Vừa tỉnh giấc, Hoàng Phượng Minh đã khôi phục tinh thần. Hắn dự định tắm rửa rồi mới đi tìm Lạc Hành Thiên hỏi rõ một chút. Không nghĩ tới tắm rửa xong đi ra, Lạc Hành Thiên đã ngồi ở trên sô pha trong phòng hắn.

“Nếu đã tới, thì chính là đã có dự định đem sự tình nói cho ta biết? Hiện tại có thể nói.” Không ngốc đến nỗi đi hỏi hắn vào như thế nào, dù sao hiện tại người hai nhà cũng đều cho rằng bọn họ là một đôi, ra vào phòng đối phương không ai lại đi quản.

“Ngươi không cảm thấy trước đem quần áo mặc vào rồi mới nói chuyện sao?” Hành Thiên chỉ chỉ trên người hắn chỉ vẻn vẹn có một vật che đậy, một cái khăn tắm, bên trong không biết có mặc cái gì hay không.

Không chút nào bận tâm đến Lạc Hanh Thiên đang ở trước mặt,mặc đồ ngủ vào, sau đó cũng ngồi lên sô pha: “Không phải nói chuyện, là thẩm vấn.”

Bên trong có mặc a. Trong lòng Hành Thiên lướt qua câu này, rồi mới bắt đầu nói: “Ngươi hẳn là biết rõ 2 năm trước ta đã làm việc ở công ty 3BO đi? Người kia đề nghị chế tác trò chơi 《Anh hùng vô địch khoảng không hư vô 》này, bởi vì việc riêng ở giai đoạn đầu khai phá mới tiến hành được một chút thì từ chức, cho nên chủ tịch 3BO quyết định đem tiểu tổ này giao cho ta lãnh đạo. Chế tác đến giai đoạn cuối, ta tính toán, thời điểm đưa ra thị trường cách sinh nhật ngươi không xa, cho nên tính tặng ngươi một cái lễ vật. Thế là liền lạm dụng một chút quyền hạn nho nhỏ, ở trên tinh phiến số 00000001 động tay động chân. Không nghĩ tới khối tinh phiến kia lại bị mấy tổ viên khác làm thất lạc, không biết lưu lạc tới nơi nào, mãi cho đến khi trò chơi chính thức bắt đầu Close beta cũng không tìm được. Vốn ta cũng đã buông tha, nhưng mà ngay vài ngày trước, máy tính kiểm tra thấy đã có người dùng tinh phiến 00000001 đăng nhập, ta liền phái người tra xét một chút.”

Phương Minh chỉ dùng 1 giây suy nghĩ liền rõ ràng: “Bắt được khối tinh phiến kia chính là Khí Nhi?”

“Đúng. Thực sự rất trùng hợp không phải sao? Căn cứ vào tin tức hắn là khi mua bánh mì trúng giải thưởng, đạt được khối tinh phiến này. Mà trường của hắn lại ngay bên cạnh trường chúng ta, càng khéo chính là, vừa vào trò chơi liền quen ngươi. Ta hỏi qua Tả Ly, bọn họ nói ngươi hẳn là vào ngày chúng đó chúng ta cãi nhau quen biết Khí Nhi, mà lần đó chỉ bất quá là lần thứ hai hắn đăng nhập.”

“….Không được nhắc lại sự kiện kia. Ngươi khi nào thì đá cái nữ nhân kia.” Nghĩ đến nữ nhân kia Phương Minh chỉ không ngừng cảm thấy chán ghét.

“Vì cái gì luôn muốn ta đá nàng? Lẽ nào ngươi yêu ta rồi?” Hành Thiên cố tình kề sát Phượng Minh, làm bộ khiêu khích. Phương Minh đương nhiên không phải ngọn đèn cạn dầu, chỉ thấy hai tay hắn thuận thế đáp trên cái cổ Hành Thiên, dùng giọng nói khiêu gợi ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói: “Ngươi mới biết sao?”

“Khụ khụ….” Còn chưa kịp nói câu tiếp theo, đã bị tiếng ho khan cắt ngang, giương mắt vừa nhìn là nhị ca hắn. “Ân, ta đã gõ cửa.” Thanh niên bây giờ thật là cởi mở a. Hoàng nhị ca trong bụng nghĩ như vậy. “Hành Thiên a, mẹ ngươi vừa mới gọi đến, nói có người tìm ngươi, bảo ngươi nhanh chút trở về đem người mang đi.” Nói xong lập tức tránh người.

“OK. Ta trước đi về đã.” Nếu đã bị cắt ngang, hai người cũng sẽ không tiếp tục nháo thêm nữa “Đây là tư liệu của Khí Nhi, có xem hay không tùy ngươi, ta đi trước.Login gặp.”

Phượng Minh không để ý đến hắn, cầm lấy tư liệu bên cạnh, nhìn chằm chằm bìa ngoài. Sau khi xem được một nửa, đem đồ ném tới một bên. Nếu mà thân phận Khí Nhi có khả nghi Hành Thiên đã sớm nói, nếu hắn cái gì cũng chưa từng nói, như vậy cũng không cần thiết phải xem. Dù sao cũng chỉ là trong trò chơi nhiều thêm một người hầu, hà tất quản nhiều như vậy làm gì. Minh Phong gọi một cú điện thoại xuống dưới lầu, bảo người hầu đem chút đồ ăn lên, rồi mới một lần nữa nằm ở trên giường đội mũ giáp đăng nhập trò chơi.

Login, là ở trong phòng của mình. Đi tới đại sảnh, phát hiện đã có người tới, hơn nữa bộ dáng hình như rất vui vẻ, vừa nhìn là Nhã Lạc Khắc, Ngu Ngốc Ái Nhĩ, Thiên Thần Ma Tây và Khí Nhi, xem ra bọn họ đã rất quen thuộc rồi.

“Tuyệt Thế Minh Phong, ngươi đến rồi a.” Khí Nhi trông thấy hắn, lập tức mỉm cười chào hỏi.

Tuyệt Thế Minh Phong? Nghe sao lại khó chịu như vậy a. “Ngươi và bọn họ đều gọi ta Minh Phong được rồi. Nếu đều đã ở đây thì liền xuất phát đi.” Câu trước nói với Khí Nhi, câu còn lại là nói với ba người khác.

“Đi nơi nào?” Nhã Lạc Khắc hỏi.

“Đi làm cái gì?” Ngu Ngốc Ái Nhĩ hỏi.

“Ngươi thấy thế nào?” Minh Phong nhìn Ma Tây.

“Mang Khí Nhi thăng cấp.” Ma Tây trước trả lời Ngu Ngốc, sau đó suy nghĩ một chút: “Khí Nhi hiện tại đẳng cấp thấp như vậy, đi nơi nào cũng như nhau. Trước hết nghĩ xem hắn muốn luyện cái gì. Chờ chuyển chức xong rồi mới lại tìm chỗ là được rồi.”

“Ân, nói không sai.” Minh Phong hỏi Khí Nhi: “Ngươi tính luyện cái gì?”

“Huyễn thuật sư” Một loại chức nghiệp thiên về phụ trợ, hệ chiến thuật và trinh sát là chủ yếu, có thể khiến địch nhân xuất hiện ảo giác, bắt địch nhân hành động thậm chí là để cho bọn họ chém giết lẫn nhau. Khí Nhi cũng không phải phi thường thích cái chức nghiệp này, chỉ là cảm thấy chức nghiệp này tương đối phù hợp với thuộc tính của mình.

“Chức nghiệp này xác thực rất thích hợp với ngươi.” Ma Tây cười nói: “Chúng ta liền đi Anh hùng đại lục thôi. Bên kia có thể học được.”

Những người khác không chút nào dị nghị, có điều trước khi đi, Minh Phong đem 1000 kim tệ đưa cho Khí Nhi: “Cái này coi như tiền đặt cọc làm công của ngươi đi. Đỡ phải tính từng giờ, phiền phức.” Nói xong cũng đi ra ngoài. Khí Nhi nhận tiền, cũng không khách khí, bởi vì đây là thù lao hắn nên được, chỉ là thanh toán trước thời hạn mà thôi. Nhưng Khí Nhi thầm nghĩ sau khi logout phải nhớ kỹ, không thể thu ít nhưng cũng không được cầm nhiều.

Năm người bởi vì không có việc gì gấp, cho nên cũng không đi qua bí đạo, mà là ở trên đường chính chậm rãi lắc lư. Bọn họ trước muốn đi trung tâm Tử vong đại lục – Tử vong chi thành, rồi mới từ nơi đó lại đến Áo cách lan thành của Anh hùng đại lục. Một thành thị khác trong ba thành lớn. Một đường đi tới, thuận tiện giết không ít quái, Khí Nhi cũng thuận lợi thăng lên 10 cấp, thế nhưng bởi vì đẳng cấp cùng những người khác còn kém nhiều lắm, trì dũ thuật hầu như không dùng gì, cho nên trì dũ thuật của hắn vẫn dừng lại ở cấp 5. Đợi đến khi bọn họ đi tới Tử vong chi thành, Hình Thiên đã login. Sau khi trò chuyện mật một hồi, bọn họ hẹn sau một tiếng đồng hồ nữa ở cổng Tử vong công hội gặp nhau, sau đó tản đi bổ sung dược a, nhận nhiệm vụ….vv. Khí Nhi chưa từng tới đây đương nhiên là theo Minh Phong đi khắp nơi rồi.

Một tiếng sau, Minh Phong và Khí Nhi đi tới cổng Tử vong công hội, những người khác đã ở đó chờ bọn hắn rồi.

“Các ngươi sao lại chậm như vậy a.” Ngu Ngốc Ái Nhĩ oán giận.

“Ta đến trễ sao?” Một câu của Minh Phong liền chặn họng hắn.

“Chào ngươi, Khí Nhi. Đi theo Minh Phong rất mệt đi?” Hình Thiên chào hỏi Khí Nhi.

“Ân….Khá tốt.” Khí Nhi vốn muốn nói đúng vậy,sau khi nhìn thấy ánh mắt khủng bố của Minh Phong, vội vàng chữa lại. Hắn hiện tại mới cảm thấy bản thân tựa hồ bị lừa. Vốn cho rằng Minh Phong là người tốt, nhưng hắn hiện tại khẳng định, cho dù hắn là người tốt cũng không phải là một cấp trên tốt. Vừa mới ở trong thành vòng vèo nửa ngày, Khí Nhi đã hoàn toàn hiểu rõ thủ đoạn của hắn. Đến cửa hàng chính thức mua đồ thì lưỡi uốn như lò xo ép NPC hạ giá, mua đụng phải người chơi, thì vừa đấm vừa xoa lợi dụng chức quyền ép đến người ta không có dũng khí mà tăng giá, quả thực chính là bá vương. Hỏi hắn sao lại làm như vậy, hắn chỉ trả lời hai chữ: Cao hứng. Thảm hơn nữa chính là hắn, bị Minh Phong đến kêu đi hét,khi bản thân lại cùng người ta cò kè mặc cả, một hồi rồi bảo đồ này không lấy nữa để hắn đi trả lại, một hồi nói còn sót đồ này chưa mua bảo hắn chạy đi mua. Trở về chậm một chút lại còn bị mắng ngốc, cũng không nghĩ lại xem hắn mới lần đầu tiên tới nơi này, lạc đường là bình thường đi. Hơn nữa, cửa hàng ở đây kiểu dáng đều giống nhau, phân biệt không được cũng là đáng tha thứ a. Có điều những lời này Khí Nhi chỉ dám ở trong lòng nói một chút, không có dũng khí mà oán giận, nếu không sẽ không biết làm sao mà chết.

“Được rồi, mọi người đã đến đông đủ rồi thì chúng ta đi thôi.” Ma Tây đúng lúc mở miệng, khiến cho Khí Nhi thở dài một hơi. Chăm chú đi theo người ở trước, chỉ sợ lại lạc đường.  Liền thấy nhưng người khác bảy rẽ tám quẹo đi tới trước cửa cổng nơi rất nhiều khô lâu làm đồ trang sức, Nhã Lạc Khắc đi trước tiên hướng một khô lâu không có xương sọ ở bên cạnh cửa ném vào 10 kim tệ, cửa cổng liền mở, Nhã Lạc Khắc đi vào xong cửa liền lập tức đóng lại. Ngu Ngốc Ái Nhĩ phía sau, Ma Tây cũng làm theo như vậy tiến vào trong cánh cổng. Đến phiên Minh Phong, hắn ném kim tệ vào trong xong liền đem Khí Nhi đẩy vào trong, cho hắn ở bên trong chờ, sau đó chính mình mới đi vào. Trước khi vào cửa, làm bộ không nghe thấy Hình Thiên phía sau nói “Ngươi đối với hắn rất tốt đi.”

Khi Nhi đi vào trong cửa, phát hiện tối vô cùng, may mà rất nhanh Minh Phong đã đi vào.

“Nhã Lạc Khắc bọn họ hẳn là đã ở trong Cốt Long bên kia chờ chúng ta rồi.”

“Cốt Long?” Khí Nhi còn chưa phản ứng lại, đã bị Minh Phong kéo đi tới phía trước, mới đi 2, 3 bước liền cảm thấy bước chân giẫm lên khoảng không, còn chưa kịp thét chói tai thì phát hiện mình đã vững vàng ngồi ở trên một con rồng. Khí Nhi cuối cùng cũng rõ Cốt Long là cái gì rồi. Con rồng kia ngoại trừ bộ xương ra liền không có cái gì khác, hắn hiện tại đang an vị ở trong bụng rồng…

“Phương tiện giao thông của từng đảo đều như thế này sao?” Ngoại trừ lúc vừa mới bắt đầu có chút kinh ngạc và sợ sệt, Khí Nhi hiện tại đã bình tĩnh rồi.

“Không phải, phương tiện giao thông mỗi đảo đều không giống nhau.” Trả lời hắn chính là Hình Thiên: “Chờ người làm hết nhiệm vụ có thể đi. Mặc dù có hơi đắt một chút, nhưng tốc độ rất nhanh, hơn nữa ngươi không cảm thấy loại phương tiện này rất thú vị sao? Cho nên người mới nhiều như vậy.”

“Đi rất vui.” Khí Nhi cười cười.

“Ngồi vững, lập tức sẽ bay.” Một câu của Minh Phong truyền đến, Khí Nhi tức khắc nắm chắc tay nắm phía trước, giây  tiếp theo, con rồng liền ở trong một mảnh bóng tối bay lên, tốc độ nhanh đến Khí Nhi đều không có cách nào kiểm tra, chỉ cảm thấy từng cơn gió âm u lạnh lẽo thổi qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play