Trên bầu trời âm u của Nam Hoang, một đạo ánh sáng màu xanh mờ xuất hiện rất nhanh. Dưới màn mưa bụi lất phất của Nam Hoang, đạo ánh sáng màu xanh này xuất hiện tạo nên vẻ chói mắt, tựa như làm cho sự hoang vu Nam Hoang thêm phần sinh khí. Phía trên dải sáng màu xanh, Từ Thanh Phàm cùng Đình Nhi hai người đứng yên ở đó, trong khi thần sắc Từ Thanh Phàm mang chút ảm đạm thì Đình Nhi vẫn là vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước.
Nhìn thấy cảnh vật quen thuộc phía dưới, trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi có chút buồn bã. Đến đây đã nửa ngày, Từ Thanh Phàm mang theo Đình Nhi bay trên Tam Trượng Thanh Lăng qua mấy trăm dặm Nam Hoang nhưng vẫn không thấy được một tia sinh khí. Thậm chí qua nửa ngày này Từ Thanh Phàm vẫn không phát hiện ra một sinh vật sống ở Nam Hoang.
Trong quá khứ, Nam Hoang mặc dù là nơi hoang vu dường như không có một cọng cỏ, nhưng dù sao vẫn có đông đảo dã thú sinh sống, còn có các nạn dân chạy nạn từ các vùng đất khác đến đây lập trại sinh sống. Cho nên mặc dù Nam Hoang là nơi nguy hiểm hoang vu nhưng cũng có vài phần sinh cơ.
Nhưng từ sau khi Na Hưu đạt được Ma Châu, Nam Hoang biến đổi to lớn. Tất cả dã thú cơ hồ đều bị hắn dùng Ma Châu luyện hóa thành ma binh phục vụ cho mình, mà đám nạn dân chạy nạn từ nơi khác đến đều bị giết chết không còn ai. Trong trận đánh ở Man trại vừa rồi, hầu như tất cả dã thú bị ma hóa cùng với tộc dân của Cửu Lê Tộc đều bị tu tiên giả liên hợp tiêu diệt sạch. Vì vậy nơi đây vốn có chút hưng thịnh nhưng đến giờ đã gần như không có một tia sinh khí.
Nghĩ tới đây, Từ Thanh Phàm khe khẽ thở dài, biết Nam Hoang muốn khôi phục lại sự hưng thịnh của năm đó, cần ít nhất là mấy trăm năm thời gian. Từ Thanh Phàm quay đầu nhìn về phía Đình Nhi, chỉ thấy Đình Nhi đang cúi đầu, ánh mắt hờ hững nhìn chăm chú vào mặt đất ở dưới chân. Trong mắt không hề có tia chuyển động, không giống như vẻ hết sức khẩn trương Từ Thanh Phàm lúc lần đầu tiên được Lục Hoa Nghiêm mang theo phi hành.
Nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Đình Nhi, Từ Thanh Phàm đáng lẽ phải vui mừng tán thưởng, nhưng trong lòng hắn lại không khỏi cảm thấy bi ai. Hiện tại bộ dạng của Đình Nhi chỉ là một tiểu cô nương không tới mười ba tuổi. Nhưng xem dáng vẻ bình tĩnh, hờ hững của Đình Nhi bây giờ giống như một đứa trẻ dáng vẻ ngây thơ mười ba tuổi sao? Mặc dù đang phi hành trên bầu trời dưới sự trợ giúp của mình, nhưng trên vẻ mặt của Đình Nhi không hề biểu lộ chút tình cảm nào. Đối với tính cách của một đứa trẻ chưa tới mười ba tuổi mà nói như thế là tốt hay xấu ?
“Chỉ có thể sau này từ từ thay đổi.” Từ Thanh Phàm trong lòng thở dài nghĩ.
Cảnh sắc dưới chân càng lúc càng quen thuộc, Từ Thanh Phàm biết khoảng cách tới Từ gia trại đã không còn xa nữa. Nhưng trong lòng hắn lúc này không biết tại sao lại có cảm giác bối rối. Loại cảm giác này cũng không phải vì sắp về đến nhà hay bởi vì bên cạnh hắn còn có Đình Nhi tạo nên. Hẳn vì Từ gia trại chính là đoạn quá khứ mà Từ Thanh Phàm không muốn nhớ lại nhất. Tình cảnh hai mươi bảy năm trước khi chạy khỏi Từ gia trại cùng với tiếng kêu thảm thiết của cha mẹ với những tộc nhân khác vẫn không ngừng hiện ra trước mắt Từ Thanh Phàm.
Nhưng hiện tại ta đã có khả năng báo thù cho cha mẹ cùng với các tộc nhân khác. Nghĩ tới đây, hai tay Từ Thanh Phàm không khỏi gắt gao nắm chặt. Ở bên cạnh thấy Từ Thanh Phàm có vẻ dị thường, Đình Nhi khẽ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, trong mắt chợt lóe lên vẻ nghi hoặc rồi nhanh chóng biến mất.
Nhìn thấy ánh mắt của Đình Nhi, Từ Thanh Phàm lắc đầu, đem mọi thứ đang suy nghĩ trong lòng bỏ ra ngoài. Sau đó để thay đổi chú ý của Đình Nhi, Từ Thanh Phàm cười nói:
- Đình Nhi, cha ngươi có từng nói cho ngươi biết chuyện của Từ gia trại không?
Đình Nhi ngẩng đầu liếc nhìn Từ Thanh Phàm một cái giống như nghi hoặc tại sao hắn lại hỏi như vậy, sau đó hơi lắc đầu.
Từ Thanh Phàm mỉm cười sau nhìn thấy Đình Nhi lắc đầu, hắn cũng biết Từ Lâm vì sự hổ thẹn với liệt tổ liệt tông của Từ gia chắc chắn sẽ không nói cho Đình Nhi biết chuyện này.Vì vậy Từ Thanh Phàm thản nhiên quay qua Đình Nhi nói:
- Tổ tiên của Từ gia chúng ta tên là Từ Thiên, là một vị võ lâm cao thủ. Lúc đó trung thổ hỗn loạn, hôn quân nắm quyền, vì vậy người cùng rất nhiều bằng hữu chung chí hướng đã liên kết lại tiến hành lật đổ hôn quân. Nhưng sau khi lật đổ hôn quân, người lại phát hiện những bằng hữu vừa cùng mình tham gia lật đổ hôn quân lại biến thành tầng lớp thống trị mới, tiếp tục đàn áp dân chúng. Lúc đầu người cố gắng thay đổi mọi thứ, nhưng lại phát hiện ra không những mình không đủ sức thay đổi mà những bằng hữu trước đây cũng lạnh nhạt, dần tìm cách rời xa. Vì vậy người liền dẫn theo tộc nhân đi tới nơi tiếp giáp với Nam Hoang thành lập Từ gia trại, mặc dù không có quyền thế nhưng cũng không có phân tranh, hoàn toàn vui vẻ.
Nhìn Từ Thanh Phàm mang theo vẻ mặt hồi tưởng đang chậm rãi kể lại chuyện xưa của Từ gia trại, Đình Nhi chỉ lẳng lặng ngẩng đầu nhìn, nhưng ở sâu trong ánh mắt tựa như có thêm thứ gì đó.
- Từ gia trại sau khi thành lập gần nơi tiếp giáp với Nam Hoang, bắt đầu cuộc sống cực kỳ gian khổ, mọi lúc đều có thể bị dã thú của Nam Hoang tấn công. Nhưng lúc đó mọi tộc nhân của Từ gia trại đều không hề sợ khổ cực, không chỉ quét sạch dã thú xung quanh mà còn giúp những sơn trại khác xung quanh biên giới Nam Hoang chống lại dã thú, được tất cả dân chúng cư ngụ gần biên giới Nam Hoang tôn kính.
Từ Thanh Phàm thần sắc lúc này hơi ảm đạm, tựa như nghĩ tới hành động ném đá sau lưng của các sơn trại khác sau khi Từ gia trại bị hủy. Nhưng Từ Thanh Phàm vẫn tiếp tục nói:
- Từ Thiên lão gia trước khi qua đời ở tuổi bảy mươi từng nói qua một câu:
“Không vì cường thế khinh người,
Không vì mặc cảm mà luôn lụy cầu.
Chẳng hề mang nặng ưu sầu,
Tiêu diêu tự tại chỉ cầu thế thôi”
Những lời này cũng chính là tổ huấn của Từ gia chúng ta.
Tiếp theo giọng điệu của Từ Thanh Phàm trở nên trầm trọng hơn:
- Đáng tiếc, hai mươi bảy năm về trước, Từ gia vì bí mật gieo trồng một gốc linh chi ngàn năm mà đưa tới một con Bích Nhãn Vân Đề Thú. Mọi người trong Từ gia trại không kịp phòng bị, nó một hơi giết chết hơn phân nửa Từ gia, cuối cùng chỉ có ta và phụ thân ngươi còn sống. Hiện tại, ân oán kéo dài hai mươi bảy năm này cũng nên kết thúc.
Cứ như vây, Từ Thanh Phàm chậm rãi thuật lại lịch sử Từ gia cho Đình Nhi nghe. Giọng nói lúc thì trầm xuống lúc lại tràn đầy tự hào, còn Đình Nhị thì chỉ ngẩng đầu lẳng lặng nhìn Từ Thanh Phàm nghe hắn tự thuật, từ đầu tới cuối không hề nói xen vào câu nào. Nhìn thấy Đình Nhi trầm mặc, Từ Thanh Phàm mỉm cười, nhưng cũng để ý nhiều, chỉ tiếp tục sử dụng Tam Trượng Thanh Lăng gia tăng tốc độ bay về hướng Từ gia trại.
Cảnh vật trước mắt càng rõ ràng, thần sắc Từ Thanh Phàm cũng ngày càng thâm trầm, bởi vì hắn biết khoảng cách tới Từ gia trại càng lúc càng gần. Cuối cùng Từ Thanh Phàm thần sắc hơi động, dừng Tam Trượng Thanh Lăng lại.
Chỉ thấy dưới chân Từ Thanh Phàm, trên một gò núi không cao lắm, một tòa sơn trại hoang phế lọt vào ánh mắt của Từ Thành Phàm cùng Đình Nhi. So với Man trại của Na Hưu thì sơn trại trên gò núi này vô cùng nhỏ bé, chỉ chiếm khoảng hơn mười dặm. Xung quanh sơn trại là một mảnh tiêu điều, hoang phế, phòng ốc khắp nơi hầu như phá hủy hơn phân nửa, bụi bặm giăng khắp nơi, thi hài tràn ngập trên mặt đất tựa như trước kia từng trải qua một cuộc chiến thảm khốc.
Sơn trại trên ngọn núi này chính là Từ gia trại mà Từ Thanh Phàm từng sinh sống hơn mười năm.
Nhìn lại sơn trại, thần sắc Từ Thanh Phàm càng trở nên âm trầm, trong đầu không ngừng hiện ra những ký ức khi mình còn nhỏ, được cha mẹ yêu thương, Nhị trưởng lão dạy bảo, đường huynh Từ Lâm quát mắng. Mặc dù năm đó Từ Thanh Phàm ở Từ gia trại cũng không có nhiều hồi ức tốt đẹp như bị trưởng bối trong tộc khinh thị, hay huynh đệ trong tộc bài xích. Nhưng vào lúc này nhìn Từ gia trại đã hai mươi bảy năm không thấy, Từ Thanh Phàm chỉ nhớ lại những hồi ức tốt đẹp.
Khi một thứ gì đó đã không còn tồn tại, mọi người trước hết luôn nghĩ tới những hồi ức tốt đẹp đã trải qua với nó.
Ngay khi Từ Thanh Phàm đứng ở không trung hồi tưởng lại những hồi ức của mình năm đó khi ở Từ gia trại, đột nhiên có thứ gì đó khiến cho thần sắc của hắn hơi động. Bởi vì hắn chợt nhận ra một cỗ linh khí dày đặc từ một nơi nào đó trong Từ gia trại đang không ngừng lan ra khắp nơi. Cỗ linh khí này không có phân chia theo ngũ hành, lại mang theo sinh khí cường đại, cũng không phải là linh khí của tu tiên giả mà giống như linh khí của một loại linh dược nào đó phát ra.
“Chẳng lẽ...” Từ Thanh Phàm hơi trầm ngâm, nghĩ tới một khả năng, sau đó quay qua Đình Nhi nói:
- Đình Nhi ngươi ở chỗ này không nên cử động, ta đi một chút rồi quay lại.
Vừa nói, Từ Thanh Phàm vừa lắc mình nhảy xuống Tam Trượng Thanh Lăng nhẹ nhàng rơi xuống phía dưới sơn trại. Mặc dù Từ gia trại trong trí nhớ hai mươi bảy năm trước có rất nhiều điểm khác biệt so với bây giờ, nhưng Từ Thanh Phàm vẫn như trước cảm thấy vô cùng quen thuộc. Từng cọng cây ngọn cỏ, từng viên gạch viên ngói đối với hắn phảng phất như ngày hôm trước vẫn còn gặp qua. Không chút do dự hắn tìm được đến nơi ở trước kia của Nhị trưởng lão, chính là tổ từ Từ gia, cùng với luyện võ trường của Từ gia trại.
Nhưng hiện tại Từ Thanh Phàm cũng không có thời gian để cảm khái, thậm chí ngay cả những cỗ thi thể dưới chân mình cũng không liếc mắt, mà nóng lòng chứng minh phỏng đoán của mình. Vì vậy ngay sau khi xuống tới mặt đất, hắn nhanh chóng rảo bước về phía linh khí thoát ra, vượt qua đám phòng ốc đổ vỡ cùng vô số thi thể trên mặt đất, Từ Thanh Phàm rốt cục cũng tới nơi. Chỉ thấy trước mắt hắn là một gốc linh chi đang không ngừng tỏa linh khí về bốn phía.
Nhìn thấy gốc linh chi trước mặt, Từ Thanh Phàm trong lòng cả kinh, đây chẳng phải là gốc linh chi hai mươi bảy năm trước đưa Từ gia trại tới họa diệt tộc hay sao? Tại sao nó còn không bị con Bích Nhãn Vân Đề Thú đó ăn ?
Ngay khi Từ Thanh Phàm còn đang tràn đầy nghi hoặc lại nhìn thấy phía ngọn gốc linh có một màu xanh không rõ ràng lắm, nhìn thấy điểm màu xanh ấy trong lòng Từ Thanh Phàm bỗng chợt hiểu ra.
Một gốc linh chi muốn trưởng thành, cần ít nhất một nghìn năm thời gian, mà ở Nam Hoang linh khí lại càng mỏng manh nên e rằng thời trưởng thành lại càng lâu hơn nữa.
Hai mươi bảy năm trước, khi Từ Thanh Phàm nhìn thấy gốc linh chi này, màu xanh trên ngọn của nó so với bây giờ lớn hơn nhiều, hiện tại nếu không cẩn thận quan sát e rằng rất khó phát hiện ra.
Mỗi gốc linh chi ban đầu là hoàn toàn màu xanh, theo thời gian từ gốc sẽ xuất hiện màu vàng kim. Khi màu vàng kim này lan ra toàn thân linh chi cũng là lúc nó trưởng thành.
Nghĩ lại năm đó, tổ tiên Từ gia từ nơi nào đó ở Nam Hoang phát hiện ra gốc linh chi này thì thân nó đã có tám phần bị màu vàng kim bao phủ thì cảm thấy may mắn vô cùng. Lại không nghĩ đến gốc linh chi này phải mấy trăm năm mới có thể trưởng thành, càng không nghĩ đến khi nó sắp trưởng thành lại tản mát ra dày đặc linh khí mang đến họa diệt tộc cho Từ gia trại.
Hẳn là gốc linh chi này vì chưa trưởng thành cho nên con Bích Nhãn Vân Đề Thú nọ vẫn không sốt ruột hái xuống ăn? Như vậy nó vẫn còn ở phụ cận của Từ gia trại?
Từ Thành Phàm vốn không nghĩ đến ở cạnh Từ gia trại có thể tìm thấy con Bích Nhãn Vân Đề Thú nọ. Hắn đến Từ gia trại lần này chỉ nghĩ muốn cúng tế cha mẹ cùng tộc nhân mà thôi, cũng chẳng nghĩ là tìm được ít đầu mối về Bích Nhãn Vân Đề Thú, càng không nghĩ rằng nó lại ở ngay phụ cận Từ gia trại.
Giống như để chứng thực phỏng đoán của Từ Thanh Phàm, một tiếng thú gào rung trời đột nhiên vang lên. Từ Thanh Phàm nghe thấy tiếng gào của nó từ phía sau truyền lại thì mặt không khỏi biến sắc.
“Không tốt, đó là vị trí của Đình Nhi !” Nghĩ tới đây, Từ Thanh Phàm không chút chần chừ, hướng về phía tiếng thú gào rất nhanh chạy đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT