Ngay khi ngón tay Từ Thanh Phàm điểm xuống, đột nhiên vang lên thanh âm kinh nộ của một lão phụ nhân.

- Tiểu tử ngươi dám!!

Đạo thanh âm này ẩn chứa linh khí cực kỳ cường đại, đối với những người xung quanh thì hết sức êm ái, vậy mà đối với Từ Thanh Phàm lại giống như một đạo thiên lôi đánh vào phiến đất bằng, làm chấn thương tâm tạng, khiến cho Từ Thanh Phàm vô luận thế nào cũng không thể tiếp tục điểm ngón tay xuống.

Chỉ dựa vào một tiếng quát nhẹ, uy lực lại có thể cường đại đến như vậy, rốt cuộc là của người nào?

Cố nén huyết khí đang dâng trào từ lồng ngực, Từ Thanh Phàm kinh hãi quay đầu hướng về phía thanh âm truyền đến, liền phát hiện một nhóm tu tiên giả đang ngự trên vân tường bay tới rất nhanh, xung quanh tiên hà lóe sáng, nhìn thì thong thả, nhưng trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Đám người Kim Thanh Hàn, Lữ Thanh Thượng, Cung Thanh Nhã cũng đồng thời nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhãn thần tràn đầy kinh ngạc. Nhưng điều khác biệt là Lữ Thanh Thượng và Kim Thanh Hàn chỉ biểu hiện kinh ngạc còn Cung Thanh Nhã và ba đệ tử của Tố Nữ Cung ngoài biểu hiện kinh ngạc còn mang theo bảy phần vui mừng.

Đám người tu tiên đã nhanh chóng xuất hiện trước mắt từ đám người Từ Thanh Phàm.

Các tu tiên giả trước mặt đám người Từ Thanh Phàm, khí chất bất đồng nhưng ai ai cũng thể hiện phong phạm của cao thủ đứng đầu một phương, linh khí toàn thân ẩn ẩn động động, tạo cảm giác uy áp mãnh liệt, hiển nhiên chí ít cũng đạt tu vi Kết Đan kỳ.

Những tu tiên giả này đều là chưởng môn các phải vừa từ Chiêm Bàn bay tới.

Mà lão phụ nhân đang tức giận nhìn Từ Thanh Phàm chính là Cung chủ của Tố Nữ Cung – Lê Thiên Anh. Âm thanh vừa nãy hiển nhiên là tiếng quát của bà.

Đứng phía sau Cung chủ Tố Nữ Cung là Hư Hoàn đại sư-Phương trượng của Thiện Vân Tự, Thanh Linh Tử - Chưởng môn của Thanh Hư Môn, Huyền Giản tôn giả của Khổ Tu Cốc, Ngũ Hành Tông tông chủ Tằng Liên Tiên, môn chủ Cửu Tắc đạo nhân của Lục Hợp Môn, Đại điện chủ Bát Hoang Điện- Man Thiên, cùng với các tu tiên giả nổi danh trong giới tu tiên.

Các vị cao thủ này thường ngày hết sức lạnh nhạt, nhưng lúc này đây thần tình lại hết sức ngưng trọng. Thậm chí có nhiều chưởng môn và trưởng lão các phái lại xuất hiện nhãn thần bi thống.

Chưởng môn Cửu Hoa Môn-Trương Hoa Lăng và Thái thượng hộ pháp Chu Hoa Hải cũng ở trong đám người đó, đều đang chau mày nhìn Lê Thiên Anh và Từ Thanh Phàm.

Đứng phía sau chưởng môn các phái là các vị hộ pháp trưởng lão cùng với Hoa Tiên, Tức Quân tăng nhân, Đặng Thiên Nhai và đệ tử của năm phái. Hiển nhiên là chưởng môn và trưởng lão các phái trước khi đến nơi này đã tìm thấy các đệ tử khác của năm phái.

Chưởng môn và hộ pháp trưởng lão của các phái hiển nhiên cũng đã nắm được tin tức về dị biến trên Hoàn đảo, biết được đệ tử các phái hoặc chết, hoặc mất tích. Chẳng trách thần sắc bọn họ lại nghiêm trọng như vậy.

Nhìn thấy biểu tình của trưởng lão và đệ tử các phái, Từ Thanh Phàm thầm cười khổ, biết rằng cứ như vậy thì mình càng khó giải thích.

Từ Thanh Phàm vừa muốn nói vài lời thì đột nhiên cảm giác ngũ tạng đau nhức, một cỗ tiên huyết trào lên tận yết hầu. Thanh Phàm biết rõ đây là do chịu ảnh hưởng của tiếng quát khi nãy làm cho bản thân bị nội thương không nhẹ. Thật không ngờ Lê Thiên Anh, bề ngoài bình thường nhưng thực lực không ngờ lại cao thâm vô cùng, chỉ một tiếng quát thôi mà đã có uy lực như vậy.

Chỉ là Từ Thanh Phàm không muốn làm mất mặt Cửu Hoa Môn trước mặt chưởng môn các phái, nên gồng mình đem bụm máu vừa ứa lên nuốt vào bụng.

Điều tức nội khí một lúc, Từ Thanh Phàm thu hồi “Hấp Huyết Độc Đằng” đang trói buộc hai đệ tử của Tố Nữ Cung. Sau đó khom người cúi chào các vị trưởng lão trước mặt:

-Vãn bối Cửu Hoa Môn Thanh Phàm ra mắt các vị sư trưởng.

Sau khi được Từ Thanh Phàm đề tỉnh, Lữ Thanh Thượng và Kim Thanh Hàn ở phía sau cũng nhanh chóng khom người hành lễ đối với các vị chưởng môn các phái.

Dưới biểu tình kinh ngạc của các vị chưởng môn, trưởng lão, Cung Thanh Nhã cũng tiêu trừ đi “Băng Hàn Hàng Thế”, mang theo hai vị sư muội tới hành lễ với các vị sư trưởng, chỉ là khi nhìn đến Lê Thiên Anh thì nhãn thần đầy đau đớn.

Chỉ có Phượng Thanh Thiên vẫn như cũ không hề có phản ứng. Khi hàn khí thối lui, địa hỏa diễm trên thân cũng khôi phục lại như bình thường, hiển nhiên là dị biến phát sinh trên người hắn đã khôi phục dần nhưng cũng chưa chấm dứt hẳn.

Các vị chưởng môn, trưởng lão của các phái đều nghi hoặc nhìn Phượng Thanh Thiên, hiển nhiên trong lúc nhất thời không hiểu dị biến trên người hắn rốt cuộc là như thế nào. Không ít người sử dụng thần thức để dò xét, nhưng vẫn không thu được kết quả gì. Nhìn Từ Thanh Phàm- người vừa “hành hung” đệ tử của mình vẫn vô sự, Lê Thiên Anh nhãn thần càng lạnh lùng, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, tay phải hơi vung lên, một đạo hàn khí cuồng liệt hướng Từ Thanh Phàm đánh tới.

Đạo hàn khí này khí thế phô thiên cái địa, làm cho người ta cảm giác muốn tránh né cũng không tránh được, mà nhiệt độ xung quanh do ảnh hưởng của hàn chưởng đã giảm xuống nhanh chóng. Các đệ tử có công lực thấp có cảm giác như bị vây khốn trong thế giới băng tuyết.

Nhìn luồng hàn khí đang đánh về phía mình, Từ Thanh Phàm muốn dựa vào tốc độ để né tránh, nhưng lồng ngực lại đau nhói, hiển nhiên là do linh khí vận chuyển đã làm nội thương tái phát. Mắt nhìn thấy hàn khí đang công tới, đột nhiên nghe thanh âm của Trương Hoa Lăng vang lên:

- Thỉnh Lê Đạo Hữu hạ thủ lưu tình.

Vừa nói, Môn chủ Trương Lăng Hoa vừa vung nhẹ hữu thủ, xuất ra một chưởng. Chưởng này không có uy thế hùng hậu như một chưởng của Lê Thiên Anh Cung chủ, mà ngược lại vô thanh vô thức. Nhưng lại khiến cho hàn khí đã tiến sát tới Từ Thanh Phàm đột nhiên biến mất vô tung. Khiến Từ Thanh Phàm đã chuẩn bị đón đỡ một chưởng này cũng nhất thời nghi hoặc, không thể tin tưởng vào mắt mình.

Nhìn thấy Trương Lăng Hoa có thể dễ dàng hóa giải thế công của mình, Lê Thiên Anh nhìn về phía Trương Lăng Hoa, trong ánh mắt có vài phần kiêng kỵ, không nghĩ rằng Trương Hoa Lăng vốn ít nổi bật lại có công lực thủ đoạn mạnh đến như vậy. Mới vừa rồi nàng không thể nhận thấy được Trương Hoa Lăng làm thế nào để hóa giải hoàn toàn thế công của mình.

Mặc dù có vài phần kiêng kỵ, nhưng Lê Thiên Anh vẫn hướng về Trương Hoa Lăng môn chủ phẫn nộ quát:

- Trương Hoa Lăng, đệ tử của ngươi đả thương đệ tử của ta, ta muốn giáo huấn một chút cũng không thể ư?

Trương Hoa Lăng Môn chủ nhìn khuôn mặt tràn đầy phẫn nộ của Lê Thiên Anh Cung chủ, trong mắt chợt hiện lên một tia dị sắc, nhưng ngữ khí vẫn bình ổn như trước, thản nhiên nói:

- Lê đạo hữu yên tâm, chớ vội nóng nảy, tranh đấu của đám đệ tử chúng ta bất tất tham dự. Hơn nữa, giữa bọn họ ai đúng ai sai còn chưa biết rõ đã tùy tiện trừng phạt thì có chút không thỏa đáng.

Nghe vậy, Lê Thiên Anh trong lòng càng thêm phẫn nộ, trừng mắt nhìn Trương Hoa Lăng nói:

- Ý của ngươi là do đệ tử ta làm sai?

Chứng kiến bộ dạng như vậy của Lê Thiên Anh, không chỉ Trương Hoa Lăng mà đến cả Chưởng môn và trưởng lão của các phái, thậm chí cả các đệ tử đi cùng đều nghi hoặc nhìn về phía nàng.

Trong đó, những người có tu vi cao nhất đều nhìn về phía Lê Thiên Anh cung chủ, có người mang theo thần sắc lo lắng, có người lại có chút hả hê. Tựa hồ như đã nghĩ tới nguyên nhân.

Phải biết rằng, “Băng Hàn Quyết” của Tố Nữ Cung chú trọng tu luyện tâm tính, để tâm tĩnh như nước, tu vi càng cao thì tâm tính càng thanh đạm, lạnh lùng. Vì vậy với tu vi đạo hạnh của Lê Thiên Anh như thế thật sự không thể dễ dàng bị kích động như vậy.

Kỳ thật, lúc ở Chiêm Bàn mọi người cũng đã phát hiện ra điểm dị thường này, nhưng lúc này đây, biểu hiện của Lê Thiên Anh lại càng rõ ràng.

Trương Hoa Lăng mỉm cười nói:

- Tại hạ không có ý như vậy, chỉ là đến cùng ai đúng ai sai cũng nên hỏi cho thật rõ ràng đã.

Nghe vậy, Lê Thiên Anh chỉ hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên hỏi:

- Các đạo hữu của Khổ Tu Cốc còn muốn xem náo nhiệt đến bao giờ mới bằng lòng xuống đây nói rõ mọi việc?

Nghe Lê Thiên Anh nói như vậy, Từ Thanh Phàm và đệ tử các phái đều có chút sửng sốt ngước nhìn về phía bầu trời, không nghĩ tới còn có tu sĩ của Khổ Tu Cốc ẩn tàng phía trên cao.

Trên thiên không, các tu sĩ Khổ Tu Cốc vốn vẫn theo dõi đám người Từ Thanh Phàm đều nhìn nhau cười khổ, biết rằng đều là do vừa rồi bản thân không ngăn cản bọn người Từ Thanh Phàm đánh bại đệ tử Tố Nữ Cung , khiến cho Lê Thiên Anh ghi hận trong lòng.

Kỳ thật, dựa vào tu vi của các tu sĩ của Khổ Tu Cốc thì việc ngăn cản bọn người Từ Thanh Phàm ra tay là hết sức đơn giản, nhưng vừa rồi không có ra tay ngăn cản mà tận lực ẩn tàng bản thân là do hai nguyên nhân. Thứ nhất là bọn họ hoàn toàn nắm chắc tình huống, khi xuất hiện tình huống có thể gây thương vong sẽ ra tay cứu nguy. Ngoài ra, nguyên nhân thứ hai là muốn quan sát xem đám người Từ Thanh Phàm có phải là nguyên hung của dị biến trên Hoàn Đảo hay không.

- Khiến các vị đạo hữu chê cười rồi.

Sau khi nghe chất vấn của Lê Thiên Anh, một vị Khổ Tu Cốc tu sĩ mang theo các tu sĩ khác xuất hiện trước đám đông, hơi cúi người hành lễ, âm thanh ôn hòa nói.

Mọi người có mặt tại hiện trường cũng khom người hoàn lễ đối với các vị tu sĩ. Chỉ là ngoài chưởng môn của bát đại môn phái thì chưởng môn và hộ pháp trưởng lão của các phái lại có vẻ miễn cưỡng hoàn lễ, nhãn thần tràn đầy bất mãn.

Sau khi hành lễ, một số chưởng môn và trưởng lão các phái gấp gáp hỏi:

- Các vụ Khổ Tu Cốc đạo hữu, không biết các đệ tử của bổn phái hiện đang ở nơi nào? Nghe đệ tử của Lục đại thánh địa, Lục Hợp Môn và Bát Hoang Điện nói thì bọn họ đều có người bị mất tích, hơn nữa còn xuất hiện tử vong, những chuyện này là thế nào?

Nghe chất vấn của chưởng môn và hộ pháp các phái, sắc mặt của các vị tu sĩ lộ vẻ xấu hổ, đang định giải thích thì Lê Thiên Anh đã khẽ quát:

- Sự việc lần này phải giải quyết từng bước một. Trước mắt phải giải quyết triệt để vụ việc giữa đệ tử bổn cung và Cửu Hoa Môn, sau đó mới bàn đến chuyện đệ tử các người mất tích.

Ngữ khí chém đinh chặt sắt, cản bản không thể thương lượng.

Lê Thiên Anh không giảng đến đạo lý, ngoại trừ Bát đại môn phái, tu tiên giả của các phái đều lộ vẻ bất mãn. Nhưng do kiêng kị uy danh của Lục đại thánh địa, đại bộ phận cũng không nói gì nữa. Có vài người tính tình nóng nảy vừa muốn tranh cãi, thì thấy một số các tu tiên giả có tu vi cao tuyệt liếc mắt nhìn về phía mình đầy ngụ ý, nên cũng không có nói gì nữa.

Sau khi ngăn cản tu tiên giả các phái chất vấn đám tu si của Khổ Tu Cốc, Lê Thiên Anh đã vội hỏi:

- Huyền Thiên đạo hữu, các ngươi đều nhất mực ở một bên âm thầm thủ hộ, có thể nói cho ta biết nguyên nhân tại sao lại xảy ra đánh nhau?

- Các vị đạo hữu, vừa rồi ta đã hướng Huyền Tiên đạo hữu phát ra triệu hồi phù, chắc không lâu sau họ sẽ tới đây, sự việc lần này xảy ra đối với đệ tử các phái khó mà nói cho rõ ràng. Huyền Tiên đạo hữu đối với sự việc này càng hiểu rõ hơn, vì vậy mời mọi người đợi Huyền Tiên đến rồi sẽ giải thích cho rõ ràng.

Huyền Hiên tu sĩ hướng về chưởng môn và hộ phá các phái mà giải thích. Sau đó xoay người hướng về Lê Thiên Anh nói:

- Mới vừa rồi phát sinh tranh đấu là do ba vị nữ đạo hữu của Tố Nữ Cung hướng về Cửu Hoa Môn ba vị đạo hữu phát ra công kích trước, vì vậy Cửu Hoa Môn tam vị đạo hữu dưới tình huống chịu tập kích cũng tiến hành phòng ngự và đánh trả. Trong đó, Từ Thanh Phàm đạo hữu đạo pháp huyền bí, đã khống chế được hai vị nữ đạo hữu, sau đó thì các vị đã tới rồi.

- Cái gì?

Nghe Huyền Hiên trả lời, Lê Thiên Anh lấy làm kinh ngạc vì trong ấn tượng của bà đám người Cung Thanh Nhã tuyết đối không phải là người có thể chủ động gây chuyện thị phi. Chỉ là đám tu sĩ của Khổ Tu Cốc từ trước tới nay tuyệt không nói dối. Do vậy khi quay đầu nhìn về phía ba người Cung Thanh Nhã, nhãn thần bất thiện.

Nhìn thấy ánh mắt bất thiện của sư phụ, Cung Thanh Nhã vội vàng giải thích:

- Đám tặc nhân Cửu Hoa Môn đã giết chết Trần sư muộn và Lý sư muội, lại còn muốn phục kích bọn đệ tử. Đệ tử vì muốn báo thù cho hai vị sư muội nên mới ra tay.

Nghe Cung Thanh Nhã nói, mọi người đều bị chấn động, phải biết là cuộc tỉ thí có truyền thống cả vạn năm này rất ít khi xảy ra tình huống có đệ tử bị tử vong.

Cả người Lê Thiên Anh khẽ run lên, không tin được hỏi:

- Tình nhi và Thiên nhi đã chết?

Một thiếu nữ bên cạnh Cung Thanh Nhã phẫn hận gật đầu, chỉ vào đám người Từ Thanh Phàm nói:

- Chính là do đám người Cửu Hoa Môn này hạ thủ. Bọn chúng muốn đoạt lấy Thất Sắc Lộc, Cung sư tỷ không đồng ý, sau đó liền phát sinh tranh đoạt, sau đó thì bọn chúng đã giết chết Trần sư muội và Lý sư muộn, mà bọn con cũng đã giết chết một tên và đánh trọng thương một tên khác.

Lữ Thanh Thượng khi nghe đệ tử Tố Nữ Cung nói thì không nhịn được phẫn nộ quát:

- Ngươi đừng ngậm máu phun người, chúng ta khi nào từng giết chết sư muội ngươi?

Kim Thanh Hàn lại lạnh lùng nói:

- Muốn đánh tiếp sao?

Lúc này, Từ Thanh Phàm lại cau mày nói:

- Các vị Tố Nữ Cung sư muội, ta nghĩ giữa chúng ta nhất định đã phát sinh hiểu làm, ta có thể cam đoan sau khi tới Hoàn Đảo chúng ta chỉ gặp nhau một lần tại Truyền tống trận, nếu ngươi khăng khăng nói vậy thì hãy đem ra bằng chứng.

Lê Thiên Anh tựa hồ hết sức tín nhiệm đệ tử của mình, thù hận nhìn đám người Từ Thanh Phàm, cười lạnh nói:

- Chứng cớ? Các ngươi không biết răng các vị tu sĩ của Khổ Tu cốc luôn âm thầm theo dõi các ngươi sao? Nhất cử nhất động của các ngươi, bọn họ đều nắm rõ.

Nghe Lê Thiên Anh nói, các đệ tử tham gia Tân nhân tỷ thí đều thất kinh, không nghĩ tới mấy ngày qua hành tung của bản thân đều ở dưới sự giám sát của các tu sĩ Khổ Tu Cốc, mà chính mình lại không hay biết. Điều này khiến cho đám đệ tử vân luôn kiêu ngạo này không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Điều này lại càng làm cho đệ tử các phái càng thêm khẩn trương. Mà đám người Từ Thanh Phàm, Hoa tiên, Tức Quân tăng nhân, Đặng Thiên Nhai lại càng suy nghĩ sâu hơn, nếu như đệ tử các phái đã có Khổ Tu Cốc tu sĩ thủ hộ thì tại sao nhiều đệ tử của các phái lại bị mất tích hoặc bị giết chết? Xem ra tình huống trên Hoàn Đảo hết sức phức tạp, tuyệt không đơn giản như mình vẫn nghĩ.

Lê Thiên Anh căn bản không để ý đến suy nghĩ của đám đệ tử các phái, quay đầu hướng về phía các tu sĩ Khổ Tu Cốc vừa xuất hiện hỏi:

- Xin hỏi các vị Khổ Tu Cốc đạo hữu, hai đồ nhi của ta là do tên đệ tử nào của Cửu Hoa Môn hạ sát?

Nghe câu hỏi của Lê Thiên Anh, chúng tu sĩ đều lộ ra vẻ xấu hổ cùng lo lắng, trong nhất thời không có một tu sĩ nào hồi đáp.

Một lúc lâu sau, Huyền Hiên mới cúi người hành lễ với Lê Thiên Anh nói:

- Lê đạo hữu thứ lỗi, ta thật sự không biết!

- Cái gì? Các ngươi không biết? Các ngươi không phải chuyên âm thầm thủ hộ đệ tử các phái sao? Là vị tu sĩ nào đã âm thầm thủ hộ đệ tử Tố Nữ Cung và Cửu Hoa Môn? Hai người bọn họ không có mắt sao?

Lê Thiên Anh sau khi nghe câu trả lời của Huyền Hiên liền cau mày chất vấn.

Lời nói ra đã không còn chút khách khí. Thậm chí đã đả kích đến toàn bộ tu sĩ Khổ Tu Cốc. Đến các tu sĩ của Khổ Tu Cốc trước nay luôn thanh tịnh vô vi, nhưng sau khi nghe chất vấn của Lê Thiên Anh cũng không khỏi lộ vẻ xấu hổ, vừa muốn cất lời thì lại bị Huyền Giản dùng ánh mắt ngăn cản.

Mà Huyền Hiên, tâm tính lại rất tốt, sau khi nghe Lê Thiên Anh nói vậy vẫn không hề kích động, mà chậm rãi nói:

- Tu sĩ thủ hộ Cửu Hoa Môn và Tố Nữ Cung không phải là ta. Nếu là do ta thủ hộ thì tuyệt đối không cho phép đệ tử các phái xuất hiện thương vong.

- Vậy là ai phụ trách thủ hộ Tố Nữ Cung cùng Cửu Hoa Môn?

Lê Thiên Anh lại hỏi.

- Là Huyền Tu đạo hữu và Huyền Khổ đạo hữu

Huyền Hiên trả lời.

Huyền Hiên và các tu sĩ khác của Khổ Tu Cốc nghe Lê Thiên Anh chất vấn, trên mặt không khỏi lộ ra nét lo lắng, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Đêm qua, ra đã dùng triệu hồi phù để triệu hồi bọn họ nhưng lại không hề có hồi đáp. Từ đêm qua, Huyền Tiên đạo hữu đã tìm kiếm khắp Hoàn đảo nhưng lại không thấy tung tích, như là đã bị mất tích rồi.

- Cái gì?

Sau khi nghe câu trả lời của Huyền Hiên, tất cả mọi người đều đồng thanh hỏi ngược lại, thanh âm đều lộ vẻ không thể tin được.

Phải biết rằng việc mấy chục đệ tử Linh Tịch kỳ bị mất tích hoặc tử vong và việc hai tu sĩ tu vi Kết Đan kỳ bị mất tích hoàn toàn là hai khái niệm khác hẳn nhau. Cả tu tiên giới, Linh Tịch kỳ có bao nhiêu người? Mà tu sĩ Kết Đan kỳ có được mấy người?

Muốn đột phá từ Linh Tịch kỳ đến Hư Đan kỳ đã là hết sức khó khăn, thường thường khoảng hai mươi tu tiên giả Linh Tịch kỳ mới có một người đột phá lên Hư Đan kỳ, càng không nói đến sự khó khăn khi muốn đột phá lên Kết Đan kỳ và Kim Đan kỳ.

Khi mà tu tiên giả đạt đến Đại Thừa kỳ đều ẩn thế tu luyện, tìm kiếm câu trả lời cho chấp niệm trường sinh, thì tu tiên giả đạt đến Kết Đan kỳ chính là biểu tượng vô địch. Bọn họ có linh khí vô cùng vô tận, còn có các đạo pháp đặc biệt của bản thân, dối diện với địch nhân, dù cho không đánh lại thì cũng có thể thoát thân. Ít nhất cũng phải có ba người có cùng tu vi vây công thì mới có cơ hội giết chết bọn họ.

Càng huống chi Huyền Tu rất nổi danh tại tu tiên giới, hơn trăm năm trước đã đạt đến cảnh giới Kim Đan kỳ, muốn khiến cho hắn vô thanh vô tức mà mất tích thực sự là hết sức khó khăn.

Chẳng lẽ là do tu tiên giả cấp bậc Đại Thừa kỳ ra tay?

Mặc dù đã dự đoán tình huống trên Hoàn Đảo hết sức quỷ dị, nhưng chưởng môn các phái đều không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này. Đến cả tu tiên giả Kết Đan kỳ cũng biến mất, thậm chí trong đó có cả một vị tu vi Kim Đan kỳ.

Đám người Huyền Giản ngoài vẻ kinh ngạc thì còn biểu lộ thần sắc lo lắng. Họ đã khổ tu cùng Huyền Tu, Huyền Khổ đã mấy trăm năm nay, chỉ cần nghĩ đến việc bọn họ xảy ra việc không may thì trong lòng khó mà giữ được bình tĩnh. Bọn họ đều lo lắng hướng về Huyền Hiên hỏi:

- Huyền Tu và Huyền Khổ đều bị mất tích? Trước đó mọi người có phát hiện ra điểm gì dị thường không? Vậy phía Huyền Tiên đạo hữu có tin tức gì không?

Nghe Huyền Giản tu sĩ lo lắng hỏi, đám người Huyền Hiên lại chỉ có thể lắc đầu buồn bã.

Mà lúc này, chưởng môn và trưởng lão các môn phái khác đều vẫn đang khiếp sợ, nhất thời quên mất việc truy hỏi, mà những người suy nghĩ sâu sắc đã nhận định được rằng tu tiên giới với hơn hai ngàn tám trăm năm lịch sử đang đứng trước biến cố to lớn, do đó đều đang lo lắng suy nghĩ cho môn phái mình.

Chưởng môn Cửu Hoa Môn – Trương Hoa Lăng lại tựa hồ như nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên ngưng trọng. Sau lưng ông, ánh mắt hai người Chu Hoa Hải và Bảo Thanh Phương lại ba động không thôi.

Trong lúc mọi người đang trầm mặc thì Cung Thanh Nhã lại đột nhiên lên tiếng, hướng về Lê Thiên Anh nói:

- Sư phụ, ta có chứng cớ chứng minh hai vị sư muội là do đám người Cửu Hoa Môn giết chết.

Nghe vậy, toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người Cung Thanh Nhã. Lê Thiên Anh vội hỏi:

- Chứng cớ gì? Còn không mau lấy ra?

Cung Thanh Nhã hướng về phía vị sư muội bên cạnh khẽ gật đầu ra hiệu, sau đó liếc nhìn về đám người Từ Thanh Phàm hừ lạnh. Tiếp đó, vị sư muội bên cạnh Cung Thanh Nhã khẽ vung ống tay áo lên, một thi thể nam nhân rơi xuống mặt đất.

- A!

- Là Vương Thanh Tuấn!

- Vương sư huynh!

Khi cỗ thi thể này xuất hiện, tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, tiếng kinh hô phân biệt phát ra từ phía Chưởng môn, các trưởng lão Cửu Hoa Môn và từ phía đám người Từ Thanh Phàm, Lữu Thanh Thượng, Kim Thanh Hàn.

Cỗ thi thể này đúng là đại biểu của Cửu Hoa Môn tham gia Tân nhân tỉ thí – Vương Thanh Tuấn.

- Khi cùng giao đấu với bọn người Cửu Hoa Môn. Mặc dù hai vị sư muội đều bị hạ sát, nhưng chúng ta cũng đã giết chết được một tên và làm bị thương được một tên. Đây là thi thể của kẻ bị giết.

Cung Thanh Nhã nhìn về đám người Từ Thanh Phàm chất vấn:

- Đây có đúng là người của Cửu Hoa Môn các ngươi? Ngươi dám phủ nhận ư?

- Không thể nào! Vương sư đệ rõ ràng đã bị một gã tu tiên giả lai lịch bất minh thi triển bạo linh thuật làm cho tan xương nát thịt, khiến chúng ta chỉ có thể thu thập được một cánh tay của Vương sư đệ.

Lữ Thanh Thượng nhìn thi thể Vương Thanh Tuấn, không tin vào mắt mình nói, vừa nói vừa lấy ra một cánh tay bị cắt đứt của Vương Thanh Tuấn làm bằng chứng.

- Có bằng chứng không?

Cung Thanh Nhã bắt chước Từ Thanh Phàm hỏi.

Từ Thanh Phàm không vội tham gia tranh luận mà cẩn thận tới gần thi thể của Vương Thanh Tuấn quan sát kỹ càng.

Việc Vương Thanh Tuấn bị nổ tan xương nát thịt mà chết không phải do Từ Thanh Phàm tận mắt nhìn thấy, nhưng đối mặt với vụ nổ khủng khiếp đó, hắn căn bản không có khả năng may mắn thoát khỏi. Hơn nữa, sau đó bọn người Từ Thanh Phàm đã tìm được một cánh tay bị đứt lìa, sau khi kiểm tra đã kết luận đây quả thật là cánh tay của Vương Thanh Tuấn.

Vậy cỗ thi thể trước mắt này là của ai? Cỗ thi thể này hoàn chỉnh, vô khuyết, do đó không thể là phần cơ thể còn lại của Vương Thanh Tuấn được. Hơn nữa cũng không có dấu vết thương tích gì, trên thực tế, động thủ cước trước nhiều tu tiên giả tu vi Kết Đan kỳ mà không hề bị phát hiện thì quả thực khó có thể xảy ra.

Vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Từ Thanh Phàm tràn đầy nghi hoặc.

Ngay lúc đó, Trương Hoa Lăng chậm rãi lên tiếng:

- Bất luận lời Lữ Thanh Thượng nói Vương Thanh Tuấn bị nổ tan xương nát thịt mà chết là thật hay giả, chỉ dựa vào một cỗ thi thể này cũng không thể chứng minh đệ tử Cửu Hoa Môn từng giao đấu với đệ tử Tố Nữ Cung các ngươi.

Nghe rõ lời nói của Trương Hoa Lăng, Cung Thanh Nhã và Lê Thiên Anh vốn đang định phát tác lại á khẩu không trả lời được.

Lúc này, một thanh âm uy nghiêm vang lên khắp bốn phía:

- Tại hạ chậm trễ, xin các vị đạo hữu thứ lỗi.

Hơn mười tu sĩ Khổ Tu Cốc xuất hiện phía chân trời, khi âm thanh vừa dứt, đám tu sĩ này đã bay tới trước mặt mọi người. Chính là đám người Huyền Tiên tu sĩ Khổ Tu Cốc.

Mà việc kỳ quái chính là các vị tu sĩ Khổ Tu Cốc này đã nhanh chóng phân tấn, dường như đang đem đám người của Cửu Hoa Môn bao vây lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play