Da thịt và xương cốt, đều ướt đẫm máu tanh, hàm răng nhọn của đối phương
như ẩn như hiện. Người đàn ông tuấn tú hiện tại thoạt nhìn lạỉ kinh
khủng như dã thú!
Lúc trước ở trong bệnh viện nhìn thấy vết
thương trên chân người khác, Cao Đại Bàn đã rùng mình, hiện tại đổi
thành bản thân mình rơi vào hoàn cảnh máu tươi đầm đìa như vậy, không
thể chỉ diễn tả bằng một chữ đau? Đau đớn luôn làm cho người ta bộc phát ra dũng khí và sức lực mà bình thường không có được, Cao Đại Bàn bắt
đầu giãy dụa tự cứu! Tay đấm chân đá, cào xé, vừa cắn vừa nhay……
Brujah đang ăn cơm bị cô chọc giận, xoay người muốn dùng tay kia thì đè cô lại, mới ý thức được mình thiếu một cánh tay.
Rốt cuộc động tác hút máu cũng tạm dừng một chút, Brujah nâng mặt khẽ rời
đi cánh tay bị cắn đến máu thịt mơ hồ của Cao Đại Bàn, quay đầu tìm kiếm tay mình.
Bị đôi mắt đỏ đậm của Brujah quét đến, bầy Wolf nức nở hoảng sợ lui về phía sau…… Con thú đáng thương ngậm cánh tay anh ta, bị ánh mắt Brujah trừng, liền sợ tới mức lông mao trên lưng dựng đứng!
Trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng gầm gừ đe dọa, kẹp chặt cái đuôi cong lưng, hai chân trước khẩn trương đâm sâu vào trong bùn đất…..
Tầm mắt Brujah dời đi làm cho Cao Đại Bàn ý thức được, lúc này là cơ hội
chạy trốn duy nhất của mình! Lập tức vươn tay trái sờ soạng lung tung
trên mặt đất tóm lấy một cục đá, dùng hết sức lực toàn thân hung hăng
ném về phía con Wolf đang ngậm cánh tay kia!
Cao Đại Bàn đang
khóc đến mắt mũi mơ hồ, tay chân thì ở trong trạng thái đau đớn như rút
gân, đương nhiên tảng đá không thể chuẩn xác bay đến mục tiêu. Nhưng khi hòn đá không nhỏ mang theo bùn đất và tro bụi này “Oành” nện ngay trước mặt con vật đang khẩn trương thì động tĩnh này cũng đủ để đối phương cả kinh bốn chân chưa chạm đất quay đầu bỏ chạy! Một đồng bọn kinh hoảng
chạy trốn, khiến cả đoàn đều hoảng sợ! Hơn mười con Wolf lập tức giải
tán! Lùm cây và bụi cỏ bốn phía vì chúng nó chạy qua mà xào xạc rung
động……
Cánh tay chạy trốn, làm cho động tác của Brujah tạm dừng một giây.
Tự hỏi có nên đuổi theo hay không, bàn tay đang siết chặt người dưới thân
cũng khẽ buông lỏng…… Mà Cao Đại Bàn thì đang chờ đợi giây phút này! Rút mạnh cánh tay bị nắm về, tay trái thuận thế nắm một vốc bụi ném vào mặt Brujah, Cao Đại Bàn xoay người bỏ chạy!
Một trái một phải hai bên người thú liều mạng chạy trốn khiến khu rừng rậm yên tĩnh cũng náo nhiệt lên!
Brujah bị bỏ lại không lên tiếng, đứng thẳng dậy.
Trước tiên, anh ta nhìn nhìn phương hướng đào tẩu của Cao Đại Bàn, cùng với rừng cây bị cô đạp sột sà sột soạt.
Sau đó xoay người nhìn khoảng cách và tốc độ của bấy thú.
Cuối cùng cúi đầu nhìn nhìn máu tươi của Đại Bàn dính trong lòng bàn tay.
Đức ngài tướng quân cười lạnh, nâng tay, chậm rãi liếm những vết máu…… Đồng tử híp lại, như một tia chớp biến mất ngay tại chỗ!
Cao Đại Bàn hoảng hốt không nhìn đường chỉ lo chạy càng xa càng tốt! Đầu
gối bị tảng đá cấn đau, khuôn mặt bị dây lá trong rừng cào rách tạo ra
những vết thương nhỏ chi chít, bước thấp bước cao chạy trốn, cảnh vật
trước mắt lay động mà hỗn loạn, sự khẩn trương khiến chân cô nhũn ra
không ngừng ngã nhào, nhưng cô vẫn ráng sức chạy, liều mạng chạy……
Chạy nửa ngày, phía sau lại không có truy binh đuổi tới, Cao Đại Bàn chạy
trốn đến thở không ra hơi thả lỏng trong lòng, dưới chân liền mất hết
sức lực, trực tiếp ngã dưới rễ cây, dựa vào thân cây liên tục thở……
Nghỉ ngơi vài phút, đầu óc thiếu dưỡng khí của người nào đó mới dần dần
thanh tỉnh — không đúng, yên tâm quá sớm, cứ tiếp tục như vậy thì không
ổn!
Khi liên quan đến đồ ăn, cái mũi của quỷ hút máu liền linh
mẫn như chó săn. Đối với Brujah mà nói, mùi máu của cô chính là biển chỉ đường tốt nhất! Trên người mang theo nhiều vết thương như vậy, cộng
thêm cổ tay không ngừng chảy máu, cô có chạy thật xa cũng bằng không.
Chỉ cần biết được cô ở đâu, dựa vào tốc độ và sức mạnh kinh khủng của
Huyết tộc, đối phương có thể nhanh chóng đuổi theo!
Cao Đại Bàn
cả kinh vội vàng đứng lên, theo bản năng bắt đầu chạy trốn một lần nữa!
Cô bỗng nhiên hiểu được vì sao mình lại có nhiều thời gian để chạy trốn
như vậy. Bởi vì đối với Brujah mà nói, đám Wolf kia còn khó đuổi hơn cô
một chút, cho nên anh ta quyết định lấy cánh tay của mình về trước, sau
đó lại theo mùi máu truy bắt cô, dễ dàng như vật nằm trong lòng bàn tay. Về phần sau khi tìm được, dĩ nhiên là cắn đứt cổ xé nát tận tình hưởng
thụ linh tinh…… Nghĩ đến đây, cả người Cao Đại Bàn phát rét!
Làm sao bây giờ, phải làm sao để che giấu mùi hương trí mạng của mình?
Tôi không muốn chết ở chỗ này!
Cao Đại Bàn chạy đến hết hơi hết sức dừng chân lại, tựa vào cây thở hổn hển cúi đầu nhìn cổ tay mình. Máy ức chế mùi đã sớm rớt đâu mất, nhưng với
trạng thái toàn thân đẫm máu hiện tại, phỏng chừng cho dù nó có còn cũng không có tác dụng gì. Không có sản phẩm công nghệ cao, hiện tại cô chỉ
có thể nghĩ đến một mùi gì đó mạnh hơn để lấn át mùi máu, hoặc thứ gì đó có thể ngăn cách mùi. Ví dụ như chân không, ví dụ như nước.
Cao
Đại Bàn hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra một nụ cười hơi vặn vẹo khẩn
trương…… Tầm mắt nhìn về phía trước, trong màn sương mù tại rừng rậm
buổi sớm, cách đó không xa một đầm nước lấp lánh như ẩn như hiện dưới
ánh mặt trời mỏng manh……
…………………………
“Thưa ngài thân vương, đã tìm được máy ức chế mùi rồi.”
Lanka do dự một chút, vẫn đưa chiếc vòng tay tinh xảo gãy nát kia lên,“Nhưng
là chỉ có máy ức chế mùi hình vòng tay, không có ai cả.”
Ventrue
quay đầu, im lặng tiếp nhận món đồ chơi nhỏ mà Đại Bàn vẫn luôn mang
theo bên mình, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve…… Vòng tay tựa hồ đã bị
cái gì đó rất sắc bén trực tiếp cắt đứt, dính một chút cỏ và bùn đất,
phía trên còn mang theo mùi máu nhàn nhạt và mùi hương tươi mát sau khi
tắm rửa. Điều này làm cho anh ta nhớ đến hình như chủ nhân của chiếc
vòng tay này bị bắt đi ngay sau khi tắm rửa xong, mà bình thường, tắm
rửa xong nó sẽ ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ anh ta đến dùng cơm……
Lanka ngẩng đầu nhìn biểu tình của ngài thân vương, thấp giọng nói:“Nơi tìm
được chiếc vòng gần phạm vi bao trùm của thứ kia, đại khái là khi cô ấy
vừa bị tập kích thì đã rơi xuống? Đi tới phía trước hơn mười mét chính
là khu vực cấm có đi mà không có về. Nói thật, tuy rằng lời này rất khó
nghe, nhưng hiện tại tôi thật sự không dám hy vọng cô ấy còn sống ……”
“Đúng vậy, không thứ gì tiến vào phạm vi của sinh vật kia mà còn sống trở
ra!” Đội trưởng đội hộ vệ mở cửa cảm ứng ra, đi vào tháp chỉ huy vừa mới dựng, động tác thô bạo hất mặt nạ bằng kim loại đen trên mặt ra! Nghiến răng nghiến lợi lớn tiếng báo cáo:“Thưa thân vương, thứ đó không chỉ
không thể tiếp cận trên không trung, hiện tại xem ra ngay cả mặt đất
cũng không được! Phía trước giống như có một bức ường, bộ đội tiên phong đã bị tiêu diệt hoàn toàn! Thuộc hạ sắp điên rồi, thứ kia rốt cuộc là
cái gì vậy?! Chiến dịch Kirsty Moore năm năm trước cũng chưa thê thảm
đến vậy!” Hung hăng đấm một quyền lên vách tường bằng kim loại! Tiểu đội trưởng buồn bực nói:“Tệ nhất đến nay chúng ta vẫn hoàn toàn không biết
gì về thứ chết tiệt kia! Ngay cả nó là thực vật hay là động vật cũng
không biết, hoàn toàn bị tấn công trong tình trạng bị động mơ hồ! Hiện
tại mặt trời đã lên, mặc đồ phòng hộ sẽ làm sức chiến đấu và tính linh
hoạt của quân đội giảm mạnh. Ngài thân vương, cứ tiếp tục như vậy thì
không ổn!”
Lanka cau mày cắn móng tay ngồi xuống thật mạnh!“Đáng
giận! Chỉ cần có mẫu vật thôi…… Chỉ cần cho tôi một mảnh mẫu vật nhỏ, có thể trong vòng ba giờ đồng hồ nghiên cứu ra chất độc xử lý thứ chết
tiệt kía! Chẳng lẽ không có ai từng tiếp xúc với thứ đó mà còn sống
sao?”
Thân vương Ventrue khoanh tay cất chiếc vòng tay đã được
thưởng thức nửa ngày kia vào trong áo choàng, bình tĩnh nói:“Có đấy, nó
còn sống.”
Tiểu đội trưởng không thể tin nổi,“Ai? A, ngài nói đến con người kia sao? Không thể nào…… Làm sao có thể?”
“Tôi có thể khẳng định.” Thân vương ngồi xuống, mở bản đồ lập thể của khu
rừng trên bàn điện tử lên,“Mùi máu, không, mùi máu tươi mới, nói cho ta
biết nó còn sống. Không cần đến máy định vị, chỉ cần hưởng qua máu của
nó một lần, dù mùi vị có mờ nhạt đến đâu thân thể cũng sẽ tự động bắt
giữ, dù là kim loại, bùn đất hay nước đều không thể ngăn cản. Những vi
hạt trong không khí nói cho ta biết, là máu tươi mới chảy, hay là máu cũ đã khô cạn, đang trốn trên không trung hay ẩn mình dưới đất, thậm chí
có thể phán đoán ra đối phương có cách xa mình lắm không……” Ngón tay
thon dài của Ventrue bắt đầu từ dấu hiệu màu vàng đại biểu tháp chỉ huy
trên bản đồ điện tử xanh mơn mởn, thẳng tắp xẹt qua nửa khu rừng rậm,
vững vàng dừng lại ở dấu hiệu một cái hồ nước màu lam hình bán nguyệt,
nhẹ nhàng gõ gõ,“Nó ở đây.”
…………………………
Cao Đại Bàn cảm thấy mình sắp hít thở không thông mà đã chết!
Dù cô đã liều mạng ngậm chặt miệng, cuối cùng vẫn làm cho vài bọt khí lọt
ra ngoài, phát ra tiếng ùng ục rất nhỏ loạng choạng nổi lên mặt nước……
Hiện tại cô vô cùng hối hận vừa mới nãy không đi tìm một cây cỏ rỗng
ruột, giống như trong phim, ngậm trong miệng trốn dưới đáy nước để thở.
Tuy làm như vậy thoạt nhìn rất ngốc, nhưng lại thật sự có tác dụng.
Bởi vì ở trong nước, lỗ tai bị chèn ép, Cao Đại Bàn không nghe rõ âm thanh
chung quanh cho lắm, cô không biết Brujah có đuổi theo hay không, có
phát hiện cô ở dưới đáy hồ hay không. Cô cảm thấy hiện tại mình tựa như
nhân vật nữ chính trong phim kinh dị, gắt gao nhắm mắt lại không dám mở. Bởi vì trong phim, người đang nhắm mắt khi mở mắt ra, liền phát hiện
thứ khủng bố nhất vừa vặn đứng ngay trước mặt mình! Cao Đại Bàn sợ nhất
là cảnh này.
Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không được, lượng khí hô hấp Bạn học Đại Bàn luôn luôn di động trong tiêu chuẩn của người
bình thường, cô thật sự không chống đỡ được bao lâu. Có lẽ, lén lút nổi
lên quan sát tình huống chung quanh một chút thuận tiện ngắt một cây cỏ
rỗng ruột cũng không hẳn là chuyện xấu, bạn học Đại Bàn nghĩ như vậy,
buông lỏng tay đang cầm lấy bèo dưới đáy hồ ra, thử nhẹ nhàng tiến lên
mặt nước, nhưng đôi mắt vẫn không dám mở ra.
Vừa trồi lên chưa
được mấy mét, thắt lưng Cao Đại Bàn bỗng nhiên bị một cái lạnh gì đó như băng cuốn lấy thật chặt! Đối phương cuốn rất đột ngột rất mạnh, xương
sườn Cao Đại Bàn thiếu chút nữa gãy đôi! Lượng không khí cuối cùng cũng
bị ép thở ra hết, trong lúc kinh hãi còn nuốt vào một ngụm nước!
Cao Đại Bàn sặc nước lập tức rối loạn! Mở mắt ra theo bản năng giãy dụa vặn vẹo, liều mạng bơi về hướng có không khí! Trong khi bối rối lại bị thứ
gì đó lôi xuống càng sâu, quấn càng chặt hơn! Cao Đại Bàn quay đầu,
tròng đen trên liền phản chiếu ra hình ảnh một con mãng xà khổng lồ đập
vào mặt mà đến! Thậm chí nhìn thấy răng nanh mang theo nọc độc và đầu
lưỡi màu đen trong cái miệng to đầy máu kia! Dưới tay là da rắn lạnh lẽo dinh dính vừa trơn vừa đầy vảy! Trước mắt là răng nanh gần trong gang
tấc và đồng tử màu vàng dựng thẳng không có mi mắt của loài bò sát…..
Mình sẽ chết tại đây sao, Cao Đại Bàn nghĩ, toàn thân dại ra.
Miệng rắn đã gần chạm vào tóc cô bỗng nhiên ngừng bặt! Giống như một thước phim bị bấm tạm ngừng sững sờ dừng ngay trước mắt!
Thân rắn to lớn bị một bàn tay tái nhợt từ phía sau bắt lấy, sau đó, chỉ xé
một cái, móng vuốt sắc nhọn trên cái tay kia đã phá toang toàn bộ bụng
rắn! Máu rắn nhuộm tím cả hồ nước…… Trong lúc hỗn loạn, Cao Đại Bàn dại
ra nhìn ngón tay mạnh mẽ của Huyết tộc thoải mái vặn vẹo bóp nát xương
cốt của con mãng xà kia! Thân rắn đang quấn trên người cô, như một chiếc khăn lau rách nát vô lực buông ra chìm xuống đáy hồ…… Thay vào đó, là
cánh tay quý tộc của quỷ hút máu vừa xé nát con mãng xà.
Được rồi, mình vẫn phải chết. Cao Đại Bàn nghĩ, càng thêm tuyệt vọng.
…………………………
Trên thực tế, cho dù Brujah không cắn cô, Cao Đại Bàn cũng đã kiệt sức sắp chết rồi.
Nín thở trong thời gian quá dài đã vượt qua khả năng chịu đưkng của cô,
hiện tại Cao Đại Bàn đã thiếu dưỡng khí đến choáng váng, lại uống một
bụng nước hồ, phổi cũng bị nghẹn đến phát đau, ngay cả sức lực bơi lên
mặt nước cũng không có.
Đức ngài quỷ hút máu nắm thắt lưng cuả cô cơ hồ gấp gáp không chờ nổi, áp sát lại, chính là ngoài dự kiến của Cao Đại Bàn, Brujah không xuống tay trên cổ của cô trước, mà cúi đầu hôn
lên môi cô.
Không khí, không khí để con người sinh tồn tràn tới,
Cao Đại Bàn hành động theo bản năng, chủ động ôm lấy đối phương liều
mạng hút! Hàm răng nanh cắn lên môi đối phương, đầu lưỡi lướt qua răng
nanh của đối phương, vội vàng cơ hồ muốn nuốt luôn đối phương vào bụng…… Trong nháy mắt cô bỗng nhiên lý giải được sự khát vọng của Huyết tộc
đối với máu!
Nếu đói khát gần chết, nếu bị nghẹn đến hít thở không thông, cô cũng sẽ liều lĩnh liếm nguồn suối sinh mệnh kia……
Cánh tay ôm bên hông cô mạnh mẽ siết chặt, động tác này làm cho Cao Đại Bàn
vội vã hít vào lại mãnh liệt ho khan, nụ hôn bị gián đoạn bắt đầu giãy
dụa…… Mà Brujah cũng không cúi đầu chủ động tìm kiếm làn môi của cô nữa, chỉ vội vàng đỡ cô nhanh chóng bơi lên mặt nước. Vừa ló đầu ra liền thô bạo đặt cô lên tảng đá bên hồ, vùi đầu hung hăng cắn!
Cánh tay
Cao Đại Bàn bị anh ta xiết đến xanh tím, miệng vết thương trên cổ tay
lại vỡ ra, sau lưng đập vào tảng đá, lại gánh vác thể trọng của cả hai
người, trong lúc nhất thời đau đến nói không ra lời! So sánh với phía
dưới, mạch máu bị cắn trên cổ có vẻ không đau lắm.
Đại khái là
hôm nay mất máu quá nhiều rồi, Cao Đại Bàn bắt đầu cảm thấy đầu rất
choáng váng, hơn nữa còn hơi lạnh. Sợi tóc màu bạc ướt sũng của Brujah
buông rơi lướt qua bờ vai lõa lồ của cô, làm cho cô cảm thấy rất ngứa,
cũng càng thêm lạnh.
Cô cảm thấy hiện tại mình không bình thường, nhưng người đàn ông trên người cũng không bình thường cho lắm, đồng tử
của anh ta vẫn dựng thẳng, hơn nữa còn đỏ rực giống như mang theo màu
vàng quỷ dị, nhiệt độ cơ thể của anh ta cũng cao đến dọa người, cả người nóng như bàn ủi, những chỗ da thịt hai người chạm nhau đều nóng bỏng!
Không phải quỷ hút máu đều lạnh băng giống như thi thể sao? Anh ta như
thế, có phải cũng là dấu hiệu sinh mệnh đã đi đến giới hạn cuối cùng hay không?
Rất nhanh, Cao Đại Bàn không còn cảm giác gì nữa, sinh
mệnh của cô dường như cũng xói mòn theo dòng máu cuồn cuộn bị đối phương không ngừng hút đi, vòng eo bị đè nặng đến mất đi tri giác, trái tim
cũng kinh hoàng đập liên hồi như muốn lên cơn sốc! Nhưng mà mặc kệ nó ra sức đập như thế nào, cũng đã không đủ máu vận chuyển khắp toàn thân,
nửa người bên trái của cô đã tê dại, tay trái không nghe theo mệnh lệnh
của đầu óc xụi lơ, chỉ có dây thần kinh trên đầu ngón tay thỉnh thoảng
run rẩy một chút……
Cao Đại Bàn cảm thấy mình giống như nằm trong mây, bị xoay tròn chôn sống, điên đảo hết cao lại thấp, đầu váng mắt hoa.
“Dừng tay……”
Cô cúi đầu kêu, tuy rằng biết rõ có hô cũng vô dụng.
“…… Dừng tay, xin anh……” Cứ tiếp tục như vậy tôi thật sự sẽ chết!
Cô nức nở, cố sức hoạt động, dùng tay phải mềm mại vô lực đẩy bờ vai của anh ta.
Bàn tay chống đẩy bị đối phương bắt lấy, người đàn ông trên người hơi hơi nâng đầu lên nhìn cô.
Đáng tiếc hiện tại đồng tử Cao Đại Bàn đã tan rã không thể nhìn được nữa, không thấy rõ biểu tình trên mặt đối phương.
Khoảng thời gian tạm dừng ngắn ngủi đủ cho Cao Đại Bàn có thể thở dốc, ý thức cũng dần trở lại trong thân thể.
Brujah dường như nghe được lời cầu xin của cô, không cắn mạch máu trên người
cô nữa, ngược lại chuyên chú liếm mút các vết thương nhỏ rải rác trên
làn da.
Lúc này, người đàn ông kia giống như động vật hoang dã
dùng đầu lưỡi chải lông cho nhau, chậm rãi, chăm chú, kiên nhẫn vùi đầu
liếm. Vòng eo cường tráng rắn chắc chen vào giữa hai chân của cô, tay
trái vòng qua chân nhẹ nhàng nâng mông cô lên, tay phải ấn cánh tay đang phản kháng, đầu lưỡi từ trên đi xuống, lướt qua làn da thấm nước hồ ướt sũng chạy qua xương quai xanh yếu ớt, bộ ngực non nớt, cổ tay bị cắt
lúc nãy, da đầu gối vì ngã mà trầy xướt, cánh tay đùi cẳng chân bị bụi
cỏ dây leo xây xát, bàn chân trần trầy trụa khi chạy trốn trong rừng
rậm, thắt lưng bị tảng đá cọ trầy sướt, còn có cần cổ bị chính anh ta
cắn…… Cẩn thận mà dâm mỹ, giống như là khổ hình dịu dàng nhất……
Tuy rằng Cao Đại Bàn hiểu được đối phương chỉ đang ăn, nhưng những hành
động này thật sự rất giống tình nhân thân mật! Khó chịu nhất là khi anh
ta liếm lên trên mặt, thay vì nói là đang liếm không bằng nói là đang
hôn môi. Brujah hiển nhiên cực kỳ yêu thích mùi máu trong miệng cô, phàm là mỗi khi môi hai người chạm nhau thì Brujah luôn xâm nhập lộn xộn đến mức muốn ngừng mà không được……
Thân thể cực nóng dị thường của
Brujah lại làm cho Cao Đại Bàn đang rét lạnh cảm thấy ấm áp thoải mái,
khát vọng được sưởi ấm nên dù cho đối phương kề sát có vẻ cũng không
khiến người ta khó chịu đựng giống như bình thường, cơ thể hai người gần như lõa lồ ôm chặt lấy nhau, cộng thêm tứ chi dây dưa liếm láp hôn môi, Cao Đại Bàn cảm thấy mình quả thực là đang làm tình. Loại trạng thái
choáng váng mơ hồ này, khiến cho cô không có phản ứng gì quá lớn khi hạ
thân đối phương đụng vào.
Nhưng mà, trong nháy mắt ngay trước khi tiến vào, vật thể lớn dị thường mạnh mẽ xâm nhập bộ vị non mịn nhất của thân thể gây nên nỗi đau đớn vô hạn, khiến cho cả người cô giật bắn
trên tảng đá! Đồng tử mãnh liệt trợn to! Tiếng thét chói tai nghẹn trong cổ họng đau đến không phát ra được!
Cảm giác được sự phản kháng
của cô, cánh tay Brujah đặt bên hông cô mạnh mẽ dùng sức, kéo cô trở về! Cánh tay kia trực tiếp nâng chân cô lên, nghiêng đầu hôn nhẹ lên đầu
gối, vòng eo liền tiếp tục ép xuống, không chút lưu tình áp bách đi vào
chỗ càng sâu hơn……
Nước mắt của Cao Đại Bàn cơ hồ không chịu
khống chế trào ra! Thân thể bị thương tổn đã khởi động toàn bộ phản ứng
bảo vệ bản thân, chảy nước mắt, đung đưa, mắt hoa, run rẩy yếu ớt…… Dưới sự đối lập sức mạnh quá lớn, cô hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có
thể cố gắng lắc đầu cầu xin,“Đừng, xin anh…… Đừng, đau quá……”
Lần trước lời cầu xin này đã khiến anh ta dừng hút máu.
Lúc này đây, cô mong rằng lời cầu xin có thể cứu mình lần nữa.
Bất quá thực đáng tiếc, đối phương căn bản không định nghe.
Brujah cúi người bịt miệng cô, cuốn lấy đầu lưỡi của cô kéo vào trong miệng
mút hút thỏa thích, sau đó dùng răng nanh duỗi dài nhẹ nhàng cắn nát da
thịt non mềm, hấp thu mùi máu ngọt ngào cùng với tiếng khóc nức nở của
người dưới thân vào trong cổ họng, ôm chặt thắt lưng của cô trực tiếp
một hơi đẩy tới đáy! Trong nháy mắt hoàn toàn tiến vào, cảm giác căng
chật, mềm mại và ấm áp hoàn toàn khác với Huyết tộc của con người làm
cho Brujah thỏa mãn thở dài…… Anh ta cúi đầu hôn lên hai má cùng vành
tai của cô, nhấc thắt lưng của cô lên dùng sức ôm thân thể mảnh mai,
liếm gáy cô, cắn cắn xương bả vai đơn bạc vì quá dùng sức mà lồi hẳn
lên, lại không thấy được gương mặt ràn rụa nước mắt sắp ngất đi……
“Cứu mạng… Cứu mạng……”
Cao Đại Bàn không ngừng nhẹ giọng nỉ non, cô hiện tại chỉ còn sức để nỉ
non, trộn lẫn với tiếng nức nở nghẹn ngào, căn bản không nghe rõ cô đang nói cái gì. Chính cô cũng không biết mình đang nói cái gì, đau đớn làm
cho đầu óc của cô vô cùng hỗn loạn.
Càng tệ hơn là, loại đau đớn
này tựa hồ vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt, thậm chí theo sự phấn khởi
của đối phương, bắt đầu càng ngày càng nghiêm trọng!
Cô may mắn
vì hiện tại bọn họ đều đang ngâm mình trong nước, bởi vì nếu không có độ trơn và lực cản của nước, cô tin rằng mình đã sớm bị anh ta xé nát toàn bộ sau đó một lần lại một lần vỡ thành hai nửa ……
“Đau quá…… Đau…… Buông……”
Cô bấu lấy cánh tay anh ta ô ô khóc, tiếng rên rỉ đã không phải tiếng Sange.
Con người khi bị thương tổn luôn khóc hô tiếng mẹ đẻ theo bản năng, hướng
về người thân cận với mình nhất xin giúp đỡ. Kỳ thật hiện tại Cao Đại
Bàn rất muốn kêu lên mẹ cứu con với, nhưng cô biết, có kêu như vậy cũng
vô dụng. Cô định kêu Lanka, nhưng cô hiểu được, Lanka không phải đối thủ của Brujah. Vì thế Cao Đại Bàn buồn bã phát hiện, trên tinh cầu xa lạ
này, người cô có thể cầu cứu lại chỉ có vị chủ nhân coi cô là đồ ăn kia.
Nhưng cho dù là chủ nhân, anh ta vẫn đối xử với cô rất tốt.
Tối thiểu anh ta chưa từng làm thế này với cô.
Anh ta hoàn toàn có quyền lợi và sức mạnh để đối xử với cô như vậy.
Nhưng anh ta không có.
Ngay cả hút máu, anh ta vẫn cố hết sức để cô không bị đau.
Rốt cuộc Cao Đại Bàn khóc lớn lên, tiếng la cũng dần dần mơ hồ không rõ.
Nhưng người đàn ông trên người cô vẫn nghe rõ, bởi vì động tác lỗ mãng của anh ta tạm dừng một chút.
Brujah chậm rãi cúi xuống, môi nhẹ nhàng cọ xát trên hai má Đại Bàn, từng chút từng chút liếm đi nước mắt của cô, cuối cùng ở bên tai cô nhẹ nói
“Thành thật xin lỗi”.
Cao Đại Bàn không tin nổi cố sức mở mắt ra
nhìn anh ta, nhưng trước mắt vẫn mơ hồ như cũ, cô không thấy rõ vẻ mặt
của anh ta, cô cũng không muốn nhìn thấy.
Vì sao lại nói thành thật xin lỗi?
Vì sao lại muốn nói chuyện với tôi?
Nếu anh không nói gì, tôi còn có thể coi tất cả những việc này là hành vi bản năng của loài dã thú.
Bị chó cắn không thể cắn lại.
Nhưng hiện tại, anh bảo tôi phải làm thế nào cho phải?
Mất hết sức lực ngã trên tảng đá, Cao Đại Bàn nhắm mắt lại, cảm giác hoa mắt ập đến, trước mắt liền tối đen……
Mở to mắt, trước mắt vẫn tối đen như cũ.
Đến cực hạn rồi sao? Một ngày dài đến đáng sợ.
Đau đớn từ khắp thân thể dũng mãnh ùa ra, mỗi một tế bào đều kêu gào rầm rĩ mệt muốn chết.
Cuối cùng, Cao Đại Bàn cũng buông tha nhắm mắt lại, sau đó, nhanh chóng mất đi ý thức……
Cô nghĩ mình đại khái đã ngất đi rồi, cũng có thể là đã chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT