Mặc dù Nam Cung Thanh Sơn cũng thành công thăng cấp làm cho Từ Thanh Phàm có chút khó chịu, nhưng nhìn thấy Nhạc Thanh Nho và Kim Thanh Hàn đều nhẹ nhàng thăng cấp, Từ Thanh Phàm nói chung vẫn rất vui mừng.
Bởi vì vòng thứ nhất thực lực song phương giao đấu cách biệt rất lớn, cho nên cũng không xuất hiện cái gì gọi là đặc sắc. Thế là Từ Thanh Phàm sau khi xem một chút các đệ tử khác giao đấu. liền hướng về Kim Thanh Hàn đã đi về khán đài gật đầu chào hỏi, sau đó cũng không quản đến ánh mắt oán hận của Nam Cung Thanh Sơn vẫn đang bám sát mình, cùng với Nhạc Thanh Nho đi về hậu sơn.
Lúc này, mặt trời đã ngả về tây, bên đường những cây cổ thụ dưới ánh nắng chiều chiếu lên đỏ như máu càng tỏ ra tang thương, phóng mắt nhìn lên một mảnh trời xanh hồng của đất trời, dường như đang nói lên điều gì vậy.
Từ Thanh Phàm vừa ngắm cảnh sắc trên đường, vừa nói chuyện với Nhạc Thanh Nho về những điều mắt thấy tai nghe ngày hôm nay, chỉ là tỏ ra có chút còn để trong lòng.
“Sư đệ, trong lòng đệ có chuyện gì sao?” Nhạc Thanh Nho thấy thần sắc của Từ Thanh Phàm có chút thất thần, liền hỏi.
Từ Thanh Phàm nghe Nhạc Thanh Nho hỏi vậy, cũng không che dấu nữa, lo lắng nói : “Sư huynh, không ngờ huynh được phân vào cùng một lôi đài với tên Nam Cung Thanh Sơn đó. Theo số hiệu hai người các ngươi, sau một trận nữa là phải giao đấu rồi.”
“Đúng vậy, ngày xưa là sư huynh đệ, bây giờ lại trở thành đối thủ của nhau, ài ~~~” Nhạc Thanh Nho than thở.
“Sư huynh, đệ muốn nói là, đến khi đối mặt với Nam Cung Thanh Sơn, huynh nhất định không được hạ thủ lưu tình. Miễn cho hắn có cơ hội lợi dụng. loại người như hắn là không thể niệm tình cũ được.” Từ Thanh Phàm xoay đầu nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Nhạc Thanh Nho nói một cách chân thật.
Nghe Từ Thanh Phàm nói như vậy, Nhạc Thanh Nho hơi trầm mặc một chút, sau đó cười nói : “Điều này sư huynh biết rồi.”
“Vậy thì tốt rồi.” nghe được sự đảm bảo của Nhạc Thanh Nho, Từ Thanh Phàm an tâm một chút.
Ánh nắng chiều chiếu xuống, bóng dáng của hai người được kéo dài ra.
Một đêm không nói chuyện.
Ngày hôm sau, ngày 23 tháng mười, sương giáng. Gió nhẹ mây trong xanh, thuận lợi trong việc cưới hỏi đón khách, kị đi xa.
Ngày hôm nay cũng là ngày thứ hai của cuộc thi đấu bên trong môn phái Cửu Hoa Môn.
Từ Thanh Phàm đứng dưới thạch đài thứ năm, nhìn đạo pháp đối quyết giữa hai cao thủ Tích Cốc kỳ trên lôi đài. Bởi vì bên cạnh có một vị hộ pháp của Cửu Hoa Môn đang theo dõi, cho nên hai người cũng không cần lo lắng đạo pháp uy lực quá lớn sẽ làm tổn thương nhầm người bên cạnh, đều toàn lực xuất thủ, cát bay đá chạy, hỏa quang xông đến tận trời, sáng đẹp dễ nhìn, lại vô cùng nguy hiểm.
Cuối cùng, bởi vì ngũ hành tương sinh, dùng mộc hệ đạo pháp để đối kháng với hỏa hệ đạo pháp chỉ có thể làm cho uy lực của hỏa hệ đạo pháp tăng thêm, cho nên người sử dụng mộc hệ đạo pháp đấu không lại với người đệ tử sử dụng hỏa hệ đạo pháp, bị một đạo pháp “Hỏa Xà Thuật” kích trúng, lập tức hôn mê.
Đây đã là trận tỉ thí thứ ba của lôi đài thứ năm. Mà Từ Thanh Phàm được sắp xếp đấu trận thứ tư.
“Từ sư huynh.” Đúng lúc Từ Thanh Phàm đang chuẩn bị lên sàn đấu, sau lưng đột nhiên truyền đến âm thanh của Kim Thanh Hàn.
“Sao ngươi lại tới đây? Ta nhớ ngươi cũng đấu trận thứ tư mà.” Từ Thanh Phàm cười nói.
“Nghe nói sư huynh ngày hôm qua trận đầu tiên là người kết thúc cuối cùng sao?” Kim Thanh Hàn hỏi.
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”
“Hôm nay đừng hạ thủ lưu tình nữa, Tu sĩ tích cốc kỳ và tu sĩ luyện khí kỳ sức chiến đấu là không giống nhau.” Kim Thanh Hàn nói một cách chân thành.
“Được rồi, hôm nay ta tuyệt đối sẽ không lưu tình nữa.” Từ Thanh Phàm sau khi nghe được lời của Kim Thanh Hàn bất giác cười lên, câu này và câu ngày hôm qua hắn nói với sư huynh Nhạc Thanh Nho quả thật giống nhau lắm sao?
“Thế được rồi. hôm nay chúng ta đánh cược đi.”
“Cược cái gì?” Từ Thanh Phàm kỳ quái hỏi.
“Cược ai giải quyết trận đấu trước.” vừa nói, Kim Thanh Hàn cũng không đợi Từ Thanh Phàm phản đối, xoay người đi về phía lôi đài của mình. Mà những người vẫn ở xung quanh lôi đài xem trận đấu cũng tự động tránh ra một con đường cho hắn. hiển nhiên, danh tiếng của “Cửu Hoa Song Kiệt” không phải là chỉ có hư danh. Đồng thời cũng có rất nhiều người lét lút đánh giá Từ Thanh Phàm, trong lòng đoán xem lai lịch của Từ Thanh Phàm, lại có thể quan hệ thân mật như thế với một con người cô độc như Kim Thanh Hàn.
Nhìn ánh mắt kỳ dị của những người xung quanh đang nhìn mình, Từ Thanh Phàm bất giác cười khổ. Xem ra lần này thật sự phải cố gắng rồi, dù thắng không được Kim Thanh Hàn, ít nhất cũng không thể thua quá thảm được.
Sau khi bước lên lôi đài, Từ Thanh Phàm phát hiện đối thủ lần này hiển nhiên mạnh hơn lần trước rất nhiều, bất luận là thực lực hay là tinh thần. Chỉ thấy người này khi bước lên lôi đài cước bộ ổn định, ánh mắt trấn định, khóe miệng thậm chí còn nở một nụ cười nhẹ ấm áp. Mà công lực cũng đạt đến Tích Cốc hậu kỳ, thực lực tương đương với Từ Thanh Phàm.
“Phiền phức lớn rồi, còn đánh cược với Kim Thanh Hàn ai thắng trước nữa chứ, tên gia hỏa này công lực tương đương với mình, dù có thần thông của Khô Vinh Quyết, nhưng rốt cuộc là thắng hay bại còn khó nói đây. Càng đừng nói muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu nữa rồi.” Từ Thanh Phàm âm thầm cười khổ.
Chỉ là làm cho Từ Thanh Phàm cảm thấy rất kỳ lạ là, hắn luôn cảm thấy đối thủ trước mắt mình rất quen mắt, hình như trước đây gặp qua ở nơi nào rồi vậy. chỉ là mình ở Cửu Hoa Môn trước nay làm quen không nhiều, làm sao có thể có cảm giác này chứ?
Sau khi hai người hành lễ với trưởng lão làm trọng tài trong trận đấu này, người kia lại hơi cúi người chào Từ Thanh Phàm, mỉm cười nói : “Vãn bối Lý Vũ Hàn ra mắt Từ sư thúc.”
Nhìn thấy Lý Vũ Hàn trước mắt này quen mình, Từ Thanh Phàm càng kỳ quái, tò mò hỏi : “Ngươi biết ta sao?”
“Vãn bối hơn 20 năm trước, đã từng may mắn gặp qua sư thúc một lần.” Lý Vũ Hàn cười nhẹ rồi đáp.
“20 năm trước?” Từ Thanh Phàm nghi hoặc nói : “Lúc đó ta hình như mới bái nhập Cửu Hoa Môn mà , hẳn là không quen người nào mới đúng.”
“Sư thúc, người thật là một con người bận rộn quên mất rồi, năm đó Lục sư thúc tổ đem người vào sư môn, là vãn bối phụ trách tiếp đãi.” Lý Vũ Hàn nhẹ giọng giải thích.
“Ồ, thì ra là ngươi à.” Từ Thanh Phàm xấu hổ cười trừ, nghĩ hai mươi năm trước tên trung niên ngự chiếc thuyền màu trắng, hai mươi năm trước hắn đã có pháp khí phi hành của mình, cũng quản lý một phương sự vụ trong môn phái, hiển nhiên nhận được sự trọng thị rất lớn của Cửu Hoa Môn, hai mươi năm nay trôi qua rồi, chỉ sợ thực lực càng mạnh mẽ.
“Sư thúc nhớ ra rồi à.” Lý Vũ Hàn cười nói, vẻ mặt mặc dù bình tĩnh, nhưng trong lòng sóng biển đang xô ào ào. Lý Vũ Hàn sở dĩ nhớ được Từ Thanh Phàm, là vì lúc đó tư chất của Từ Thanh Phàm rất bình thường, lại có thể được cao thủ trong môn phái là Lục Hoa Nghiêm thu làm thân truyền đệ tử, cho nên hắn mới ấn tượng sâu sắc. lại không ngờ người sư thúc mà lúc đó bị mình cho rằng tư chất rất thấp, lại trong hai mươi năm ngắn ngủi công lực tương đương với mình rồi, làm sao có thể không làm cho hắn kinh ngạc được chứ?
“Ngươi vẫn có thể biết được tên ta, từ hai mươi năm trước đến giờ lại gặp mặt, chúng ta cũng là rất có duyên rồi, gọi sư thúc làm gì nghe không được tự nhiên.” Từ Thanh Phàm khoát tay nói.
Bây giờ Từ Thanh Phàm cũng đích thực rất xấu hổ, Lý Vũ Hàn trước mắt này nhiều tuổi hơn mình, tính cách già dặn hơn hình, thực lực cũng không dưới mình, lại một tiếng sư thúc hai tiếng sư thúc. Làm cho hắn luôn cảm thấy bản thân không được tự nhiên.
“Quy củ là không thể thay đổi, người bối phận lớn hơn vãn bối, vãn bối nên gọi người là sư thúc.” Lý Vũ Hàn lại kiên trì nói.
Khi Từ Thanh Phàm còn định nói thêm gì đó, trưởng lão bên cạnh đột nhiên nói : “Đừng ôn chuyện cũ nữ, nhanh tỉ thí đi.” Lúc này dưới lôi đài những người xem trận đấu ở xung quanh đang kỳ vọng được xem một trận đại chiến cũng phát ra tiếng xì xào.
“Được rồi, đây là lôi đài, chúng ta vẫn nên bắt đầu tỉ thí đi.” Từ Thanh Phàm cười khổ nói, đột nhiên cảm thấy mình có chút giống như con khỉ đang bị xung quanh ngắm.
“Được rồi, vẫn xin sư thúc hạ thủ lưu tình.” Lý Vũ Hàn cũng mỉm cười nói.
Trải qua lần ôn chuyện này, trên sàn đấu nhìn qua có vẻ bình yên như thế, nhưng thật sự sẽ là như thế sao?
Lý Vũ Hàn sau khi khách khí một hồi biết Từ Thanh Phàm sẽ không xuất thủ trước, thế là tay bấm chỉ quyết, trên người màu vàng đất hóa lớn lên, tiếp theo chỉ thấy nham thạch trên mặt đất của lôi đài đột nhiên hở ra vô số chỗ, mặt đất nhô lên từ từ nứt ra, bên trong chậm rãi chớp lên quang mang màu vàng đất, mà Từ Thanh Phàm một bên chỉ cảm thấy thổ linh khí trong thiên địa toàn bộ tập trung vào mấy chỗ. Sau đó. Bốn con rối bằng đá thân cao gần một trượng từ trong chỗ nứt của mặt đất bò ra, vây Từ Thanh Phàm vào giữa.
“Thạch Rối Thuật?” Từ Thanh Phàm ánh mắt nheo lại một chút, nhìn Lý Vũ Hàn nhẹ giọng nói.
Để có thể đoạt về “Tam Trượng Thanh Lăng” của sư phụ, Từ Thanh Phàm đã chăm chỉ nghiên cứu các loại đạo thuật của Cửu Hoa Môn, cho nên dễ dàng nhận ra đạo thuật mà Lý Vũ Hàn sử dụng.
“Sư thúc kiến văn thật rộng rãi.” Lý Vũ Hàn nhẹ giọng tán thưởng. Đồng thời khi nói lời này, bốn con thạch rối bước nhanh về phía Từ Thanh Phàm, mặt đất chấn động, chỉ trong chớp mắt liền đến trước mặt Từ Thanh Phàm, con thì nhấc chân con thì bạt tay cùng đánh về phía Từ Thanh Phàm.
Nhìn bốn con rối uy lực cực lớn này, Từ Thanh Phàm cười nhẹ một tiếng, cũng không để trong lòng nhiều, uy lực của những con rối này đương nhiên cực lớn, nhưng cũng bởi vì những con rối này tập trung thổ linh khí lượng lớn, cho nên cử động không được linh hoạt, đối với tốc độ cực nhanh của Từ Thanh Phàm mà nói uy hiếp không lớn.
“Rầm…………”, mặt đất ầm vang, nham thạch lôi đài đều có vẻ lung lay muốn vỡ ra, tay chân của bốn con rối nặng nề muốn đụng vào Từ Thanh Phàm trên lôi đài, nhưng nào có thể trúng được một góc áo của Từ Thanh Phàm.
Lại thậy Từ Thanh Phàm không biết khi nào đã xuất hiện ở vị trí cách chỗ ban đầu ba trượng, mặc dù không có nhận chút thương tổn nào, nhưng vẻ mặt xanh mét, nhìn chằm chằm vào Lý Vũ Hàn vẫn đang nở nụ cười vô tội, từ từ nói : “Địa Phược Thuật”.
Thì ra, Từ Thanh Phàm lợi dụng Quy Tượng Báo và Thần Hành Thuật chớp lên tránh né công kích của con rối, nhưng kinh hãi phát hiện thể của mình hình hưng đeo thêm chì vậy nặng nề không thôi, tốc độ ít nhất giảm đi một nửa. so với tốc độ của tu sĩ Tích Cốc kỳ sử dụng “Thần Hành Thuật” có chút không bằng. Vì vậy Từ Thanh Phàm đoán Lý Vũ Hàn này hẳn là sử dụng “Địa Phược Thuật” đạo pháp trung giai cao cấp của thổ hệ.
“Vãn bối nhìn thấy trận đấu của sư thúc và Thịnh sư đệ, đối với tốc độ của sư thúc cảm thấy vô cùng khâm phục. nhưng nghĩ đến mình nếu lúc đối mặt với sư thúc cũng không có cách gì, cho nên mới thi triển chút tiểu kế, mong sư thúc đừng trách.” Lý Vũ Hàn hình như rất hổ thẹn, âm thanh vẫn như cũ hết sức có lễ. nhưng lại làm cho Từ Thanh Phàm bất giác nhớ đến Trương Hoa Lăng chưởng môn.
Đồng thời khi Lý Vũ Hàn đang nói, mặt đất tiếp tục chấn động. bốn con rối lần nữa công kích đến Từ Thanh Phàm.
Mất đi ưu thế về tốc độ, Lý Vũ Hàn ở phía đối diện tỏ ra là một người khó lường, Từ Thanh Phàm bất đắc dĩ lâm vào khổ chiến.
Mặc dù tốc độ vẫn nhanh hơn những con rối một chút, nhưng đối phương có bốn con rối, vây quanh bốn phía Từ Thanh Phàm càng tỏ ta có chút chật vật không chịu nỗi. mà Lý Vũ Phàm lại chỉ đứng một bên vừa cười dài vừa xem, không có ý tứ nhân cơ hội cháy nhà mà hôi của. đương nhiên cũng có khả năng là vì hắn phải phân tâm khống chế thạch rối, cho nên không thể chính mình phát động công kích.
Mà mỗi lần Từ thanh Phàm vất vả dựa vào tốc độ đột phá sự công kích của thạch rối, muốn đến gần công kích Lý Vũ Hàn, sẽ có một bức tường bằng đá dày rộng rắn chắc đột nhiên xuất hiện trước mặt Từ Thanh Phàm, chặn bước tiến của hắn. mà khi Từ Thanh Phàm vượt qua được bức tường này, lại phát hiện thạch rối đã đuổi kịp hắn rồi, chỉ đành bắt đầu tránh công kích của thạch rối lần nữa.
“Xem ra chỉ có thể dùng thần thông của Khô Vinh Quyết để đối địch rồi.” Từ Thanh Phàm thở than. Hắn vốn dĩ còn chuẩn bị để dành thủ đoạn bí mật của Khô Vinh Quyết, nhưng không ngờ sớm như vậy đã gặp cường địch rồi.
Nghĩ đến đây, Từ Thanh Phàm than nhẹ một tiếng, hai mắt chớp lên hai đạo linh quang màu xám và màu xanh. Đồng thời, giữa ngón tay của hai tay như biến thành ma thuật đột nhiên xuất hiện mấy trăm đóa hoa đẹp rực rỡ, sáng mỹ lệ mà nguy hiểm, làm cho người khác có một cảm giác quái dị.
Thấy Từ Thanh Phàm đột nhiên sử dụng đạo thuật quái dị, Lý Vũ Hàn hơi kinh ngạc, thạch rối mà hắn không chế cũng bất giác hơi dừng lại.
Ngay lúc này, hai tay Từ Thanh Phàm chà vào nhau, trên tay những đóa hoa xinh đẹp đó lần lượt bay đến bốn con rối bằng đá, dường như gió thổi hoa bay vậy mang theo một cơn mưa hoa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT