệng nở một nụ cười thản nhiên.

Có lẽ, mình sắp kết giao được một người bạn đầu tiên ở Cửu Hoa Sơn rồi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play