Sau khi nhìn thấy một loại các loại vũ kỹ mà Na Hưu dùng để công kích trung niên đó vẫn là vũ kỹ bí truyền của Từ gia, Từ Thanh Phàm trong lòng bất giác thất kinh, không quan tâm việc trở về “Dung Thiên Tướng” ngồi đả tọa dưỡng thương nữa. Hắn đứng ngây ngốc tại chỗ, xem trận quyết đấu của Na Hưu với trung niên nọ

- Long Xà Tam Kích, Hạc Phi Trùng Thiên, Cuống Phong Quyển Diệp…

Mỗi chiêu từ trường kiếm trong tay Na Hưu đều là kiếm pháp bí truyền của Từ gia năm đó, trong đó có hơn một nửa kiếm pháp ngay cả Từ Thanh Phàm lúc đó cũng không có tư cách tu luyện. Nhìn thấy thân ảnh chớp động di chuyển, ý nghĩ trong đầu Từ Thanh Phàm lập tức trở thành một đám hỗn loạn.

Tên Na Hưu này, chẳng lẽ có quan hệ với Từ gia đã bị hủy diệt cách đây hai mươi bảy năm sao? Hoặc là hắn đã từng gặp được tộc nhân của Từ gia cùng thoát chạy với Từ Thanh Phàm, sau đó từ chỗ những người đó mà học được vũ kỹ của Từ gia hay sao?

Đột nhiên, trong đầu Từ Thanh Phàm linh quang chợp lóe, cuối cùng hiểu rõ vì sao mình vẫn luôn cảm thấy Man Trại này có cảm giác quen thuộc quỷ dị. Bởi vì cách xây dựng của Man Trại này giống như Từ gia trại hai mươi bảy năm về trước, chỉ là lớn hơn Từ gia trước kia gấp trăm lần mà thôi. Từ Thanh Phàm bởi vì đã hai mươi bảy năm không về Từ gia trại rồi, hơn nữa Man Trại lại lớn hơn nhiều lần so với trước kia, trong nhất thời hắn chỉ mới nhìn được một góc của nó, cho nên vẫn chỉ có cảm giác quen thuộc. Đến bây giờ hắn mới bỗng nhiên nhớ ra được.

“Chẳng lẽ, Bóng đen này thật sự có quan hệ với Từ gia trại hay sao?”

Từ Thanh Phàm nhìn chằm chằm cảnh giao đấu giữa Bóng đen và người trung niên đó, trong lòng thầm nghĩ.

Mà Lữ Tử Thanh đi phía trước lúc này cũng phát hiện ra sự dị thường của Từ Thanh Phàm. Thấy hắn không trở về “Dung Thiên Trướng” cùng với bọn họ để ngồi xuống dưỡng thương, mà chỉ nhìn chằm chằm vào trận đấu giữa trung niên nọ với Na Hưu, cho nên Lữ Tử Thanh đi đến bên cạnh Từ Thanh Phàm, hỏi một cách lo lắng:

- Từ sư huynh, các vị tiền bối của Khổ Tu Cốc đã đến, xem ra kết cục ở đây đã định. Chúng ta nên nhanh chóng vào “Dung Thiên Trướng” tu dưỡng cho tốt, đặc biệt là thương thế của Từ sư huynh không thể kéo dài nữa.

Nghe được lời của Lữ Tử Thanh, Từ Thanh Phàm cũng không quay lại, vẫn nhìn vào trận đấu, chỉ hơi lắc đầu, trầm giọng nói:

- Lữ sư huynh, mọi người đi trước đi, đệ còn có chút việc cần xử lý.

Nghe Từ Thanh Phàm nói như vậy, Lữ Tử Thanh nhìn hắn một cái, lại phát hiện vẻ mặt của Từ Thanh Phàm đầy sự nghi hoặc, âm trầm. Mặc dù trong lòng rất hiếu kỳ, những cũng ngại hỏi, nên hắn nói một tiếng “Chú ý an toàn”, rồi cùng với Thượng Niên Nghiêu đi vào Dung Thiên Trướng dưỡng thương.

Lúc này, trận đấu của Na Hưu và trung niên đó đã đến lúc căng thẳng nhất. Mặc dù đối với việc Na Hưu có thể dễ dàng tránh thoát được “Nam Minh Ly Hỏa” của mình làm cho người trung niên rất kinh ngạc, nhưng vẻ mặt cũng không hoảng hốt. Sau khi thấy Na Hưu huy động trường kiếm màu đen công kích đến mình, người trung niên đó đột nhiên lui mạnh về sau, đồng thời quanh người lại lần nữa phun ra một lượng lớn “Nam Minh Ly Hỏa”, hóa thành những mảnh hỏa diễm màu xanh che chắn trước mặt. Mỗi khi trường kiếm màu đen của Na Hưu công kích đến người của hắn, thì những màn lửa màu xanh đó lập tức xuất hiện ngăn chặn lại. Nhưng trường kiếm màu đen của Na Hưu có uy lực cực lớn, mặc dù mảng lửa màu xanh là “Nam Minh Ly Hỏa” biến thành, nhưng vẫn nó chém thành hai mảnh.

Nhưng mà những bức tường lửa này dường như vô cùng vô tận, không ngừng xuất hiện và trở thành tấm chắn phòng ngự cho người trung niên đó. Sau khi Na Hưu chém đứt thì nó lại nổ mạnh, lúc nổ lại càng phát tán ra một lượng lớn Nam Minh Ly Hỏa, thiêu hủy không ít hắc vụ hộ thể quanh người Na Hưu, hơn nữa còn một lượng lớn hơi nóng truy đuổi thân ảnh của Na Hưu.

Cùng lúc đó, trên trời bảy tu sĩ của Khổ Tu Cốc cũng liên thủ sử dụng Lôi pháp liên tục oanh tạc Na Hưu để trợ giúp trung niên nọ thoát ly sự truy kích, đồng thời trở thành hai mặt giáp công, vây kín Na Hưu lại, làm cho hắn chật vật không chịu nổi. Hắc vụ dày đặc bao quanh người hắn dưới sự giáp công của Nam Minh Ly Hỏa và Lôi pháp cũng dần dần trở nên mỏng manh. Nhưng Na Hưu vẫn không từ bỏ truy kích trung niên đó, một lòng muốn đoạt lại Ma Châu của mình, thỉnh thoảng bởi vì việc này mà phát ra những tiếng rống giận rung trời.

Hắn biết rằng, đột nhiên xuất hiện nhiều tu tiên giả cao cấp như thế, mình chỉ có cách trước khi ma khí trong cơ thể tiêu hao hết phải cướp về được Ma Châu, mới có thể có thực lực để chống lại. Lúc đó nếu không chống lại được, bản thân cũng có thể dễ dàng chạy thoát. Đến lúc đó đợi mình tìm được một chỗ an toàn, rồi sau khi hoàn toàn nắm giữ được Ma Châu, trở lại báo thù cũng không muộn. Nhưng nếu mình không đoạt được Ma Châu trở về, vậy lúc ma khí trong cơ thể tiêu hao hết cũng là lúc chết của mình.

Về phần những ma binh thủ hạ dưới tay hắn lúc này đang giãy dụa trong sự đau đớn, gào thét dưới từng đạo mưa lửa, Na Hưu cũng không có chút nào lo lắng cùng thương tâm. Đối với hắn mà nói, chỉ cần bản thân có có thể bảo trì lực lượng, thủ hạ lúc nào cũng có thể tìm được.

Nhưng theo thời gian trôi qua, trong lòng của hắn càng lúc càng gấp gáp, người trung niên trước mắt này mặc dù mặt mũi không sáng sủa nhưng thực lực thì rất cao. Hắn đã dùng hết sức rồi mà vẫn không thể làm bị thương tên đó được. Lúc này thực lực của Na Hưu sau khi mất đi Ma Châu giảm rất lớn, trên trời không ngừng có Lôi điện đánh xuống làm cho hắn phải phân tâm phòng thủ, nhưng thực lực của người trung niên này cũng rất hiếm thấy. Hắn thậm chí cảm thấy, thực lực của người này còn cao hơn ba phần so với Huyền Tu mà hắn gặp trước đó.

Kỳ thật Na Hưu cũng không phải là không có suy nghĩ qua về việc thừa lúc bản thân thực lực còn chưa tổn hại mà chạy trốn. Nhưng hắn biết rất rõ lực lượng của hắn hoàn toàn do Ma Châu ban cho, nếu không có Ma Châu lúc nào cũng bổ sung năng lượng, thì sức mạnh của hắn bây giờ giống như nước trong bình vậy, dùng một phần là hết một phần. Mà kẻ đã có thói quen có được thực lực cường đại như hắn như thế nào chịu đựng được bản thân trong tương lai sẽ trở lại làm một phàm nhân đây?

Vì vậy, hắn không thể do dự nữa. Nhưng lúc này, bất luận là Nam Minh Ly Hỏa của người trung niên hay là Lôi pháp trên trời không ngừng giáng xuống, đều làm cho ma khí trong cơ thể của hắn giảm với tốc độ chóng mặt. Cuối cùng lúc Na Hưu phát hiện ma khí trong người không còn đủ để chạy trốn, lại càng tuyệt vọng hơn. Lấy thực lực của hắn hiện giờ muốn thoát khỏi sự vây công của nhiều tu tiên giả Kết Đan kỳ đã trở thành mộng tưởng. Vì thế chỉ có thể điên cuồng công kích người trung niên đó để cướp lại Ma Châu mới là giải pháp ổn thỏa nhất.

Cùng lúc đó, trong lòng của người trung niên cùng giao đấu với Na Hưu cũng hết sức kinh ngạc. Hoàn toàn không phải do ma khí ngập trời trong cơ thể của Na Hưu, đối với điều này hắn cũng đã sớm đoán được, mà điều hắn kinh ngạc do tên kia lại có kiếm pháp cao minh như vậy. Mỗi chiêu đều kích tới những vị trí ngoài sự dự liệu của đối thủ, kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, thân pháp càng quỷ dị, thường chớp lóe vặn vẹo một cái là thân ảnh biến mất, sau đó lại xuất hiện ở một góc khác công kích hắn, trước sau phối hợp nhịp nhàng, uy lực kinh người, cũng làm cho hắn thêm hung hăng bất cần. Nếu không phải người trung niên này tu luyện “Ly Hỏa Lạc Liên Trận” uy lực cực mạnh, phòng thủ kiên cố, chỉ sợ sớm đã bị Na Hưu làm bị thương rồi.

Cuối cùng, theo thời gian trôi qua, ma khí trên người Na Hưu càng lúc càng yếu, thậm chí đã không thể chống đỡ được lôi điện trên trời. Mỗi khi lôi pháp giáng xuống đều làm cho thân hình của hắn phải dừng lại một lát, khóe miệng tràn máu tươi. Chiếc mũ trên đầu không biết rơi xuống khí nào, tóc tai bắt đầu bù xù, lại phối hợp với ánh mắt màu đỏ ngầu của hắn, thần thái càng lộ ra vẻ dữ tợn.

Nhìn thấy tình cảnh của Na Hưu bây giờ, người trung niên biết thời cơ đã đến, lập tức ngửa mặt lên trời hét lên một tiếng, âm thanh vang vọng khắp nơi, tới tận trời. Ngay sau đó, một tia chớp khổng lồ từ trên trời giáng xuống, mạnh hơn rất nhiều so với những tia chớp trước nay mà Na Hưu gặp phải. Dưới tia chớp đó, cả Nam Hoang đều trở nên sáng như ban ngày.

Nhìn thấy đạo lôi điện này bổ về phía mình, vẻ mặt của Na Hưu đại biến. Rồi hắn cũng gầm lên một tiếng, ma khí còn sót lại trong cơ thể bỗng nhiên phát ra, hóa thành một mảnh mây đen rất dày che chắn trên đầu. Khi tia chớp điện bổ xuống, ma vân màu đen bắt đầu chấn động không thôi, nhưng đạo tia chớp cuối cùng này vẫn không có tạo thành thương hại cho Na Hưu.

Mà lúc này, những hỏa liên quanh người trung niên nhân đột nhiên tập trung lại với nhau, nhanh chóng tạo thành một con Hỏa long rất sống động, gào lên một tiếng rồi xông về phía Na Hưu.

Na Hưu đang toàn lực chống đỡ lôi điện trên trời giáng xuống, nhìn thấy Hỏa long xông đến, mặc dù có tâm tránh né ngăn cản, nhưng cơ thể lại không có khí lực để vận chuyển. Chỉ có thể trương mắt nhìn thấy Hỏa long đánh vào thân mình.

Trong chớp mắt, Hỏa long biến thành một biển lửa màu xanh phôn thệ Na Hưu. Trong biển lửa, hắn bắt đầu không ngừng phát ra những tiếng gào thét thê lương, nhưng sau đó tiếng gào thét càng lúc càng nhỏ yếu, cuối cùng không còn âm thành nào.

Lúc này, dưới sự liên thủ thi triển “Hỏa Vân Thuật” của mấy tu sĩ Khổ Tu Cốc, những yêu thú biến dị và những ma bình ở trong Man Trại ban đầu đã hoàn toàn bị đốt chết hết, cuối cùng được các tu sĩ của Khổ Tu Cốc xua tan. Giữa Nam Hoang âm u, dường như chỉ còn lại một ánh sáng duy nhất, đó là biển lửa màu xanh này. Dường như nó đang trợ giúp cho bầu trời đêm thêm vẻ hoang sơ.

Đột nhiên trên bầu trời xuất hiện gần trăm tu sĩ, đều mặc ma y chân trần, linh khí mịt mờ, hoặc chân đạp áng mây, hoặc hư không mà đứng, hiển nhiên đều là viện binh của Khổ Tu Cốc. Những tu sĩ này mỗi người đều ít nhất đạt đến tu vi Linh Tịch kỳ, thực lực của Khổ Tu Cốc thật hiếm thấy.

Mà lúc này, tu sĩ của Khổ Tu Cốc lại không nói một lời, ánh mắt đều nhìn về biển lửa màu xanh trước mặt.

Theo thời gian trôi qua, “Nam Minh Ly Hỏa” cuối cùng cũng tắt đi, Nam Hoang cũng phục hồi sự âm u bình lặng vốn có. Mặc dù trời đất âm u, nhưng trên sân mọi người đều là những người có công lực cao, không có Nam Minh Ly Hỏa cũng có thể nhìn rõ mọi vật trước mắt.

Chỉ thấy vị trí cũ của biển lửa, một người trung niên nằm trên mặt đất, chính là Na Hưu. Nhưng làm cho người ta cảm thấy kỳ quái là, lúc này trên người hắn không có chút tổn thương nào, nhưng thân thể nhỏ hơn lúc trước rất nhiều, chiều cao chỉ bằng một người thường, đồ án hỏa diễm dày đặc trên mặt ban đầu cũng trở nên mờ nhạt gần như biến mất.

Lúc này, người trung niên cách Na Hưu gần nhất từ từ đi đến bên người hắn, cúi đầu nhìn hình dáng đã khôi phục thành người thường của Na Hưu, thở dài một tiếng, ngẩng đầu hỏi:

- Các vị đạo hữu, bây giờ mọi việc đã kết thúc, Ma Châu đã tạm thời bị phong ấn, ma binh và yêu thú biến dị cũng đã hoàn toàn bị giết chết. Người chủ nhân của Ma Châu trước mắt này nên xử lý thế nào đây?

Âm thanh mặc dù trầm thấp, nhưng lại vang xa, dường như truyền khắp chân trời.

Nghe được lời của người trung niên, trên bầu trời yên lặng một lúc lâu, đột nhiên có một âm thanh trầm thấp khác vang lên:

- Người này mặc dù là vì tâm thần bị Ma Châu khống chế, nhưng ở Nam Hoang cũng đã tạo thành sát nghiệp ngập trời.

- Hơn nữa người này mặc dù ma khí trong cơ thể đã hoàn toàn tiêu hao, nhưng tâm tính đích thực đã bị Ma Châu thay đổi, lưu lại sợ có hậu hoạn. Một âm thanh khác nói tiếp.

- Ba vị đạo hữu, Huyền Chân đích thực là bị hắn hạ thủ.

Lại có một âm thanh khàn khàn khác vang lên.

Nghe được lời của các tu sĩ Khổ Tu Cốc trên bầu trời, người trung niên từ từ gập đầu đáp:

- Huyền Tiên hiểu rồi.

Vừa nói, Tu sĩ tên là Huyền Tiên này ngón tay lập tức bấm pháp quyết, một đạo hỏa diễm màu xanh hiện lên, từ từ lao về phía đầu của Na Hưu.

- Huyền Tiên tôn giả, xin trước tiên thủ hạ lưu tình!!

Lúc này, Từ Thanh Phàm đã đi đến gần, nhìn thấy bộ mặt sau khi phục hồi thành bình thường của Bóng đen, cả người liền chấn động một trận, sau đó lớn tiến hét lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play