Cảm nhận được hàn khí kinh khủng từ trên đùi phải rất nhanh chóng lan tràn lên người, Từ Thanh Phàm trong lòng không khỏi hoảng sợ.
Khó có thể nghĩ tới Nam Cung Thanh Sơn không chỉ có biến thân kinh khủng, cùng với ba chiếc đuôi rắn quỉ dị khó lường, mà trong cơ thể hắn lại còn có hàn khí cường đại. So với lần trước gặp phải Cung Thanh Nhã tu luyện “Hàn Băng Quyết” thì hàn băng linh khí của hắn còn mạnh hơn ba phần, mà sự quỷ dị của nó lại vượt xa.
Dưới hàn khí ăn mòn, đùi phải của Từ Thanh Phàm thậm chí cảm giác lạnh như băng đều không thấy. Giống như việc nhất thời mất đi nó, không chỉ không di chuyển được, lại còn không có cả cảm giác gì.
Mà với uy lực của hàn khí này, một khi nó xâm nhập tới lồng ngực của Từ Thanh Phàm, như thế thì khoảng cách tới tử vong cũng không còn xa nữa.
Từ Thanh Phàm cũng biết điểm ấy, cho nên vội vàng ngự sử Phượng Hoàng linh khí trong cơ thể tiến hành ngăn cản. Bên trong Phượng Hoàng linh khí ẩn chứa hỏa tính rất mạnh, có thể nói là trong thiên hạ khắc tinh của hàn khí. Dưới sự toàn lực ngự sử nó, tạm thời Từ Thanh Phàm cũng đã đem luồng hàn khí đó giữ lại ở bên đùi phải.
Chỉ là mặc dù Phượng Hoàng linh khí có thể khắc chế luồng hàn khí này, nhưng hỏa có thể khu hàn, nhưng hàn cũng có thể diệt hỏa. Luồng hàn khí này tuy chất lượng không thể sánh bằng Phượng Hoàng linh khí, nhưng số lượng lại có thừa, dường như là vô cùng vô tận xuất ra, không ngừng đánh sâu, ăn mòn phòng tuyến do Phượng Hoàng linh khí tạo ra.
Biết được điểm ấy, Từ Thanh Phàm bèn không chần chừ, cố nén trận trận hàn khí từ vết thương toát ra mà khom người, dùng hai tay cầm vào đùi, cũng không để ý tới việc làm như thế có thể sẽ tạo thành thương tổn lớn hơn mà mạnh mẽ rút chiếc đuôi rắn ra.
Kết quả là vì mạnh mẽ đem chiếc đuôi rắn rút ra, cho nên vết thủng trên đùi lại càng xuất ra to hơn. Nhìn xuyên qua vết thương thì có thể thấy rõ kinh mạch, xương thịt, làm cho người nhìn kĩ không khỏi chấn kinh.
Nhưng bởi vì luồng hàn khí nọ thật sự quá mức mạnh mẽ, tựa hồ như máu bên trong đùi phải của Từ Thanh Phàm đều bị đông lạnh thành huyết băng. Cho nên mặc dù vết thương hiện lên trước mắt, nhưng lại không chảy ra một giọt máu nào.
Hoàn hảo lúc này chiếc chân của Từ Thanh Phàm đã mất đi cảm giác, nếu không loại đau nhức này có thể làm cho hắn hôn mê bất tỉnh.
Chúng kiến ngoại trừ chiếc đùi phải ra, thân thể cùng các bộ vị khác của Từ Thanh Phàm cũng không bị hàn khí xâm nhập, hiện tại hắn lại còn rút được chiếc đuôi rắn ra, Nam Cung Thanh Sơn không khỏi hơi hơi sửng sốt. Không nghĩ tới việc khi đã bị huyền băng hàn khí của mình xâm nhập vào mà Từ Thanh Phàm vẫn còn lực hoạt động.
Hơn nữa lại thấy “Thanh Linh Tí Thuẫn” bảo vệ, mặt khác hai chiếc đuôi rắn lúc này nhất thời khó có thể tạo thành thương tổn gì, cùng với việc trải qua hai lần bị giáo huấn, Từ Thanh Phàm cũng sẽ đặc biệt để ý tới việc tấn công từ dưới đất. Cho nên làm vậy một lần nữa cũng khó có thể thành công, vì thế Nam Cung Thanh Sơn cũng không làm việc thừa nữa. Hai tay hắn đưa lên, nguyên bản chiếc đuôi rắn ba đầu dài hơn mười trượng nay lại nhất thời mạnh mẽ từ trên không trung và dưới đất thu hồi, biến thành chiếc đuôi có chiều dài bình thường, không ngừng đung đưa sau lưng Nam Cung Thanh Sơn.
- Từ sư huynh! Ngươi thực sự khiến ta kinh ngạc rồi đấy. Không nghĩ rằng ngươi cư nhiên lại có thể chống đỡ được Huyền Băng Hàn Khí, loại linh khí có cùng cấp bậc với Nam Minh Ly Hỏa này. Trong cơ thể ngươi chỉ có Khô Vinh nhị khí thôi mà, ngươi đã làm như thế nào vậy?
Sau khi Nam Cung Thanh Sơn thu hồi đuôi rắn, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, cau mày mà hỏi Từ Thanh Phàm.
Xem ra Nam Cung Thanh Sơn cũng không biết đến chuyện Từ Thanh Phàm có được cành Ngô Đồng, có khả năng luyện thành sơ bộ Phượng Hoàng linh khí.
Mà Từ Thanh Phàm cũng không có hứng thú trả lời hắn, chỉ là yên lặng vận công xua tan hàn khí nơi đùi phải kia. Nhưng trước khi cái đuôi rắn được rút ra khỏi đùi hắn thì cũng đã lưu lại rất nhiều Huyền Băng Hàn Khí, cho nên nhất thời khó có khả năng khu trừ toàn bộ được hết.
Thấy Từ Thanh Phàm đối với câu hỏi của mình dường như không nghe, không trả lời, trong mắt Nam Cung Thanh Sơn hiện lên một tia giận dữ, ngữ khí cũng thêm phần lạnh băng, chậm rãi nói ra:
- Xem ra ta phải cho ngươi thêm điểm giáo huấn nữa thì ngươi mới trả lời vấn đề của ta mới được.
Vừa nói, Nam Cung Thanh Sơn chầm chậm đi tới vị trí của Từ Thanh Phàm.
Mới vừa rồi, bởi vì tam đầu xà vĩ của hắn quá dài, cho nên vô luận là uy lực hay độ linh hoạt cũng không được phát huy hoàn toàn. Mà ở trong khoảng cách ba trượng mà nói, chiếc đuôi rắn của hắn mới có thể phát huy được uy lực tột cùng.
Nhưng ngay khi Nam Cung Thanh Sơn vừa mới đi được bước đầu tiên thì hai tay Từ Thanh Phàm chỉ vào nền đất, toàn thân Khô Vinh nhị khí vận chuyển điên cuồng, đồng thời ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thanh Sơn nói:
- Ngươi đã quá sơ ý rồi.
Theo những lời này kết thúc, sau lưng Nam Cung Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện một đóa hoa màu đỏ rực rỡ cao hơn trượng. Khi những cánh hoa tách ra, bên trong liền lộ ra đầy những xúc tu màu trắng, hướng về phía Nam Cung Thanh Sơn hung hăng cắn xé.
Đây chính là loại kì hoa dị thảo có uy lực lớn nhất của Từ Thanh Phàm “Thực Nhân Hoa”. Tại Nam Hoang, bình thường cho dù là yêu thú cũng không dám đến gần nó.
Mà ngay lúc này, Nam Cung Thanh Sơn cũng cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, vừa định chạy xa, nhưng Thực Nhân Hoa lại xuất hiện quá mức đột ngột, hơn nữa khoảng cách tiếp xúc với Nam Cung Thanh Sơn cũng quá gần, cho nên thân thể Nam Cung Thanh Sơn vừa mới kịp phản ứng đã bị cây hoa xinh đẹp rực rỡ nhưng kinh khủng này cắn nuốt thân thể. Tiếp theo, một hơi nuốt vào trong bụng, đồng thời từng trận thanh âm cắn nuốt vang lên.
Ban đầu loại kĩ xảo đem linh khí biến thành mầm mống kì hoa dị thảo ở dưới chân đối phương rồi đột nhiên công kích này của Từ Thanh Phàm cũng tốn hao rất nhiều thời gian thì mới có thể thi triển thành công. Căn bản là khó có khả năng như vừa rồi trong nháy mắt liền thi triển ra như vậy.
Nhưng khi Từ Thanh Phàm vừa cúi đầu khu trừ hàn khí, hắn đột nhiên để ý tới cái hang động nhỏ mà khi nãy chiếc đuôi rắn kinh khủng của Nam Cung Thanh Sơn tấn công chính mình để lại, mà nó nối thẳng đến phía sau lưng của hắn.
Thông qua cái động nhỏ này, Từ Thanh Phàm có thể dễ dàng đem mầm mồng do chính mình biến ra rồi chuyển qua đến phía sau lưng Nam Cung Thanh Sơn, đồng thời triển khai công kích đột ngột, cho nên cũng không cần tiêu hao nhiều thời gian.
Cứ như vậy, Nam Cung Thanh Sơn vừa mới khinh thường việc Từ Thanh Phàm dễ dàng bị đánh lén, nhưng hiện tại lại bị như vậy, cũng có thể nói là báo ứng không sai.
Mà sau khi Nam Cung Thanh Sơn bị Thực Nhân Hoa thôn phệ, Từ Thanh Phàm rốt cuộc cũng có thời gian để thở một hơi. Mới vừa rồi vì ứng phó với công kích của Nam Cung Thanh Sơn, thật sự là hắn đã quá sức mệt mỏi.
Nhưng nhìn Nam Cung Thanh Sơn bị Thực Nhân Hoa thôn phệ, trên mặt Từ Thanh Phàm không hiện ra vẻ nhẹ nhàng thoải mái nào, ngược lại càng thêm vẻ ngưng trọng. Bởi vì mặc dù Thực Nhân Hoa đang không ngừng phát ra âm thanh cắn nuốt, nhưng lại không có một giọt máu nào từ cánh hoa chảy ra. Hiển nhiên Nam Cung Thanh Sơn tuy bị Thực Nhân Hoa cắn nuốt vào trong bụng, nhưng cũng không có bị thương tổn nào quá lớn. Chỉ là thân thể Thực Nhân Hoa cực kì cứng cỏi, trong thời gian ngắn Nam Cung Thanh Sơn cũng không có cách nào thoát ra.
Từ Thanh Phàm cũng hiểu rõ về thực lực của Nam Cung Thanh Sơn, việc từ trong cơ thể Thực Nhân Hoa thoát ra đối với hắn cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cho nên Từ Thanh Phàm nhíu chặt lông mày, trong đầu không ngừng suy nghĩ đối sách nhằm đối phó với Nam Cung Thanh Sơn.
Từ tình huống mới giao thủ vừa rồi, thực lực của Nam Cung Thanh Sơn hẳn là từ Linh Tịch hậu kì cho đên Hư Đan sơ kì. Mặc dù có thể nói là mạnh mẽ, nhưng nếu chỉ có thế thì Từ Thanh Phàm cũng tin tưởng mình có thể cùng hắn đánh một trận.
Nhưng sau khi thân thể Nam Cung Thanh Sơn phát sinh dị biến, không chỉ có thực lực tăng mạnh, lại càng có năng lực quỷ dị khó lường như đuôi rắn ba đầu, rồi Huyền Băng Hàn Khí. Cho nên hiện tại Từ Thanh Phàm cũng không cần phải suy nghĩ đến việc tại sao lúc đầu khi mình đánh lén hắn lại có thể dùng thế thân mà thoát ly trong nháy mắt.
“Chiếc đuôi rắn ba đầu ấy của Nam Cung Thanh Sơn bén nhọn vô cùng, hơn nữa trong cơ thể lại có Huyền Băng Hàn Khí vô cùng cường đại, còn có thể bất khả tư nghị biến mất rồi lưu lại thế thân nhằm mê hoặc bản thân. Cho dù gặp Hư Đan sơ kì đại cao thủ cũng có lực thoát thân a.” Từ Thanh Phàm âm thầm suy nghĩ.
Đột nhiên, Từ Thanh Phàm hơi sửng sốt, mới vừa rồi khi hắn đang liệt kê những năng lực kì dị này của Nam Cung Thanh Sơn, trong lòng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác giống như đã từng quen biết. Tựa hồ như những năng lực này hắn đã từng nghe qua vậy.
Một lát sau, thân thể Từ Thanh Phàm hơi hơi chấn động, rốt cuộc đã nhớ ra tại sao chính mình lại có cảm giác từng quen biết rồi như vậy.
“ Hư Nguy Xà! Năng lực của hắn dĩ nhiên lại giống với Hư Nguy Xà như đúc.” Từ Thanh Phàm thì thào tự nói, trong giọng tràn đầy vẻ không thể tin được.
“Bắc Xuyên có một loại rắn, thân thể có ba đuôi vô cùng bén nhọn, khó có thể phòng thủ. Chúng giỏi về dùng Huyền Băng, da rắn lại dầy, khả năng bị thương tổn thấp. Năng lực mạnh mẽ, có tên là Hư Nguy. Cùng với Đông Hải Hắc Huyền, Nam Hoang Cửu Thân, Tây Mạc Mạc Sa đều là tứ đại kì xà của Thần Châu hạo thổ. Không chỉ thực lực mạnh mẽ, bản tính lại giảo hoạt. Yêu thú gặp nó liền chạy trốn, trừ phi là địa bậc mới có thể là đối thủ” ( Sơn Hải Dị Đàm – Kỳ Thú Thiên)
Nguyên lai, “Hư Ngụy Xà” thân là một trong Thần Châu hạo thổ tứ đại kì xà, dĩ nhiên lại cũng giống với Nam Cung Thanh Sơn, thân có ba đuôi, lợi hại vô cùng, có thể kéo dài thu ngắn tự nhiên. Nhiều năm sống ở Bắc Xuyên, trong cơ thể lại chứa một lượng lớn Huyền Băng hàn khí, lợi hại phi phường.
Mà da của Hư Nguy Xà lại là chỗ làm cho nó nổi danh nhất. Khi gặp phải nguy hiểm, Hư Nguy Xà có thể làm cho thân thể mình lột da, trong khoảng thời gian ngắn có thể bảo trì hình dáng ban đầu nhằm mê hoặc địch nhân.Mà trong nháy mắt lúc lột da, tiềm năng của Hư Nguy Xà được kích thích sẽ có tốc độ nhanh như chớp, quanh thân cũng xuất hiện nhiều mê trận khó hiểu.
Kể từ đó, nó không những có thể dùng bộ da của mình để mê hoặc địch nhân, lại càng có thể lắc mình chạy ra chỗ xa, tìm cơ hội đánh lén.
Dưới chiêu này của nó, vô số địa bậc yêu thú cùng Kết Đan kì tu sĩ đều ăn không tiêu.
Mà thủ đoạn này cùng với cách Nam Cung Thanh Sơn dùng để tránh thoát sự đánh lén của Từ Thanh Phàm chẳng phải tương tự nhau sao?`
Lại liên tưởng tới bộ dạng giống với xà yêu hiện tại của Nam Cung Thanh Sơn, trong lòng Từ Thanh Phàm đối với biến dị của hắn đại khái cũng hiểu rõ. Nghĩ đến chủ nhân kia của Nam Cung Thanh Sơn, không biết dùng cái thủ đoạn gì mà dĩ nhiên lại làm cho Nam Cung Thanh Sơn cùng Hư Nguy Xà hợp thành một thể.
Mặc dù Từ Thanh Phàm tu tập Hoa Linh Quyết cũng có năng lực cùng linh vật hợp thể, nhưng tuyệt đối không có giống như Nam Cung Thanh Sơn hiện tại mà cùng Hư Nguy Xà hợp thể. Như vậy vô luận uy lực, năng lực càng không thể cường đại bằng. Lại còn không nói đến việc Nam Cung Thanh Sơn có thể tự do chuyển đổi giữa hình người với hình tượng xà yêu như thế.
Có thể nói cái phương pháp đem Nam Cung Thanh Sơn cải tạo thành bộ dạng bây giờ so với Hoa Linh Quyết còn huyền diệu hơn nhiều.
“Chủ nhân trong miệng Nam Cung Thanh Sơn kia đến tột cùng là nhân vật nào? Dĩ nhiên lại có thủ đoạn đến bậc này?” Từ Thanh Phàm không khỏi nghĩ đến.
Ngay lúc này, âm thanh Thực Nhân Hoa cắn nuốt đột nhiên dừng lại, tiếp theo thân thể nó bắt đầu không ngừng run rẩy, tựa hồ bên trong cơ thể nó đang xảy ra dị biến đáng sợ nào đó. Tiếp theo, một trận hàn khí mãnh liện bắt đầu từ trong cơ thể Thực Nhân hoa chậm rãi toát ra.
Giữa trận hàn khí, một tầng băng trong suốt, sáng long lanh từ trong thân thể Thực Nhân Hoa lan tràn ra ngoài. Đạo băng tần này có tốc độ lan tràn cực nhanh, cho nên trong thời gian ngắn ngủi chớp mắt Thực Nhân Hoa đã biến thành một đóa băng hoa. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, nó phản xạ lại thành nhiều đạo quang mang óng ánh mê ly.
Sau đó, đạo băng hoa này bị nghiền nát, vỡ vụn thành từng mảnh băng rồi mạnh mẽ rơi xuống cách đó ba trượng, băng khí bốc lên. Mà thân hình Nam Cung Thanh Sơn cũng chậm rãi từ giữa thân thể Thực Nhân Hoa xuất hiện.
- Ta vốn định giảm bớt phiền toái mà nhanh chóng giết ngươi, nhưng hiện tại xem ra ta phải chiêu đãi ngươi nhiều một chút a.
Nam Cung Thanh sơn hung hăng nhìn chằm chằm Từ Thanh Phàm, lạnh lùng nói ra.
Mặc dù Nam Cung Thanh Sơn từ bên trong Thực Nhân Hoa đánh ra ngoài, nhưng nhìn hình tượng lúc này của hắn, hiển nhiên thân mình cũng đã bị một ít thương tổn. Quần áo trên người rách nát thì không nói, cho dù là tầng thanh lân của hắn cứng rắn nhưng nhiều chỗ cũng mơ hồ có vết tích bị vỡ vụn, còn chảy ra một chút máu tươi, nhìn có vẻ chật vật không chịu nổi, hai mắt tràn đầy phẫn nộ cùng sát ý nhìn Từ Thanh Phàm.
Từ Thanh Phàm vẫn như trước không trả lời Nam Cung Thanh Sơn bất cứ thứ gì, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia tự tin. Mới vừa rồi không biết rõ về Nam Cung Thanh Sơn, cho nên bị hắn dồn ép gắt gao. Nhưng hiện tại Từ Thanh Phàm cũng đã biết sơ hở của Nam Cung Thanh Sơn, cho nên đã có đối sách ứng địch, tự nhiên không cần cố kị gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT