Nước biển tràn lên bờ cát, bò lên con đường thông từ trấn nhỏ đến nhà ga.
Cao Đại Bàn cởi giày cầm trên tay, để chân trần một mình đi qua con đường nhỏ trải đá cuội lạnh lẽo.
Hiện tại mới bảy giờ chiều, mặt trời vừa xuống núi, tương đương bốn năm giờ
sáng ở Địa Cầu, sáng sớm không có nhiều quỷ ra đường cho lắm, trên sân
ga không một bóng người. Cao Đại Bàn đứng trên nền đất đỏ trước sân ga
dẫm dẫm chân lắc lắc nước, để lại vài dấu chân nhỏ ướt sũng.
Lúc
đứng chờ xe, Cao Đại Bàn kiểm tra hai bình máu người cá màu hồng nhạt
cùng với bốn bình thuốc nhỏ màu sắc khác nhau trong túi giấy. Đây là
hàng hóa chủ yếu cô mang đến thành Trade* giao dịch lần này, không thể
để hư hao gì.
(*Phiên âm tiếng Anh của Thúy Đức thành.)
Rốt cuộc cô đã cứu người đàn ông tóc vàng thiếu chút nữa bị phơi nắng thành tro kia, mà Old cũng chết rồi. Hiện tại một mình cô phải nuôi hai miệng ăn, không có bản lĩnh gì khác, cũng chỉ có thể dựa vào việc bán vài thứ lặt vặt sống tạm, muốn không xuất đầu lộ diện cũng khó.
Vốn định bán người cá lấy tiền, nhưng vì trong nhà có thêm một tên quỷ hút máu,
người cá liền thành món chính của anh ta. Tuy rằng giảm được một khoản
chi tiêu cho ăn uống, nhưng lại chặt đứt con đường tiền tài của Cao Đại
Bàn.
Cũng may, trước khi Old rời đi đã để lại một phong thư tiến
cử Cao Đại Bàn đến một cửa hàng kỳ lạ tại Thành Trade. Đó là một cửa
hành nhỏ hỗn độn giống như một cửa tiệm ma thuật, bên trong bán tất cả,
từ xương động vật hình thù kỳ quái đến các loại thuốc thần bí đủ mọi màu sắc. Con đường nhập hàng của loại cửa hàng này dĩ nhiên cũng rất phong
phú, Old đại khái là một trong những dược sĩ tự do chuyên cung ứng cho
bọn họ.
Có người tiêu thụ đáng tin cậy này, cuối cùng Cao Đại Bàn cũng không cần ra chợ bày quán chào hàng nữa, hàng tháng chỉ cần mang
theo hai bình máu người cá tươi cùng mấy bình xuân dược hoặc là thuốc
đổi màu tới cửa, tiền bạc hai bên thoả thuận ổn thỏa là tốt rồi. Về phần có thấp hơn giá thị trường hay không, có bị đối phương chèn ép hay
không, cũng so đo không được nhiều như vậy.
Cuối cùng Old cũng
không nghiên cứu chế tạo được loại thuốc có thể ức chế mùi máu, trước
khi rời đi chỉ giao cho cô một thành quả tàm tạm– thuốc ức chế tạm thời. Sau khi uống thuốc, trong vòng hai mươi mấy giờ máu của Cao Đại Bàn sẽ
hoàn toàn không có hương vị gì, cho dù đổ máu cũng không sợ.
Mà
sở dĩ nói thứ này là đồ tạm bợ bởi vì tác dụng phụ gây ra cho thân thể
rất lớn, không thể uống quá mười viên. Tệ hơn là, mỗi viên thuốc sẽ có
thời gian phản tác dụng hơn một giờ, hiệu quả lại gấp đôi. Trong lúc
thuốc phản tác dụng, độ nồng và mùi vị trong máu Cao Đại Bàn đều tăng
lên gấp bội, cho dù không đổ máu cũng có thể bị Huyết tộc ngửi được.
Nói cách khác, nếu khi xảy ra nguyệt sự Cao Đại Bàn uống bảy viên, như vậy
tuy rằng thời gian hành kinh an toàn, nhưng một khi tác dụng thuốc qua
rồi, cô lại sẽ có bảy giờ cực kỳ nguy hiểm.
Làm như vậy căn bản không phải giải quyết vấn đề, chỉ tạm thời áp chế vấn đề mà thôi .
Old có tự tôn của nhà khoa học, dĩ nhiên cũng biết xấu hổ không thể cứng
miệng nói mình đã thắng cược. Tuy rằng miệng không nhận thua, nhưng hành động để lại giấy tờ bất động sản và một phong thư cũng coi như đã cam
chịu.
Việc duy nhất nằm ngoài dự kiến của Cao Đại Bàn, đó là Old
không lựa chọn chết ở nhà, mà đi đến cục chuyên quản lý việc tiến hành
bước cuối cùng của sinh mạng do chính phủ đặt tại thành Wish. Đại khái
ông ta được người đàn ông tóc vàng thiếu chút nữa phơi nắng thành tro
kia gợi ý. Biết cô không xem được cảnh này.
Cao Đại Bàn thường
xuyên cảm thấy, sự săn sóc của ông lão kỳ quái này luôn thể hiện ở những phương diện mà người ta không ngờ đến, xuất hiện ở những thời khắc bất
ngờ nhất.
Cao Đại Bàn lập một cái giá chữ thập nho nhỏ trong sân cho Old, mỗi ngày đặt một ít hoa tươi lên đó.
Tuy rằng theo lý luận, Old là Lam Huyết tộc nên sinh mệnh có thể lặp lại, cũng không phải hoàn toàn chết đi.
Nhưng khoảng cách ba bốn trăm năm, đối với con người như Cao Đại Bàn mà nói,
người này xem như đã hoàn toàn biến mất khỏi đời cô.
Huống chi, cho dù có sống lại, Old mới dù sao cũng không giống chính ông ta ở kiếp này.
Trí nhớ được thành lập một lần nữa, học tập tri thức một lần nữa, tiếp xúc
với hoàn cảnh một lần nữa, lựa chọn nghề nghiệp một lần nữa.
Cho
dù có thể nhờ chính phủ lấy lại sản nghiệp đời trước, trên thực tế chỉ
có ba phần mười Lam Huyết tộc sau khi sống lại lựa chọn nghề nghiệp
giống như kiếp trước.
Giống như Old đời trước, nghe nói vốn là
người trồng hoa linh tinh, tích góp được cả một phòng sách và dụng cụ
làm vườn, đều bị Old đời này vứt vứt bán bán, hoàn toàn không ảnh hưởng
đến cuộc đời dược sĩ của Old.
Sự quay vòng sinh mệnh của Lam
Huyết tộc kỳ thật xem như một hình thức sinh sản khác. Đối bọn họ mà
nói, mỗi lần sống lại đều mới tinh. Cho nên đối với Cao Đại Bàn, người
tên Old này, đã hoàn toàn biến mất.
Old qua đời làm cho Cao Đại
Bàn vẫn ngại phiền toái, không muốn chăm sóc người khác lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì lúc trước đã cứu người đàn ông kia về. Bởi vì ít nhất
hiện tại bên cạnh còn có một người ở cùng.
Cô đặt tên cho anh ta là Abel.
“Tôi nghe nói quỷ hút máu đầu tiên là Cain, người bị thượng đế trừng phạt.
Nhưng anh lại ngốc đến nỗi bị người ta mưu sát, thật sự không giống với
Cain giảo hoạt, lại có vẻ giống Abel bị Cain xử lý hơn. Tôi nhớ Abel
hình như cũng tóc vàng mắt xanh, không biết có nhớ lầm hay không, ừm,
mấy cái thánh kinh linh tinh gì đó tôi cũng không rành lắm…… Thôi, mặc
kệ, cứ gọi là Abel đi”.
Người đàn ông tóc vàng hơi mỉm cười,
ngoại trừ lúc nghe được cái tên “Cain” này đôi mắt hơi sáng lên, thì
biểu tình vẫn không có gì thay đổi. Cao Đại Bàn gọi anh ta là Abel, vậy
cứ kêu là Abel đi. Rõ ràng dung mạo lạnh lùng, nhưng khi anh ta ngoan
ngoãn gật đầu, thậm chí có vài phần cảm giác dịu ngoan.
Abel cần
cô vô cùng mãnh liệt và toàn tâm toàn ý ỷ lại vào cô, làm cho Cao Đại
Bàn cơ hồ không có thời gian để cảm thấy cô độc hoặc là thương cảm, bận
bịu luôn tay luôn chân để thích ứng với cuộc sống mới.
Anh ta không nhớ gì cả, cô phải dạy tất cả lại từ đầu.
Anh ta không thích mở miệng nói chuyện cho lắm, Cao Đại Bàn dạy anh ta chữ
cái và từ đơn, anh ta cũng chỉ đọc theo một lần viết một lần, Cao Đại
Bàn buồn bực anh ta không chuyên tâm, quay đầu lại kiểm tra, người ta đã nhớ kỹ toàn bộ……
Chuyện này làm cho Cao Đại Bàn bị đả kích, bởi
vì cô rốt cuộc đã nhận thức sâu sắc rằng, không chỉ có thân thể, tinh
thần ngay cả chỉ số thông minh Huyết tộc cũng vượt trội hơn hẳn người
Địa Cầu.
Sự thật bản thân là sinh vật có trí tuệ thấp hơn, làm
cho Cao Đại Bàn tràn ngập cảm giác tự ti lo sợ của đồng chí gấu trúc. Cô bỗng nhiên ý thức được, kỳ thật cho dù con người không tuyệt chủng,
trên tinh cầu tràn ngập sinh vật bậc cao này, đại khái cũng sẽ lâm
nguy……
Việc duy nhất làm cho Cao Đại Bàn cảm thấy được an ủi, đó
là đối với phương diện học tập để sống tự lập Abel phi thường ngốc. Tuy
rằng loại ngốc này làm cho tâm lý của cô cân bằng, nhưng trong thực tiễn lại càng thêm vất vả.
Bởi vì những việc nhỏ mỗi ngày đều phải
làm như mặc quần áo cởi quần áo chải đầu tắm rửa ăn cơm linh tinh, người này luôn học cực kỳ chậm, không thể học một biết mười thì thôi, thỉnh
thoảng còn đột ngột quên sạch, sau đó dùng ánh mắt thuần khiết vô tội
chờ mong nhìn đồng chí Đại Bàn vô lực vịn tường…..
Bình dân Cao
Đại Bàn đưa ra lời giải thích: Trước đây người này đại khái là té giếng
hỏng não hoặc là cậu ấm được nuông chiều từ bé áo đến vươn tay cơm đến
há mồm. Vốn không biết làm những việc này, cho nên không thể nào giống
như học ngôn ngữ phát động trí nhớ sâu trong tiềm thức, nên đương nhiên
phải chậm chạp hơn.
Nghĩ như vậy, Cao Đại Bàn lại cảm thấy Huyết
tộc đại khái là rất ngốc. Mọi người xem, học nhanh đều là những thứ đã
học trước đây, chứ còn học bài mới thì tốc độ còn chậm hơn người Địa Cầu mấy lần. Chẳng phải ngay cả Old cũng nói, giáo dục cơ sở của bọn họ
phải tám mươi năm mới tốt nghiệp sao? Chậc chậc, có thể thấy được, nếu
Huyết tộc là bạn học với người Địa Cầu, phỏng chừng đã sớm bị cô giáo
xếp vào loại học sinh yếu—đương nhiên nếu các bạn học sinh giỏi còn
sống……
Abel không thể tự chăm sóc mình, sàm sỡ người khác lại rất nhanh nhẹn. Cao Đại Bàn cảm thấy anh ta đối với những chuyện linh tinh
như hôn hôn ôm ôm liếm liếm cắn cắn một cái đúng là không cần dạy cũng
tự thông thạo, còn rất thuần thục quen tay. Vì thế cô cảm nhận được nguy cơ vội chỉ vào mái tóc ngắn và phần ngực phẳng lì của mình, nghiêm túc
báo cho đối phương biết “Tôi là đàn ông, giữa hai người đàn ông mà thân
thiết quá thì không ổn, người khác sẽ cảm thấy kỳ quái”.
Abel bình tĩnh nói:“Ở đây không có người khác”.
Cao Đại Bàn nghẹn lời, đành phải nói mình không thích bị đàn ông chạm vào người.
Abel lại không phản bác, cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, thu hồi móng vuốt, coi như cam chịu.
Kết quả từ đó về sau, Abel càng nhiệt tình hơn với những việc linh tinh như nhờ Cao Đại Bàn giúp tắm rửa cởi quần áo ngủ chung. Chỉ cần Cao Đại Bàn lộ ra biểu tình khó xử không vừa ý, anh ta sẽ vác bản mặt cực kỳ thơ
ngây nhẹ giọng hỏi lại:“Nếu đều là đàn ông, thì có gì phải ngại?”
Bạn học Đại Bàn không biết phản bác thế nào.
Công tử bột Abel vô cùng chấp nhất chuyện ngủ chung, ngay cả thời gian nghỉ
ngơi của Huyết tộc cũng muốn thay đổi! Kiên trì cùng Cao Đại Bàn làm
việc ban ngày, buổi tối ngủ.
Mới đầu Cao Đại Bàn không đồng ý, sợ Huyết tộc hôn mê không đúng giờ sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
Abel cho rằng nếu muốn đi theo Cao Đại Bàn học tập, đương nhiên phải nghỉ
ngơi dựa theo khung giờ của Cao Đại Bàn, nếu không thời gian hai người
có thể trao đổi quá ít. Huống chi nếu Cao Đại Bàn nói lai lịch anh ta
bất phàm, muốn tận lực dấu giếm, như vậy ban đêm người khác đều ra ngoài anh ta thành thật ở nhà ngủ còn an toàn hơn chút.
Bạn học Đại Bàn cảm thấy anh ta nói có lý, liền ngầm đồng ý.
Phạm trù lý giải của hai người đối với “Ngầm đồng ý” rất khác nhau, đêm đó
Abel liền trắng trợn bò lên trên giường nhỏ của Cao Đại Bàn ý đồ “Ngủ
chung”. Sau khi bị chủ giường phản kháng, không tình nguyện trở về ngủ
quan tài cũ của Old.
Kết quả ngày hôm sau Cao Đại Bàn tỉnh lại,
phát hiện Abel đang nằm ghé vào bên giường ngủ, vóc dáng cao lớn lại bó
tay bó chân, tư thế cuộn mình rất đáng thương……
Cao Đại Bàn tưởng trước đây anh ta quen ăn ở sa hoa, trong tiềm thức không thích ngủ quan tài mà người khác đã nằm qua. Vì thế khẽ cắn môi quyết tâm, lên mạng
đặt cho anh ta một cái quan tài mới.
Tuy rằng quan tài kia cũng
chỉ làm bằng gỗ bình thường, nhưng ít ra trông cũng khá hoa lệ, lại là
loại nắp trượt mới nhất, chắc cậu ấm này sẽ vừa lòng. Vậy mà ngày hôm
sau tỉnh lại, người ta vẫn nằm ké bên giường!
Cao Đại Bàn bắt đầu hoài nghi kỳ thật anh ta thích tư thế ngủ này……
Giằng co với loại tình huống ngược đãi cho “nhi đồng” ngủ chân giường này một thời gian, thấy Abel chấp nhất với cái giường cải tạo từ ghế sô pha của mình như thế, Cao Đại Bàn thật sự rất bất đắc dĩ, quyết định tặng luôn
giường cho anh ta, tự mình ôm chăn đệm đi ngủ trong quan tài nắp trượt.
Đối phương thấy cô làm như vậy, sửng sốt thật lâu, biểu tình trên mặt tổn thương sâu sắc……
Cao Đại Bàn có một thoáng không đành lòng.
Nhưng dù sao ám ảnh trước đây vẫn còn, rốt cuộc vẫn kháng cự bị đàn ông ôm.
Vì thế đành phải làm bộ không phát hiện gương mặt bị tổn thương của con
cún trung thành kia, quyết định trốn tránh lôi nắp quan tài lên trùm đầu ngủ.
Kết quả buổi sáng tỉnh lại, phát hiện lần này người ta
không đáng thương nằm mé bên cạnh nữa, mà ngang nhiên nhảy xổ vào! Không chỉ ôm mình ngủ say sưa, còn đúng lý hợp tình biện giải đây vốn là quan tài của anh ta, cô tự chạy vào giường của anh ta, không có quyền đuổi
anh ta ra ngoài.
Cao Đại Bàn hai mắt vô thần nhòm anh ta nửa
ngày, cuối cùng thở dài, cả giường lẫn quan tài đều không cần, trả hai
tấm lông thú dày trên mặt đất, trực tiếp để chăn đệm gối đầu lên, hai
người cùng ngủ.
Cậu ấm Abel ngoại trừ tỏ vẻ hơi bất mãn với hai tấm lông thú ra, cũng không có ý kiến gì khác.
…………………………
Trong xe vang lên tiếng nhạc, đã đến bến.
Cao Đại Bàn đang ngồi rất thoải mái, có chút không muốn đứng lên.
Cuộc sống của Huyết tộc trên tinh cầu Sange về tổng thể mà nói thì rất là
cao cấp. Ngay cả loại xe điện ngầm công cộng bình dân này, cũng có người bán hàng dáng người thướt tha đẩy chiếc xe bày các loại hoa quả tinh tế và đồ uống làm từ máu động vật đi tới đi lui. Hoàn toàn là đãi ngộ của
khoang hạng nhất trên máy bay.
Ban đầu, Cao Đại Bàn còn mang theo một cái bình nước nhỏ, mặt dày đổ đồ uống miễn phí hết ly này đến ly
khác vào bình mang về nhà cho Abel, muốn tiết kiệm một chút. Cô tiếp
viên hàng không đi qua cô ba lượt, cô liền xin cả ba lượt, khiến hành
khách chung quanh khinh bỉ lườm nguýt……
Sau đó cô lại phát hiện
cậu ấm Abel đại khái đã trở nên kén ăn vì người cá cực phẩm do quý tộc
sa mạc đưa cho trong nhà, căn bản không thích uống loại đồ uống đại
chúng này, cuối cùng đành từ bỏ. Mỗi lần nhiều nhất chỉ xin chút hoa quả ướp lạnh ăn.
Hành khách lục tục xuống xe, Cao Đại Bàn cũng đè thấp vành nón đi theo.
Nhà ga nằm ở trung tâm thành Trade, phải đi một đoạn đường rất dài mới đến cửa hàng kỳ lạ nằm ở vị trí hẻo lánh kia.
Tuy rằng gần nhà ga có rất nhiều thú cưỡi cho thuê, nhưng Cao Đại Bàn cảm
thấy hiện tại thứ duy nhất mình có thể lãng phí chính là thời gian, luôn tiếc không dám phí phạm tiền bạc.
Sau khi làm bình dân một thời
gian, Cao Đại Bàn mới biết được cuộc sống trước đây xa xỉ cỡ nào. Chỗ xa xôi này, đừng nói Thánh Huyết tộc, dù quý tộc bình thường cũng hiếm
thấy. Nhìn các hành khách xuống xe cùng cô, thuê một con thú cưỡi sang
quý chút, đã được người bên ngoài kính trọng hơn vài phần, đừng nói chi
đến người có tiền cưỡi rồng. Ngẫm lại lúc trước ngay cả mình lẫn đội
trưởng thị vệ đều thản nhiên cưỡi rồng có cánh, Cao Đại Bàn nhất thời có loại ảo giác từng ngồi Ferrari số lượng có hạn, hiện tại lại ngưỡng mộ
người dùng xe Buick. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bây giờ ngay cả xe
đạp Phượng Hoàng cô cũng mua không nổi.
Theo lý thuyết giá máu
của người cá trên thị trường cũng không thấp, cho dù thu mua số lượng
lớn, Cao Đại Bàn vẫn có thể kiếm một khoản lớn. Khổ nổi ông chủ ở cửa
hàng kia phi thường thích ghi nợ, mỗi lần đều nói thứ này rất quý, trong tiệm của ông ta cũng không có nhiều tiền mặt như vậy, phải bán được
hàng mới tính tiền với cô, bình thường chỉ đưa chút tiền đặt cọc.
Tuy rằng Cao Đại Bàn không hài lòng, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là học sinh
trung học, không am hiểu mấy chuyện tính kế này. Không còn cách khác,
mỗi lần chủ quán đều theo quy trình ký hợp đồng viết chứng từ đóng dấu,
Cao Đại Bàn cũng tạm tin.
Bởi vì ước định chậm nhất là nửa năm
phải thanh toán một lần, hôm nay chính là hạn chót. Cao Đại Bàn tính
mình sẽ nhận được vài đồng Coin. Vừa cảm thấy tiền nhiều đến khiến cô
hoảng hốt, vừa lo lắng chủ quán gian xảo kia lại tìm lý do gì đó khất
nợ. Tình cảnh của cô không có thể báo án hoặc là chủ động nhờ chính phủ
ra mặt, vạn nhất bị thiệt thòi của phải chịu. Cho nên tuy rằng phấn khởi trong lòng, nhưng cũng vô cùng bất an.
Cũng may, ông chủ Bán
Huyết tộc kia cũng không làm cô khó xử, chỉ cười như không cười nhìn cô, từ phía sau cầm một túi tiền Coin nho nhỏ đặt vào tay cô, cộng thêm một xấp tiền giấy thật dày.
Cao Đại Bàn mở gói ra nhìn thấy bên
trong ngoại trừ hai đồng Coin bạc, còn có bốn đồng Coin vàng. Tuy rằng
chưa tính kỹ, cũng vẫn biết số này ít hơn dự tính của cô. Ngẩng đầu nhìn ông chủ, người ta quăng ra một câu “Phải nộp thuế”, đành nhận lấy.
Cao Đại Bàn nhét tiền giấy vào túi tiền, cẩn thận bỏ ví tiền căng phồng vào trong áo, tạm biệt ông chủ vội vàng chạy ra cửa.
Hiện tại sắc trời đã gần đến nửa đêm, đúng là lúc nháo nhiệt nhất, nơi nơi
đều là Huyết tộc vội vàng đi làm hoặc kết bạn du ngoạn. Lúc này đi tới
bến xe, lại có vẻ an toàn.
Cho nên Cao Đại Bàn hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ bị cướp vào lúc này.
Đi qua ngã tư thấy sắp sửa đến nhà ga, Cao Đại Bàn đột nhiên bị mấy thiếu niên Huyết tộc đứng ven đường gọi lại.
Những người này diện mạo tuấn mỹ, áo quần lố lăng, vẻ mặt trẻ con kiêu ngạo.
Trên tay cố ý uy hiếp xoay xoay dao ngắn tỏa ánh sáng xanh lam, ánh mắt
cũng không đứng đắn, xem ra là đám lưu manh trẻ ranh gần đó. Quả nhiên
dù ở nơi nào trong vũ trụ cũng có sinh vật như vậy tồn tại. Cao Đại Bàn
không thể cứng đối cứng với loại người như thế, muốn mau chóng bỏ chạy,
nghe được tiếng kêu dừng lại cô chẳng những không ngừng ngược lại còn
tăng tốc lao về một khe hở xông ra ngã tư.
Tốc độ của cô không
thể so sánh với Huyết tộc, một tên trong đám thiếu niên kia nháy mắt đã
di động đến trước mặt cô giang hai tay chặn đường! Cao Đại Bàn quay đầu
rẽ sang một hướng khác, lại bị một kẻ khác ngăn lại. Tuy nói đám lưu
manh đều là vị thành niên, vóc người cũng không cao lớn, nhưng so với
Cao Đại Bàn vẫn to hơn một bậc, cánh tay duỗi ra, liền giống như tuyển
thủ bóng rổ chuyên nghiệp chống lại học sinh trung học non nớt. Cao Đại
Bàn lại không có khả năng dẫn bóng qua người. Đám thiếu niên cười hì hì, trái một đứa phải một đứa ngăn Đại Bàn đang bối rối lại, giống như đang chơi trò chặn đường truy bắt động vật nhỏ……
Thiếu niên thủ lĩnh
tóc xanh mở miệng kêu cô đầu tiên nhanh chóng mất kiên nhẫn, giơ tay lên ném dao về phía cô! Lưỡi dao lưu loát xuyên qua góc áo Cao Đại Bàn đính chặt cô trên mặt đất!
Bạn học Đại Bàn bị lực phóng dao đẩy ngã
ngồi xuống đất, mông đau ê ẩm, liếc nhìn hung khí xuyên qua quần áo của
mình, trong lòng sợ hãi…… Nếu chảy máu tại nơi phố xá sầm uất này, cô sẽ chẳng còn mạng để trở về! Vì thế cũng không dám động đậy nữa.
Thủ lĩnh đám côn đồ ước chừng rất vừa lòng với bộ dạng cứng ngắc nghe lời
của cô, đi tới rút dao găm ra, đá cô một phát, bảo cô giao ví tiền ra
đây.
Một cước đá này đá vào trên cẳng chân, tuy rằng đối phương
chỉ đe dọa cũng không thật sự dùng sức, nhưng sự chênh lệch sức mạnh
giữa Huyết tộc và con người quá lớn, cậu ta cảm thấy mình không dùng
sức, Cao Đại Bàn lại cảm thấy xương cốt sắp gãy, nước mắt đau đớn lập
tức dâng đầy trong hốc mắt!
Nhìn bộ dạng sắp khóc của cô, lũ khốn kiếp kia liền khinh bỉ chế nhạo, có kẻ còn ác liệt nhấc chân định giẫm
lên tay cô…… Cao Đại Bàn cắn môi né tránh, rưng rưng từ trong túi giấy
lấy ví tiền phòng khi gặp chuyện không may ra, run rẩy đưa qua.
Tên thủ lĩnh kia nhận lấy ví tiền, lật ra xem một chút, hừ lạnh một tiếng,
giương mắt âm trầm nhìn cô chằm chằm, giơ tay cho cô một cái tát! Một
tiếng bốp thật to rõ! Cao Đại Bàn nhất thời bị đánh ngã qua một bên,
trên mặt nháy mắt sưng lên một vệt đỏ thê thảm, trong lỗ tai cũng ong
ong, không nghe rõ cả tiếng chửi rủa của đối phương, chỉ cảm thấy trong
mũi có luồng hơi nóng đang dâng lên! Cao Đại Bàn sợ hãi bịt mũi, sợ chảy máu mũi ra……
Thủ lĩnh kia ngồi xổm xuống nhấc áo Cao Đại Bàn
lên, dao găm vung lên mấy đường, liền rạch nát quần áo của cô! Làn da
lạnh băng, đồng tử Cao Đại Bàn mãnh liệt rút lại, tóc gáy dựng thẳng!
Ngay lúc cô gần như nghĩ hôm nay mình sẽ bỏ mạng ở chỗ này, túi tiền
giấu trong quần áo lại rớt ra trước, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Một tên lưu manh bên cạnh nhặt gói lên mở ra nhìn liền bắt đầu hô to gọi
nhỏ, thủ lĩnh kia một tay túm lấy cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô nhíu
mày giằng co nửa ngày, mới buông lòng tay, cũng quay đầu thăm dò tang
vật.
Đám người kia cướp được đống tiền vui vẻ không thôi, sau khi thô bạo dốc túi giấy của Cao Đại Bàn xác định không còn quên gì liền để cô lại bỏ đi. Tên thủ lĩnh tóc xanh kia trước khi đi, còn quăng ví tiền Cao Đại Bàn dùng để ngụy trang vào mặt cô.
Tuy rằng Cao Đại Bàn cảm thấy khuất nhục, nhưng không có chút tiền ấy, phỏng chừng ngay cả vé xe về nhà cô cũng mua không nổi.
Đám lưu manh này đại khái đã làm nhiều việc ác ở địa phương, người chung
quanh thấy nhưng không dám lên tiếng, vừa mới nãy khi Cao Đại Bàn bị
chặn đường, người qua đường đều coi như không thấy đi đường vòng. Mà bản thân Cao Đại Bàn cũng sợ có người báo cảnh sát, cảnh sát chạy tới lại
bắt cô về thẩm tra linh tinh. Tuy rằng cẳng chân đau muốn chết, cũng chỉ có thể đỡ tường liều mạng giãy dụa đứng lên, khập khiễng ngồi xe rời
khỏi nơi thị phi.
Hai tay ôm quần áo bị cắt tơi rả một mình ngồi
trong xe quay về, trên người trên mặt Cao Đại Bàn đều vô cùng đau đớn,
tiền vất vả nửa năm đều đổ sông đổ bể, ngay cả quần áo cũng bị xé hỏng
rồi, thân mình thì dính đầy đất, rối bù, xui xẻo đến cực điểm, hơn nữa
có oan không thể kêu, ngay cả báo nguy cũng không dám, một bụng oan
khuất chỉ có thể cắn răng nuốt xuống……
Nghĩ đến chút tiền còn lại trong ví, ngay cả cơm chiều ngày mai cũng mua không nổi, về sau biết
phải làm thế nào, nhất thời nước mắt tủi thân cũng đổ rào rào, không
ngừng rơi xuống …… Cứ như vậy vừa đi khập khiễng vừa khóc về tới nhà.
Vừa mới vào cửa, đã bị Abel chờ đến mất kiên nhẫn lo lắng chạy ra ôm lấy.
Có một vòng ôm để cô dựa vào, nếu ở một mình còn có thể gắng gượng chịu
đựng nỗi tủi thân này, nhất thời cô liền không kiêng nể gì gào khóc! Hai tay Cao Đại Bàn siết chặt áo Abel tựa vào ngực anh ta trút hết cả nước
mũi lẫn nước mắt …… Abel không rõ đã xảy ra chuyện gì nên nhẹ giọng dỗ
cô, ôm eo cô kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên nước mắt của cô. Cao Đại
Bàn bận khổ sở, quên mất lúc đã trước lập cái luật “Nam” Nam thụ thụ bất tương thân, chỉ lo nghẹn ngào khóc kể những việc thê thảm đã trải qua
hôm nay, cuối cùng u oán nguyền rủa đám lưu manh kia mua mì ăn liền
không có gói gia vị……
Abel dĩ nhiên không rõ mì ăn liền và gói
gia vị là cái gì, chỉ hiểu được Cao Đại Bàn đại khái đang rất giận. Liếc mắt thấy khuôn mặt sưng vù của cố, sắc mặt liền âm trầm. Lật ống quần
lên thấy cẳng chân cô bị đá đến xanh tím, chút độ ấm cuối cùng trong mắt cũng biến mất không còn tung tích, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng như băng
làm cho người ta sợ hãi……
Cao Đại Bàn đang thương tâm không chú ý đến thần sắc của anh ta, lăn qua lăn lại một lát khóc mệt rồi, rốt cuộc cũng chỉ có thể mắng chửi vài câu cho thoải mái, sau đó còn phải thành
thành thật thật tắm rửa đi ngủ, ngày mai còn phải nghĩ biện pháp làm cái gì đó để đổi lấy tiền.
Abel lẳng lặng đợi cho cô ngủ say, liền một mình đi ra cửa.
Sáng sớm hôm sau Cao Đại Bàn theo lẽ thường tỉnh lại, vừa dụi mất ngồi dậy,
liền phát hiện túi tiền đã quay trở lại nằm im trên chăn!
Khiếp sợ mở ra nhìn, bên trong là những đồng tiền ánh vàng rực rỡ làm cho người ta hoa cả mắt……
“Này, đây là…… Chẳng lẽ…..”. Đầu Cao Đại Bàn đau như muốn vỡ tung, xoay người lay Abel bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi:“ Có phải đêm qua anh chạy ra ngoài hay không? Làm sao lấy nó về được? Chẳng lẽ anh đánh nhau với
người ta?”
“Ừ…..”. Abel trả lời, giọng nói mơ mơ hồ hồ, giống như ngủ chưa đủ, đôi mắt dài nhỏ lười biếng nửa híp lại, cuốn chăn lăn đến
bên cạnh Cao Đại Bàn, ôm eo cô, đầu điều chỉnh một vị trí thoải mái,
liền chẳng hề để ý tiếp tục ngủ……
Hai tay Cao Đại Bàn nâng túi
tiền trước mắt biến thành màu đen, trong nháy mắt bỗng nhiên ý thức
được Abel đại khái chưa bao giờ là loại người hiền lành tử tế gì……
Nghĩ cũng đúng, dù trong thánh kinh, Cain giết em trai cũng chỉ là anh nông
dân trồng rau, Abel bị giết lại là dân chăn nuôi quen làm thịt súc vật;
Cain hiến cho thượng đế là ngũ cốc, Abel dâng lên lại là máu thịt; Cain
cuối cùng trở thành kẻ tội đồ bị đóng dấu lưu lạc cả đời, Abel lại thoát khỏi khổ cực được đưa thẳng vào vườn địa đàng Eden…… Ai nói Abel ngu
ngốc? Rốt cuộc ai thua ai thắng, ai tính kế ai, có lẽ khó mà nói rõ.
Cao Đại Bàn thở dài ước lượng túi tiền trong tay, yên lặng phát hiện, hình như so với trước kia, còn nặng hơn một chút……
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT