Lúc Sweeney tới lấy hàng lần thứ hai, đưa cho Cao Đại Bàn hai con thú nhỏ làm quà.
Loại thú nhỏ này, là loại thú mặt chuột có cánh, sẽ tự động ra ngoài hút máu sau đó trở về phun vào trong cái chai, nói trắng ra, chính là Dơi Hút
Máu = =.
Lũ dơi nhìn thấy ‘đồ ăn” Cao Đại Bàn chạy tới mở cửa thì rất vui mừng, ở trong lồng mà hai mắt đỏ lên lao thẳng tới! Liều mạng
nhe mấy cái nanh dài hút máu về hướng Đại Bàn đến đụng phải song chắn……
Cao Đại Bàn mãnh liệt lùi ra phía sau một bước, thiếu chút nữa ngã ngồi
dưới đất! May mà được Sweeney nhanh tay lẹ mắt kéo lại.
Bạn học
Sweeney mỉm cười giảng giải, nói loại thú cưng này ít chiếm chỗ, ăn ít,
hơn nữa lông mao mềm như nhung, rất được con gái yêu thích, hiện tại rất phổ biến. Anh chàng vừa thấy chúng nó ở chợ liền cảm thấy Cao Đại Bàn
tuyệt đối sẽ thích, liền mua ngay.
Không giống với những loại động thực vật khác sinh trưởng dựa vào ánh mặt
trời, người cá giống Huyết Tộc hơn, ưa tối, thích ẩm. Tầng ngầm dưới
đất ẩm ướt suốt ngày không thấy ánh mặt trời lại là nơi có điều kiện tốt nhất để nuôi dưỡng chúng.
Người cá ăn thịt, Cao Đại Bàn cũng ăn
thịt, cho nên việc cung ứng thức ăn chưa từng gặp trở ngại gì. Hơn nữa
thành Wish ở ngay bờ biển, thay nước hàng ngày cũng rất dễ dàng. Cuộc
sống của bạn người cá trôi qua cũng không tệ, bộ dạng mượt mà rắn chắc
lượng máu dư thừa!
Tuy rằng kỳ thật người thường xuyên cho cá ăn cơm là Cao Đại Bàn, nhưng rõ ràng người cá thích Abel hơn.
Lúc Cao Đại Bàn ở ngoài bồn thủy tinh, tiểu thư người cá chẳng thèm bỏ màu
sắc tự vệ, quay lưng về phía cô, ở trong góc chải tóc. Chờ Cao Đại Bàn
đi rồi, mới chầm chậm bơi tới bên cạnh đồ ăn soi mói rồi mới ăn.
Nếu Abel ngẫu nhiên xuất hiện ở tầng hầm, cho dù không phải đến thăm nó,
tiểu thư người cá cũng sẽ chủ động bơi tới thành bể, toàn thân sáng rực
lấp lánh diễm lệ! Ngộ nhỡ Abel tiến gần thêm vài bước, thì nó tuyệt đối
sẽ cầm lòng không đặng múa một bài trong nước để nịnh hót lấy lòng……
Đồng chí Cao Đại Bàn bị khinh bỉ, cảm thấy nhân tố quyết định của việc phân biệt đối xử này, đại khái do gương mặt……
Thử hạ lồng sắt xuống vài lần, Cao Đại Bàn rốt cuộc cũng không dám thả mấy
thứ nguy hiểm như vậy ra. Đành phải gọi Abel đến giúp đỡ.
Abel
nghe Cao Đại Bàn kể kiếm đâu ra mấy thứ này, một tay nâng lồng sắt lên
nhìn bằng đôi mắt lạnh nhạt. Hai con dơi hút máu kia mới vừa rồi còn vỗ
cánh điên cuồng lại lập tức thu cờ ngừng trống, dùng cánh bao lấy thân
thể co rúm lại thành một cục trong xó……
“Đây là thứ mà thằng quỷ
nhỏ tên Sweeney kia đưa cho em?” Đồng chí Abel không dịu dàng chút nào
một tay quơ quơ lồng sắt, bên trong phát ra tiếng“chít chít” mỏng manh
của mấy con chuột xui xẻo……
“Ừ, anh ta nói cảm thấy tôi sẽ thích thứ này”. Cao Đại Bàn cúi đầu,“Nghe nói thứ đồ chơi này hiện đang rất thịnh hành”.
Abel không đồng ý, hừ lạnh,“Thứ này là đồ chơi của mấy đứa bé con, đã lạc hậu bao nhiêu năm rồi…..”.
Cao Đại Bàn nghi hoặc:“ Làm sao anh biết?”
Abel tạm dừng một chút, không hề hoang mang nói:“Quảng cáo trên Tivi chiếu đầy ra, em không biết à?”
Cao Đại Bàn quả thật không biết, gần đây cô luôn cố gắng học theo những bản ghi chép hóa học mà Old để lại vì muốn nắm chút bản lĩnh trong tay sau
này cũng bảo đảm hơn. Không thì bận làm việc nhà hoặc là dạy Abel, căn
bản không có thời gian xem tivi.
Cúi đầu nhìn nhìn áo lót mỏng
mùa hè trên người Cao Đại Bàn, cùng cần cổ và xương quai xanh non mịn lộ ra bên ngoài cổ áo, mắt Abel cụp xuống, hạ giọng nói:“Có người ngoài
đến em nên ăn mặc chỉnh trang một chút”.
Cao Đại Bàn bất mãn kéo
kéo tay áo,“ Nhưng hiện tại là lúc nóng nhất mùa mưa, tôi mặc áo dài tay đã kỳ quái lắm rồi, quần áo chỉnh trang đều là cổ cao, siêu nóng! Với
lại Sweeney cũng không phải người ngoài, về sau đại khái cũng thường
xuyên tiếp xúc, câu nệ quá thì không lễ phép cho lắm”.
Abel xoay người để lồng sắt lên trên bàn, lạnh nhạt nói:“Nếu là quà của người quen, tự em xử lý đi”.
Cao Đại Bàn tròn mắt ngơ ngác nhìn đối phương phất tay áo rời đi, không biết mình đã làm gì đắc tội thiếu gia này.
Đành phải tự mình thật cẩn thận mở song cửa, nhắm ngay bể thủy tinh mà đổ……
Nào ngờ mấy con dơi kia hóa ra không sợ nước, ngã vào trong nước chỉ cần vỗ cánh hai cái thế là lại trực tiếp bay ra! Ở trên không trung lắc
mình cho văng hết nước trên lớp lông thô, khóe miệng liền nhếch lên nhe
răng lao thẳng về hướng Cao Đại Bàn!
Cao Đại Bàn nhìn thấy đồng tử màu đỏ của đối phương, sợ tới mức hét lên một tiếng chạy trối chết!
Abel mới vừa đi tới cửa, nghe được tiếng kêu đầy sợ hãi của cô, quay người
lại, một bóng hình bé nhỏ thơm tho ấm áp liền nhào vào lòng! Mang theo
tiếng nức nở hoảng sợ ôm anh ta thật chặt giống như muốn trốn vào trong
quần áo……
Cao Đại Bàn chỉ cảm thấy những chỗ trên làn da bị đám
dơi ghê tởm kia cọ qua lông tơ dựng đứng hết lên! Hai con dơi kia cũng
không định buông tha, vỗ cánh phành phạch không ngừng từ trên dưới trái
phải nhào tới! Cô sợ tới mức muốn tìm cái gì đó che chắn, nhắm mắt lại
tóm lấy Abel rồi ráng sức chui vào lòng anh ta……
Abel hiếm khi
được chủ động ôm ấp liền sửng sốt, rồi từ từ nở nụ cười…… Một tay ôm
người đang lao vào trong lòng, một tay tao nhã giơ lên để cho hai con
dơi cuồng bạo kia dịu ngoan đậu ở trên tay, móng vuốt nhỏ bấu lấy ngón
tay mình ngồi chồm hổm đợi lệnh.
Cao Đại Bàn trong lòng giống như đà điểu vẫn liều mạng bảo vệ rất cả những vùng da thịt lộ ra, đầu cũng
không dám ngẩng lên ở trong áo Abel kêu la thê thảm:“Chúng nó bay đi rồi à?! Bay đi chưa?! Còn chưa bay đi sao?!”
Người đàn ông tóc vàng
nín cười vẫy tay ném lũ dơi đi, khiến chúng nó càng tạo ra nhiều tiếng
phành phạch, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy Cao Đại Bàn đang co thành một cục
trong lòng, hôn lên những sợi tóc sau cổ cô, nhẹ giọng lừa gạt:“Chưa
đâu, chúng nó vẫn còn…..”.
Cao Đại Bàn không biết thứ gì vừa đụng vào cổ mình, toàn thân lập tức nổi da gà! Quả thật giống như bị con
gián đụng vào nhịn không được run rẩy! Siết chặt áo Abel cắn răng nức
nở:“Tránh ra tránh ra! Ghét dơi hút máu lắm! Tôi ghét nhất là mấy thứ
hút máu! Đừng đụng vào tôi! Ghê tởm quá!”
Cả cánh tay đang ôm cô
nháy mắt trở nên lạnh như băng, giống như vòng ôm một giây trước còn dịu dàng chân thành đột nhiên biến thành vách tường cứng như đá!
Ngay cả Cao Đại Bàn cũng cảm thấy đối phương không được bình thường, ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt Abel.
Abel buông tay ra, không nhìn cô, đứng dậy đi đến giữa tầng hầm, dang tay
nhanh như chớp bắt lấy hai con dơi đang bay loạn giữa không trung! Sau
đó nắm chặt chúng nó đi đến trước mặt Cao Đại Bàn, ngồi xổm xuống, cho
cô xem hai sinh vật nhỏ đang kêu chít chít thê thảm trong tay ……
“Em cảm thấy chúng nó rất ghê tởm…… Tôi cũng là sinh vật hút máu, em có cảm thấy tôi ghê tởm không?”
Cao Đại Bàn ngơ ngác nhìn vào mắt Abel, trong cặp mắt dài nhỏ kia là thần
sắc lạnh như băng chưa bao giờ biểu lộ trước mặt cô. Giống như những
tảng băng trôi trên dòng sông lạnh buốt, từng gợn sóng tổn thương phẫn
nộ và thất vọng, đâm vào da thịt khiến cho tay chân buốt giá…… Cô lập
tức hiểu rằng mình vừa mới nói quá lời.
Đó là phương thức sinh tồn trời sinh của chủng tộc bọn họ, có gì sai? Dựa vào đâu mà lại bị mắng?
Nhưng đối mặt ánh mắt đối phương, dù làm thế nào cũng không xin lỗi được, lời nói chực chờ đến bên miệng lại bị đóng băng nuốt trở vào.
Abel thấy sắc mặt cô trắng bệch, bỗng nhiên cười khẽ,“Em chán ghét chúng nó, vậy hãy để chúng nó biến mất đi”.
Lời còn chưa dứt, hai con dơi bị anh ta nắm chặt chít chít kêu loạn lên,
ngón tay tái nhợt dùng sức siết chặt lại! Tiếng kêu chói tai kia bỗng im bặt……
Cao Đại Bàn theo bản năng nhắm mắt lại, tiếng thân thể bị
bóp mạnh lướt qua màng tai, da thịt cảm thấy chất lỏng lạnh lẽo bắn tung tóe dính lên mặt, sau đó có tiếng tí tách rơi xuống mặt đất trong tầng
hầm…… Cô nhịn không được run lẩy bẩy.
Abel cúi đầu nhìn cô, đứng
lên, mặt không chút thay đổi bước đến bên cạnh bể thủy tinh, quăng hài
cốt trong tay vào cho người cá.
Người cá bé bỏng mềm mại đáng yêu lội tới, nhận lấy đồ ăn, không dám khiêu vũ, chỉ kính cẩn lui về trong
góc dưới sắc mặt lạnh như băng của anh ta.
“Nếu em chán ghét tôi…..”. Abel đưa lưng về phía Cao Đại Bàn thấp giọng thì thào,“Tôi cũng sẽ lập tức biến mất”.
Cao Đại Bàn bỗng nhiên xúc động rơi lệ…… Theo bản năng hô lên “Đừng!”.
Abel xoay người, chậm rãi đi đến bên cạnh cô, ngồi xổm xuống nhẹ giọng hỏi:“Đừng cái gì?”
Cao Đại Bàn nâng tay túm lấy góc áo của anh ta, nghẹn ngào:“Không biết…… Dù sao cũng đừng…..”.
Anh ta nhất thời buồn bực. Vươn tay muốn sờ sờ cô, lại vừa cứng rắn nhịn
xuống thu tay về, tiếp tục bày ra khẩu khí lạnh nhạt:“ Không phải em đã
nói, chờ tôi hiểu chuyện, sẽ đuổi tôi đi sao?”
Cao Đại Bàn sững lại, cô thật sự nghĩ như vậy.
Nhưng mà cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ đến nếu thật sự đuổi Abel đi rồi sẽ phải làm thế nào.
Không có ai ở bên, sống cô độc cả đời, sẽ ra sao.
Một tay Cao Đại Bàn nắm chặt quần áo Abel, lại buông lỏng ra, lại túm chặt……
Cuối cùng cô thấp giọng nói:“Thành thật xin lỗi…..”.
Cuối cùng lại buông tay ra.
Nhìn bóng cô một mình chùi nước mắt biến mất ở đầu cầu thang thông xuống
tầng hầm, người đàn ông bị bỏ lại vẫn duy trì tư thế lúc nãy, thất bại
cúi đầu, mặc cho mái tóc vàng yên lặng trượt xuống đầu vai…… Thật lâu
sau, đột nhiên nắm tay lại hung hăng đấm xuống đất!
…………………………
Bầu không khí giữa hai người bỗng nhiên cứng ngắc, hơn nữa vẫn cứng ngắc đến khi Sweeney tới thu hàng lần thứ ba.
Lần này, anh ta mang đến cho Cao Đại Bàn hai tấm vé xem phim.
Trên trán Cao Đại Bàn muốn nhảy ra mấy đường hắc tuyến, chẳng lẽ anh chàng
này đang theo đuổi cô? Chẳng lẽ anh ta là gay? Đối với Huyết tộc ăn cả
nam lẫn nữ thì cũng bình thường…… Chí khí ơi, rất nhiều năm rồi chị chưa gặp lại em.
Sweeney nói:“Với độ tuổi của cậu khẳng định còn đang đi học phải không? Ở trung tâm nào? Ừm…… quanh thành Wish hẳn là chỉ có hai trung tâm dạy học, trường Study* và Loen, cậu học ở trường nào?
Không giấu gì cậu tôi đang học ở Study, nói không chừng chúng ta là bạn
học đấy ~”
(*Phiên âm tiếng Anh của Tư Đạt Đế và Lặc Ân.)
Đầu Cao Đại Bàn đau kịch liệt. Giáo dục cơ sở của Lam Huyết tộc áp dụng cho toàn dân, nói mình khôngđi học chắc chắn rất kỳ quái, nếu nói là mình
tự đọc sách quanh khu này, anh ta hỏi nữa cũng sẽ giấu đầu lòi đuôi.
Đành phải nói đại:“Tôi, tôi đang học tại một thành thị khá xa…..”.
Cũng may đối phương không hỏi tiếp, mà chỉ mượn đề tài chuyển sang một hướng khác. “Kỳ thật hôm nay trường Study có kỷ niệm ngày thành lập trường,
sẽ chiếu phim 4D mới nhất, tôi là uỷ viên chấp hành, cho nên có thể lấy
thêm vé. Cô có muốn cùng đi không?”
Cao Đại Bàn rất kinh ngạc:“Vì sao lại mời tôi?”
Sweeney tươi cười hiền lành:“Cô ở đây một mình, không thấy cô đơn sao?”
“Không cô đơn”.
Hai người đồng thời sửng sốt.
Cao Đại Bàn liên tục xua tay,“ Câu nói vừa rồi không phải tôi nói “.
Sweeney đứng đối diện sắc mặt lập tức thay đổi, kinh ngạc ngửa đầu nhìn chằm
chằm người đàn ông xa lạ đang từ trên lầu đi xuống, trơ mắt nhìn đối
phương ngạo mạn vươn tay cướp hai tấm vé trên tay mình, sau đó quăng lại một câu:“Cám ơn. Cậu có thể đi khỏi đây”.
Sweeney muốn nổi giận
nhưng lại bị khí thế của đối phương ép tới nói không nên lời! Theo bản
năng từng bước từng bước lui về phía sau rời khỏi bóng người đàn ông
kia, hít một hơi thật sâu, vừa định nói chuyện, đã bị một luồng sức mạnh cực lớn ném ra khỏi cửa!
“Cho cậu một lời khuyên, lần sau lúc tán gái, nhớ là chỉ mang một vé thôi”.
Giọng nói âm trầm lạnh như băng từ trên đỉnh đầu truyền đến, người kia quăng
áo choàng xuống ngón tay đeo găng để lên ngực anh ta dùng sức đẩy nhẹ,
anh ta liền ngã lăn ra, xương ngực đau nhói ngồi bệt trên mặt đất……
Cánh cửa lớn tuyệt tình đóng lại trước mặt, trước lúc khép cửa trong ánh mắt người đàn ông kia còn lóe lên sự cảnh cáo lạnh lùng. Khiến cả người
Sweeney lạnh ngắt!
Sweeney nghỉ ngơi trước cửa nhà Cao Đại Bàn
một lúc, mới vịn tường đứng lên, trong lòng cũng hiểu ra vài phần: Chỉ
dựa vào hai ngón tay đã có thể gây tổn thương cho Huyết tộc cường tráng
đến mức này,đó không phải người cậu ta nên chọc vào. Chút tình cảm thầm thương trộm nhớ giấu giếm lúc trước xem ra cũng chẳng còn hy vọng. Vì
thế đương nhiên cũng không quan tâm đến việc vé xem phim bị cướp đi ,
chỉ xoa ngực cúi đầu ui da hai tiếng từ từ bỏ đi. . . . ..
Bên kia cánh cửa, Cao Đại Bàn nhìn Abel tự tiện chạy đến, chỉ biết thở dài……
Anh ta cắt mái tóc vàng lên ngắn ngủn, đồng tử và màu tóc tất cả đều đổi
thành màu vàng nâu giống cô, mặc một bộ quần áo đứng đắn màu trắng thêu
chỉ vàng, giống như vương tử tựa vào cửa, đôi chân dài bắt chéo, chậm
rãi khoanh tay……
“Vì sao anh lại chạy ra đây?” Cao Đại Bàn đau đầu ôm trán.
Abel cởi cái bao tay bên tay trái ra.
“Nếu như bị người khác nhận ra thì biết làm sao?” Cao Đại Bàn ấn huyệt thái dương.
Abel cởi cái bao tay bên phải.
“Nếu như anh ta để lộ ra ngoài thì biết làm sao bây giờ?” Cao Đại Bàn vuốt mũi.
Abel đứng lên, sửa sang lại áo.
“Anh sẽ đem lại phiền toái cho tôi!” Cao Đại Bàn cầm lấy tóc mình.
Abel đi đến trước mặt cô, hơi hơi cúi đầu, sợi tóc lướt qua qua đôi mắt kiên nghị, hai bên thái dương đầy nam tính, chất giọng có sức quyến rũ kỳ lạ trầm thấp của anh ta truyền tới……
“Chúng ta đi xem phim đi”. Anh ta nói.
Cao Đại Bàn vẫn duy tư thế trì ôm đầu nhìn anh ta nửa ngày, cuối cùng nhớ
chuyện đoạt vé lúc nãy, hai tay đẩy anh ta lên lầu:“Lát nữa ngồi tàu
điện, đừng mặc quần áo trắng, dính bẩn ai giặt?”
Abel vẫn cúi đầu đột nhiên mỉm cười! Tay cầm lấy cánh tay Cao Đại Bàn đang đẩy anh ta, túm cả người cô ôm chặt vào lòng!
Cao Đại Bàn kỳ thật rất may mắn vì bị cái ôm che khuất không nhìn thấy mặt
đối phương, bởi vì nụ cười phóng đãng mê người đang nở rộ trên mặt Abel, làm cho cô suýt nữa không chống đỡ nổi……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT