Tù nhân vũ trụ số PMF-9530-S0077:

Tính danh: Aiya

Tinh tịch: Sao Serverse

Phân loại: Tội mưu sát

Giới tính: Giống cái

Tuổi: Mọc sừng giai đoạn đầu.

Mức hình phạt cân nhắc: Tử hình

Chống án: Không

Tôi tên là Aiya, cái tên này không có ý nghĩa gì cả, chị của tôi cũng đã từng dùng nó.

Tôi từng có rất nhiều anh chị em, hiện tại đều chết gần hết. Nhưng cũng chẳng sao, vì sẽ mau chóng có những đứa trẻ mới được sinh ra đời.

Nghe nói người Serverse có khả năng sinh tồn rất cao để cân bằng với tỉ lệ tử vong cao.

Ai biết cái câu khó đọc này có ý nghĩa chó má gì, dù sao mẹ tôi quả thật cũng rất mắn đẻ.

Lúc tôi còn nhỏ có hai chuyện thường làm nhất, một là mang theo em trai em gái đi đến bên ngoài màng phòng hộ để xem đấu miễn phí, hai là đến đấu trường nhận thi thể của anh chị.

Trong nhà luôn có rất nhiều tàu há mồm chờ ăn, nếu muốn tiếp tục sống thì phải kiếm chút tiền.

Đạo lý này tôi đã hiểu được từ lúc còn rất nhỏ.

Con đường để kiếm tiền trên tinh cầu này cũng không nhiều, nhân viên công tác ở quán bar, khách sạn và đấu trường chỉ tuyển nhân tài có khả năng. Kĩ nữ lại đòi hỏi kỹ thuật giao tiếp, hơn nữa nếu chỉ so sánh tuổi thọ kỳ thật còn dễ chết hơn, tiền kiếm được cũng không nhiều như đấu sĩ, chỉ thỉnh thoảng tôi mới làm.

Cha tôi là một đấu sĩ khá lợi hại. Lợi hại cũng không có nghĩa là ông rất mạnh, mà ông luôn có thể tìm được cơ hội sống sót, cho nên thường xuyên có thể toàn thân trở ra sau trận đấu. Trên Serverse này một trận đấu chỉ có hai loại kết quả: Một loại là mang theo rất nhiều tiền còn sống về nhà, một loại khác là mang theo rất ít tiền bị nâng xác ra. Cho nên mặc kệ quá trình như thế nào, thủ đoạn như thế nào, cha có thể toàn thân trở ra cũng đã là lợi hại lắm rồi.

Tất cả mọi người trong nhà rất sùng bái ông. Nhưng cha lại thích con trai hơn vì bọn họ chiến đấu giỏi hơn.

Cũng may nhờ tôi có tính cách giống cha, cho nên cũng xem như là một đứa con gái được thương yêu. Bằng chứng là cha cũng dạy tôi một chút phương pháp chiến đấu.

Tôi liều mạng luyện tập.

Lần đầu tiên chiến thắng cha đã sờ sờ đầu tôi.

Anh Brad lại đánh tôi một trận, bởi vì tư cách cùng cha vào đấu trường của anh ta đã bị tôi cướp đi.

Trong gia đình này chỉ có người chiến thắng mang thức ăn trở về, mới được tôn trọng và được ưu tiên hưởng quyền lợi sử dụng áo cơm, anh ta có hận cũng tôi là bình thường .

Tôi ra sức phản kháng, đánh gãy một chân của Brad, sau đó sảng khoái cười nhạo anh ta.

Sau đó anh Brad vì gãy chân động tác chậm chạp mà chết trên trường đấu. Từ đó về sau không còn ai dám lén lút tìm tôi gây chuyện nữa.

Gần đây cha tôi vẫn may mắn lắm, tham gia đấu đội luôn giành thắng lợi.

Bởi vì trong thành mới tới một đấu sĩ che mặt lợi hại, gia nhập đội Thebes, bách chiến bách thắng, đánh đấm lại đẹp mắt, cho nên đấu đội dạo này rất được hoan nghênh. Nhờ vậy thù lao tham chiến của cha cũng cao hơn. Có khi đấu xong được rất nhiều tiền, một người cầm đi không an toàn, cha tôi sẽ mang theo tôi, chờ trận đấu xong liền đi về cùng.

Ngày hôm qua tôi lại chiến thắng, cha tôi rất vui mừng mới tặng tôi một con dao găm.

Cha nói con dao găm này rất quý, còn đáng giá hơn cả tôi.

Tôi cẩn thận giấu nó vào trong giày, khi không có ai mới lấy ra sờ sờ.

Bởi vì con dao kia quá quý giá nên hôm nay cha không để tôi chờ ông ở cửa đấu trường mà cẩn thận gửi tôi như “vật phẩm quý”.

Cầm một cái thẻ ghi chữ B đi vào đại sảnh trơn bóng sáng ngời, đôi mắt của tôi hết nhìn đông tới nhìn tây, đây là lần đầu tiên tôi được đến nơi xa hoa như vậy. Bỗng nhiên tôi cảm thấy đôi giày dính đất đỏ của mình dẫm trên sàn nhà không một hạt bụi rất không thích hợp……

Xếp hàng phía trước tôi là một cô gái da trắng hình người bị một người đàn ông cao lớn yêu chiều ôm vào lòng, người đàn ông kia giơ tay nhấc chân đều rất nhanh nhẹn, nhìn qua có vẻ mạnh hơn cha nhiều lắm. Cũng rất là yêu chiều cô gái kia. Tôi nhìn thấy cô ấy cầm tấm thẻ ghi chữ S, đó là hình thức ký gởi có cấp bậc an toàn cao nhất, đến khi thắng đi ra phải trả rất nhiều tiền. Lãng phí tiền bạc vào mấy chuyện này, tôi nghĩ người đàn ông anh tuấn thoạt nhìn rất mạnh kia đại khái cũng không thông minh cho lắm.

Hừ, hai kẻ ngốc chưa bao giờ chịu khổ, nhìn quần áo đã biết là người có tiền. Tới nơi này xem náo nhiệt sao? Mang tinh thần dạo chơi mà đến giành bát cơm với những kẻ liều mạng như chúng tôi sao? Các ngươi sẽ chết rất khó coi!

Người đàn ông ngu ngốc kia dường như không nỡ để cô gái nhỏ tự đi đường, ôm cô ta đến ghế ngồi. Hai tay vòng lên ghế dựa, nhẹ giọng dặn cô ả những việc cần chú ý……

Cưng chiều đến mức này thì thật là ghê tởm.

Tôi khinh thường hừ lạnh, cúi đầu sờ sờ dao găm trong giày.

Cha đứng gần liếc mắt nhìn tôi một cái, cười cười tỏ vẻ thân thiện với người đàn ông,“Con gái anh đó hả?”

Đây là một trong những chiến lược của cha. Trước khi đấu sẽ làm thân để mượn sức những thành viên có vẻ mạnh trong đội, trên chiến trường mới dễ tranh thủ được nhiều cơ hội sinh tồn, đồng thời cũng khiến đối phương lơ là không chú ý.

Nhưng mà sau khi nghe xong câu hỏi này, ánh mắt người đàn ông kia lại tỏa ra sát khí làm cho người ta sợ hãi! Tôi theo bản năng lui về phía sau mấy bước, trái tim khẩn trương đập bình bịch…… người này, tuyệt đối không đơn giản!

Cũng may anh ta nhanh chóng bị cô gái nhỏ mềm nhũn kia túm lại, thân ái ôm ấp trong chốc lát, sát khí liền hoàn toàn tiêu biến, thoải mái lên sàn đấu.

Hóa ra hai người bọn họ là vợ chồng. Nhưng dù như thế, những hành động vô cùng thân thiết kia cũng làm tôi cảm thấy rất ngạc nhiên.

Cha và mẹ luôn trực tiếp lên giường, tuy là vợ chồng, cũng chưa bao giờ làm mấy hành vi ngọt ngào ớn lạnh này.

Nếu hai người này không tính giao phối, vì sao còn ôm hôn nhau?

Đúng là hai sinh vật kỳ lạ khó hiểu.

Nhưng mà…… làm như vậy hình như rất thoải mái……

Tôi khinh thường bọn họ nhưng cũng không tự chủ được lén nhìn họ thêm một lát.

Trước khi lên sàn đấu cha không nói gì với tôi như mọi hôm.

Nhưng tôi vẫn chủ động đưa ông đến tận cửa, nhìn theo bóng ông biến mất ở cửa vào đấu trường, cầu nguyện cho ông thắng lợi như mọi lần! Đói bụng mấy ngày rồi, buổi tối hôm nay tôi rất muốn ăn thịt.

Suy nghĩ này có vẻ quá tham lam, tôi còn chưa nghĩ xong đã bị bóng đêm ụp tới cắt đứt.

Lúc tôi tỉnh lại cái gáy đau đớn vô cùng, xem ra đã bị người ra đánh lén.

Nghe người trông coi nói chuyện mới biết được, ông chủ đấu trường cảm thấy đội của cha chắc chắn sẽ thua cho nên đã trực tiếp xử lý những “vật phẩm” ký gửi như chúng tôi.

Thì ra đối thủ của cha là quân đoàn Thebes kia, xem ra thật sự sẽ dữ nhiều lành ít.

Mà tôi sắp đánh nhau với rồng sao? A…… Đúng là không để cho người ta một con đường sống mà.

Thôi, việc đã đến nước này rồi thì có oán giận cũng vô dụng, còn không bằng dốc sức một phen.

Dù sao đêm nay cũng phải có người mang đồ ăn về nhà.

Trong nháy mắt tôi bỗng nhiên nhớ tới cô gái nhỏ mảnh mai kia, cô ta hẳn là không cần quan tâm đến đồ ăn? Cái loại người sống an nhàn sung sướng như thế gặp phải tình huống này không biết có kêu gào ầm ĩ không?

Một lát sau cô ta bị ném vào đây. Sự thật quả nhiên giống như dự đoán của tôi, cô ta không ngừng hô cứu mạng cứu mạng cứu mạng……

Thật đáng ghét, tôi sớm đã muốn cho cô ta một cái tát, tát xong rồi thật thoải mái!

“Cứu mạng cái rắm! Mỗi đấu trường đều được cách ly độc lập! Người bên ngoài căn bản không nghe thấy tiếng cô!!”

Tôi không bao giờ kêu cha ơi cứu mạng đâu.

“Còn hơi sức cầu xin người khác không bằng ngẫm lại xem làm sao xử lý con bò sát xấu xí bên ngoài kìa!”

Đúng, đây mới là chuyện tôi phải làm lúc này, tôi phải bình tĩnh, phải bình tĩnh!

“Cô, cô rất mạnh sao??”

Mạnh hay không mạnh thì liên quan gì chứ? Rất yếu là có thể không cần chiến đấu sao? Tinh cầu này không có dạy tôi như vậy.

“Nhưng, nhưng nếu cô chết thì sao?”

Ngay cả giác ngộ về cái chết cũng không có thì làm sao sống sót?

Nhưng muốn sống sót thật sự quá khó khăn.

Vì sao con rồng còn chưa ngã xuống? Tôi chạy trốn mệt mỏi quá rồi, cái chân đứt đau quá. Cuộc chiến này giống như không bao giờ kết thúc, không chỉ là hôm nay, không chỉ là hiện tại……

Vì sao cô gái kia có thể được người ta ôm vào trong lòng như vật báu, mà tôi thì phải liều mạng lăn lộn trong đất cát?

Nếu tôi chết ở đây, có còn lại thi thể để người ta bưng ra không?

Người nhà đến nhận thi thể của tôi, sẽ khóc vì tôi sao?

Không, tôi chưa từng khóc khi các anh chị chết, em trai em gái của tôi đại khái cũng sẽ đối xử với tôi như vậy.

Trong tiếng gầm gừ, bên tai lại dường như vang lên một tiếng “Cố lên” nho nhỏ.

Tôi quay đầu, nhìn thấy gương mặt của cô gái nhỏ nhắn kia, trong ánh mắt của cô có thần sắc lo lắng và cổ vũ. Thần sắc như vậy thật xa lạ, tôi nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào…..

Không nghĩ tới cô ấy lại chạy vào cứu tôi, không nghĩ tới cô ta còn muốn phối hợp với tôi để giết rồng, và càng không nghĩ tới, cô ta thật sự chiến thắng.

Toàn bộ đấu trường như nổ vang, tiếng vỗ tay, tiếng cười nói, hô hào kích động của đám người vang lên ngớt……

Lúc tôi chiến thắng bọn họ cũng kêu như vậy, đương nhiên, nếu tôi chết bọn họ sẽ càng hưng phấn hơn.

Thế giới ghê tởm này không có ai để ý đến bạn. Có thể vơ vét được chừng nào thì vơ vét chừng ấy mới là cách sống thực tế nhất.

Vết thương của tôi rất đau, hẳn là có một khoảng thời gian rất dài không thể làm việc. Mà cha tôi thì có lẽ đã chết mất rồi.

Sau này tôi cần một khoản tiền để nuôi sống gia đình này, tiền thưởng của trận đấu này cũng là một món lời béo bở.

Người sống sót cuối cùng mới là người thắng, đạo lý này từ nhỏ tôi đã thuộc nằm lòng.

Dù giết chết kẻ địch hay là đồng bọn, tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy ân hận hay áy náy gì.

Khi lưỡi đao đâm vào, mắt cô ta mở rất lớn, biểu tình không thể tin nổi.

Ngạc nhiên lắm sao? Mày quả nhiên là con nhóc sống trong an nhàn sung sướng, không hiểu sự tàn khốc của thế giới này. Cho nên mau mau đi chết đi.

Cánh tay giơ lên đau nhói! Nhưng lại không hạ xuống được……

Tôi kinh ngạc ngơ ngác quay đầu, khi mắt vừa liếc thấy cánh tay bị chặt đứt, cả người liền bị hất văng ra ngoài!

Khi tôi giãy dụa cố gắng đứng lên toàn bộ đấu trường đã hỗn loạn không thể tưởng tượng nổi!

Mọi người thét chói tai chạy trốn, màng phòng hộ được xưng tụng là không thể phá vỡ bị ngọn lửa đốt ra một cái lỗ cực lớn! Một con dã thú khổng lồ vọt vào nhanh chóng giết chết con rồng! Người đàn ông có ánh mắt dọa người kia ngồi xổm trên mặt đất ôm chặt lấy cô gái nhỏ, cũng không thèm liếc mắt ngó tôi lấy một cái, chỉ lo hối hả sơ cứu cho cô ta…… Đi theo anh ta là một người đàn ông che mặt đứng trong vũng máu, dường như anh ta rất kích động, cả người đều tản mát ra khí thế làm cho người ta sợ hãi. Khiến con thú đi theo bọn họ cũng bày ra tư thế phòng bị công kích với anh ta! Hai người đàn ông dường như đã xảy ra tranh chấp kịch liệt, nhưng tôi đã mất quá nhiều máu, thật sự không thể chống đỡ được nữa……

Thân thể dần dần lạnh như băng, tôi nghĩ chắc tôi phải chết ở đây rồi. Thật đáng tiếc, đêm nay sẽ không có ai mang thức ăn về nhà.

Lúc tôi tỉnh lại, tôi đang nằm trên giường bệnh.

Toàn thân đau đớn không thể động đậy, chỉ có thần chí thanh tỉnh.

Vì sao tôi còn vẫn còn sống?

Người đàn ông áo đen lẳng lặng ngồi cạnh lập tức trả lời thắc mắc của tôi.

Anh ta lạnh lùng nói:“Tôi có vấn đề muốn hỏi cô”.

Tôi hỏi:“Ngài sẽ trả bao nhiêu tiền?”

Cuộc đối thoại tiến hành rất thuận lợi.

Cuối cùng lúc rời đi anh ta lại đằng đằng sát khí nói:“Cô không phải là cư dân của Sange hoặc là dân cư ở thuộc địa, dựa theo quy định tôi không có quyền lực giết cô. Nhưng cô cũng không sống nổi đâu”.

Kỳ thật tôi không để ý tới chuyện này, giá anh ta đưa ra thật làm cho người ta vừa lòng, tôi sống hay chết cũng chẳng còn nghĩa lý gì.

Toà án quyết định tôi phạm tội mưu sát, phán xử tử hình.

Kỳ thật mặc kệ là toà án hay là tội mưu sát gì đó, trên tinh cầu này đều là một trò hề.

Dù sao kết quả vẫn là anh ta muốn tôi phải chết, trình tự cụ thể thế nào cũng không cần so đo nhiều như vậy .

Trước khi hành hình tôi chỉ yêu cầu cha đưa con dao găm cho tôi mang theo, nghe nói địa ngục cũng là một nơi khó sống.

– Cô gái Severse.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play