Nghe Từ Thanh Phàm nói, hai người Kim Thanh Hàn cùng Lữ Thanh Thượng đều chấn động, nhìn Từ Thanh Phàm ôm lấy Phượng Thanh Thiên bay đi trước, cũng bất chấp sự buồn bã trong lòng, nhanh chóng đi theo hướng Từ Thanh Phàm.

Nhưng đám người Từ Thanh Phàm không biết rằng, khi bọn họ phát hiện ra tung tích Đặng Thiên Nhai và chạy đến nơi khác thì phía trên bầu trời xuất hiện hơn mười tu sĩ Khổ Tu Cốc vừa đi tới, đang yên lặng quan sát bọn họ.

Phát hiện phương hướng mà nhóm người Từ Thanh Phàm chạy đi, chúng tu sĩ thủ hộ liếc mắt nhìn lướt qua một cái, rồi phân xuất ra một vài tu sĩ âm thầm đi theo. Chỉ còn lại mấy vị tu sĩ mang trên người khí thế uy áp tối cường đang tĩnh trệ trên không, thần sắc nghiêm túc nhưng vẫn có nét hơi lo lắng.

Không lâu sau, tại nơi mà nhóm người Từ Thanh Phàm mới rời khỏi, Lục Hợp Môn, Bát Hoang Điện, Thanh Hư Môn, Từ Vân Tự, Ngũ Hành Tông, đệ tử năm phái lần lượt chạy tới, chỉ duy nhất không thấy năm nữ đệ tử của Tố Nử Cung. Mà chúng tu sĩ Khổ Tu Cốc thủ hộ cho đệ tử năm phái cũng đang chờ các tu sĩ đồng môn hội tụ.

Ban đêm, trên không trung Hoàn Đảo, hơn mười tu sĩ Khổ Tu Cốc đang ẩn trong các đám mây, thần sắc đã lộ rõ ra vẻ phiền muộn và lo lắng.

- Đã có tin tức của Huyền Tu đạo hữu chưa?

Huyền Tiên cau mày, hướng đến các tu sĩ Khổ Tu Cốc khác hỏi.

Huyền Liên lắc đầu:

-Vẫn chưa có, trong phương viên mười dặm quanh đây căn bản là không nắm bắt được hơi thở của Huyền Tu đạo hữu.

Huyền Hàn cũng thấy khó chịu nói:

-Ta liên tiếp đã phát ra ba đạo phù rồi, nhưng vẫn không có cái nào được Huyền Tu đạo hữu đáp lại cả.

Nói tới đây, Huyền Hàn do dự một chút rồi nói:

-Hơn nữa cũng không hề thấy tin tức của năm người đệ tử Tố Nữ Cung, bảo vệ các nàng là nhiệm vụ của Huyền Khổ đạo hữu, nhưng lúc này lại đột nhiên biến mất giống Huyền Tu đạo hữu.

Nghe những lời của hai người Huyền Hàn và Huyền Liên, khuôn mặt các tu sĩ Khổ Tu Cốc khác dần thay đổi, lông mày càng nhăn lại, hiển nhiên đối với sự thất tung của Huyền Tu và Huyền Khổ rất là lo lắng.

Tình hình trên Hoàn Đảo vì thế mà càng ngày càng thêm cổ quái.

Huyền Linh đột nhiên nói:

-Ban đầu Huyền Tu đạo hữu âm thầm thủ hộ năm người đệ tử Cửu Hoa Môn. Nhưng xem tình cảnh mới xảy ra khi nãy, ta thấy không chỉ có nhóm người Cửu Hoa Môn bị trọng thương. Huyền Tu đạo hữu đã không tìm thấy tung tích, sợ rằng Huyền Khổ đạo hữu cũng sẽ giống như vậy. Hiện giờ tình hình trên Hoàn Đảo này ngày càng quỷ dị.

Dừng lại một hồi, Huyền Linh tiếp tục nói:

-Các vị đạo hữu, ta đề nghị nên lập tức dừng Tân nhân bỉ thí lại, điều tra triệt để các sự tình đã xảy ra trên Hoàn Đảo trong hai ngày nay. Không phải chỉ có việc đệ tử các đại môn phái bị tập kích, mà vài đại môn phái không bị thương tổn lúc này cũng đã bắt đủ lượng Thất Sắc Lộc rồi, việc tỉ thí tới giờ đã không còn ý nghĩa.

Khi Huyền Linh nói xong, các tu sĩ Khổ Tu Cốc khác liền dùng ánh mắt bất mãn nhìn vào người hắn, mặc cho những điều hắn nói đều có lý, nhưng vì mọi người tại đây toàn bộ đang lo lắng cho hai người Huyền Khổ và Huyền Tu, việc hắn nói ra cơ hồ đều đi ngược lại, khiến cho chúng tu sĩ không khỏi phải bất mãn. Huyền Tiên cũng ngẩng đầu nhìn hắn một cái , cho dù biết rõ tính cách của người này luôn như thế, vẫn phải lắc đầu, chậm rãi nói:

-Đây là cuộc tỉ thỉ truyền thống trên tu tiên giới chúng ta, đã kéo dài qua nhiều đời gần vạn năm rồi. Vô luận như đang đang giao chiến với tu ma giả, hay chịu sự tàn phá của Hóa Linh Giáo, Tân nhân bỉ thí chưa bao giờ phải dừng lại cả, bây giờ cũng thế. Huống chi, thời gian tỉ thỉ chỉ còn lại một ngày. Nếu như ta đoán không sai, chưởng môn cùng trưởng lão các đại môn phái sẽ lập tức tới đây ngay.

Nghe Huyền Tiên nói, Huyền Linh cúi đầu xuống, trong mắt chợt lóe lên vài tia quang mang khác thường.

Đồng thời cùng lúc, đệ tử của ngũ đại môn phái trên mặt đất cũng bắt đầu cau mày, cuộc thảo luận về những vấn đề phát sinh trong vụ nổ mạnh liệt đã khiến cho thái độ bọn họ dần thay đổi. So với mấy ngày trước đây, tâm trạng bọn họ ngày càng trùng xuống.

Sau một hồi điều tra kĩ tình cảnh xung quanh, Khâu Hiên thở dài một tiếng rồi nói:

-Chung quanh đây không có bất cứ dị trạng gì.

Hoa Tiên của Thanh Hư Môn cũng lên tiếng:

-Không có chút đầu mối nào, mặc dù vụ nổ lần này so với đợt trước lúc ban ngày có phần yếu đi, nhưng xét về các khía cạnh chung thì giống nhau, tìm không được dấu vết nào, càng không biết là người phương nào ra tay.

Vốn đang yên lặng, Tức Quân Khước của Từ Vân Tự đột nhiên nói:

- Đệ tử của hai phái Cửu Hoa Môn và Tố Nữ Cung không tới đây.

Tức Quân vừa nói xong, không khí trầm mặc liền sôi nổi hẳn lên.

Chẳng lẽ đệ tử Cửu Hoa Môn và Tố Nữ Cung đã biến mất giữa Hoàn Đảo quỷ dị này ư?

Tuy không rõ thực lực đệ tử hai phái thực hư ra sao, nhưng đã được lấy từ chúng đệ tử đông đảo trong hai phái ở lục đại thánh địa, là đại biểu tượng trưng cho thực lực mỗi phái tham dự Tân nhân bỉ thí lần này, tất nhiên là khả năng của bọn họ tuyệt đối sẽ không thể nào kém được, ít nhất sẽ không thấp hơn so với các tu sĩ ở đây.

Nhưng hiện tại, mười đệ tử của hai phái cũng như đệ tử các môn phái khác đã thất tung một cách cổ quái.

Biết đâu người kế tiếp biến mất có thể sẽ là mình?

Nghĩ tới đây, vô luận mọi người trước đó đã kiêu ngạo thế nào, nỗi lo lắng khiếp sợ trong lòng không khỏi càng tăng thêm, cho dù cao ngạo như Hoang Tà, cũng phải nhíu chặt mày lại. Ngay cả vị hòa thượng Niên Nghiêu mà Từ Thanh Phàm và Lữ Thanh Thượng quen biết, trong ánh mắt cũng tràn ngập nỗi lo âu.

Trong khi đó, ánh mắt của Đặng Thiên Nhai đang hướng về Khâu Hiên, thấy Khâu Hiên hơi hơi lắc đầu, trong mắt hắn không khỏi hiện lên sự vui mừng. Hắn biết Khâu Hiên đã tu luyện “Thiên Địa Đại Pháp”, hết thảy mọi tình cảnh trên Hoàn Đảo đều có thể biết, hiện tại nếu như ngay cả Khâu Hiên cũng không phát hiện ra hành tung của nhóm người Từ Thanh Phàm thì quả thật nhóm người bọn họ đã hoàn toàn biến mất.

Tuy vẫn lo lắng những yếu tố quỷ dị trên Hoàn Đảo này, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà cười thầm trong lòng.

Chỉ có điều lông mày Khâu Hiên không có giãn ra, vì hắn có cảm giác công pháp tu luyện “Thiên Địa Đại Pháp” của mình tựa hồ đã bị kẻ nào đó hạ cấm chế, việc vận dụng nó so với lúc trước đã khó khăn hơn.

Trong khi vẫn đang trầm tư suy nghĩ, Hoa Tiên bất ngờ hướng về đệ tử ba phái Ngũ Hành Tông, bát Hoang Điện, Lục Hợp Môn hỏi:

-Hiện tại các vị đạo hữu có nên cân nhắc lại đề nghị liên hợp hành động hay không?

Phía chân trời, không biết từ khi nào hơi thở đã phả ra màu trắng, vẻ lãnh lẽo đến thấu xương của cơn gió buổi sớm cơ hồ đột nhiên mãnh liệt lên.

Cùng thời điếm đó, ở bên kia, ba người Từ Thanh Phàm đang chạy gấp về phía kia của Hoàn Đảo

Bởi vì lúc trước Từ Thanh Phàm đã bỏ hoa phấn “Cự Linh Hoa” lên người Đặng Thiên Nhai nên vừa rồi đã cảm ứng được hắn đang hướng về nhóm người mình chạy tới, nên Từ Thanh Phàm cũng không biết đệ tử tứ phái sau một lúc đã đua nhau chạy đến, càng không biết trước lúc bọn họ rời đi, chúng tu sĩ Khổ Tu Cốc đã ở phía trên đầu họ, ẩn trong không trung, yên lặng quan sát hành tung của bọn họ.

Kì thật, vì không biết việc các vị tu sĩ khổ Tu Cốc âm thầm thủ hộ nên Từ Thanh Phàm cho dù đã đoán được sau khi vụ nổ phát sinh, đệ tử các môn phái khác sẽ nhanh chóng chạy tới, nhưng vẫn quyết định lập tức rời đi. Bởi nếu gặp phải trường hợp xui xẻo nhất là người của Lục Hợp Môn đến đầu tiên, thì nhóm người Từ Thanh Phàm chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.

Vương Thanh Tuấn chết không toàn thây, bản thân Phượng Thanh Thiên bị trọng thương lành ít dữ nhiều, linh khí của chính mình cùng với Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng đều bị tiêu hao nghiêm trọng, dưới loại tình huống này không thể nào là đối thủ của đám người Đặng Thiên Nhai.

Một chết, một trọng thương, dưới tình cảnh này Từ Thanh Phàm tuyệt đối không để cho hai người Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng có bất kì thương tổn gì nữa, cho dù là những thương tổn nhỏ không nguy hại đến tính mạng. Cho nên khi phát hiện được Đặng Thiên Nhai đang hướng về vị trí của mình mà tiến nhanh đến, Từ Thanh Phàm liền quyết đoán nhanh chóng đưa hai người đó rời đi .

Lúc này, Từ Thanh Phàm đang ôm Phượng Thanh Thiên hướng về một chỗ khác trên Hoàn Đảo chạy đến. Theo sát phía sau là hai người Kim Thanh Hàn và Lữ Thanh Thượng, trong tay Lữ Thanh Thượng vẫn đang giữ chặt lấy đoạn tay bị cụt dính đầy máu cùng tro bụi của Vương Thanh Tuấn.

Mặc dù cảm ứng Đặng Thiên Nhai vừa dừng lại cách xa nơi mình mới đi khỏi, nhưng không vì thế mà tỏ ra xem thường.

Trong lòng Từ Thanh Phàm lúc này đang cân nhắc về hành động kế tiếp của nhóm mình, cùng với suy nghĩ của Huyền Tiên đều giống nhau. Từ Thanh Phàm cũng biết rằng, sau khi phát hiện ra các dị biến trên Hoàn Đảo, mặc kệ là Truyền Tống Trận bị hủy ra sao, đông hải hung hiểm có nhiều trận gió to yêu thú mạnh mẽ đến cỡ nào, trưởng bối các phái cũng nhanh chóng trong hai ngày chạy tới đây.

Khi đó, bất luận là thần thánh phương nào ra tay đi nữa, trên Hoàn Đảo này, nhóm người mình sẽ được hàng trăm tu sĩ Kết đan kì bảo vệ, tuyệt đối an toàn.

Trải qua một ngày toan tính, Từ Thanh Phàm còn một ngày phải đối mặt với những hiểm nguy không biết lúc nào sẽ xuất hiện, chỉ có thể dựa vào bản thân cam đoan sự an toàn của chính mình, nhưng bây giờ hắn phải làm như thế nào mới được an toàn?

Từ Thanh Phàm vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này, nhưng điều làm hắn đau đầu hơn cả là bây giờ ngay cả địch nhân là ai cũng không biết.

Vừa gấp rút chạy đi vừa tự suy nghĩ, phía chân trời bất tri bất giác đã đổi sang màu trắng sáng, nhưng Từ Thanh Phàm không phát hiện ra điều đó, không biết từ lúc nào trâm gài tóc là hóa thân của cành ngô đồng, từ trên đầu hắn chợt nổi lên ánh hồng mang. Cùng với từng hồi hô hấp yếu ớt của Phượng Thanh Thiên giao tương hô ứng với nhau, sau một lúc dần dần ánh hồng mang cũng tối đi.

Sáng sớm gió lạnh đến thấu xương, Từ Thanh Phàm tuy thân là tu tiên giả, trong cơ thể luôn có linh khí hộ thể, không hề mảy may để ý tới, nhưng với cơ thể trọng thương của Phượng Thanh Thiên mà nói, trong cơ thể đã không còn nhiều linh khí hộ thể nữa, sợ rằng sẽ không chống trụ nổi những cơn gió khắc nghiệt này. Cảm nhận từng đợt run rẩy từ Phượng Thanh Thiên, Từ Thanh Phàm liền truyền linh khí từ từ đưa vào trong cơ thể hắn.

Trong cơ thể Từ Thanh Phàm có ba đạo linh khí, phân biệt lần lượt là Khô Vinh nhị khí có được từ việc tu luyện Khô Vinh Quyết, cùng với linh khí từ cành Ngô Đồng, phân biệt ra Mộc ất linh khí và Phượng Hoàng linh khí. Trong đó Mộc ất linh khí đã bị luyện hóa thành Khô Quyết nhị khí, mà hỏa linh khí mang theo khí tức Phượng Hoàng thì được lưu giữ một cách riêng biệt trong cơ thể hắn.

Lúc này Từ Thanh Phàm lại kinh ngạc phát hiện ra, linh khí hắn đưa vào cơ thể Phượng Thanh Thiên, nếu là Khô Vinh nhị khí thì đều bị dội ngược ra, chỉ có duy nhất Phượng Hoàng linh khí được đưa vào trong.

Không chỉ có thế, thân thể Phượng Thanh Thiên cơ hồ đối với Phượng Hoàng linh khí có một lực hấp dẫn đặc thù, Từ Thanh Phàm lúc bắt đầu chậm rãi đưa linh khí vào cơ thể hắn, nhưng sau một hồi Từ Thanh Phàm không còn tự chủ được, toàn bộ linh khí đều điên cuồng mạnh mẽ trút vào cơ thể hắn. Cơ thể hắn giống như một hắc động không đáy, tham lam hấp thụ hết tất cả Phượng Hoàng linh khí truyền vào. Phượng Hoàng linh khí trong cơ thể Từ Thanh Phàm nhanh chóng rút bớt đi, theo thời gian trôi qua, Từ Thanh Phàm cũng không có khả năng khống chế được.

Không lâu sau, Phượng Hoàng linh khí trong cơ thể Từ Thanh Phàm đã bị Phượng Thanh Thiên hấp thu hơn phân nửa. Chợt giật mình kinh hãi, Từ Thanh Phàm liền cương ngạnh dừng lại, nhưng càng hoảng sợ hơn, hắn phát hiện ra thân thể Phượng Thanh Thiên lúc này lại dính chặt vào cơ thể mình, không cách nào thoát ly, bức ra được. Mà Phượng Hoàng linh khí trong cơ thể hắn càng điên cuồng liên tục trút vào cơ thể Phượng Thanh Thiên, không hề có dấu hiệu ngừng lại.

Thấy Từ Thanh Phàm ngừng cước bộ, hai người Kim Thnh Hàn và Lữ Thanh Thượng theo sau cũng dừng bước, hướng ánh mắt nghi hoặc nhìn vào Từ Thanh Phàm, nhưng lại phát hiện ra trong ánh mắt Từ Thanh Phàm đang tràn đầy vẻ kinh hãi, như đang cố hết sức chống cự lại cái gì đó.

Một lúc nữa trôi qua, Phượng Hoàng linh khí trong cơ thể Từ Thanh Phàm đã không còn một chút nào cả, ngay khi hắn tưởng đã kết thúc thì trâm gài tóc trên đầu hắn chợt lóe lên, bất ngờ thoát khỏi trạng thái biến thân, lập tức khôi phục thành nguyên trạng là cành ngô đồng, đưa một đại lượng linh khí Phượng Hoàng vào cơ thể hắn, rồi lại thông quá đó mà tiến vào thân thể Phượng Thanh Thiên.

Tiếp theo, thân thể Phượng Thanh Thiên nổi lên một ngọn liệt hỏa nóng bỏng, đem toàn bộ hai người Từ Thanh Phàm và Phượng Thanh Thiên vây lấy bên trong. Từ Thanh Phàm ở bên cạnh vì bị mất đi một lượng lớn Phượng Hoàng linh khí, gây thương tổn nghiêm trọng cho cơ thể, liền ngất đi.

Trước lúc nhắm mắt, không biết vì sao Từ Thanh Phàm lại nghĩ đến ba chữ “Phượng Hoàng niết”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play